- Mật Kết-
Cậu khựng lại rồi trả lời, "À, cái đó..."
"Ăn ngon phết."
Phí Lập không hiểu cậu đang nói cái nào.
Nhưng hắn thở phào một hơi, cũng may Tăng Lý không nghĩ nhiều, tất cả chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.
Gần trưa hắn mới đến.
Bữa trưa Du Du ở nhà, tự tay mở cửa cho Phí Lập, nhìn thấy hắn bao lớn bao nhỏ thì hơi sửng sốt, nói: "Ôi, năm mới vui vẻ, đến chúc tết sao lại mang nhiều đồ thế?"
Bà nói xong thì hét về phía đằng sau, "A Lý, ra đây! Bạn con đến này!"
Tăng Lý còn cố ý thay bộ quần áo mới, nghe thấy thế thì vội vàng chạy ra, hai má hồng hồng, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng khiến cả người trở nên trắng nõn.
Trông cực kỳ sạch sẽ, rất giống thiên sứ.
Yết hầu Phí Lập lăn lăn, nuốt một ngụm nước miếng, giả vờ bình tĩnh nói, "A Lý, năm mới vui vẻ.
Mấy thứ này là mẹ cháu tặng Tăng Lý...!ha ha, mẹ cháu nói nếu cháu không đưa sẽ đánh gãy chân cháu."
Phí Lập vừa nói vừa đặt đồ xuống bàn, quen đường quen lối, Du Du đứng đằng sau nhìn thấy cảnh này thì ngạc nhiên, nói: "Thế sao, vậy chút nữa dì sẽ xuống chúc tết mẹ cháu, vừa hay dì mua nhiều đồ, hôm qua dì thấy nhà cháu đóng cửa cả ngày."
Nhưng những lời này của Du Du hai người lại chẳng nghe vào.
wtp Mật Kết
Rõ ràng chỉ xa nhau có mỗi một ngày, nhưng lại giống như đã xa cách ba thu, đúng với câu một ngày không gặp như cách ba thu.
Hai người nhìn nhau, không nói gì, Tăng Lý hơi xấu hổ, hắn muốn hôn cậu, nhưng mẹ Tăng Lý đang ở đây, cảm thấy không tốt lắm.
Trái tim Phí Lập lại đập thình thịch, đứng trước mặt một chú thỏ nhỏ trắng tinh như tuyết thế này hắn không thể khống chế nổi, hắn rất muốn ôm cậu vào lòng, xoa xoa, nắn nắn.
Bầu không khí mập mờ không nói rõ ra được này tản ra xung quanh người hai thiếu niên, trên mặt Phí Lập ửng lên những vệt đỏ, Tăng Lý cũng vậy, lúc hai người nhìn thấy mặt đối phương đỏ lên thì theo bản năng quay mặt đi.
Mẹ nó căng thẳng quá.
Gặp ma.
Phí Lập gãi gãi má, nói: "Mẹ cháu không ở đây...!nhà cháu ở Ma Đô đón năm mới.
Ặc, hôm nay, hôm nay cháu...." Phí Lập quen miệng nói tí nữa thì nói ra, hoảng hốt, "Hôm nay cháu về chúc tết chú cháu."
Thật ra là quay về vớt con trai dì.
Du Du à à hai tiếng, hai người nói chuyện vài câu, Du Du bắt đầu chào mời hắn ở lại ăn cơm trưa, "A Lý, đi chuẩn bị thêm một đôi đũa nữa.
Phí Lập cũng ở lại đây ăn cơm, ngồi xe mệt lắm đúng không? Vừa hay dì mới nấu cơm xong, cháu ăn thử nhé."
Phí Lập ngoan ngoãn nói vâng, ra vẻ học sinh ngoan.
Tăng Lý: "...." Giả rối.
wtp Mật Kết
Du Du quay người bước ra ban công thu quần áo, Tăng Lý vào phòng bếp lấy bát đũa, Phí Lập lén lút nhìn người phụ nữ đang đứng ngoài ban công, nhân cơ hội chuồn vào trong phòng bếp, dùng vai đụng Tăng Lý.
Hắn nhẹ nhàng cắn tai Tăng Lý rồi hỏi, "Nhớ tôi không? Có nhớ anh không?"
Tăng Lý rửa bát đũa cho hắn, tiếng nước chảy rào rò, hơi thở mập mờ tản ra trên da cậu, khiến Tăng Lý vừa nhột vừa xấu hổ, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, trả lời thành thật, "...Nhớ, nhớ."
Phí Lập nhìn gương mặt trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp kia, hắn rất muốn hôn cậu.
Làm sao có thể có một người đáng yêu như vậy chứ, phạm quy quá.
Một bữa cơm, Du Du và Phí Lập nói chuyện càng ngày càng ăn ý, chủ yếu vẫn là do Phí Lập có ý muốn vớt con trai của bà, bèn không ngừng lấy lòng, tiện thể nâng cao sự tán dương của mình với Tăng Lý, khiến Du Du vui đến mức không khép nổi miệng.
Ăn trưa xong, Phí Lập mặt dày mày dạn quấn lấy Tăng Lý đòi ở lại đây ngủ trưa, muốn vào phòng cậu.
Ban đầu Tăng Lý vẫn không can tâm tình nguyện lắm, kết quả Du Du lại nhanh chóng đứng trên một chiến tuyến với Phí Lập, hơn nữa bà thấy để Phí Lập ở cùng con trai cũng rất tốt, bèn tận tình khuyên bảo, "A Lý, chơi với bạn đi, giường của Tiểu Phí bị sập rồi, ngủ dậy mới đi mua cái mới được, chịu khó tí nhé? Cũng chỉ một buổi trưa thôi mà."
Tăng Lý: "...." Hôm trước xuống đó vẫn còn tốt mà.
Phí Lập nháy nháy mắt với cậu.
Tăng Lý: "....".
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Cuối cùng là Phí Lập kiên quyết chen vào phòng.
Hắn bước vào phòng, vừa đóng cửa lại thì ngây người, trong phòng Tăng Lý không ít nơi bày những đồ mà hắn tặng cậu trước đây, ví dụ như hai câu bút có khắc chữ "Z" và chữ "L", tờ giấy nhỏ lén chuyền trong giờ học, chú thỏ nhỏ vẽ nghuệch ngoạc xấu xí...!cùng với những món quà nhỏ bình thường cảm thấy thích nên mua cho cậu, vân vân.
Tất cả mọi thứ Tăng Lý đều cất giữ cẩn thận.
wtp Mật Kết
Trên bàn còn có một gói kẹo thỏ trắng mới mua, vẫn chưa xé.
Tăng Lý hận không thể chui vào kẽ đất, hai má nóng bừng bừng, độ thẹn tăng đến max, nắm chặt tay không dám quay đầu lại, xấu hổ vô cùng.
Phí Lập nhướng mày, trong lòng hắn đang ngứa ngáy, mẹ nó đây chính là người hắn thích, cũng là người trong lòng hắn, người trong tim hắn!
Người trong lòng hắn góp nhặt hết những thứ hắn tặng đặt trong phòng, mỗi một món đều được cất giữ trân quý, còn có chuyện gì có thể khiến hắn kích động hơn chuyện này chứ?
Phí Lập hận không thể nâng mặt Tăng Lý lên, ôm cậu đè cậu lên tường hôn, hắn nhướng mày cố gắng kiềm chế xao động trong tim, thổi ra một hơi, cười nói: "Sao lại cất ở đây thế?"
Hắn sán qua ôm lấy Tăng Lý, ôm cậu vào lòng, hơi ấm truyền qua những nơi hai người chạm vào nhau rồi lan ra toàn thân, rót đầy tứ chi.
"Thích anh vậy sao?" Phí Lập muốn cắn tai cậu, hàm răng hắn nhẹ nhàng cắn lên vành tai, chỉ sợ cậu đau, không nỡ làm cậu đau, nhưng lại muốn cắn một phát thật mạnh, để lại trên cơ thể cậu một ký hiệu.
Phí Lập lại hỏi thêm một lần nữa, dường như không nhận được đáp án khẳng định thì không bỏ qua, hắn cong môi, nhấn mạnh từng chữ bên tai Tăng Lý, "Thích anh vậy sao?"
Tăng Lý đỏ mặt ấp úng, nói không nổi, trái tim cậu loạn cả lên, nó đang đập bình bịch, cũng không biết đó là cảm giác gì.
Chẳng hiểu vì sao nó lại khiến cậu cảm thấy có một loại xúc động, muốn phá vỡ vỏ cứng mà lao ra.
Phí Lập đợi một lúc không thấy cậu trả lời, không nhịn được nữa thở dài, vừa ngọt vừa chua nói, "Haizz...!tổ tông nhỏ của tôi ơi, mẹ nó cậu đúng là muốn mạng của tôi mà."
Buổi chiều, Du Du đi chúc tết, lúc đầu Phí Lập và Tăng Lý nghiên cứu một lúc thùng hàng kia, phát hiện ra nó thật sự không có vấn đề gì, hắn không thể hiểu nổi, cào cào tóc, ném quyển luyện tập sang một bên, "Này, thôi đừng quan tâm đến nó nữa.
Năm mới đến cứ chơi đã, đừng làm bài tập, mệt lắm."
Trước tết Phí Lập bị học hành tra tấn cực kỳ thảm hại.
Tăng Lý hỏi, "Thế...!bọn mình làm gì?"
Phản ứng đầu tiên của Phí Lập là tụ tập cùng bạn bè, gọi Hàn Đông Thái Khang với mấy thằng bạn của hắn ra ngoài chơi, cuối cùng tính đi tính lại, hắn lại không muốn mấy cái bóng đèn kia đến, hai người thì mới bồi dưỡng tình cảm tốt, ở riêng chính là đất ấm nuôi dưỡng tình yêu.
Hắn ra vẻ đứng đắn nói, "Xem hoạt hình?"
Tăng Lý, "...."
"Xem gì?"
Bình thường Phí Lập không xem hoạt hình, ờm một lúc lâu mới nói: "Thám tử lừng danh Conan đi."
Thật ra hắn chỉ muốn ở cùng với Tăng Lý mà thôi.
wtp Mật Kết
Có nhiều lúc, tình yêu thật sự cũng không cần phải cùng cậu trải qua sóng to gió lớn, đồng cam cộng khổ, trải qua bể dâu, trải qua tất cả thử thách của cuộc sống, mới được gọi là tình yêu.
Lúc này Phí Lập nghĩ chỉ cần ở bên cạnh Tăng Lý như thế này, làm gì cũng được, đi đâu cũng được, chỉ cần cùng cậu, nhàn hạ cũng được, phức tạp cũng được, chỉ cần có thể bên cậu là được.
Đây cũng là tình yêu.
Chỉ là khi so sánh với nhau, phần tình cảm này càng trở nên non nớt, ngây ngô, không chứa tạp chất.
Cũng càng chân thành hơn.
Trong lòng Tăng Lý cũng nghĩ như Phí Lập.
Hai người chỉ cách nhau một lớp vải mỏng, Phí Lập không đủ to gan, Tăng Lý thì không hiểu.
"Được...!được thôi." Tăng Lý nói, "Gì cũng được."
Từ sau khi hiểu lòng mình đến bây giờ, có lúc Phí Lập sẽ nghĩ đến, hắn thế này rốt cuộc là đúng hay sai.
Ban đầu hắn chỉ muốn kéo Tăng Lý một cái, để cậu cũng giống những người xunh quanh mình, có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh nắng mặt trời.
Nhưng bản thân hắn lại bị con quỷ ích kỷ xấu xa trong lòng mình chiếm mất linh hồn.
Ma quỷ kêu gào khát khao Tăng Lý, ham muốn cậu, hòng kéo cậu vào bóng tối một lần nữa.
Tình yêu đồng tính, chung quy vẫn không được xã hội bao dung.
Tăng Lý có thể có một tương lai và con đường phía trước tươi sáng, lấy vợ sinh con...!nhưng Phí Lập không muốn, hắn chua chát nghĩ, nếu Tăng Lý dám thích người khác, hắn sẽ thịt người luôn, khiến cậu ngay cả ý niệm trong đầu thôi cũng không dám có, chỉ có thể nhìn một mình hắn.
Trong cuộc sống chỉ có mình hắn.
Phí Lập thấy mình thật sự điên rồ, rốt cuộc từ lúc nào hắn đã biến thành thế này, bất an mẫn cảm, sợ mất đi, sợ đến gần, những thứ này không giống hắn.
"Có rượu không?" Phí Lập bỗng hỏi.
Tăng Lý tâm hồn đang treo ngược cành cây, nghiêng đầu nhìn Phí Lập một cái rồi gật đầu, đứng dậy, "Để tôi lấy cho...."
Phí Lập ừm một tiếng, trên tivi Connan đang đọ sức với tên hung thủ, nhưng trong lòng Phí Lập lại không hề dao động, ánh mắt hắn dính chặt theo từng động tác của Tăng Lý, trong lòng nhủ thầm, tôi thật sự hỏng mất rồi.
Giống như một tên biến thái.
Tăng Lý lấy ra một chai rượu, đặt lên bàn, độ rượu rất thấp.
"Chỉ một chai thôi á?" Phí Lập quay đầu cười Tăng Lý, "Sao, sợ tôi uống say à?"
Tăng Lý ngoan ngoãn gật đầu, Phí Lập hừ một tiếng, giống như vợ chồng nói: "Nghe cậu."
Hắn kéo đầu Tăng Lý sang, hôn lên tóc cậu.
Gần đây động tác của Phí Lập càng ngày càng được voi đòi tiên, trong lòng hai người đều hiểu, có một thứ gì đó bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp, không muộn.
Nhưng nếu bỏ qua thì thật sự không còn cơ hội để quay lại nữa.
Tăng Lý không nói gì.
Phí Lập một ngụm rồi lại một ngụm uống chai rượu, tửu lượng của hắn tốt, một chai không say, một tay Phí Lập nghịch ngón tay của Tăng Lý, lòng bàn tay toàn là thịt, giống như đang quay lại trường học vậy, tiết nào hắn cũng nghịch thế này, Tăng Lý không để ý, chăm chú nghe giảng.
Giống như đang yêu đương vụng trộm.
Đây là bí mật của hai người.
wtp Mật Kết
Phí Lập ngẩn ngơ, rượu vào trong bụng, hắn hé mắt nhìn tăng Lý, Tăng Lý đang nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, cũng rất nghiêm túc.
Phí Lập cảm thấy bản thân mình bắt đầu hơi say rồi.
Đúng là kỳ lạ, sao có thể say chứ, hắn mới uống có một tí thôi mà.
Nhưng lại cảm thấy bản thân như đang ngâm trong vò rượu vậy, ngây ngất, mê man.
Ánh mắt Phí Lập lấp lánh, mùi hương dầu gội đầu của chàng trai ấy quẩn quanh ngay chóp mũi, mái tóc đen mềm mại ngay trước mắt, buổi chiều ngày hôm nay, trái tim hắn đập nhanh, bình bịch, bình bịch.
Mỗi một lần đều tràn đây sức mạnh.
Phí Lập gãi gãi lòng bàn tay Tăng Lý, cụp mắt, vừa thấp thỏm vừa mong đợi hôn lên tóc cậu, mang theo tình đầu ngây ngô của một cậu con trai, rồi hắn bỗng nói, "Tăng Lý, cậu theo tôi được không."
"Tôi sẽ đối xử thật tốt thật tốt với cậu."
Hắn thật sự say mất rồi.
Say mèm.
Tác giả muốn nói: Không biết có viết được ra cảm giác tình đầu không.
Phí Lập cũng lo lắng, từ lúc biết tình cảm của chính mình, thật ra hắn cũng rất sợ, sợ mất đi Tăng Lý, cũng sợ tất cả mọi thứ sau khi hai người yêu nhau, hắn không sợ ánh mắt người đời, hắn sợ nhất đó chính là người yêu bị tổn thương.
Cho nên dốc hết sức mình, liều mạng -- Tôi sẽ đối xử thật tốt thật tốt với cậu.
//.