Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

chương 51: đây là cháu dâu của ngài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

An Nhiên nghĩ Thẩm Mặc chẳng qua chỉ là nói giỡn mà thôi , mà có khi đến anh cũng không hiểu rõ . Thử hỏi , Thẩm Mặc , độc bá một phương tổng hợp cả nhà đại quan và đại phú , nếu như người trong anh thật sự muốn anh xem mắt , anh muốn tìm một thế thân cũng có thể tìm một người nhìn tương đối khá a , An Nhiên nhìn nhìn tướng mạo bình thường của mình , miễn cưỡng xem như là mặt mũi thanh tú , nhưng không thể tính là có dáng người nóng bỏng, tự động vuốt ve chính mình.

Ai ngờ xe chạy một mạch tới quân khu đại viên !

Nhìn thấy mấy chữ lớn ngoài cửa kia , An Nhiên sửng sốt , Thẳm Mặc đẩy cửa xe ra , thấy người ở bên trong chậm chạp không chịu đi ra , thăm dò nhìn vào thì thấy An Nhiên đang đần người , thật đúng là mơ màng!

“Ra đi!” Thẩm thiếu tự mình làm người mở cửa xe , tư thế tuyệt đối thân sĩ chờ An Nhiên xuống xe.

An Nhiên từ bên trong đi ra , còn liếc nhìn mấy chữ lớn ở cửa , sợ là bản thân nhìn lầm rồi , nhưng mà , cho dù cô chớp mắt đến mù thì mấy chữ kia vẫn lù lù bất động ở chỗ ấy.

“Quân … Quân khu đại viện?!” An Nhiên kéo Thẩm Mặc , ngay cả nói cũng nói không rõ ràng , quân khu đại viện không phải là nơi ai cũng có thể đi vào ! An Nhiên nghĩ đến thân phận của Thẩm Mặc , một suy nghĩ sắp nảy lên đầu bị cô dùng sức đè chặt xuống .

Không có khả năng , không có khả năng , nhất định có cái gì đó hiểu lầm ở đây , được rồi , nhất định là có hiểu lầm!

Thẩm Mặc nhìn cô chốc thì gật đầu rồi lại lắc đầu , kéo cô trực tiếp đi vào trong sân , vừa đi vừa nói : “Nhỡ kỹ , đợi lát nữa khi đi vào gặp ông nội tôi , thân phận của cô bây giờ là vị hôn thê của tôi , còn những chuyện khác cô không cần trả lời , nếu ông nội hỉ tới thì tất cả đều để tôi nói , biết chưa?”

An Nhiên cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần , chẳng lẽ , Thẩm Mặc thật sự tính bảo cô giả mạo vị hôn thê của anh ? Bây giờ lại đang mang cô tới gặp ông nội của anh sao?

An Nhiên túm chặt cửa không chịu vào , Thẩm Mặc kéo cô , cả hai sáp gần nhau ở một chỗ quái dị làm sao.

“Thẩm thiếu , anh thật sự muốn tôi đóng giả vị hôn thê của anh?”

An Nhiên không chịu buông tay ra , chết cũng không chịu buông tay ra.

Ý cười trên mặt Thẩm Mặc không giảm , giống như không hề sử dụng qua bao nhiêu sức lực , ngược lại thì An Nhiên mệt đến thở hồn hển.

“Chú ý từ ngữ , không phải đóng giả , hiện tại cô chính là vị hôn thê của tôi , ngoài ra…” Thẩm Mặc nhìn vào bên trong , cũng may ông cụ còn chưa đi ra , anh tranh thủ được thời gian “Nếu cô giúp tôi , tôi cam đoan , ba của cô hôm nay là có thể ra tù , cô cũng không muốn ông ấy lớn tuổi còn phải mất mặt ở trong tù đi ?”

Thẩm Mặc liên tục dụ dỗ còn đem mấy lời lừa gạt mang hết ra.

An Nhiên vừa nghĩ tới bộ dạng của cha ở trong tù bị người ta đánh liền đau lòng, nhưng mà… Cô thật sự phải đáp ứng yêu cầu của Thẩm Mặc sao ? Vì sao cô lại có cảm giác một khi cô đồng ý thì sẽ không thoát khỏi vương mắc với Thẩm Mặc ?

Nhìn ra sự do dự của An Nhiên , Thẩm Mặc lại thêm một mồi lửa , buông An Nhiên ra làm bộ như muốn bước đi : “Đương nhiên , nếu tôi có thể làm cho cha cô lập tức ra tù , đương nhiên cũng có khả năng tiếp tục giam giữ ông ta thêm một thời gian , dù sao … Quốc gia cũng không có văn bản luật pháp nào quy định rốt cuộc cần ngồi tù bao lâu , đúng không?”

Nụ cười trên mặt anh đúng là hoàn mỹ , nhưng ẩn giấu dưới nụ cười kia chính là bản tính lang sói , An Nhiên không khỏi cảm thấy u ám , cắn răng , An Nhiên trực tiếp đi tới khoác cánh tay anh : “Tối nay khi về nhà tôi muốn chắc chắn nhìn thấy cha tôi.”

Thẩm Mặc đã sớm định liệu cô chạy không thoát , kéo cô đi vào bên trong : “Yên tâm , ngoài ra…” Khoảng cách quá gần cơ hồ sắp dán sát vào tai của cô “Biểu tình trên mặt vui vẻ một chút , đây không phải đang đi thăm mộ.”

Khoé mắt An Nhiên co rút , cố gắng nặn ra nụ cười.

Bên trong , người hầu đã nhận được điện thoạt của Thẩm Mặc gọi đến từ sớm đang đứng đợi , khi nhìn thấy anh cuối cùng cũng xuất hiện , ân cần tiến lên : “Thiếu gia” Nói xong nhận lấy áo vest của Thẩm Mặc rồi lại để sang một bên.

Động tác lưu loát liền mạnh này làm An Nhiên trừng mắt nhìn … Nơi này , không hổ là quân khu đại viện , tất cả đều phục cổ như vậy .

Sau khi đi vào là một phòng khách rộng hơn một trăm mét vuông , rất lớn rất rộng rãi thoáng mát , nhưng không có ai , Thẩm Mặc nắm tay cô cùng vòng qua phòng khách đi đến một cánh cửa : “Lúc này ông nổi chắc đang ở trong vườn hoa uống trà , nhớ kỹ , khi gặp ông nội cẩn thận một chút , ông ấy tuyệt đối là một con hồ ly.”

Có thể nói ông nội mình như vậy sao ? An Nhiên run run mắt , âm thầm nói nhỏ : “Vậy anh chính là một hồ ly con.”

Lời này , Thẩm Mặc không nghe thấy.

Từ cánh cửa kia đi ra ngoài , mọi thứ đều rộng mở trong sáng , đập vào mắt chính là một bờ cở xanh biếc , bên trên là một bộ bàn trà tây âu , ở giữa còn có một cái bể bơi.

An Nhiên cảm thấy lúc trước kết hôn khi nhìn thấy nhà Lạc Lãnh Thần cũng đã cảm thấy hết sức xa hoa rồi , nhưng hiện tại xem ra , so với nơi này , nhà Lạc Lãnh Thần chưa tính là gì.

Sau khi kết hôn cô và Lạc Lãnh Thần luôn sống ở bên ngoài , một biệt thự độc lập không gọi là quá rộng , chỉ có mấy căn phòng lạnh như băng , An Nhiên biết , Lạc Lãnh Thần chính là sợ ở nhà với cha mẹ sẽ bị buộc làm cái này cái kia , còn thẳng thắn đòi muốn cháu trai , sau khi dọn ra không chỉ thuận tiện cho Lạc Lãnh Thần còn có thể không sợ bị bức làm chuyện hắn không muốn .

Nghĩ đến Lạc Lãnh Thần , con ngươi An Nhiên ảm đạm đi một chút.

Thẩm Mặc chỉ vào người đang uống trà bên cái bàn cách đó không xa nói : “Thấy không ? Đó chính là ông già nhà tôi , ông ấy thích người hảo sảng , ở trước mặt ông nhớ không được nhăn nhó , ngoài ra , không được tuỳ tiện nói dối , ông ấy có thể nhìn ra mọi chuyện.”

An Nhiên không nói gì , vậy anh còn gọi tôi tới giả mạo vị hôn thế của anh ?!

Thẩm Mặc kéo cô cùng đi qua , xa xa có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng vang dội , nhìn ra được , thân thể ông lão này rất tốt.

Đến gần rồi , An Nhiên phát hiện thần sắc Thẩm Mặc bất ngờ trở nên vô cùng phép tắc , ngay cả lưng eo cũng đứng thẳng lên , hoàn toàn không có bộ dạng gian trá lúc trước.

“Ông nội.” Thẩm Mặc kêu một tiếng , ông lão đang mải mê xem trận đấu trong Tv nghe thấy tiếng cháu mình , kích động quay đầu không nhìn thấy rõ người đứng sau mà bắt đầu nói : “A Mặc , đến đây nào ? Mau , mau đến xem cuộc thi này , đội Trung Quốc chúng ta thẳng đấy , ông nói này , công phu của Trung Quốc ta không phải là ai cũng có thể đánh bại được , đến phút cuối còn có thể chuyển bại thành thắng!”

Những lời này vừa nói xong , ông lão mới phát hiện đứa cháu trai của mình còn dẫn theo một cô gái nhỏ gầy teo , nét mặt căng ra : ‘A Mặc , đây là thư ký mới của cháu?”

An Nhiên lúc này mới nhìn vào ông , trên mặt về cơ bản thì không có mấy nếp nhăn , mặt mày hồng hào , vừa nhìn đã thấy toàn thân phấn chấn.

Ông bưng một ly trà từ tốn uống , dường như có chút không quan tâm tới bộ dạng của An Nhiên .

Thẩm Mặc cười : “Ông nội , không phải thư ký mới của con.” Anh đẩy An Nhiên về phía ông “Đây , là cháu dâu của ông nội !”

“Phụt …” Một ngụm nước trà trong miệng ông phun hết ra , không thương tiếc bắn hết lên người An Nhiên , nhìn về phía Thẩm Mặc , kinh ngạc , không xác định , vui mừng khôn xiết , “Cháu , cháu dâu?!”

Truyện Chữ Hay