Lại Chẳng Hợp Lý Quá Đi Chứ

chương 3: ăn cơm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhà ăn.

“Cậu ăn rau cần á?” Ngụy Hòa vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn Tiêu Lăng, kinh ngạc nói.

“Làm sao?” Tiêu Lăng lạnh lùng liếc cậu.

Cũng không biết Ngụy Hòa phát điên cái gì, một tháng lúc mới khai giảng kia xa cách với hắn. Hắn tìm Ngụy Hòa nói chuyện, Ngụy Hòa đều nói với hắn một câu “Cậu đừng nghĩ đánh cắp cơ mật” hoặc là “Kỳ thi sau tôi nhất định sẽ vượt qua cậu”, đây là đang làm cái trò gì vậy? Hắn chỉ là thấy Ngụy Hòa làm bài sai thì tốt bụng nhắc nhở một chút, sau khi bị Ngụy Hoà cứ như vậy vài lần thì hắn cũng không còn nói chuyện với Ngụy Hoà nữa.

Nhưng trong thời gian gần đây, Ngụy Hoà cứ như bị trúng tà, lại chủ động hỏi bài hắn, hoặc mời hắn tới nhà ăn ăn cơm. Một con người trước kia đối xử với mình lạnh như băng sương bỗng nhiên lại nhiệt tình như lửa, rốt cuộc vì sao lại như vậy?

“Không có gì,” Ngụy Hòa bĩu môi, “Tôi không thích ăn rau cần.”

“À.” Tiêu Lăng híp híp mắt, cúi đầu ăn cơm.

Ngụy Hòa: “…”

Sao bỗng nhiên lại tẻ ngắt rồi? Mình còn phải đánh bên sườn, thăm dò được sở thích của cậu ta nữa mà! Biết được sở thích và thói quen của cậu ta, thì có thể đúng bệnh hốt thuốc, còn có thể phân tích cụ thế, tăng thêm tham khảo học tập, do đó có thể nâng cao hiệu quả thành tích.

Lại chẳng hợp lý quá đi chứ!

Vì thế Ngụy Hòa hỏi: “Cậu có chơi Vương giả và Ăn gà không?”

“Không chơi.” Tiêu Lăng nhàn nhạt nói.

“Vậy cậu chơi cái gì thế?” Ngụy Hòa tiếp tục vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn hắn. Thanh thiếu niên thời này không phải đều thích chơi game à? Đứa em gái họ mới mười tuổi của mình cực u mê game Ăn gà này đến không thể tự kiềm chế được, chẳng lẽ đây chính là chênh lệch giữa mình và cậu ta sao? Mình chơi game nhiều nên mới trở nên choáng váng không biết làm bài?

Đừng có mà nói với mình ngày thường cậu ta coi luyện đề là chơi nhá! Ờm… Cũng chưa bao giờ từng thấy cậu ta đọc sách, thành tích còn tốt như thế, càng nghĩ càng thấy như đâm vào tim… Không đúng! Chuyện này không thể xảy ra! Chắc chắn cậu ta lén lút luyện đề, bằng không thành tích không thể tốt như vậy được!

“Ừm… Chạy thoát mật thất có tính không?” Tiêu Lăng hơi tự hỏi vài giây, nói.

“Cậu đang nói cái cái game nhỏ trong di động hả?” Ngụy Hòa hỏi. Chạy thoát mật thất, thế mà cậu ta lại xem loại gameshow này, lúc ấy còn cảm thấy rất thú vị, còn download mấy cái game kiểu như thế vào di động.

“Ừ… Cũng coi như thế đi, nhưng tôi càng thích game phiên bản người thật hơn.” Tiêu Lăng nói.

Ngụy Hòa mờ mịt, “Game phiên bản người thật? Cậu thường xuyên chơi á?”

“Cũng không phải thường xuyên, ngẫu nhiên thôi, một tháng chơi một lần gì đó. Nhưng mà lúc trước tôi đã chơi chán mật thất bên cạnh nhà tôi, cho nên cũng lâu lắm rồi không chơi bản người thật.” Tiêu Lăng chớp chớp mắt, hoài niệm mà nhớ lại.

“Bên cạnh nhà cậu? Nhà cậu ở quảng trường thành thị Lâm Phong à?” Ngụy Hòa nghe xong lời này, bắt được trọng điểm. Theo cậu biết, ở thành phố Phong chỉ có bên cạnh quảng trường thành thị Lâm Phong là có thể chơi Chạy thoát mật thất.

“Không, nhà tôi ở thành phố Lăng, hiện giờ tôi ở nhà bà ngoại, ở bên kia bờ sông Lâm Phong.” Tiêu Lăng nói.

“Trước kia cậu học ở thành phố Lăng à?” Ngụy Hòa nhíu mày, hỏi.

“Ừ.”

Ngụy Hòa mặt không cảm xúc: “À.”

Khó trách, từ thành phố lớn tới, bảo sao thành tích tốt hơn cậu, dù sao thì ở thành phố lớn trình độ giáo dục vẫn cao hơn một mảng lớn so với ở cái huyện thành nhỏ này của cậu.

“Vậy sao cậu lại chuyển tới trường này thế?” Ngụy Hòa nghi hoặc hỏi.

“Mẹ tôi nói mình bận công tác, bà ngoại tuổi tác đã cao, muốn tôi chăm sóc bà nhiều hơn, cho nên tôi liền chuyển tới.”

“À.” Xem ra vẫn là con người hiếu thảo nha.

Ngụy Hòa nghĩ nghĩ, hỏi, “Vậy cậu muốn đi chơi Chạy thoát mật thất à? Chỗ quảng trường thành thị Lâm Phong kia có, cách trường học không xa.”

“Có thể, ngày mai chủ nhật, được nghỉ học, có thể đi chơi một lúc.” Tiêu Lăng gật đầu.

“Cùng nhau á?” Ngụy Hòa có hơi kích động, Chạy thoát mật thất phiên bản người thật nha, nghe có vẻ không tệ, cậu còn chưa từng chơi qua đâu.

Tiêu Lăng nhìn cậu, gật đầu nói: “Đúng.”

Vì thế bữa cơm tám đồng ở nhà ăn dưới cuộc trò chuyện của hai người kết thúc trong vui vẻ. Rất nhanh, chủ nhật liền đến.

Tác giả có lời muốn nói:

Ăn gà, cũng chính là “Tinh anh hoà bình”; Vương giả, là “Vương giả vinh quang”.

Hai game này tôi đều chơi, chỉ là chơi thật sự rất gà. Ăn gà khi lên Đồng thau có thể xưng vương, mà Vương giả… ờm, Vương giả tôi rõ ràng đánh thật nghiêm túc, nhưng lại bị đồng đội đẩy lên đầu, đó là đồng đội Đồng thau mà… emmmmm chơi đến ngực tôi sắp tắc thở, cho nên cũng chỉ chơi Ăn gà.

Chạy thoát mật thất phiên bản người thật mấy ngày trước tôi từng chơi hai lần, lần đầu tiên đạt thành tích năm người bốn cửa bị nhốt hơn một giờ, lần thứ hai đạt thành tích bốn cửa bốn quan bị nhốt hai giờ, haiz, đó là nguyên nhân tôi nghỉ năm ngày một chương cũng đều không có á.

Hết chương .

Truyện Chữ Hay