Kami tỉnh dậy trong tình trạng đầu óc mơ hồ. Nó cảm nhận được cả cơ thể như nhẹ hẳn đi. Một nguồn năng lượng nào đó đã xuất hiện bên trong cơ thể nó, nó có thể cảm nhận được nhưng không biết thứ đó là gì.
Kami đang ở trong bệnh viện. Căn phòng màu trắng thoang thoảng mùi thuốc trong không khí khiến nó cau mày lại.
"Cạch"
Cánh cửa trắng mở ra, Mamoru bước vào với giỏ trái cây trên tay, gương mặt thoáng nét vui mừng chạy đến bên cạnh nó ôn tồn hỏi:
- Kami, em tỉnh lúc nào vậy? Em thấy trong người thế nào? Mọi thứ vẫn ổn chứ?
- Ừm. Em không sao.
Kami gật đầu đáp, nó vẫn có chút mơ hồ về sự việc trước đó. Nó đã ngất đi sao?
Vậy còn...
- Maru-nii, thứ báu vật mà Công chúa D sở hữu là gì?
- À. Là tượng của chính Công chúa D, bức tượng làm hoàn toàn bằng kim cương và có nạm các loại đá quý. Giá trị thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Mamoru thản nhiên miêu tả lại một bảo vật vô giá mà tựa như đang nói nhảm về một cục đá nào đó. Kami xụ mặt thở dài "Đúng là không phải viên Pha Lê Bạc đó rồi"
Chiều hôm đó Kami rất nhanh được xuất viện, Kami hết hứng thú đi học nên có thể nó sẽ tạm trốn Usagi một thời gian.
Mamoru cũng không thắc mắc vì sao, nó thích học thì học, không thì thôi, sau này anh nuôi nó là được.
...
...
- Kami, thấy trong người thế nào?
King nhảy phốc lên giường, chớp đôi mắt to tròn nhìn thiếu nữ nhỏ bé đang ngồi xếp chân ngơ ngẩn.
Kami không nói gì, nó khẽ vươn tay, một lớp ánh sáng lấp lánh mờ ảo hiện ra trên tay nó, tụ lại thành hình ngôi sao nhỏ. Nó hất tay một cái, ngôi sao nhỏ phóng đi tựa như phi tiêu, cắm phập vào bức tranh treo trên tường, nhưng lực quá nhẹ nên ngôi sao rất nhanh bị rơi xuống và tan biến thành những đốm sáng nhỏ li ti.
- Có vẻ như sức mạnh đang dần xuất hiện trong người cô. Nhưng vẫn chưa thật sự đủ để chiến đấu đâu.
- Tôi biết.
Kami gật đầu đáp lại King. Nó thu tay về, đứng lên đi lại phía dàn máy tính cao cấp. Những ngón tay trắng nõn lướt nhẹ trên bàn phím, màn hình lớn lập tức hiện ra một loạt những giao diện khác nhau chứa đựng thông tin về các Sailor.
Lại lướt sang một giao diện khác, trên đó là thông tin và hình ảnh về "Tứ đại thiên vương" mà nó thu thập được trong ngày qua. Cũng không quá nhiều nhưng đủ để biết, người bọn họ có liên quan đến Dark Land (Thế giới bóng tối) - kẻ thù của Mặt trăng.
cái tên của người bọn họ tượng trưng cho loại đá quý khác nhau. Hy vọng đây cũng sẽ là một manh mối khác cho việc tìm kiếm viên Pha Lê Bạc đáng ghét kia.
"Cốc cốc"
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Mamoru đẩy cửa bước vào, đặt lên trên bàn nó một ly sữa nóng. Xoa đầu nó rồi tranh thủ cúi người nhìn vào màn hình lớn.
- Đây là?
- Tứ Đại Thiên Vương. Kẻ thù của nhóm chiến binh. Em đã điều tra ra được một số thông tin nhỏ, chỉ là tên gọi, nơi thường xuất hiện... tất cả đều nhắm đến việc bọn họ làm tay sai cho Dark Land. Hơn nữa, mọi vụ kì lạ xảy ra trong thành phố dạo gần đây cũng là do bọn họ gây ra.
Kami đáp lời, nó xoay sang lấy ly sữa nhấp vài ngụm, không thèm để ý đến Mamoru đang chăm chú nhìn vào khuôn mặt trên màn hình.
Mamoru nhíu mày trầm tư, trong đầu anh đột nhiên hiện ra một số hình ảnh mờ ảo khó đoán. Lắc lắc đầu bình tĩnh lại, Mamoru khó hiểu lên tiếng:
- Anh có cảm giác bọn họ quen thuộc với anh lắm. Sao lại thế nhỉ?
- Em chẳng biết. Có thể anh gặp họ đâu đó trong lúc đang làm việc chăng?
Kami không để ý lắm đến thái độ của Mamoru, nó đứng lên, nhường chỗ cho anh ngồi vào tìm hiểu, còn mình đi đến bên cửa sổ.
King cũng nhanh chóng nhảy đến bên người nó, leo phốc lên vai Kami rồi nằm dài ra nhìn trời.
Bầu trời bên ngoài âm u đen kịt một màu xám xịt, dù chỉ mới h chiều thôi mà tựa như đã h tối. Gió thổi mạnh, rít gào theo từng đợt.
- Trời sắp mưa rồi.
- Khép cửa lại đi em. Coi chừng cảm lạnh. - Mamoru quan tâm nói
- Ừm.
Kami gật đầu, vươn tay kéo cửa sổ, ánh mắt thoáng lướt qua phía dưới khu chung cư, nhìn thấy dáng người quen thuộc của nhóm bạn nào đó.
- Maru-nii, nhà ta sắp có khách.
- Hử, ai vậy?
- Nhóm Usa. Chắc lâu ngày không thấy em đi học nên bọn họ thắc mắc.
- Ừ. Vậy để anh ra ngoài chuẩn bị. Em muốn uống trà lài hay trà hoa hồng?
Mamoru đứng lên, đem ly sữa đã cạn của Kami ra ngoài theo. Kami rất nhanh khép cửa sổ, bước chân vội bước theo sau Mamoru.
- Em ra ngoài luôn, anh cho em trà hoa hồng với một ít bánh ngọt nha. Usa thích ăn đồ ngọt lắm.
- Ừm.
Mamoru xoa đầu Kami như một thói quen, mở cửa cho nó ra trước. King nhảy xuống chiếc bàn dài đựng dàn máy khủng, chân khẽ chạm vào con chuột điều khiển, click chuột tắt hết máy. Xong xuôi cũng nhảy ra ngoài theo Kami qua cửa nhỏ dành cho mèo.
Rất nhanh, bên ngoài đã vang lên hai tiếng "ting toong" chuông cửa. Kami lon ton chạy ra mở cửa, nép mình qua khe cửa vừa mở, nhìn nhóm người Usagi tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Usa-chan? Ami-chan? Rei-chan? Các cậu đến đây làm gì vậy?
- Oa. Kami-chan! Lâu ngày cậu không đi học làm bọn tớ lo chết được. Nghe bảo cậu lại phải nhập viện kiểm tra sức khỏe gì đó. Cậu không sao chứ? Bọn tớ có đem một ít quà bánh tới, hy vọng cậu thích.
Usagi vừa thấy Kami đã vội đẩy tung cửa, ôm chầm lấy Kami mà liến thoắng nói. Ami chỉ biết cười ngại ngùng, còn Rei thì như muốn nổi cáu, tóm cổ Usagi kéo ra khỏi Kami, thành công giải cứu nó khỏi cơn nghẹt thở.
- Này, Usagi! Cậu thật sự thất lễ quá đấy! Kami vừa bệnh dậy, cậu làm như thế là không ổn đâu.
- A. Xin lỗi. Tớ vô ý quá. Hì hì
Usagi bị mắng thì gãi đầu cười trừ. Kami mỉm cười nhìn một mảnh vui vẻ trước mặt, mở rộng cửa mời bọn họ vào trong.
Vừa vào bên trong Usagi đã rôm rả líu lo về mọi chuyện trên trường đã xảy ra cho Kami nghe. Ami bên cạnh cũng phụ họa ít nhiều. Rei thì lặng im nhìn vào bếp, thấy Mamoru thì thoáng đỏ mặt nhưng vẫn không chớp mắt ngắm nhìn.
- Kami, đó là? - Rei hỏi
- À. Anh trai tớ. Chiba Mamoru.
Kami mỉm cười nói, đẩy người bạn đến ghế ngồi xuống. Trò chuyện rôm rả ồn ào.
Một lúc sau, chợt bầu không khí như càng lắng xuống sau khi Usagi vô tình nhắc đến bữa Dạ hội.
Usagi, Ami, Rei ngồi ngay ngắn trên ghế salon, mỗi người một biểu hiện diễn tả khác nhau nhưng đều nhìn chằm chằm vào Kami, ánh mắt đều nói lên rằng bọn họ muốn tìm hiểu tại sao Kami biết họ là các chiến binh.
Mamoru mời bọn họ dùng trà và bánh, xoay sang nói gì đó với Kami, Kami cũng đáp lại vài câu rồi Mamoru lấy áo khoác rời khỏi nhà. Bây giờ trong nhà chỉ còn nó và nhóm Usa.
Nhìn biểu hiện rõ ràng của Usagi, Kami chỉ biết thở dài.
- Đừng nhìn tớ chằm chằm nữa, chuyện tớ biết các cậu là chiến binh Sailor chỉ là vô tình thôi.
- Vô tình sao? Tớ không nghĩ vậy đâu Kami. Luna nói cậu biết rõ mọi thứ về chuyện của chúng tớ, đúng chứ?
Rei hồ nghi nhìn Kami, cô cảm nhận được cô bạn này có gì đó không giống người bình thường. Hoặc cũng có thể giống như bọn họ, là chiến binh khác chăng?
- Biết hết tất cả thì không đúng. Tớ chỉ biết một phần nhỏ thôi. Dù gì thì tớ cũng không phải kẻ thù của các cậu, và cả Tuxedo Mask cũng vậy.
Kami nhấp nhẹ một ngụm trà hoa hồng, chẹp lưỡi cảm nhận hương vị ngọt ngào.
người kia nghe đến tên Tuxedo Mask thì giật mình, nhất là Usagi phản ứng ngay tức khắc:
- Cậu biết Tuxedo Mask?
- Cũng có thể coi như là thân thiết.
- Vậy anh ta là ai? Tại sao lại giúp đỡ bọn tớ nhiều như vậy?
Ami lúc này mới lên tiếng hỏi. Kami chỉ lắc đầu cười cười ý vị:
- Rồi các cậu sẽ biết thôi. Bây giờ chưa đến lúc, nhất là cậu đó Usa. Tuxedo Mask nhất định sẽ cho cậu biết anh ta là ai vào một tương lai gần.
Usagi nghe câu trả lời như có như không thì xụ mặt xuống. Hai chữ "chán nản" viết rõ trên mặt cậu ta kìa.
Rei hỏi:
- Còn cậu? Cậu giúp bọn tớ với mục đích gì?
Kami suýt thì cắn lưỡi. Phải nói làm sao đây? Nó cũng không biết lý do cơ mà. Chỉ là muốn được thử trở thành chiến binh chính nghĩa, hỗ trợ nhóm Sailor thôi. Không lẽ nói ra như vậy?
- Tớ không biết.
- Hả?!
người trước mặt đều há hốc mồm. Cứ tưởng sẽ được nghe một lý do chính đáng nào đó chứ?
- Cậu đang đùa đó à Kami? - Rei nhíu mày.
- Không có đùa. Đó là sự thật đó. Tớ cũng không biết vì sao lại muốn giúp đỡ các cậu. Tớ chỉ muốn thử được giúp đỡ bạn bè thôi? Chắc vậy. Các cậu cũng biết trước giờ tớ chưa hề có bạn, và Usagi, Ami là những người bạn đầu tiên của tớ. Bây giờ có cả cậu nữa đó Rei.
Kami nói hơi dài. Lần đầu tiên nó nói nhiều như thế đó. Nó cũng chỉ muốn các bạn của nó hiểu cảm xúc kì lạ của nó thôi. Nó không hề biết vì sao? Lí do là gì? Cứ như có một cái động lực ngầm nào đó thúc ép nó nhất định phải hỗ trợ và sát cánh cùng nhóm chiến binh.
Kami ngẩng mặt lên nhìn người kia, đôi hồng ngọc sáng long lanh đầy kiên định:
- Tớ không phải kẻ thù của các cậu, nên nhớ điều đó. Và tớ sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ các cậu trên nhiều phương diện. Bây giờ khả năng của tớ còn yếu nên tớ chỉ hỗ trợ từ phía sau, nhất định rồi sẽ đến lúc tớ đứng bên cạnh các cậu, cùng nhau chiến đấu chống cái ác, bảo vệ thế giới này.
người kia nghe nó nói thì im lặng một lúc. Không ai biết nên nói gì. Cả bầu không khí cứ chìm dần trong im lặng cho tới lúc cả người họ ra về.
- Như thế có ổn không? Để bọn họ biết cô hiểu bọn họ?
King chẳng biết từ đâu nhảy phốc lên đùi Kami ngồi. Kami ôm lấy King, vuốt ve bộ lông vàng mềm mượt như cách để giải stress.
- Tôi không biết nữa. Mọi thứ cứ mông lung thế nào ấy. Sức mạnh của tôi là gì? Sứ mệnh của tôi ở thế giới này là gì? Liệu tôi trợ giúp nhóm Usa có thực sự là việc nên làm hay không. Nói chung là bây giờ việc tới đâu hay tới đó vậy, hy vọng cái sức mạnh này sớm phát triển thêm.
King chớp chớp đôi mắt to tròn của nó, cái đầu nhỏ gật gật như muốn nói lời đồng tình. King biết tất cả, nhưng nó không được phép nói ra, phải để cho chính bản thân Kami tự hiểu rõ, có như thế sức mạnh của nó có thể phát huy tối đa được.
Bên ngoài trời mưa nặng hạt, sấm chớp "ầm ầm" báo hiệu một việc chẳng mấy tốt lành...
...
Trên đường lớn, một thiếu nữ vóc người cao hơn độ cao trung bình của lứa tuổi hơn một chút, cô nàng có mái tóc đuôi ngựa đầy khỏe khoắn, năng động.
Trời bắt đầu kéo dông, Kino Makoto nhìn xung quanh, hơi ngán ngẩm một tí, sau đó quyết định chạy nhanh về căn hộ của mình.
...
...
- Chào buổi sáng, các cậu! A! Usagi đến sớm quá nha! Ôh. Kami đi học lại rồi sao? Thật tốt quá!
Naru tiến đến cạnh các bạn đang đứng trước lớp nói chuyện rôm rả. Thật hiếm khi Usagi lại đi học sớm mà đứng bàn chuyện chung với các bạn thế này. Đối diện Usagi đang nép người vào cửa sổ, Kami đứng hơi chếch ra phía ngoài một tí, tay nó ôm cuốn tiểu thuyết dày cộm mà Mamoru vừa tậu cho hôm qua, mỉm cười gật đầu chào lại Naru.
- Kami - chan, cậu đã khỏe chưa? Cậu nghỉ học mấy ngày liền làm mọi người đều rất lo lắng đó. - Naru vỗ vai Kami hỏi.
- Tớ ổn rồi. Không sao đâu. Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng.
Kami gật đầu ái ngại. Nó chỉ là lười đi học vài hôm thôi mà, cũng không có gì đáng e ngại.
Naru nghe được câu trả lời, xem như không có gì liền đổi chủ đề sang chuyện khác.
- Này. Cho các cậu xem cái này nhá. Hôm qua tớ đi thử váy cưới giùm chị họ tớ, xong bọn họ lại kéo tớ vào chụp hình đó. Các cậu thấy sao?
- Oaaaa. Naru-chan! Nhìn cậu tuyệt thật đó! - Usagi thốt lên thích thú.
- Nhìn Naru thế này làm tớ cũng muốn làm cô dâu quá đi! Đẹp thật đó Naru! - Bạn nữ A phấn khích
- Aha... mấy cậu làm tớ ngại quá.
Naru cười vui vẻ, quan sát bộ dạng thích thú của các bạn một lúc rồi nói:
- Tớ chụp ở tiệm váy cưới mới mở ở cuối phố đó. Mấy cậu thấy đẹp đúng chứ? Đây mới chỉ là bộ trong hàng chục bộ váy tuyệt vời ở cửa hàng đó đó nha.
- Không phải cửa tiệm đó bị lời nguyền à? - Bạn nữ A nói.
- Lời nguyền gì cơ? - Usagi tò mò.
Naru gật đầu, sắc mặt trầm xuống, bảo:
- Tớ cũng có nghe lời đồn đó. Nghe nói cửa hàng đó có một con manơcanh bị ám, cứ mỗi tối nó sẽ chạy ra ngoài cửa hàng và quyến rũ một chàng trai bất kì. Dạo gần đây nghe nói khá nhiều chú rể cũng bị mất tích vì nguyên do này đấy.
- Thế a...
Usagi đặt tay lên má thở dài. Cùng lúc đó, Kami ngước mắt lên nhìn chăm chú lên khóe môi Usagi, mắt chớp chớp, phì cười:
- Usa, sáng nay cậu ăn sandwich à?
- Ấy? Sao cậu biết? - Usagi trố mắt
- Sốt cà chua còn dính kìa.
- Aaa.
Usagi hốt hoảng huơ tay bôi nhanh, làm ra vẻ hết sức xấu hổ, khuya tay múa chân "các cậu đừng nhìn!!", vô tình động trúng Kami khiến nó ngã người ra sau.
- Oái!
- Cẩn thận một chút.
Kami tựa hẳn người vào ai đó phía sau mà nó vừa đụng phải. Nó cuống quýt đứng thẳng dậy xin lỗi.
- Không có gì đâu. Các cậu không nên đứng giữa hành lang mà đùa giỡn như vậy.
Đó là một cô nàng cao lớn, mái tóc nâu xoăn buộc cao và đôi bông tai hoa hồng xinh đẹp, đồng phục lại có phần khác biệt với đồng phục của trường. Giọng nói cô ấy mang phần mạnh mẽ mà cũng không kém nỗi dịu dàng.
Kami bị hút hồn bởi vẻ đẹp đặc biệt đó. Nó cứ nhìn theo cô gái nọ mãi.
- Này... các cậu biết đó là ai không?
- À. Là Kino Makoto. Học sinh mới chuyển đến lớp / đấy. Nhìn cao lớn và mạnh mẽ ghê ha. Nghe đồn do cậu ta đánh nhau ở trường cũ nên mới phải chuyển trường.
Naru đáp rất nhanh, cứ như chuyện gì cậu ta cũng biết vậy.
- Học sinh mới chuyển trường sao?...
Kami lẩm nhẩm một mình, cũng không để ý đến Usagi đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu.
...
...
Giờ ăn trưa đã đến. Trong lúc chờ Usagi xếp hàng mua đồ ăn trưa ở căntin do cái tội quên mang bữa trưa của cô ấy, Kami đi vòng ra phía sau sân bóng chày, tìm kiếm chỗ nghỉ chân.
Vô tình, nó trông thấy Makoto đang ngồi trên ghế đá gần đó một mình.
"Một mình sao? Cô ấy không có bạn à?"
" Trông thật cô đơn... cũng giống mình ngày trước..."
Kami rón rén tiến lại gần Makoto, định bụng quan sát một lúc rồi đi. Cũng tại nó nhận thấy cô bạn này cũng giống nó ngày xưa quá, tự cô lập bản thân, cô đơn một mình chỉ vì dáng vóc khác người một chút.
Ngày xưa, do mái tóc và đôi mắt kì lạ này, nó cũng hay bị lũ trẻ trong tổ chức xua đuổi. Có lẽ một phần cũng vì thế mà nó mới không có bạn.
Không biết từ lúc nào, Kami đã tiến hẳn ra phía sau lưng Makoto rồi.
- Ai đó!
- Oái!
Makoto đột nhiên xoay lại hét lên làm Kami giật bắn mình. Sao dạo này nó dễ giật mình vậy nhỉ?
Makoto tò mò nhìn nó:
- Cậu làm gì ở đây vậy?
- A...
Kami hơi lùng túng, ngại ngùng cúi mặt cứ như đứa trẻ bị bắt lỗi. Tự nhiên tiến lại gần người ta thế này, bị phát hiện thì không biết nói sao nữa... huhu.
- Cậu là cô bạn lúc sáng đúng không?
- A...
Kami gật gật liên hồi, rồi lại ngại ngùng cúi mặt không nói gì. Makoto phì cười nhìn dáng vẻ bối rối của nó, trông thật đáng yêu.
- Cậu đang tìm chỗ nghỉ trưa hả? Có muốn ngồi cạnh tớ không?
- Ưm...
Kami xấu hổ gật đầu. Thế này cũng thật kì cục, làm phiền người ta quá đi.
- Cậu không sợ tớ sao?
Makoto nhớ lại mấy lời xì xầm ban sáng về cô, nào là đánh nhau, nào là bạo lực... nhờ nó mà cô đã bị tẩy chay ngay khi mới vừa nhận lớp đấy. Các bạn trong lớp ai cũng tự động tránh xa cô dù cô chẳng làm gì cả. Chỉ có cô bạn nhỏ nhắn này đột nhiên lại tự động đến gần cô, ngay khi bị phát hiện thì xấu hổ, ngại ngùng, e sợ như con mèo nhỏ nhát gan. Thú vị thật.
- Không... không có. Trông cậu rất mạnh mẽ mà. Lại... lại còn... xinh đẹp nữa. Vừa ngầu vừa đẹp, cứ như nữ tướng. A!
Kami ngượng đến chín mặt rồi, ấp a ấp úng phản bác, sau đó như nhận ra mình lỡ lời liền ngậm miệng cúi mặt tiếp. Lần đầu tiên nó gặp phải cái tình huống dở khóc dở cười này. Không biết nên làm sao nữa.
Makoto phì cười, kéo tay cô bạn nhút nhát này ngồi xuống cạnh mình. Cười dịu dàng xoa đầu nó:
- Cảm ơn nhé. Lần đầu tiên có người nói tớ là "nữ tướng" đó. Cậu thật thú vị, vàng đáng yêu nữa.
Kami xấu hổ đỏ mặt hẳn lên, như một con búp bê bị động ngồi thẳng đơ bên cạnh Makoto, mặc kệ cô nàng đang nhéo má nó cưng nựng như nựng yêu một đứa trẻ.
- Cậu thật đáng yêu quá đi. Cứ như một em gái nhỏ vậy. Này, cậu học lớp nào?
- /.
- Ôh. Bằng tuổi thật à? Tiếc ghê, trông cậu nhỏ nhắn thế này làm tớ cứ tưởng lầm cậu học lớp dưới chứ.
Makoto cười cười, song cô kiềm nén cái ham muốn đè Kami ra ôm thử xem nó có thái độ đáng yêu như thế nào, thay vào đó cô lấy hộp cơm trưa của mình ra ăn.
- Oa... dễ thương ghê!!!
- Oái!
Usagi chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng người họ, cô nàng trầm trồ chăm chú nhìn vào hộp cơm trưa của Makoto thốt lên, Kami cùng Makoto đồng loạt giật mình.
Và như thế, chỉ trong vòng buổi trưa, Usagi đã thành công kết bạn với Makoto. Cô nàng còn hứa hẹn với Makoto sau khi ra về sẽ dẫn cô ấy đi tới tiệm trò chơi điện tử ưa thích của mình. Kami thì chẳng biết thế nào, rất nhanh đã bị Makoto xem là em gái nhỏ đáng yêu mà che chở, chăm sóc rồi. Mà cũng đúng thôi, với cái vóc người hạt tiêu và điệu bộ dễ thương cực kì như thế, một loli chính hiệu đấy, Kami hầu như đều được mọi người xem là tiểu muội muội bé nhỏ để chăm sóc nâng niu rồi~
Chiều hôm đó, sau khi tan học, như lời đã hứa, Usagi dẫn Makoto đến tiệm game yêu thích. Makoto được giới thiệu làm quen với Ami và anh chủ tiệm game, và có vẻ như Makoto đã cảm nắng anh chủ tiệm game rồi. Nhìn đôi mắt mơ màng lấp lánh màu hồng đó xem, còn không phải cảm nắng thì là thế nào?
Kami chỉ ở lại với người họ một lúc rồi về. Tối nay nó có hẹn với Mamoru đi dự buổi hội thảo nào đó, phải về sớm để chuẩn bị đồ. Rời đi trong cái vẫy tay đầy tiếc nuối của Makoto, Kami chỉ biết ngại ngùng cười gượng. Nó đây là có thêm người chị sao?
Makoto sau đó được Usagi và Ami giới thiệu với Rei, các cô gái nói chuyện vui vẻ suốt một buổi chiều. Mãi đến khi trời đã tắt nắng mới tách nhau về nhà.
Makoto nhìn đồng hồ rồi thở dài, cô phải đi mua nguyên liệu làm bữa tối thôi, sắp hết giờ giảm giá thịt rồi.
...
...
Buổi hội thảo "Nghiên cứu tinh thể năng lượng" diễn ra trong tiếng đồng hồ ròng rã thảo luận. Sau một lúc ngáp ngắn ngáp dài chán nản, Kami mới được cùng Mamoru rời đi.
Vì xe moto đang trong tiệm bảo trì, thêm chiếc oto cũng đang sơn bóng lại, hai anh em nó quyết định đi bộ về.
Kami đi sát bên cạnh Mamoru, thích thú nhâm nhi cây kem mát lạnh trong khi Mamoru vẫn dán mắt chăm chú vào cuốn sách nghiên cứu trên tay.
Đi ngang một con hẻm nhỏ, chợt cả nghe thấy tiếng hét của ai đó. Không chần chừ, Kami vội kéo tay Mamoru chạy thẳng vào con hẻm.
- Là Makoto!
Kami giật mình thốt lên. Trước mắt nó, Makoto đang bị một con manơcanh bận váy cưới khống chế ép chặt vào tường. Khắp cơ thể con manơcanh tỏa ra một luồng khí hắc ám đen sậm, nó nhìn thấy nguồn năng lượng của Makoto đang bị hút ra ngoài.
Kami siết chặt nắm tay, bảo Mamoru mau chóng thay đổi thành Tuxedo Mask, chạy nhanh đến nhà Usagi mà đem cậu ta đến đây. Mamoru thoáng chần chừ không muốn để Kami một mình, đợi cho nó nổi cáu đạp anh lăn đi thì anh mới chịu nghe lời chạy đi.
Nhìn Makoto đang dần bị hút cạn năng lượng kia, Kami lúng túng không biết làm gì. Nó khẽ vươn tay ra, một luồng sáng nhạt tụ lại thành hình ngôi sao, ngay tức khắc biến thành phi tiêu phóng thẳng vào con manơcanh, ngắt đứt nguồn liên kết giữa bên, bảo vệ được số năng lượng còn lại trong người Makoto.
Con manơcanh tức giận vì bị ngăn cản, xoay người thấy Kami đứng đó liền tỏa ra một luồng khí đậm đặc, đập thẳng Kami vào cây cột đèn gần đó nhanh đến mức nó không kịp trở tay.
Cả người Kami đập thẳng cái "rầm" vào cột điện, nó có thể nghe rõ tiếng xương mình kêu "rắc". Cả thân thể nằm úp sấp xuống mặt đất, đau đến không ngóc đầu dậy nổi.
"Shit!"
Kami chửi thề trong lòng. Không biết đây nên gọi là dại dột hay ngu ngốc nữa. Cứu người mà quên xem xét tình hình bản thân, nó bị làm sao thế này? Tư tưởng của sát thủ đâu rồi!
Makoto vẫn đang trong trạng thái vô hồn, đôi mắt không chút linh động. Có lẽ là bị thôi miên rồi. Kami mím chặt môi nén đau, chống đỡ cả thân thể đứng dậy, lách người né tránh thêm hai luồng khí đen đánh tới, Kami buông lỏng toàn thân, hai tay nó phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tụ lại thành hai ngôi sao nhỏ sắc bén, như phi tiêu phóng sượt qua hai tay con manơcanh khiến bên tay nó đứt lìa, bên kia chỉ bị nứt phân nửa.
Tranh thủ lúc manơcanh đang gào thét lồng lộn tức điên, nó chạy đến đỡ Makoto dậy, lôi cô nàng ra ngoài. Nhưng chưa đi được bao nhiêu mét thì một luồng khí đen lại đập tới, tung người nó bay thẳng lên cao rồi đập cái "uỳnh" xuống mặt đất thật mạnh.
Kami nằm bẹp dưới đất, say xẩm mặt mày, ngất đi ngay khi nhìn thấy nhóm Usagi chạy đến cứu viện.
...
Kami chậm rãi mở mắt, hai bên tai vẫn vang lên tiếng đánh nhau oanh liệt bởi phép thuật.
Nó nằm gọn trong vòng tay Tuxedo Mask, cách vị trí hỗn chiến một khoảng an
»