Lạc Vào Thế Giới Thủy Thủ Mặt Trăng

chương 18: tiêu diệt metalia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dòng ánh sáng tinh thể của Kami biến hóa dữ dội, hào quang lan tỏa. Metalia bị thu hút bởi năng lượng mới, bỏ qua Pha lê bạc, mụ ta nhìn vào Kami, giọng nói ồ ồ vang vọng:

- Grừ... Thứ năng lượng này thật mạnh mẽ... Không giống với năng lượng của Pha lê bạc... Ngươi là ai.... Grừ...

Kami không đáp lại. Nó vung tay lên, hai thanh kiếm bạc xuất hiện. Kami hờ hững mỉm cười, mái tóc bạch kim tung bay cùng đôi mắt đỏ ngập tràn sát khí, sắc thái lạnh lẽo áp đảo khiến Metalia phải giật mình. Trong vô thức, mụ lắp bắp thốt lên:

- Ngươi... Ngươi chính là Star Senshi?! Không thể nào... Không được... Tránh xa ta ra!!!

Luồng gió lốc cực lớn kèm theo hàng trăm tia sét chớp nhoáng đánh ập vào Kami. Nhóm Sailor cùng Tứ Đại Thiên Vương sững sờ cực độ nên không kịp phản ứng. Họ chỉ có thể vội vã hét lớn tên nó lo lắng:

- KAMI!!

"Ầm ầm ầm!"

Liên tục các tia sét và lốc ấy ập thẳng vào người Kami, khói bụi mịt mù, rất khó để có thể nhìn rõ tình hình.

Hô hấp mọi người dường như ngưng trệ.

Không khí bao trùm sự căng thẳng xen lẫn sợ hãi.l

Nhưng, Sailor Moon lại có phản ứng.

Một giọng nói rất quen thuộc vang lên trong đầu cô, không thể nghi ngờ được, đó là giọng nói của Kami.

"Sailor Moon, ngay lúc này, cướp lấp phần còn lại của Pha lê bạc!"

Sailor Moon biết rõ mình không có thời gian để thắc mắc. Đây là cơ hội duy nhất, cô phải tận dụng nó.

Sailor Moon gật nhẹ đầu đáp lại, nhân lúc mọi người đều đang sững sờ không có phản ứng, cô lập tức xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến trước Endimion, ôm chầm lấy hắn, áp luôn Pha lê bạc vào người y.

Chỉ trong vòng chưa tới s, ánh sáng mạnh mẽ của Pha lê bạc lóe lên, thứ lõi trong Endimion đều đã bị hút vào lại vỏ của nó. Endimion trở về lại nhân dạng Mamoru, ngã khụy xuống bất tỉnh.

Cùng lúc này, khói bụi từ dư âm đòn tấn công đã tan bớt. Tất cả mọi người đều thấy rõ, nữ chiến binh nhỏ nhắn Star Senshi vẫn đứng yên tại chỗ. Trên người chỉ có một chút xây xước không đáng kể, cả thân thể phát ra chút hào quang nhàn nhạt.

- Ngươi...

Trong lời nói Metalia có sự chấn động. Mụ ta đang lo sợ. Đúng, đang rất sợ hãi. Nhóm Tứ Đại Thiên Vương đã từng ở dưới trướng bà ta mới biết đây là chuyện hiếm có tới thế nào. Cái thứ bóng tối ấy luôn tỏ ra tức giận, phẫn nộ, có đôi lúc lại nhàm chán với cảnh quan nhân loại, lúc lại tỏ ra hứng thú, ảo tưởng với sức mạnh tuyệt đỉnh... Nhưng hoàn toàn, chưa lần nào thấy mụ run sợ trước một ai đó.

Rốt cuộc, cô gái mang mái tóc bạch kim đứng trước bọn họ đây, cô ấy là ai?

Star Senshi sao? Bọn họ chưa từng biết đến nhân vật này. Nhưng cũng có chút khái niệm mơ hồ từ kí ức.

Một truyền thuyết sâu xa về nữ chiến binh tinh tú, người đã mang sự ổn định của quỹ đạo thiên hà trở về, người nắm trong tay sức mạnh của các vì tinh tú... Huyền thoại Senshi.

- Star Senshi!

Sailor Moon kêu lên một tiếng, cô đã chạy đến bên cạnh nó từ lúc nào. Cô cầm viên pha lê đưa ra trước nó.

- Đây. Pha lê bạc hoàn chỉnh.

- Tốt. Tớ cần cậu hợp lực. Hãy sử dụng tối đa sức mạnh của Pha lê bạc, tớ và cậu sẽ cùng tiêu diệt Metalia.

- Tiêu diệt? Không phải là phong ấn sao?

Kami lắc đầu, tay chỉ về phía Metalia, kiên định nói:

- Không. Dù cho lớp phong ấn có dày đến đâu, trải qua thời gian dài, phong ấn sẽ bị phá vỡ. Chỉ có một cách là tiêu diệt nó hoàn toàn. Cậu thấy vệt đỏ sậm trên trán Metalia kia chứ? Chúng ta sẽ tấn công vào đó. Sử dụng Pha lê bạc khóa trụ Metalia lại, tớ sẽ tiêu diệt mụ ta.

Sailor Moon hít sâu một hơi. Kami có vẻ thực sự nghiêm túc. Rất hiếm khi cô thấy nó nói một lần nhiều câu như thế. Thôi được, cô cố gắng làm hết sức có thể. Tin tưởng vào bản thân và tin vào Kami, Sailor Moon tự nhiên thấy hy vọng tiêu diệt được Metalia rất lớn.

Nghe theo lời phân chia của Star Senshi, Sailor Moon nhắm mắt lại, truyền nhanh nguồn năng lượng vào Pha lê bạc.

Ánh sáng phát ra ngày càng mãnh liệt vào lóa mắt. Không biết từ lúc nào, trên tay Sailor Moon đã cầm một cây trượng dài, đỉnh đầu trượng là Pha lê bạc đang dần hóa thành hoa sen pha lê. Sailor Moon vô tình, không ý thức được mà hóa thành hình dạng Princess Serenity, điều khiển năng lượng Pha lê bạc.

Metalia lúc này không chần chừ nữa, mụ quyết định phải cướp lấy Pha lê bạc càng sớm càng tốt. Luồng khói đen lại mịt mù bốc lên, gió lốc, xoáy sét cứ ào ào như vũ bão nhào đến phía tụi nó.

Các Sailor và Tứ Đại Thiên Vương đã tản ra xung quanh, dùng sức mạnh tạo lá chắn chặn lại, nhưng chưa được vài giây đã bị thổi bay.

Cũng phải thôi. Nãy giờ đều là bọn họ chống đỡ cuộc chiến mà. Cầm cự được đến mức này mà chưa lăn xĩu đã là trâu bò lắm rồi.

Star Senshi đang tại khiên chắn trước Sailor Moon, nhìn thấy vẻ chật vật của họ, lắc đầu cảm thán. Nó vung tay lên, một lớp màng xanh nhạt bao bọc mấy người đang bò la liệt dưới nền, đẩy qua hướng Mamoru đang nằm.

- Bảo vệ tốt cho anh ấy và ở phía sau truyền sức mạnh cho bọn tôi.

Kunzite và Sailor Venus gật đầu nghe hiểu, hai người họ truyền thông tin lại cho nhóm. Chưa đầy mười mấy giây sau, Star Senshi cùng Sailor Moon nghe vang vọng bên tai mấy câu hô lớn:

- Venus Power!

- Jupiter Power!

- Mars Power!

- Mercury Power!

Cùng một loạt những năng lượng khác truyền thẳng đến hai người họ.

Cùng một lúc, Sailor Moon và Star Senshi mở mắt, đứng phắt dậy, lao thẳng vào Metalia tấn công.

Hai thanh kiếm bạc của Star Senshi sáng lên, nó lướt nhanh như cơn gió, vụt qua vụt lại giữa không trung, dần dần xóa bỏ hết một loạt những luồng khói u ám thừa, chỉ chừa lại đúng khuôn mặt như có như không của Metalia.

Sailor Moon không chần chừ, cô đưa cao quyền trượng trong tay, Pha lê bạc tỏa sáng mãnh liệt:

- Moon Crystal Power!!! Phong ấn!!!!!

Tia sáng lan tỏa bắn nhanh thẳng vào vệt đỏ yếu hiểm. Metalia gào lên dữ dội, tiếng thét rung chuyển đất trời.

- Grừuu... AAAAAAA!!!!!

Metalia giãy dụa, mụ không thể từ bỏ thế này, mụ không muốn lại bị nhốt nữa!

- Không! Ta không cho phép!

Đột nhiên từ vết bớt đỏ đó bắn ra một kuồng tia sáng đỏ, đối chọi với ánh sáng của Pha lê bạc.

Sailor Moon run cả tay, cô cắn răng siết chặt quyền trượng, mồ hồi túa ra ướt đẫm.

Star Senshi lúc này xuất hiện, hai thanh kiếm bạc gộp lại hóa thành cây giáo lưỡi dài. Ánh sáng sức mạnh từ người tuôn ra mạnh mẽ, hỗ trợ dồn ép sự phản kháng của Metalia.

Nó lao nhanh lên trước, không màng nguy hiểm lao ngay vào giữa luồng sét đỏ phản công. Mặc kệ sức nóng như thiêu đốt cả cơ thể, Star Senshi lao nhanh như tên bắn, cắm phập đầu giáo nhọn vào giữa tâm cái bớt. Nó dùng phép cố định thanh giáo, nhảy sang một bên.

"Bùm!"

- Aaaaaaaa!!!!!

Một vụ nổ lớn xảy ra. Cái vết bớt bị nổ tung thành niều mảnh rời rạc. Pha lê bạc tỏa sáng thu gom mảnh vỡ nhốt lại một chỗ. Star Senshi nhắm mắt, tay đưa lên trước, miệng lẩm nhẩm gì đó.

"Cùng nhau, Sailor Moon!"

"ẦMMMM!!!"

Ánh sáng tím bắn ra dữ dội hướng thẳng đến, hợp lực cùng Pha lê bạc, người ta chỉ thấy bầu trời rung chuyển, ánh sáng chói lòa mãnh liệt bao trùm cả không gian.

Một vụ nổ lớn lại xảy ra, ánh sáng đó mãnh liệt bắn thẳng lên trời, chói lòa lòa muốn làm đui mù cả mắt. Hang động nổ tung, đất bụi mịt mù. Một tòa núi đá to lớn như thế bị san phẳng trong nháy mắt.

Phải mất một lúc sau, dư âm cơn chấn động mới tan mất. Để lại trên mặt đất hai thiếu nữ nằm bất động.

Sailor Moon và Star Senshi đều đã trở về nguyên hình nhân dạng. Chiếc váy đồng phục mỏng manh rách nát, phất phơ nhè nhẹ.

Hai chiếc cài áo đều vỡ nát.

Cả hai nằm bất động, hơi thở nhè nhẹ mỏng manh như có như không.

- Kết thúc... Rồi sao...

Usagi giọng nói đứt quãng, khó khăn thở. Cô mò mò, nắm lấy bàn tay của Kami, mắt hướng nhìn bầu trời rộng lớn.

Phía trên kia, giữa bao la màn đen huyền diệu, lấp lánh kiêu sa là ánh sáng từ những ngôi sao nhỏ bé, hợp cùng ánh trăng sáng tròn chiếu soi, biến cản vùng trời như bừng sáng hẳn lên. Thật đẹp đẽ...

Kami tàn tạ, không còn sức đâu để nói, buông lõng thân thể, hướng mắt lên ngắm nhìn bầu trời đen cùng những vì tinh tú, khóe môi cong lên nhè nhẹ.

- Ừ.

...

...

Một tuần nữa đã trôi qua trong yên bình.

Kami trùm mình trong bộ đồ ngủ liền thân con mèo, ngồi trên sopha, chân co lại trên ghế, tay ôm tô snack nhâm nhi, mắt dán vào màn hình TV đang chiếu anime. Bên cạnh nó, mèo King cuộn tròn yên tĩnh nằm ngủ. Một hình ảnh hết sức thoải mái, vui vẻ.

Phát hiện bánh trong tô đã hết, nó nhíu nhíu mày, hướng xuống bếp gọi vọng đến:

- Em hết bánh rồi!!

Ngay tức khắc, chàng trai tóc nâu đỏ xuất hiện, dùng ánh mắt hết sức cưng chiều nhìn nó, tay ôm một đống nào là bánh kẹo các loại, cười rõ tươi.

- Kami - san, em muốn ăn loại nào.

- Nephrite, đừng cho Kami ăn vặt nữa, sắp đến bữa trưa rồi.

Jadeite chẳng biết từ đâu ra đi đến cạnh Nephrite vỗ vai nhíu mày. Nephrite định phản bác gì đó thì Zoisite đang ngồi cạnh dàn máy tính cũng không hài lòng lên tiếng:

- Sáng nay em ấy đã ăn vặt nhiều rồi, nếu còn ăn nữa thì bữa trưa sẽ no mất.

Nephrite nghe thế xụ mặt xuống, đem đống bánh kẹo rời đi trong sự tiếc nuối của Kami:

- A... Em còn muốn ăn mà...

- Đừng ăn nữa, em nên uống chút nước trái cây cho mát đi.

Kunzite từ dưới bếp cầm lên một ly nưới trái cây tổng hợp, ánh mắt ngập tràn sủng nịnh và yêu thương.

Kami xụ mặt, phồng má gật đầu, miễn cưỡng cầm lấy ly nước quả uống một hớp. Xong mắt chớp sáng, long lanh nhìn người trước mặt:

- Em muốn ăn kem, mấy anh mua kem cho em đi~ còn nữa, em cũng muốn...

- Được được, Kami - san, em cần gì cũng ok hết.

- Này, các cậu đang chiều em ấy quá rồi đấy.

Một giọng nam trầm ấm vang lên. Chiba Mamoru cầm ly sữa nóng, cười trìu mến đi tới, xoa xoa đầu nó.

- Sữa của em này, ngồi ngoan chơi đi, đừng làm phiền mấy cậu ấy nữa, họ còn nhiều việc chưa xong lắm đấy.

- Dạ!

Mắt Kami sáng loáng lên, dụi dụi đầu vào người Mamoru làm nũng. Xung quanh người kia cũng không cam lòng bị bỏ bơ, vây quanh Kami tíu tít.

"Ting toong"

- Kami - channnn!! Bọn tớ tới rồi đây!

Usagi hớn hở mở bật cửa, bắt gặp ngay hình ảnh người nam thanh nữ tú xúm xít nhau cười đùa.

Khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

- Uwaaa. Mọi người vui quá nhỉ, cho bọn tôi nhập hội với nào!

Minako không ngại ngần, kéo tay Usagi nhào tới. Rei lúc này vẫn cau mày với Usagi:

- Này, đừng tự tiện thế kia chứ!

Makoto bỏ xuống hai túi đồ, kéo luôn Rei vào trong:

- Thôi nào, nhìn rất vui mà, tới chơi cùng đi.

Còn lại một mình Ami còn đứng ở cửa, cô thở dài nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mặt, sau đó rất an phận đóng cửa lại, chọn một góc nào đó ngồi xuống mở sách ra đọc ...

-------------------------------

By NekoMikuMiu - Tuyết Miêu.

Hết phần rồi và anh giai nam vẫn chưa xuất hiện. Haizz. Mọi người có đoán được người ấy là ai không nàoooo. Ai đoán trúng có thưởng nghen

P.s: Gợi ý dưới cmt

Truyện Chữ Hay