Trần Tiêu
Trần Tiêu
Trần Tiêu
Trần Tiêu mơ màng mở mắt, sao ồn vậy.
Trần Tiêu, ngươi chết rồi sao Trần lão thái đứng trong sân rống to.
Hả, ai chết thế Trần Tiêu mơ màng lẩm bẩm, cọ cọ chăn một lát mới ngồi dậy, ngáp một cái, nước mắt chảy ra, Trần Tiêu vươn tay xoa xoa khóe mắt.
Trần Tiêu
Rầm, rầm
Trần Tiêu giật mình nhìn cái cửa lắc lư sắp đổ, la lên:
Ta ra liền, thẩm đừng đập nữa, nó sập thẩm phải bỏ tiền sửa cho ta đấy.
Quả nhiên không nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Trần Tiêu đắc ý, tiền chính là mạng của Trần lão thái, dùng bao nhiêu lần cũng thành công.
Trần lão thái hậm hực quay trở lại nhà chính, tu vài cốc trà vẫn chưa thấy bóng dáng Trần Tiêu, bà phát hỏa đứng lên định đi đập rớt cái cửa phòng của Trần Tiêu thì thấy Trần Tiêu lững thững đi đến.
Trần Tiêu vào nhà chính cũng không khách sáo mà ngồi thẳng xuống ghế đối diện Trần lão thái, rót một cốc trà, uống một hớp.
Nhìn tư thái nhàn nhã của Trần Tiêu, Trần lão thái bất bẻ:
Trưởng bối chưa cho phép mà ngươi đã tự tiện ngồi, chưa rót trà cho ta đã tự uống
Ơ ta quên mất, thẩm người lớn đừng trách ta ha nói rồi Trần Tiêu cười hì hì rót cho Trần lão thái một cốc.
Thẩm gọi ta có việc
Không có việc không được gọi ngươi sao Trần lão thái tức giận ngồi xuống.
Nào có thẩm thích gọi thì cứ gọi, ta lập tức tới liền a Trần Tiêu vô tội nói.
Trần lão thái chán ghét nhìn Trần Tiêu, mặc dù không muốn nhưng bà vẫn phải nói:
Ta là thẩm thẩm có trách nhiệm lo chung thân đại sự của ngươi, đừng trách ta không nói trước cho ngươi biết, năm nay ngươi đã mười tám cũng đến lúc nên thành thân, ta và thúc phụ ngươi đã bàn bạc, sẽ tìm một hộ gia đình tốt cho ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ cần gật đầu đồng ý là được
Trần Tiêu dừng động tác uống trà, đặt cốc xuống bàn, nhìn Trần lão thái: Chuyện được bàn bạc khi nào
Vài ngày trước Trần lão thái nhăn mày tùy tiện nói.
Hắn nói mà, sao Trần lão thái có thể để hắn yên bình sống được, vài ngày trước sao hắn thấy là hôm qua đi.
Đã quyết định hộ nào rồi Trần Tiêu hỏi
Vẫn chưa nhưng ta sẽ chọn một hộ tốt cho ngươi Trần lão thái hạ giọng nói
Vậy bốn mẫu ruộng nhà ta Trần Tiêu nhấc cốc trà uống một ngụm.
Nghe Trần Tiêu nhắc đến bốn mẫu ruộng Trần lão thái nắm chặt tay rồi lại thả lỏng.
Bà nhìn Trần Tiêu cười hiền từ: Con mới về nhà chồng, chưa rành thế sự sao quản được ruộng, đợi đến khi con an ổn ở nhà chồng thẩm sẽ đưa ruộng lại cho con
Trần Tiêu cười thầm, ý hay a, quả nhiên không hổ là Trần lão thái, tới khi an ổn hắn lấy lại được sao.
Tạm thời không nói đến bốn mẫu ruộng, về chuyện thành thân ta hi vọng tự mình lựa chọn, nếu không ta không đồng ý Trần Tiêu nhìn thẳng Trần lão thái nói.
Sao được, thành thân là chuyện đại sự, sao con làm chủ được Trần lão thái phản bác.
Sao không được, thành thân là chuyện của ta, là ta gả đâu phải thẩm gả, ta nghĩ ta có quyền quyết định Trần Tiêu nhướng mi nhìn Trần lão thái.
Muốn phá ta sao, mơ đi nhá.
Hôn nhân đại sự do phụ mẫu quyết định, con không có quyền lên tiếng Trần lão thái lớn tiếng.
Nhưng phụ mẫu ta mất rồi, ta đến định đoạt Trần Tiêu không yếu thế.
Rầm
Trần lão thái đập bàn làm nước trà vẩy ra bàn, đứng bật dậy chỉ tay vào Trần Tiêu quát: Ta là thẩm thẩm ngươi, ta có quyền quyết định, ngươi muốn hay không muốn đều phải gả
Trần Tiêu cũng đứng dậy, ung dung nhìn Trần lão thái: Thẩm cứ thử xem, đến một người ta chém một người, ta xem còn ai muốn lấy ta, Trần Tiêu ta nói được làm được, đến lúc đó thẩm chuẩn bị sọt đi lượm tay chân của họ đi
Nói rồi Trần Tiêu phẩy phẩy tay áo đi ra cổng, sau khi đóng cổng hắn nghe trong nhà truyền ra tiếng loảng xoảng.
Lại một bộ trà cụ, thật phí a Trần Tiêu lắc đầu nói.
Nhìn sắc trời còn sớm Trần Tiêu quyết định đi dạo một vòng, trở về vừa kịp giờ cơm.
Không mục đích đi lòng vòng một lát Trần Tiêu liền đi tới bờ ruộng, nhìn mọi người khí thế ngất trời làm việc Trần Tiêu sờ sờ mũi, hình như hắn làm biếng lắm thì phải.
Trần Tiêu ba chân bốn cẳng chuồn lẹ, thấy hắn họ lại xì xào, chỉ trỏ, hắn không sợ nhưng lại thấy phiền.
Ủa đây là đâu vậy Trần Tiêu dừng lại nhìn dáo dát khắp nơi.
Không thấy đồng ruộng, không thấy người, trước mặt chỉ có một dòng sông.
Xung quanh toàn cây với cây.
Trần Tiêu mù đường: QAQ làm sao bây giờ, đi dạo một lát ai ngờ lại lạc đường.
Lúc nãy lo cắm đầu chạy không nhìn đường bây giờ nhìn lại Trần Tiêu cạn lời, xung quanh hắn có bốn con đường mòn theo bốn hướng khác nhau nhìn không thấy điểm cuối.
Làm sao về đây, lúc nãy không biết chạy ra từ hướng nào Trần Tiêu ngớ luôn rồi.
Suy nghĩ một lát, Trần Tiêu đi lại mé sông, nắm chặt một nhánh cây rồi vươn người ra ngoài nhìn bên trái, bên phải, hắn muốn tìm xem có manh mối gì có thể giúp đỡ về nhà không nhưng thất vọng rồi không có.
Đang định thu người về thì Trần Tiêu cảm nhận được có thứ gì lạnh lạnh trên mu bàn tay, Trần Tiêu đánh cái rùng mình, tim gia tốc, xuất mồ hôi lạnh, chậm rãi quay đầu lại.
Á
Tõm
Trần Tiêu rơi thẳng vào sông, nước lạnh cộng thêm quá hoảng sợ dẫn đến chân bị chuột rút, không thể bơi vào bờ, Trần Tiêu cố gắng ngoi lên hít thở, gian nan chuyển đổi tư thế, ngã lưng vào sông, hướng mặt lên trời, hai tay đập nước để duy trì cho cơ thể nổi trên mặt nước, mặc thân thể trôi theo dòng sông, cũng may lòng sông không sâu như hiện đại nếu không hắn thật sự phải chết lần hai rồi.
Tại một khúc sông ven vách núi, Vương Đại Tĩnh lội xuống sông múc đầy hai thùng nước xách lên bờ, xỏ đòn gánh vào gánh lên vai, mới đi được vài bước thì hắn nghe được tiếng đập nước sau lưng cùng tiếng sặc nước.
Vương Đại Tĩnh quay lại, đúng lúc Trần Tiêu đang cố vùng vẫy ngoi lên, thấy được khuôn mặt quen thuộc Vương Đại Tĩnh quăng đòn gánh, lao nhanh xuống sông kéo Trần Tiêu lên bờ.
Khục khục, khụ khụ khụ
Trần Tiêu thở gấp vài hơi
khụ khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ
Vương Đại Tĩnh nhìn Trần Tiêu sặc nước ho khụ khụ, hắn vô cùng khó chịu, vỗ nhẹ lưng thiếu niên hi vọng sẽ dễ chịu hơn.
Qua một lát Trần Tiêu cảm thấy đỡ hơn liền ngẩng đầu nhìn Vương Đại Tĩnh mĩm cười:
Cảm ơn huynh đã cứu ta.