Trần lão gia tử nói xong thì nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Tiêu.
Ông tin rằng Trần Tiêu sẽ nghe lời ông.
Trần Tiêu giữ nguyên tư thế xoay lưng về phía Trần lão thái và Trần lão gia tử.
Cơn buồn ngủ đã bay mất.
Trần lão gia tử này quả nhiên lợi hại vừa mở miệng đã làm hắn tỉnh táo hẳn, nên làm gì đây a.
Thấy Trần Tiêu vẫn đứng yên bất động không lên tiếng, Trần lão thái nghĩ rằng Trần Tiêu đã nghe lọt lời của Trần lão gia tử, bà ta lấy tay đẩy đẩy Trần lão gia tử hắc cằm về phía Trần Tiêu ra hiệu cho ông nói tiếp.
Trần lão gia tử cũng nghĩ như vậy bèn nói tiếp:
Nguyện vọng của phụ thân con trước khi qua đời là nhìn thấy con được sống tốt, nay đệ ấy không còn, ta thân là thúc phụ không thể khoanh tay đứng nhìn con như thế mãi được, nam nhân Ngu gia mặc dù đã có ba người vợ thế nhưng họ đã qua đời, con gả qua đó sẽ là chính thê qua vài năm sinh một đứa con, địa vị lại vững chắc, con nhìn xem song nhi trong thôn có ai được làm chính thê, nghe lời thẩm thẩm con đồng ý mối hôn sự này, chúng ta là người một nhà sẽ không ai hại con
Lời Trần lão gia tử nói vô cùng cảm động nhìn như là một thúc phụ vô cùng yêu thương cháu mình còn Trần Tiêu thì đang bướng bỉnh.
Trần lão thái cũng vô cùng hài lòng khi nghe Trần lão gia tử nói, bà vốn dĩ là vậy, rất yêu thương cháu mình chỉ tại đối tượng là Trần Tiêu thì lại khác.
Sau khi nói xong, cả hai đều im lặng nhìn chằm chằm bóng lưngTrần Tiêu, trong đầu lại có suy tính của riêng mình.
Trần Tiêu nhìn khoảng sân tối đen trước mặt muốn tìm ra một điểm sáng nhỏ thế nhưng hắn thất vọng rồi, thật tối a, tối như tâm của hai vị tự xưng là thúc phụ và thẩm thẩm của hắn vậy.
Làm bà tư sao? Thật xin lỗi hắn không có đam mê này.
Mặc dù hắn chấp nhận gả thế nhưng cũng phải gả cho người mình thuận mắt còn lại thì miễn bàn.
Cũng phí công hai vị này thật thỉnh cả phụ mẫu hắn ra tọa chấn, muốn hắn cúi đầu sao, nghĩ thật hay.
Trần Tiêu xoay người lại mĩm cười nhìn Trần lão gia tử: Ý của thúc phụ là nếu ta không gả sẽ bất kính phụ mẫu ta phải không
Trần lão thái nhìn Trần Tiêu mĩm cười đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, bà ta đánh cái rùng mình.
Phải vậy không, ta đang hỏi thúc phụ đấy Trần Tiêu vẫn mĩm cười nhìn Trần lão gia tử.
Trần lão gia tử không tốt hơn Trần lão thái bao nhiêu, khoảng khắc Trần Tiêu mĩm cười nhìn chằm chằm ông, ông thế nhưng cảm thấy hoảng sợ, dù chỉ một chút cũng làm ông kinh hãi.
Đứa cháu này đã thay đổi rồi, không yếu ớt mặc người bày bố như trước, trực giác ông cảm thấy Trần Tiêu trước mặt nguy hiểm, đột nhiên ông nhớ đến sự việc tám năm trước, ông nắm chặt tay, không thể được, không thể để Trần Tiêu biết được sự thật nếu không, ông ngước nhìn Trần Tiêu vẫn đang mĩm cười trước mặt, ông có dự cảm nếu Trần Tiêu biết được sự thật, hắn sẽ không tha cho ông.
Thúc phụ đang nghĩ gì thế, thúc đang sợ gì sao Trần Tiêu thấy Trần lão gia tử mãi vẫn không lên tiếng nên đi lại gần bàn, tất cả biến hóa trên mặt Trần lão gia tử hắn xem không sót thứ gì, ông ta đang sợ hãi gì sao, thứ gì làm ông ta thất thố trước mặt mình như vậy, phải biết Trần lão gia tử vốn mặt liệt, rất ít biểu lộ cảm xúc.
Trần lão thái đứng cạnh cũng hơi lo lắng bà không biết Trần An Hòa xảy ra chuyện gì.
Trần lão gia tử lấy lại tinh thần, thản nhiên như không có việc gì.
Ta không có gì phải sợ hãi
Ánh mắt ông không thản nhiên như giọng nói nga nhưng Trần Tiêu lười vạch trần.
Ta không nói con bất kính phụ mẫu, nguyện vọng của hai người họ là con được sống yên ổn, ta chỉ làm thay
Vậy thúc thấy hiện tại con có sống an ổn không? Trần Tiêu hỏi ngược lại.
Này...Trần lão gia tử không biết nên trả lời thế nào.
Trần lão thái đứng cạnh thấy Trần lão gia tử không trả lời được bà liền lên tiếng.
Ý ngươi là sao, muốn nói Trần gia bạc đãi ngươi sao
Này cần phải nói sao Trần Tiêu nhúng vai trả lời.
Ngươi, ngươi..., ta bạc đãi ngươi khi nào Trần lão thái tức giận.
Ta không dư thời gian cãi nhau với thẩm, thẩm đối đãi ta ra sao tự thẩm hiểu rõ, ta nói lại một lần cuối chuyện hôn nhân của ta, tự ta quyết định, nếu thẩm hay thúc phụ còn tự ý làm chủ cho ta đến một người ta chém một người để xem còn ai dám lấy ta.
Nói xong Trần Tiêu đi một mạch về phòng không buồn để ý phản ứng của hai người, đứng một hồi lại buồn ngủ, thật mệt a.
Trong nhà chính Trần lão gia tử trầm mặc còn Trần lão thái thì tức điên lên nếu cứ tiếp tục như vậy kế hoạch của bà sẽ không thực hiện được.
Không thể như thế được.
Mặc kệ nó, ngày mai ta sẽ đi kiếm bà mai bàn chuyện, nó muốn hay không muốn cũng phải gả, ta không tin không ép được nó Trần lão thái thở khì khì tức giận nói.
Tùy bà nói xong Trần lão gia tử đứng dậy đi về phòng.
Bỏ mặc tiếng mắng chửi sau lưng.
Lão già vô dụng tối ngày chỉ biết im lặng, ta xui xẻo ba đời mới gả cho ông Trần lão thái nhỏ giọng mắng chửi.
.................