Trang bị tím, dòng Lưỡi Gươm phán quyết.
BOSS cuối bị xử tử
Tỉnh lại đi tỉnh lại đi, bán cho ta lưỡi gươm... ùm... củ nhá..... bán cho ta bán cho ta củ.... không cho ta...cho ta.... hắn bàng hoàng chợt thức tỉnh.
Chợt “nhìn” xung quanh hắn đang bị nhốt trong một không gian hình ovan. Mặc dù ánh sáng lờ mờ nhưng lạ thay hắn vẫn “ nhìn” ra đây là một không gian phong bế hình ovan. Cố gắng đứng dậy di chuyển. Hắn thấy mình như di động trong một khối dung dịch đặc sệt... rồi hắn chợt nhìn thấy bản thân vậy mà giờ đây hắn không còn tay chân, không còn cơ thể con người mà chỉ là một đám ánh sáng màu xanh nước biển đang lửng lơ trong khối dịch nhày nhụa này.
Trong cơn hoảng loạn hắn hồi ức về khoảng thời gian trước. Phải rồi hắn tên Lạc Thiên một trạch nam chính hiệu. công việc chính là chơi game ăn, ngủ,... không bạn bè. Chỉ có các “đồng đội” cùng clan trên game online. Phải rồi ngày hôn đó hắn hẹn các đồng đội party đi phó bản Knut, một phó bản khó khăn mức độ SSS+, một tuần mới mở ra một lần.
Chớ trêu thay Lạc Thiên phải dời khu căn cứ địa của hắn theo mệnh lệnh bất khả kháng của Bu. Mẫu thân hắn phải đi chợ mua thức ăn, do đó Lạc Thiên phải thực hiện nghĩa vụ trông cửa hàng bán đồ lưu niệm cho khách Tây.
Nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế đẩu hắn ngửa đầu nhìn trời than vãn. Mùa thu nhàm chán, mua thu héo úa, mùa thu buồn tẻ. Thật ra nếu để đánh giá thì mùa thu Hà Nội Khá là nên thơ. Thế nhưng trong mắt một gamer đang bị “đình chỉ” tạm thời thì quả thật mùa Thu đẹp đẽ này trở nên xám ngoét. Bỗng nhiên một giọng nói cọt kẹt như tiếng bản lền ngàn năm không tra dầu mỡ kéo hắn về với thực tế.
- Tiểu Lão Bản. Nơi này có thu mua đồ cổ không a?.
Ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, đập vào mắt Lạc Thiên là một gã Khất cái lôi thôi đến mức không thể lôi thôi hơn. Đầu tóc bù xù kiểu như tỷ năm chưa tắm gội, từng mảng tóc quện bám vào nhau như chổi lau nhà, chỗ vàng màu đất bám chỗ trắng màu vôi tô, chỗ xám xịt của tro bụi. Nhìn qua khá là thời thượng kiểu gảy line. Đôi mắt ti hí của lão kọm này đánh ngang đánh ngửa phải nói là không gian thì manh. Da mặt lão khọm nhăn đến không thể nhăn hơn được nữa, nếu lf lọc da lão rồi căng ra có khi phủ được cả con phố chả chơi. Lão Khất cái khoa một bộ đồ rách đến cỡ không tìm thấy chỗ lành, còn màu sắc hay chất liệu tì có lẽ phải nhờ đến máy quét lares mới có thể xuyên quá lớp ngụy trang bằng bùn đất mới có thể phần nào hình dung ra được. Tay sách một cái túi, hay mô tả chính xác hơn cái bị, nó cũng thê thảm cảm thương không khác là bao so với bộ đồ không giống ai của lão. Ấy vậy nhưng tên khất cái này coi như không biết mà nhe hàm răng lưa thưa vàng khè nở ra một nụ cười ra vẻ ta đây nhân sĩ chuyên nghiệp hướng về Lạc Thiên mà hề hề.
- Lão trượng, hay là thôi đi nhà ta buôn bán nhỏ, lão có lẽ mang đồ cổ đi phách mại ở mấy đại điếm thì hơn a. Có lẽ khoa một điểm tài phú không tưởng ấy... Lão trượng không tiễn a.
Lăng Thiên không nghĩ nhiều mà ra lệnh trục khách luôn. Đùa ai vậy, đừng nhìn ca nhỏ con mà dễ gạt, trong thế giới game chỉ có ca đi gạt đồ của thằng khác mà thôi chưa có ai chiếm nổi tiện nghi của ca. Thầm nghĩ trong lòng Lăng Thiên nhún nhún cái mũi cố xua đi cái mùi khắm thủm khó tả bốc ra từ người tên khất cái. Ngày gì đâu đã không được đi phó bản lại phải chịu đựng cảnh này. Hắn ngán ngẩm kêu la trong lòng.
- Tiểu Lão Bản chớ vội a, nghe lão nhân giới thiệu qua đã nào. Đây là bảo vật gia truyền của lão....
Nói đến đây tên khọm già khất cái thò bàn tay xương xẩu vào trong cái bị rách của mình khua khoắng một hồi. Sau đó nhấc ra một vật nhỏ tầm thốn. Nhìn kĩ thì đây là một pho tượng điêu khắc hình rồng gì đó, nhưng vì cáu bẩn và tàn phá quá mức nên cũng phải một lúc sau Lạc Thiên mới nhận ra. Qua một vài chỗ lộ thiên không cáu bẩn thì có thể xác định đồ chơi này không phải bằng nhựa, thế nhưng không thể là vật liệu quý giá như ngọc hay đá quý vì cái màu xanh quá đục và xỉn ấy. Lăng Thiên hung hằn nghĩ trong đầu quá bán là bột đá thêm vài keo và phẩm màu ép khuôn hàng loạt bán ở chợ đồng xuân cả lố. Cái mặt hàng này chả đáng vài xu, hình thù thì từ chó gà đến long, ly, quy, phượng đủ cả. Ấy vậy mà lão già mất nết này mua về đục đục đẽo đẽo, bôi bẩn tứ tung giả đồ cổ. Mẹ kiếp không biết từ bao giờ nhân sĩ lừa đảo lại xuống cấp như vậy a.
Không đợi Lăng Thiên mở lời, lão khọm hua hua pho tượng trước mặt hắn rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt.
- Tiểu lão bản a, vật này là Âm Dương Long Thung được truyền từ đời ông cố của ông cố lão, nó là bảo vật mang lại vận khí cho chủ nhân, chỉ cần mang nó bên người và tẩm bổ thật tốt thì vận may bất tận sẽ đến với chủ nhân a.....
Lão khọm còn đang thao thao bất tuyệt thì một cánh tay nhỏ nhắn phất lên chặn ngang lời lão.
- Stop... cái quỷ gì đồ vật vận khí, nhìn lão là ta đủ hiểu “vận khí” nó mang lại như nào rồi. Thứ cho tiểu tử không thụ nổi cái vận khí của lão. Lão mau mau mà té a... mụ mụ ta đi chợ sắp về, lão mà không né thì lên công an phường uống trà lạnh ngay đấy.
- Tiểu huynh đệ a. Không phải là ta không muốn mà cái bảo vật này cần điều kiện đặc thù mới trưởng khống được a, hay thế này đi tiểu ca cầm nó một lần rồi sẽ biết a...
Nói đến đây lão khọm chợt lóe lên rồi xuất hiện ngay bênh cạnh Lạc Thiên không chờ hắn kịp phản ứng lão nhét ngay pho tượng vào lòng bàn tay của Lăng Thiên.
Ngay khi bàn tay chạm vò pho tượng thì Lạc Thiên như ngũ lôi oanh đỉnh, đứng như trời chồng, toàn bộ ý thức tán loạn. Một cảm giác huyết mạch tương liên xông lên não chiếm toàn bộ ý tức của hắn làm cho hắn không còn có thể trưởng khống cơ thể của mình.
Đến lúc này thì Lão Khọm mới thở hắt ra một hơi, nheo đôi mắt gian xảo, nhe hàm răng vàng khè cái có cái không nhoẻn một nụ cười gian. Kiểu như con hồ ly già ăn trộm được một giỏ trứng gà vậy.
- Tiểu huynh đệ a. Cái này ngươi nguyện ý làm giao dịch với lão đạo chăng.?
- Ta nguyện ý... Lạc thiên vô thức trả lời như một con rối vậy, ánh mắt của gã giờ đây thẫn thờ nhìn vô tiêu cự.
Lão đạo lại hí hửng:
- Tiểu huynh đệ a, cái này... ta khồn cần tiền bạc a, chỉ cần ngươi thiếu ta một... à ừm không ba cái nhân tình, sau này giúp lão đạo làm ba việc là đủ... à ừm cái này... không yêu cầu ngươi làm trái với đạo tâm là được... ngươi nguyện ý không?
- Ta nguyện ý.... câu trả lời đều đều phát ra từ miệng Lạc Thiên.
- Cái kia nói không bằng chứng, lão đạo làm một cái khế ước... đây điểm chỉ vào đây đúng rồi... he he he... cuối cùng thì...
Lạ thay không gian ba động trước mắt trống rỗng hiện ra một kim bản chứa đầy chữ tối nghĩa loằng ngoằng. Lạc Thiên vô thức chạm tay vào chỗ lão đạo hướng dẫn, một giọt máu vô thức từ ngón tay hắn chui vài kim bản. Ánh sáng lóe lên kim bản biến mất, lão khất cái cũng vô tung. Mọi chuyện như chưa hề từng diễn ra, Lạc Thiên vô thức ngồi lại trên ghế bành, ngửa cổ nhìn trời miệng há hốc nước dãi nhễu ra chảy cả xuống vạt áo.
Cốp cốp...
- Ai ui... đau.. thằng nào... á á mẹ về.
Trước mặt Lạc Thiên là mụ mụ hắn đang nổi cơn tam bành, câi Iphone hung khí gây án vẫn dứ dứ trong tay mụ.
- Nhãi con a, nhờ ngươi trông hàng chút xíu mà cũng ngửa cổ lên trời mà ngủ gật. Thâu tặc nhập nha khiêng cả ngươi đi luôn chắc cũng không biết a.
Lạc Thiên bối rối vò đầu bứt tai. Mẹ nằm ngủ mơ gặp lão ăn mày, xui thấy mồ, hố cha là bị bắt quả tang...
- Thôi vô nhà lău cái mặt đi, nước dãi nhiễu cả ra sàn nhà rồi. Tiện cầm giúp nương đồ ăn vào bếp.
Cu Thiên tội nghiệp dạ dạ vâng vâng xách túi đồ ăn chạy mất dạng. Vân thị đứng trống nạnh cười cười. Thứ gì đâu giống nhau thế không biết, đến cái tướng ngủ cũng đặc lão cha.