- Tch...
Demande tỉnh dậy, hắn cảm thấy choáng nhẹ.
- Anh hai...
- Saphir!
Demande đỡ lấy em trai mình dậy. Cả hai nhíu mày, chậm rãi quan sát xung quanh.
- Đây là đâu? Chúng ta đã rơi vào trong ruột hành tinh Nemesis rồi sao?
Saphir thắc mắc hỏi. Những gì anh nhớ được trước khi tỉnh dậy là khoảnh khắc nhà tiên tri phá vỡ kết cấu lâu đài, cả hai người họ bị mặt đất nuốt chửng và rơi vào khoảng không đen tối mịt mù.
- Không đâu, ruột hành tinh Nemesis là nơi phản ứng hạch nhiệt diễn ra mãnh liệt nhất, chứ không đen ngòm và lạnh giá thế này đâu.
- Ai đó! Mau bước ra đây! – Deman quát lớn.
Từ trong bóng tối xuất hiện một thiếu nữ tóc hồng buộc hai bên, tà váy đen dài xẻ đùi quyến rũ. Cô nàng cười khúc khích:
- Thô lỗ quá đấy hoàng tử điện hạ, nói chuyện với một quý cô thì không nên lớn tiếng như thế.
- Cô là ai? – Saphir hỏi
Cô gái kì lạ đó không trả lời mà nói tiếp:
- Đây là không gian do năng lượng âm của Pha lê đen tạo ra, còn gọi là "điểm tận cùng của thời gian", địa phận cai quản của nhà tiên tri. Và ở đây là Lâu đài hắc ám, nơi ở mới của hai vị.
"Cái gì? Địa phận của nhà tiên tri ư? Thì ra bấy lâu ông ta ẩn náu ở chốn quái quỷ này."
Demande quan sát nét mặt thiếu nữ, hắn thực sự cảm thấy cô gái này rất giống với bà hoàng Bạch Nguyệt – Neo Queen Serenity:
- Nói thật đi, cô là ai?
Thiếu nữ tóc hồng cười khúc khích, nhấc gót bước sang một bên. Phía sau cô nàng, một bóng đen quen thuộc lại xuất hiện.
- Kính chào Prince Demande, ngài Saphir.
- Hừ, không ngờ ông lại giấu ta về tòa lâu đài này đấy, nhà tiên tri đáng kính ạ.
Demande hừ lạnh, sắc mặt thập phần khó chịu. Nhà tiên tri vẫn không lộ ra biểu cảm gì, giọng nói trầm trầm:
- Hãy khoan trách móc thưa ngài, trước hết, hãy làm quen với thỏ ngọc đáng yêu của ta đã nào.
Nhà tiên tri làm động tác hướng về thiếu nữ tóc hồng bên cạnh. Demande cùng Saphir kinh ngạc sững người.
- Là con nhỏ lùn xủn Chibi đó? Không phải chứ, trước đây nó bé tẹo, sao giờ lại lớn tướng thế này?
- Bất lịch sự quá đó hoàng tử. – Thiếu nữ bĩu môi – Ta chính là Hắc Nguyệt Công Nương, đệ tử của nhà tiên tri. Làm ơn hãy biết cư xử lịch sự một chút.
- Cái... – Demande không biết nói sao nữa. Mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn, hắn chỉ hy vọng Kami vẫn ổn, vậy là được rồi.
Hắc Nguyệt Công Nương mỉm cười lướt ra sau lưng nhà tiên tri, ngón tay thon dài trắng trẻo lướt nhẹ trên phần áo choàng đen của lão:
- Nghe đây, sự chỉ bảo của nhà tiên tri là chân lý. Mệnh lệnh của ngài là tuyệt đối. Hai người chớ nên thắc mắc mà hãy tuyệt đối phục tùng đi. Trước đây ngài đã dặn dò thế nào, chẳng lẽ hai người đã quên cả rồi sao?
Prince Demande lùi lại, hắn cảm nhận được ma lực hắc ám của nhà tiên tri khác hẳn với trước đây:
- Nhà tiên tri, nói đi, ông là ai? Hãy lộ nguyên hình đi. Ông đang âm mưu điều gì?!
Đột nhiên, bên dưới lớp áo choàng đen bí ẩn lóe lên hai đốm sáng dữ tợn. Từ người lão tiên tri tỏa ra lượng nhiệt cực nóng, kéo theo đó là rất nhiều những tia điện. "Xẹt xẹt". Tâm trí Demande cùng Saphir trở nên hỗn loạn rồi hóa hư ảo, bên trong hai đôi mắt chỉ còn lại sắc thái vô hồn.
- Nghe đây, mệnh lệnh của ta là tuyệt đối. Hãy đi và làm theo những gì ta sai bảo!
- Vâng thưa nhà tiên tri, chúng tôi xin phục tùng.
Hắc Nguyệt công nương cười khúc khích nhìn hai anh em họ như nhìn hai con rối vô tri, từ tay ả xuất hiện hai hoa tai được làm từ Pha lê đen mới.
- Ta ban cho hai anhh đôi hoa tai mới, biểu tượng sức mạnh của năng lượng hắc ám, và cũng để khẳng định lại lời thề trung thành với chủ nhân Nemesis.
Nhà tiên tri lấy ra từ trong hư không một viên Pha lê bạc, nhưng:
- Cuối cùng ta đã nắm trong tay viên Pha lê bạc của thỏ ngọc, nhưng xem ra chẳng khác gì một mẩu thủy tinh bình thường, thậm chí còn không thể phát sáng. Rốt cuộc thứ sức mạnh khủng khiếp kia từ đâu ra?
- Chẳng nhẽ chỉ Neo Queen Serenity mới có thể sử dụng nó thôi sao? – Hắc Nguyệt công nương nhíu mày nhìn viên Pha lê chằm chằm, rồi thở dài – Mà cũng đúng thôi, thứ này vốn là của bà ta mà.
Nhà tiên tri đột nhiên cười "khà khà":
- Hiểu rồi. Sức mạnh đã phá hủy tòa lâu đài kia là đến từ viên pha lê quá khứ của Sailor Moon. Nếu thế thì... Phải tóm cho bằng được cả Neo Queen Serenity và Sailor Moon! Ta cần cả viên của cả quá khư và tương lai. Thỏ ngọc đáng yêu của ta, ta tin ngươi sẽ làm được.
Hắc Nguyệt công nương đón lấy viên Pha lê Nhà tiên tri giao cho, mỉm cười thích thú:
- Vâng thưa nhà tiên tri, tôi sẽ mang về cho ngài viên Pha lê bạc còn lại. Chuyện này chẳng có gì khó khăn cả.
- Cung điện Neo Queen Serenity không dễ bị đột nhập thế đâu – Demande chen ngang cười khẩy, vẻ mặt đầy sự xem thường:
– Còn nữa, mẩu thủy tinh trong tay Thỏ ngọc chắc gì đã là hàng thật? Ta ngờ là ông đã đặt niềm tin nhầm chỗ rồi.
Hắc Nguyệt công nương đen mặt trong chốc lát, xong lại mỉm cười đắc chí:
- Thế chỉ cần đem Neo Queen Serenity về đây là được chứ gì? Ta sẽ cắm thêm một khối Pha lê đen nữa lên Trái đất, tự khắc nữ hoàng sẽ lộ diện, lúc đó chỉ việc tóm lấy là xong.
- Làm thế đồng nghĩa với việc hủy diệt Trái đất luôn đấy... – Saphir nhíu mày, nhưng Hắc Nguyệt công nương hất tay chặn lại:
- Chẳng đáng bận tâm. Miễn sao có thể đạt được hai viên Pha lê bạc và hai vị chủ nhân của nó. Dù sao thì, thứ duy nhất ta muốn có đã nằm trong tay.
Hắc Nguyệt công nương đưa tay hướng về phía bóng tối, từ bên trong ấy bước ra một người. Demande sắc mặt tối lại.
"Đó chẳng phải là Prince Endimion ư?"
...
...
Ánh sáng nhàn nhạt buổi sớm mai chiếu qua cửa sổ, gió nhè nhẹ lay động màn che, chiếu soi lên nàng thiếu nữ đang nằm ngủ.
- Ưm...
Kami nhíu mày lại vì chói, xoay người né tránh ánh nắng, cuộn chăn lên che kín đầu, tiếp tục ngủ. Nhưng chả được bao lâu lại phải lồm cồm bò dậy vì cái bụng đánh trống biểu tình.
King nằm dưới chân nó, thấy nó dậy cũng ngóc đầu chạy theo, tiện đà nhảy luôn lên vai nó nằm.
- Đồ lười. – Kami nhìn King lắc đầu. Sống trong lốt mèo lâu quá nên Hoy sắp thành mèo thật luôn rồi à....
Vừa định đưa tay mở cửa thì cửa phòng cùng lúc mở ra, Nephrite giật bắn mình:
- Em dậy rồi à? Anh đang tính vào đánh thức em.
Kami gật gật, theo sau Nephrite xuống bếp. Một bàn thức ăn ngon nóng hổi đang chờ nó. Kami hai mắt sáng rực, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn vào bàn.
Đã hai ngày kể từ lúc cả đám rời thế kỉ để trở về nơi ở của mình. Kami đã được nghe kể lại toàn bộ những chuyện trong lúc nó rời đi.
Có ai tin được không? Cái con nhóc Chibi Usa tóc hồng hai búi đó lại thật sự chính là con gái tương lai của Usagi và Mamoru, chưa kể, con bé đã tuổi cơ đấy! Nghe kể mà tin không nổi luôn.
Rồi phải nói đến việc Tokyo Pha lê thế kỉ bị phá hủy nghiêm trọng, Chibi Usa đã một mình rời khỏi lâu đài, trở về quá khứ tìm kiếm đến Sailor Moon với hy vọng cầu cứu mọi người ở tương lai.
Để có thể di chuyển qua lại giữa hai thời không, cô bé đã mượn chìa khóa không gian của Sailor Pluto, chiến binh bí ẩn trong truyền thuyết nắm vai trò cai quản không gian.
Cái người giống hệt Mamoru nhưng là phiên bản lớn hơn, mặc áo choàng tím hôm trước nó đã nhìn thấy đấy, quả thực chính là Mamoru trong tương lai, gọi là King Endimion. Nhưng do chịu sự tàn phá của Pha lê đen mà cơ thể đã lâm vào trạng thái mê ngủ, chỉ có ý thức còn sót lại tạo thành cái bóng như linh hồn đến chỉ dẫn cho bọn họ.
Tưởng tượng thôi cứ thấy đáng sợ với ảo ảo thế nào ấy...
Rồi nói đến tình hình sau khi Kami bị đưa đi đến Nemesis, đám người Black Moon cứ cách vài ba ngày lại sai một lính xuống bày trò, mục đích tìm ra Pha lê bạc và Thỏ ngọc – cùng chính là Chibi Usa để bắt về, mà mỗi lần tấn công lại bắt đi một Sailor. Cứ lòng vòng luẩn quẩn riết người kia đều bị hốt lên trển, còn lại chỉ có Mamoru, Usagi, Minako và Kunzite. Cuối cùng Chibi Usa hết giấu được nữa, cô nhóc quyết định đưa mọi người đến tương lai và kể lại sự thật.
Khi tới đó rồi, chả biết sao Usagi với Mamoru lại cãi nhau trận chỉ vì Chibi Usa, Usagi tức quá bỏ ra ngoài cung điện pha lê liền gặp nhóm người Demande. Quánh nhau ì xèo một trận, Pha lê bạc của quá khứ không thể phát huy tác dụng ở tương lai, kèm thên việc Usagi đang dỗi Mamoru nên không phát huy được bao nhiêu sức lực, bị Demande bắt đi luôn.
Chibi Usa vì đó nên buồn rầu bỏ đi, Mamoru phát hiện Chibi Usa mất tích nên đuổi theo rồi mất tích luôn. Và hết, câu chuyện kết thúc ở đó.
Kami chuyên tâm ăn cho xong bữa. Không có Mamoru ở đây, cứ thấy thiếu vắng, trống rỗng, ăn cũng không vô nổi.
- Em no rồi.
Kunzite ánh mắt lo lắng nhìn nó:
- Em không khỏe sao?
- Không có.
Kami lắc đầu, nó muốn ở một mình một lát, cứ ở chung với người anh này, thể nào nó cũng không kiềm được mà bật khóc mất.
Rubeus tính kéo tay nó lại nhưng Zoisite đã nhanh hơn một bước, ngăn lại:
- Để em ấy yên một lát đi.
Nhốt mình trong phòng, Kami trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn trong xanh, gió vẫn thổi, thành phố vẫn hoạt động như bình thường mọi ngày. Nhưng Kami không hiểu cảm xúc trong lòng nó lúc này là gì.
Trống rỗng. Là do không có Mamoru sao?
Thiếu vắng. Là do thiếu Mamoru ở đây?
Chiếc áo choàng trắng bạc treo ở góc phòng, phấp phới theo làn gió.
Trong vô thức, nó lại nhớ về những tháng ngày ở lâu đài pha lê đen. Dù đó là sào huyệt của kẻ địch, nhưng nó lại cảm thấy rất thoải mái. Tự do đi lại, tự do vui chơi, có nhiều thứ kì lạ để khám phá, hơn nữa, ở đó có Demande.
Kami giật mình. Khoan đã! Sao nó lại nhớ về tên đầu trắng đó chứ?
- Kami. Tôi có thứ này cho cô.
Mèo King nhảy đến trước mặt nó, đặt xuống một chiếc hoa tai thủy tinh nhỏ, bên trong chứa dung dịch lỏng. Kami cầm lên, hiếu kỳ nhìn King.
- Loại dung dịch này có thể hồi sinh một người, chỉ sử dụng được một lần duy nhất. Muốn sử dụng nó, cô phải thức tỉnh được phần sức mạnh nữa. Nếu không, cái giá phải trả là cô sẽ vĩnh viễn mất đi tất cả sức mạnh của bản thân.
"Thức tỉnh sao?"
Kami siết chặt hoa tai thủy tinh trong tay, ánh nắng bên ngoài hắt vào như khiến nó phát sáng.
- Tôi sẽ giữ nó cẩn thận. Cảm ơn ngài.
- Chuyện phải làm thôi. Kami, nghe tôi nói – King hóa thân thành Hoy, ánh mắt nhìn nó đầy nghiêm trọng – Sắp tới mọi chuyện sẽ không dễ dàng, đừng hấp tấp nóng vội làm hết mọi thứ một mình. Sức mạnh của cô vẫn có giới hạn nhưng kẻ thù lần này rất mạnh. Cho đến khi thức tỉnh được một sức mạnh mới, đừng bất cẩn.
Kami nhìn ánh mắt nghiêm túc tràn đầy lo lắng của Hoy, nó khẽ gật đầu, mỉm cười trấn an:
- Tôi biết rồi. Tôi sẽ cẩn thận.
Hoy nhận được câu trả lời, miễn cưỡng thở dài, xoa đầu nó vài cái cho xù hết cả tóc lên mới hóa trở về dạng mèo.
Kami phì cười nhìn điệu bộ bất đắc dĩ đó của Hoy. Im lặng đeo lên hoa tai, khẽ nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài, hy vọng thời gian yên bình này kéo dài được thêm chút nữa.
Kami đi tới trước giá treo, vươn tay ôm lấy chiếc áo choàng trắng, trống ngực đập liên hồi.
"Demande... đợi tôi."
Qua một buổi trưa, ổn định tinh thần hoàn hảo rồi, nó thay đồ, bước ra ngoài nhìn người kia, lên tiếng:
- Em đến nhà Usa.
...
...
Kami đến trước nhà Tsukino thì trông thấy Usagi cùng người Rei, Ami, Minako và Makoto đều đứng đông đủ trước cửa, Jadeite vừa từ trong nhà bước ra.
- Oa, Kami-chan, cậu cũng đến thăm Usagi à? – Ami trông thấy nó liền mừng rỡ gọi. Makoto ngay lập tức lao đến ôm chầm lấy nó quan tâm lo lắng:
- Kami-chan, cậu khỏe rồi chứ? Có còn cảm thấy không khỏe ở đâu không? Bọn tớ đang tính tới thăm cậu đây.
- Tớ không sao. Mọi người đều có vẻ ổn hết nhỉ?
Kami đưa mắt lướt hết khắp một vòng các đồng đội. Vẫn hoàn hảo không một vết xước, ngay cả Usagi ở nhà hai ngày cũng đã hồng hào hơn, nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Rei nhìn biểu hiện của Kami thì cau mày, lấy tay dí dí vào trán nó trách:
- Đừng chỉ lo cho chúng tớ không, cậu cũng nên biết quan tâm bản thân mình đi. Không sao kiểu gì mà sắc mặt vẫn tái nhợt vậy, còn ốm hơn trước một vòng nữa. Này, các anh ở nhà chăm sóc cậu ấy kiểu gì vậy hả?
Câu cuối là nhìn tên cao to Kunzite, Nephrite và Zoisite đứng đằng sau đó mắng tới. Kami phì cười vỗ vỗ tay Rei:
- Tớ không sao thật mà. Đừng trách họ, họ cũng mệt mỏi và cần nghỉ ngơi. Nếu không phải do họ cứ nằng nặc đòi theo thì tớ đã nhốt ở nhà như Rubeus rồi.
- Ừm. Thật là, cả hai người các cậu đều khiến người khác lo lắng.
Rei chống hông, ngẩng cổ lắc đầu ngao ngán. Jadeite đứng bên cạnh xoa vai cô, ngẩng lên nhìn trời, sắc mặt có chút lo âu:
- Lạ thật, ráng chiều có màu đỏ như máu vậy. Hy vọng sẽ không có chuyện gì.
"Keeng"
Chiếc chìa khóa thời không đột nhiên từ trời rơi xuống trước mặt chúng nó.
- Chìa khóa không gian? – Usagi thất thần.
"Ùynh uỳnh"
Mặt đất đột nhiên chao đảo chuyển động, bầu trời như xé toạt ra, khung cảnh trở nên méo mó dị hợm.
"Arrr, cơ thể mình như xé toạt ra!"
"Đầu mình đau quá"
Usagi ngã xuống đất, thở dốc. Không chỉ một mình cô mà tất cả mọi người đều gặp tình cảnh tương tự.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tất cả không sao chứ?
Makoto ngồi dậy nhanh nhất, hoang mang nhìn các đồng đội.
"lóe"
Kami nhìn chằm chằm chìa khóa không gian đang phát sáng yếu ớt ngay bên cạnh Usagi, không nói một lời, nó và Usagi đồng loạt nhìn nhau
"Thế kỉ xảy ra biến cố rồi!"
- Make up!
Những luồng ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt, nhóm người đã biến mất trong chớp nhoáng.
...
Cánh cổng thời không.
- Pluto! Chuyện gì đã xảy ra?
- Sailor Moon! Mọi người!
Sailor Pluto ngoái đầu giật mình. Quyền trượng hồng ngọc trên tay cô đang phát sáng nhằm giữ ổn định cánh cổng thời gian.
- Thế kỉ đã xảy ra chuyện gì phải không? Chấn động ảnh hưởng tới cả quá khứ!
- Đúng thế. Tình hình nguy cấp lắm rồi, các cậu mau đi đi.
Vượt qua cổng thời gian, cả bọn đều sững người nhìn tình cảnh hiện tại của Tokyo pha lê .
"Có tận khối pha lên đen khổng lồ?!"
- Đám người Mặt trăng đen lại tấn công sao?
...
...
Cung điện Pha lê.
Tẩm cung Nữ hoàng
Một ai đó đang tiến vào. Người ấy đứng lặng người trước lớp pha lê lớn bao trùm lấy hình hài của vị Nữ hoàng đang ngủ.
- Xin chào Neo Queen Serenity, nào, người hãy mở mắt ra nhìn xem ai đến thăm người đây.
- Kẻ nào dám to gan xâm phạm chốn này!
King Endimion vội vã lao đến, rồi người khựng lại, sững sờ nhìn vị khách không mời vừa lạ vừa quen.
Thiếu nữ xoay người lại, đối diện với King Endimion, mỉm cười:
- Là con. Công nương bé xinh. Usagi Small Lady Serenity!
"Là Công nương bé xinh sao? Không thể nào... nhưng chỉ có những người thuộc tộc thiên nhiên kỉ bạc mới có thể tiến vào đây. Lẽ nào là thật?"
King Endimion sững sờ, bần thần nhìn dáng vẻ của đứa con gái ngài yêu thương:
- Hình dáng của con... sao lại...
- Bởi vì con đã trưởng thành, thưa cha. Có người đã ban cho con sức mạnh để được thức tỉnh như bây giờ.
- Quốc vương!!! - Sailor Moon lao nhanh đến chỗ bọn họ, nhưng cô cũng kịp khựng lại, nhìn thiếu nữ trước mắt.
"Ai thế kia..."
Sợi dây chuyền gắn viên Pha lê bạc của Chibi Usa đung đưa trên tay người thiếu nữ ấy, Sailor Moon giật mình "Lẽ nào..."
- Chị quên tôi rồi sao? Là tôi, Chibi Usa.
Thiếu nữ mỉm cười khúc khích. Rồi chợt lao vút tới, vươn tay nắm lấy cài áo biến hình của Sailor Moon. Trong phút chốc, lớp Pha lê bao bọc thân thể Nữ hoàng sáng lên, cả tòa cung điện cũng phản ứng theo.
"Bừng"
- Ối!
Thiếu nữ vừa đứng trước mắt họ vài giây trước giờ đã nằm bên ngoài cung điện.
Sailor Moon cùng King Endimion nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
- Chibi Usa!
- Hà hà, đó là cơ chế loại trừ những kẻ không thích hợp. Xem ra... ta đã mất tư cách bước vào cung điện pha lê.
Người từng được gọi là Chibi Usa đứng dậy cười điên dại, ánh mắt đỏ rực nhìn về hướng cung điện Pha lê.
- Tốt thôi, cũng đã đến lúc đoạn tuyệt với Thiên niên kỉ bạc. Các người chỉ toàn cản trở ta chứ chẳng tốt đẹp gì.
- Công nương bé xinh!
King Endimion lớn tiếng lo lắng.
- Im đi!
Thiếu nữ quát lại. Rồi nở nụ cười thú vị:
- Chà, xem nào, đừng bao giờ gọi ta bằng cái tên quê mùa đó nữa. Ta đã không còn là con nhóc ngây thơ ngờ nghệch bị các người lừa dối nữa. Nhà tiên tri!
Một bóng đen xuất hiện phía sau lưng thiếu nữ, quả cầu trên tay gã xoay chuyển linh hoạt. Thiếu nữ vươn tà váy, cười:
- Trước mắt các người bây giờ là Hắc Nguyệt công nương! Ta đã được nhà tiên tri lựa chọn và lột xác trở thành bá chủ hành tinh Nemesis!
-------------------------------------------------
TRuyện được làm độc quyền chỉ có trên Wattpad. Nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.
By NekoMikuMiu – Vũ Miêu (Tuyết Miêu)
Ý chòi mợ ơi, tui hog nghĩ là mấy thím nhanh tay vậy luôn á. Mới có nhiêu thời gian đâu mà hơn vote r :"