- Chào Kami~
Usagi đặt cặp xuống bàn, thả người cái "phịch" vào ghế, rồi cùng với vẻ mặt rất ư mệt mỏi lên tiếng chào.
Chẳng là vừa nãy cô nàng đã phải chạy hộc hơi đến trường và lại bị cô Haruda mắng cho một trận, may mà hôm nay không có bị đứng ở ngoài.
Kami đang cặm cụi ngồi bấm bấm gì đó trên cái ipad đen, không để ý lắm tới xung quanh, nhưng khi nghe Usagi chào thì cũng nhướng mày lên, chớp chớp mắt chào lại
- Chào buổi sáng, Usagi-chan.
- Mồ, Usagi, bồ nhìn Kami xem, chỉ chào mỗi bồ, còn tụi này chào bạn ấy khản cổ cũng không được đáp lại a!
Naru bên cạnh Usagi làm bộ ghen tị, chu chu môi trách móc. Cơ mà vẫn chẳng thu hút được sực chú ý của Kami. Nó vẫn xem cô nàng như không khí, tiếp tục cặm cụi vào cái ipad kia.
...
...
"Reeng!!"
Tiếng chuông giờ ra chơi lúc nào cũng là tiếng chuông giải thoát cái đám học sinh khỏi cái không khí ngột ngạt của lớp học đây.
- Nè nè, nghe này, tối hôm qua tớ...
Chuông vừa reeng, giáo viên vừa ra ngoài, Naru đã lập tức bật dậy, tụm ba tụm bốn với các bạn nữ sinh xung quanh.
-... rồi sau đó nha, một ai đó đã lao vào cứu tớ. Cô ấy tự xưng là chiến binh thủy thủ bảo vệ chính nghĩa. Nhưng tiếc là tớ sau đó đã ngất nên không trông rõ mặt cô ấy được.
Naru giọng tràn ngập tiếc nuối. Giá như tối hôm qua cô tỉnh táo thì tốt rồi.
- Oa, giấc mơ của Naru cũng li kì ghê - Các bạn nữ cười đùa vui vẻ, dường như không một ai tin lời Naru
- Nè! Đó không phải là mơ! Là thật đó!
- Haha, Naru, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Hahaha
- Nè!!!
Kami ngồi phía sau Usagi lặng lẽ quan sát. Nó đã nghe tất thảy câu chuyện mà Naru kể. Mặc dù biết rõ đó là Usagi, nhưng bên ngoài Kami vẫn không biểu lộ cảm xúc, chỉ mỉm cười nhìn cái bộ dáng gật gù suốt từ nãy đến giờ "đó không phải mơ! Người chiến binh đó là tớ!" của Usagi kia.
...
...
- Naru! Mọi người! Đợt kiểm tra tập trung vừa rồi có điểm rồi đó. Mau ra xem đi!
Bạn nữ A háo hức chạy từ bên ngoài vào thông báo, sau đó lập tức kéo cả đám Naru chạy ra ngoài, để lại trong lớp là Usagi và Kami còn đang không hiểu việc gì đã xảy ra.
- Kiểm tra tập trung?
Kami mắt tròn xoe nhìn Usagi tìm kiếm câu trả lời. Usagi phì cười, vừa kéo tay Kami ra ngoài vừa giải thích.
- Kiểm tra tập trung là đợt kiểm tra tập thể mỗi học kì lần. Bài kiểm tra đó sẽ bao gồm tất cả các kiến thức mà cậu đã học trong học kì đó, sau đó kết quả sẽ xét loại học lực cho cậu, từ đó suy ra năm sau cậu sẽ được xếp vào lớp nào.
Usagi chầm chậm nói, cô thở dài một hơi, dừng lại ngay cái bảng cuối cùng, chỉ đến nơi vị trí giữa bảng, nơi hiện lên cái tên Tsukino Usagi với số điểm mỗi môn đều không trên .
- Haizz, nhìn xem, điểm của tớ luôn tà tà dưới thấp thế này, năm sau sợ rằng sẽ không được học chung với các cậu mất.
Kami nhìn Usagi buồn mà lòng cũng không vui. Nó không thích một Usagi như thế này, chẳng phải trước đó trong truyện Usagi dù có thế nào cũng luôn nở nụ cười lạc quan sao? Mặc dù nó chỉ mới đọc sơ qua một chút về đoạn đầu (chỉ đến đoạn xuất hiện chị trăng :v) nhưng nó biết con người bi quan này hoàn toàn không giống nhân vật mà nó biết. Aaaa. Kami nó phải làm sao đây? Là do sự xuất hiện của nó nên tình tiết câu truyện mới thay đổi?
Lại nói, việc an ủi người khác không phải sở trường của nó. Là một sát thủ, nó đã được rèn luyện phải luôn lạnh lùng vô cảm, phải khống chế cảm xúc của mình. Vậy nên trước đó nó chưa hề an ủi một ai, cho dù có thấy một ai đó buồn chán bi quan đi nữa, một là nó sẽ thờ ơ lướt ngang qua, hai là tiễn người đó đi lên trển luôn cho khỏi vướng đường vướng lối ._.
Vậy nên bây giờ, khi gặp phải tình huống trớ trêu như này, Kami thật không biết phải an ủi ra sao, chỉ khẽ nắm lấy tay Usagi, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô:
- Yên tâm đi Usa! Tớ sẽ không bao giờ rời xa khỏi cậu đâu! Cậu đừng buồn.
- ...
Usagi hai mắt to tròn ngạc nhiên, nhìn Kami không chớp mắt
- Kami... cậu vừa gọi tớ là Usa?
Usagi không ngờ, Kami lại gọi tên cô một cách thân thiết đến vậy. Cứ tưởng Kami là loại người không thích tiếp xúc thân mật với người khác chứ? Cứ nhìn mà xem, ngoài Usagi ra, Kami có còn nói chuyện hay đi chơi với ai bao giờ đâu?
Mà nói đi cũng phải nói lại, cô Haruda từng bảo bạn ấy bị bệnh luôn phải nằm trong bệnh viện, lần này được đi học nên mọi thứ đối với Kami rất lạ lẫm, Usagi lại là người đầu tiên bắt chuyện với Kami, có lẽ việc Kami tin tưởng, dựa dẫm Usagi là chuyện hiển nhiên đi?
- Cậu không thích tớ gọi như thế sao? - Kami nghiêng đầu nhìn Usagi, đôi mắt hồng ngọc sáng lấp lánh
- Tất nhiên là không rồi. Chỉ có cậu mới được gọi tớ như thế thôi đó, hì hì
- Um!
Kami gật đầu một cái, cười xán lạn, phấn khởi ôm lấy tay Usagi. Usagi cũng mỉm cười vui vẻ, xoa xoa đầu Kami như em gái. Cả hai người dạo bước trên hành lang, cười nói rôm rả đầy vui vẻ.
..
- Ủa, Usagi, cậu sao bây giờ mới ra đây, ô, còn cả Kami nữa này.
Naru khó khăn lắm mới chen ra được khỏi đám đông đang bu quanh bảng điểm, lại bắt gặp lấy Usagi và Kami cũng đang tiến về phía mình
- Bọn tớ đi dạo một lát, đưa Kami đi tham quan xung quanh một chút, dù gì cậu ấy cũng là học sinh mới mà. - Usagi đáp lời Naru
- Ồ. Có vẻ vui đấy nhỉ. Đúng rồi Usagi này, cậu có biết không, kì này hạng nhất toàn khối vẫn là nữ học sinh thiên tài đó đó.
- Ý cậu là Mizuno Ami? - Usagi đoán
- Ừm. Đúng rồi đó, cả khối lần này vẫn nhao nhao lên vì cậu ấy kìa. - Naru gật gù
Nhìn cả hai người nói chuyện, Kami vẫn một bộ dáng "không hiểu gì sất" đứng cạnh Usagi. Chờ đến khi Naru dứt câu mới thắc mắc:
- Thiếu nữ thiên tài?
- À phải rồi, do Kami mới đến nên không biết. Đó là Mizuno Ami, một học sinh nữ lớp / () , người được mệnh danh "thiếu nữ thiên tài". Sở hữu IQ nghe đồn đến tận chữ số, cậu ấy luôn giữ thành tích đứng nhất toàn trường. Chưa một ai có thể đánh bại cậu ấy. Ách, nhìn xem, cậu ấy kìa!
Kami nhìn theo hướng Naru vừa chỉ, bắt gặp một cô bạn tóc xanh lam cắt ngắn, đeo một cặp mắt kính to tròn, trên tay lăm lăm cuốn sách Toán học. Quả nhiên, đúng là hình mẫu lý tưởng " con nhà người ta" đây mà.
() bản gốc trong truyện ghi là "lớp " tức nói theo thứ tự khối lớp của Usagi và Naru. Naru với Usagi là lớp , còn Ami lớp . Nhưng do dễ dẫn đến nhiều sự nhầm lẫn khác nhau nên tác giả xin phép ghi lớp như vậy để mọi người dễ hiểu. Ai có thắc mắc xin cmt.
Usagi đứng đó, không nói gì, chỉ thấy khóe môi cô nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy âm mưu
"Nếu làm bạn với cậu ấy, có khi nào mình cũng sẽ được thơm lây chút gì đó từ độ thông minh đó không nhể? Muahaahaha"
Tất nhiên, Kami hiểu nụ cười đó của Usagi nghĩa là gì mà~
...
Được viết bởi NekoMikuMiu và đăng độc quyền trên Wattpad. nếu thấy truyện này xuất hiện ở nơi nào khác thì chính là bản lậu edit trái phép
...
- Kami ơi, ra về về chung với tớ nhé. Tớ dẫn cậu đến chỗ này vui lắm nè
Usagi quay người xuống thì thầm to nhỏ với Kami, mặc cho tiếng thầy Kurada dạy bộ môn Sử vẫn đang thao thao bất tuyệt.
Kami lắc đầu từ chối, chốc nữa Mamoru tới đón nó mà.
- Anh tớ đến đón
- Thì bảo anh cậu khỏi đón đi. Để tớ đưa cậu về luôn. Đi mà Kami~~~~
- Nhưng... thôi được rồi.
Dưới sức công phá từ trạng thái nài nỉ, van xin đầy đáng thương của Usagi, Kami đành miễn cưỡng nhận lời. Cho Mamoru cô đơn vài phút vậy.
Chỉ chưa đầy một tiếng sau, cả lũ học sinh cuối cùng cũng được thả tự do ra về. Ai nấy đều di chuyển rất nhanh. Một số thì vội đi đến các câu lạc bộ để sinh hoạt, số còn lại vội vã về nhà.
Usagi thu dọn sách vở trong lúc chờ Kami gọi điện nói chuyện với Mamoru. Chờ cũng không lâu lắm, phải nói đúng hơn là rất nhanh, chỉ nghe loáng thoáng thấy Kami nói câu rồi cúp máy. Ừm... có lẽ Kami thuộc tuýp người ít giao tiếp nhỉ?
- Đi thôi Kami.
Usagi tiến lên nắm tay Kami lôi đi, mặc cho nó còn chưa kịp nhét sách vở vào cặp.
- Đi đâu vậy Usa?
Kami vừa vội nhét sách vở vào cặp, vừa bước nhanh theo Usagi đằng trước.
Bất chợt Usagi dừng lại đột ngột khiến Kami chẳng kịp thắng lại, một phát tông thẳng vào lưng Usagi kêu lên một tiếng "úi"
- Sao tự nhiên đứng lại thế?
- Nhìn phía trước kìa.
- Hử. A. Đó là Ami Mizuno đúng không? Sao cậu ấy lại đứng ở đó vậy?
Kami tròn xoe mắt nhìn. Ami đứng đó, đứng dưới tán cây rộng lớn, nhẹ nhàng cưng nựng chú mèo đen trên tay. Khuôn mặt hết sức dịu dàng. Trông cứ như một thiên thần ấy.
Mà... con mèo đó. Nhìn quen quen... đó không phải là mèo Luna của Usagi sao???
Kami còn chưa kịp hỏi, Usagi đã tiến lên phía trước, tay cô còn nắm tay nó lôi theo làm nó suýt vấp chân té dập mặt rồi.
Ôi ôi Usagi~~~
- Luna!
Usagi chợt lên tiếng, gọi tên con mèo đen của cô. Luna đang thỏa mãn trong cái vuốt ve mềm nhẹ từ Ami, đột ngột bị tiếng kêu của Usagi ngắt mạch cảm xúc. Gầm gừ nhẹ trong cổ họng vài cái, Luna vẫn ngoan ngoãn nhảy lên vai Usagi ngồi, dụi dụi đầu vào cổ Usagi làm nũng.
Ami nhìn theo hướng mèo Luna vừa phóng đi, bắt gặp cô bạn tóc vàng búi cục nhìn rất ngộ nghĩnh. Ami mỉm cười, cầm cặp lên.
- Ô. Đó là mèo của bạn à? Xin lỗi nhé. Lúc nãy nó đột nhiên nhảy về phía tớ làm tớ cứ tưởng là thiên thần bay xuống đấy. Bé con ấy tên Luna à? Cái tên thật đẹp.
- Ừm. Chào cậu, tớ là Tsukino Usagi, rất hân hạnh làm quen. Cậu là Mizuno Ami, thiếu nữ thiên tài đúng chứ? Thật may mắn khi tớ gặp được cậu nha!!!
Usagi cười rạng rỡ, nhìn cái mặt hưng phấn đến đáng ghét chưa kìa.
Ami ngại ngùng, chìa tay bắt lấy cánh tay của Usagi đang hướng về phía cô
- Thiên... thiên tài gì chứ. Mình chỉ là người thường thôi.
- Ai da. Người thường mà như cậu chắc tớ là chuột cống từ đâu đó chui lên mất. Hì hì.
- Cậu đâu phải chuột cống. Chẳng có con chuột cống nào đáng yêu như cậu đâu.
- Ha... haha... cảm ơn lời khen của cậu nhé...
Usagi muốn cười cũng không nổi. Làm ơn đi Ami, đó không phải là cách tốt nhất để khen một người con gái đâu.
- A. Còn bạn đây là bạn nữ vừa chuyển đến trường mình đúng không? Tớ có nghe nhắc đến nhưng chưa từng gặp qua. Chào cậu nhé. Tớ là Mizuno Ami.
Ami đột nhiên chuyển hướng nhìn Kami làm nó hơi giật mình. Rụt rè cầm lấy quai cặp che mất nửa khuôn mặt, mái tóc bạch kim óng ánh rũ xuống hai bên, Kami ngập ngừng trả lời.
- Chào... chào cậu. Tớ... là Chiba Kami...
Càng về sau giọng nói càng nhỏ, nhỏ đến mức Ami phải tập trung hết cỡ nhưng vẫn chẳng nghe thấy.
- Cậu nói gì cơ?
Ami ghí sát vào Kami khiến nó giật nảy mình, vội vàng cuống quýt nấp sau lưng Usagi. Từ khi nào một sát thủ như nó lại trở nên nhát gan thế này? Kami ơi là Kami, mày là một sát thủ, sát thủ đệ nhất cơ mà!!!
Ami bị hành động này của Kami làm cho ngẩn người, nhận ra thái độ hơi quá của mình cô cũng xấu hổ lùi lại.
- Ôi ôi. Xin lỗi cậu. Tớ thất lễ quá.
Cô làm sao thế này? Hầy. Ai biểu cô bạn mới chuyển đến kia đáng yêu quá làm gì, làm Ami cô kiềm bản thân không được, thật ngại chết mất. Điểm yếu của cô là những thứ đáng yêu mà -(>~