Việc sử lý chiến lợ phẩm thì dễ rồi, xe nhẹ đường quen môn nhân sử lý đâu vào đấy, ăn chia rất là công bằng. Vui vẻ đầm đìa nhất có lẽ là lũ Hoàng Thạch Giải, đám cua đá này lần đầu tiên được chia chiến lợi phẩm vì đã tham chiến chính thức một trận. Chúng có ngu cũng ý thức được đi theo một “tộc đàn” cường đại như vậy thì tương lai ắt được đảm bảo vô lo. Quan trọng là tộc đàn này không hề đối xử với họ như nô lệ, có công thì hưởng không ai dành của ngươi. Theo như đàn anh cua Xanh chỉ bảo thì lần này thu hoạch của chúng khi trở về đại bản doanh thì mỗi con cua đá sẽ có tới viên huyết đan sau khấu trừ công luyện chế. Toàn tộc đàn sung sướng khi nghĩ đế viễn cảnh được “đập đá” huyết đan sảng khoái mà phê đến dục tiên dục tử.
Tiếp theo là một phen sóng gió khi sử lý tù binh Tân Điểu. Có hai nhóm ý kiến một là giết đi lấy thịt làm huyết đan, đây là tư tưởng của Cua doanh, một là giữ lại biết đâu có tác dụng khác, đây lại là ý kiến của nhân tộc doanh. Thật mỉa mai thay, chính hải yêu lại muốn đồ sát tộc mình lấy thịt, mà nhóm bảo vệ tù binh hải yêu lại là nhân tộc được mệnh danh không đội trời chung với yêu tộc. Quả thật là tu chân giới chuyện gì cũng có thể sảy ra. Liễu Thu Thủy cũng đang đau đầu, Giải Đại Kềm đại diên cua doanh đang thao thao bất tuyệt.
“ Liễu lão xem, sức tấn công yếu đến đáng thương, lực phòng thủ lại không đáng một xu. Giữ lại chúng phỏng có ích? Chỉ tốn lương thực, thể nào cũng phải cũng cấp một lượng huyết đan nhất định cho chúng. Mà lũ vô dụng này thịt đi thì có thêm huyết nhục mà chế huyết đan a.” Phải nói Giải Đại Kềm là trí giả của Cua doanh, nói năng đâu vào đấy, lí lẽ rõ ràng.
“ Giải Lão đệ nói có phần khiên cưỡng, nên biết mỗi loài sinh ra đều có chức năng và năng lực riêng của mình, tông môn đang cần nhân lực để mở rộng, biết đâu chúng lại có ích gì đấy thì sao....”
Mộc Kiếm Vân đại diện nhân doanh mà lí luận, hai kẻ này trước đây là đồng bạn nên khá thân thiết, xưng huynh gọi đệ ngọt sớt.
“ Mộc sư huynh bảo chúng có tác dụng..... nhưng là cái loại gì tác dụng, đi ăn hiếp mấy tộc không sức chiến đấu a.... vớ vẩn hết sức. Một trăm cái cây trong rừng không bằng một nhánh cây trong tay, theo ta cứ thịt đi làm huyết đan là lợi nhất.... ăn ngon” Giản Đại Kềm vẫn khăng khăng ý kiến của mình, đùa gì chứ thịt vào bụng mới là lợi ích đích thực, xâu xa nghĩ ngợi mệt đầu.
Liễu Thu Thủy vừa ngồi tháo những linh thạch ra khỏi trận bàn vừa nhíu mày suy nghĩ quả thật hai bên ai cũng có lý cả không bên nào thua kém, quả là nhức đầu. Nàng quay lại nhìn bốn con Tân Điêu Hải yêu cấp bậc tinh hạch đang quỳ ở đó run rẩy mà vấn đạo “ Cách ngươi nghe rõ rồi đấy vô dụng thì chỉ có con đường chết mà thôi, cho các ngươi một tức thời gian tự trình bày, thuyết phục ta rằng các ngươi hữu dụng... sau một tức mà thất bại thì nhận mệnh đi”
Lũ Tân Điêu này rất thông minh, linh trí cực cao, nhất là đã bước vào hàng ngũ trúc cơ thì linh trí lại tăng một bậc. Mỗi lần nghe thấy một chữ giết từ Giải Đại kềm phát ra thì chúng lại giật mình đánh thót một cái, nhưng nghĩ kĩ thì con cua Xanh này nói đúng, chúng hoàn toàn không biết mình có chức năng gì đáng kể ngoài việc bắt nạt Bạng Tộc cả.
Bỗng một trong bốn con Tân Điêu hai mắt lóe sáng. “ Thưa chủ nhân vĩ đại..... loại đá chứa linh khí này đối với các ngài có quan trọng không?” Tên chuột run rẩy, rè chừng hỏi một câu.
Phải nói Càn Khí Môn lúc này cái gì cũng thừa chỉ thiếu mỗi linh thạch, số lượng dự chữ sắp cạn rồi, mà làm cái gì cũng cần đến linh thạch. Luyện đan cần, luyện khí càng cần, Linh Hạm cần Trận Bàn lại là máy ngốn linh thạch cỡ đại hình. Nếu không bị Chấp Pháp đội săn đuổi thì vớ lượng tài liệu yêu thú hiện nay của họ thì đổi mấy trăm vạn linh thạch tại Hùng Bi Thành là chuyện nhỏ. Nhưng thế sự xoay vần giờ đây Càn Khí Môn là các tặc trong mắt Hùng Bi thành thế nên việc đổi linh thạch hay là bỏ qua đi. Chính cì nguyên nhân này mà Liễu Thu Thủy dùng linh thạch cực tiết kiệm, kể cả mấy viên dùng dở ở trận bàn cũng tháo tra tránh cho linh khí thất thoát.
“ Là linh thạch, đối với chúng ta tác dụng đại.... ý ngươi là....” Liễu Thu Thủy chau mày hỏi lại bốn con Điêu Thử này.
Nghe thấy Liễu Thu Thuỷ nói thì bốn con Tân Điêu mừng rỡ rồi nhảy cẫng lên ôm nhau khóc rống. Hành động dị thường của chúng làm Liễu Thu Thủy, Mộc Kiếm Thanh và Giải Đại Kềm giật mình nghĩ chúng phản công. Thế nhưng lũ này vội vàng quỳ mọp dưới chân Liễu Thu Thủy mà nhao nhao.
“ Chủ nhân, chúng ta có tác dụng a... chúng ta rất giỏi tìm đá có linh khí.... là linh thạch, linh thạch”
“ Nói ra mới nhớ tộc Điêu giỏi tầm bảo a... huyết san hô này, hải liên này, Huyết Hải Đằng này... chúng ta tìm được hết”
“ Phải rồi chúng ta mũi thính, đánh hơi truy tung địch nhân rất tốt”
“ Chúng ta đào đất giỏi.... móc đá có linh.... à không móc linh thạch giỏi”
“ chúng ta ăn ít.... không tốn thịt”
“ chúng ta ngoan biết nghe lời”
......
Không tìm thấy thì thôi, khi đã phát hiện một điểm đột phát thì bốn con nhao nhao mà kể về khả năng có ích của mình.
Nói đến đây thì Liễu Thu Thủy giật mình, cả nàng và tông môn đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Đó là bước vào lối mòn của suy nghĩ. Khi tìm được Âm Dương Cung thì gần như cuộc sống của Càn Khí Môn sẽ gắn với đáy biển, chính vì thế họ phải săn lùng Bạng Châu để tiện sinh hoạt đáy biển đây thôi. Vậy nhưng cao tầng Càn Khí Môn vẫn giữ tư tưởng săn thú đáy biển rồi lên lục địa đổi linh thạch mà quên đi đáy biển mới là mỏ Linh Thạch khổng lồ chưa khai thác. Lối mòn này hại cho Càn Khí Môn Thê thảm đến mức nào đây. Toàn tông chỉ còn lại vạn linh thạch dự trữ a. Trước đây sở dĩ nhân tộc cũng có nghĩ tới khai thác Linh thạc đáy biển nhưng đó là địa bàn Hải yêu, sữ gặp tập kích bất kì lúc nào. MÀ việc thăm dò tìm kiếm dưới đáy biển cực khó a. Nhưng với Càn Khí Môn thì mọi chuyện quá giản đơn, thứ nhất con mẹ nó Cua xanh, cua vàng, Điêu Thử giờ là địa đầu xà đáy biển rồi còn có gì mà khó nữa.