Lạc Thần Tái Sinh

chương 90-3: mặc ngốc lợi hại (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mọi người có chút không biết nói gì! Cũng chỉ có Triệu Hổ mới dám ở trước mặt Vương Hán hội trưởng mặt lạnh mà vênh váo. Đổi là người khác đã sớm bị Vương Hán cho một quyền, đuổi về nhà bà ngoại mà dưỡng thương rồi.

Mọi người đều cảm thấy Vương Hán mặt lạnh này tựa hồ đối với Triệu Hổ có chút khoan dung hơn một chút!

Mặc Lâm nhìn Triệu Hổ với Vương Hán ở bên kia dây dưa, có chút cạn lời!

Một động tác, mọi người cảm thấy mình như bị hoa mắt rồi, Triệu Hổ trong nháy mắt đã nằm úp trên ghế như... cún!

Chết tiệt! Triệu Hổ, một đại nam nhân thân cao một mét tám, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, múi nào ra múi đó, thế mà bị người ta dễ dàng vật ra nằm úp trên sô pha như thế!? Này... bọn họ bị hoa mắt thiệt sao!?

Trong mắt Lưu Lão mang theo ý cười!

Vương Hán liếc mắt nhìn Triệu Hổ bị Mặc Lâm quăng một phát... chuẩn xác nằm úp trên sô pha, hừ một tiếng, đáng đời!

Triệu Hổ ngồi trên sô pha, nhìn trái rồi nhìn phải, tựa hồ chưa hồi phục lại tinh thần. Vì sao, hắn cảm thấy thiếu gia đang chê hắn vướng tay vướng chân vậy nà!? Là ảo giác sao?

Triệu Hổ đứng về bên cạnh Trương Bưu hỏi "Tiểu Thiếu Gia có phải là ghét bỏ tôi rồi không?"

"Chắc... không đến mức đó đâu!" Trương Bưu không chắc chắn trả lời

Trên mặt tiểu thiếu gia không có biểu tình gì, nửa phân cảm xúc cũng không có, thật sự khó nhìn ra có tia chán ghét nào trong đó không.

So với kiểu sống mà phải cẩn thận nhìn sắc mặt của người khác, Trương Bưu thích xách đao đi đánh chém ngang dọc hơn! Thoải mái hơn nhiều, chẳng cần phải để ý quá nhiều điều!

Triệu Hổ lắc đầu "A! Tôi ngu rồi mới đi hỏi cậu!"

Vương Hán nói với Lâm Mặc "Tiểu Thiếu Gia tính so chiêu như thế nào?"

"Chú đánh tôi!" Mặc Lâm nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu "Tôi sẽ không đánh trả!" Người này có vẻ không thông minh lắm, nên phải nói rõ hơn

A! Mặc kệ bản lãnh Tiểu Thiếu Gia tới đâu, nhưng cậu có thể mặt không thay đổi nói ra được lời nói kiêu ngạo như vậy cũng làm cho mấy người ở đây có chút tán thưởng

"Tiểu Thiếu Gia, Khinh địch đều có kết cục bị thảm! Hôm nay, xem như trưởng bối dạy cho cậu một bài học!" Lời còn chưa dứt, Vương Hán đã bổ một quyền về phía Mặc Lâm.

Một quyền của Vương Hán đánh ra có bao nhiêu uy lực, đa số mọi người ở đây ít nhiều đã được lĩnh giáo qua, tự nhiên biết được lợi hại của nó.

Hơn nữa, Vương Hán và Tiểu Thiếu Gia có thân hình đối lập rõ ràng, một đại nam nhân thân cao một mét chín mấy, một thanh niên chỉ trên dưới một mét tám, lại nhìn có vẻ gầy yếu. Nhìn sao cũng thấy sẽ bị ăn đòn thôi!

Một quyền Vương Hán đánh ra, tất cả mọi người không dời tấm mắt. Nghĩ Tiểu Thiếu Gia sẽ không tránh được một đòn này.

Nhưng đợi vài phút, bọn họ thấy Tiểu Thiếu Gia vẫn đứng tại chỗ. Nhưng... lại tránh được đòn từ Vương Hán? Bọn họ lại hoa mắt nữa a!

Có người theo bản năng giơ tay lên xoa mắt, Tiểu Thiếu Gia vẫn đứng ở đó, mặt Vương Hán đổi sắc rồi!

Tránh được quyền này, là Tiểu Thiếu Gia có bản lãnh, hay... chỉ làm may mắn?!

Mọi người kích động, đứng lên chờ mong!

Vương Hán cũng muốn cho Mặc Lâm chút mặt mũi nên đòn vừa rối cũng không dồn hết lực, nhưng Mặc Lâm có thể nhẹ nhàng mà tránh một quyền này, làm cho Vương Hán ngạc nhiên không thôi.

"Tiểu Thiếu Gia, tiếp tục!" Lần này Vương Hán dùng bảy phần lực. Một quyền đánh ra, còn có thể nghe thấy tiếng gió vù vù.

Mặc Lâm nhìn quỹ tích đòn Vương Hán đánh tới, dù kém so với phim quay chậm nhưng để bắt lấy cơ hội tránh đòn thì vẫn dễ dàng

Cậu từ nhỏ đã học Kungfu không giống như những người khác học không thủ đạo, nhu thuật gì đó. Cậu không chỉ học chiêu thức, còn học khí công

Khí công này đương nhiên không phải là nội lực ở cổ đại, nó chỉ là "tĩnh tâm ngưng mắt", người luyện khí công có ngũ giác nhạy cảm hơn người thường.

Bả vai Mặc Lâm vừa thu lại, Vương Hán lại đánh ra một quyền, phát ra lực và tốc độ lớn nhất

Khóe mắt Vương Hán phát ra tinh quang, không kiềm chế nữa, phát ra toàn lực công kích Mặc Lâm

Thượng đánh hạ sát, đánh ra hai mươi mấy chiêu liên tục thế mà không đụng được vào Mặc Lâm!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, tay tự đỡ cằm của mình, tránh bởi vì khiếp sợ quá mức mà cằm trật khớp rơi trên mặt đất.

Vương Hán cũng xem như là người có thân thủ tốt nhất trong đám bọn họ, thế nhưng, sờ cũng không sờ được vào Tiểu Thiếu Gia. Vậy, trong này có ai đánh được Tiểu Thiếu Gia không?

"Chẳng lẽ ta bị ảo giác?" Trương Bưu chỉ vào chân Mặc Lâm nói "Từ lúc bắt đầu giao thủ, tựa hồ, Tiểu Thiếu Gia vẫn không thay đổi vị trí!"

Được Trương Bưu nhắc nhỏ, mọi người đổ dồn về nhìn chân Mặc Lâm

Phát hiện, khi bị Vương Hán công kích, chân có thể nhấc lên để tránh né, nhưng khi đặt chân xuống, chuẩn xác sẽ về vị trí cũ. Nếu như dùng phấn vẽ lại dấu chân, bọn họ có thể chắc chắn, không có chút mảy may xê dịch nào

"Hít!" Mọi người hít một ngụm khí lạnh, biểu cảm trên mặt từ khiếp sợ, chuyển sang ngưỡng mộ.

Lấy điểm vũ lực này của Tiểu Thiếu Gia, xem chừng lấy một đánh một trăm cũng không thành vấn đề!

Vương Hán cũng dừng tấn công. Kịch liệt tấn công vừa rồi làm toàn thân hắn nhễ nhại mồ hôi, hơi thở cũng nặng nề.

Triệu Hổ huých huých eo Trương Bưu nói "Tuy Vương Hán một chiêu cũng không đánh được Tiểu Thiếu Gia, nhưng sao tôi cảm thấy cậu ta đang rất vui vậy?"

Trương Bưu che eo, trừng Triệu Hổ "Nam nhân cho thận không cho thân, đừng có mà tùy tiện sờ eo của tôi. Còn nữa, tôi rất ngạc nhiên nha, cậu nhìn được biểu cảm nào cũng Vương Hán mà nói cậu ta vui vẻ vậy?"

Triệu Hổ nháy mắt "Không phải rất rõ ràng sao? Cậu xem, khóe miệng cậu ta còn nhếch lên kìa!"

Trương Bưu nhìn Vương Hán toàn thân đầy mồ hôi, môi một đường thẳng tắp, thành thật lắc đầu "Xin lỗi, mắt tôi /, nhìn không rõ lắm!"

Thị lực /, không phải là bình thường sao, còn giả bộ cận thị cái gì

Triệu Hổ trợn mắt "Người cận thị cũng có tôn nghiêm, cậu đừng có mà tùy tiện vũ nhục người ta!" Dứt lời, không để ý đến Trương Bưu nữa

Vương Hán mặc kệ mồ hôi chảy theo khuôn mặt rơi xuống từ cằm nhỏ "Tiểu Thiếu Gia, sau này chúng ta lại đánh một lần nữa!"

Mặc Lâm nhíu mày "Chú sẽ bị đánh!"

"Không sao!" Người tập võ, có thể gặp được người có thực lực ngang mình, hoặc là mạnh hơn, đều có ý muốn thống khoái mà bàn luận một phen.

Có thể vì điều này mà nhiều người nói, người tập võ đều hiếu chiến

Đại Binh thích bị đánh, Vương Hán này không phải cũng thích bị đánh đó chứ. Chẳng lẽ Vương Hán này sau này cũng sẽ quấn lấy cậu để được ăn đòn sao?

Mặc Lâm nghĩ vậy thì có chút không vui, bọn họ có thể suy nghĩ đến cảm thụ của cậu một chút không, đánh người cũng rất là phiền mà!

"Không muốn đánh!" Mặc Lâm rất trung thực với cảm xúc của mình, thẳng thắng nói

"Vì sao chứ?" Vương Hán khó hiểu

"Không đánh là không đánh!" Mặc Lâm nghiêm túc nói "Tôi cũng có nhiều việc phải làm!"

Phải dạy võ cho Tiểu Thần, phải huận luyện Kim, phải ăn bánh báo đậu đỏ nữa, cậu không có rảnh nha!

"Nào rảnh đánh một trận là được rồi!" Vương Hán không buông tay, đánh nhau với cao thủ, chính bản thân mình cũng có cảm giác mới mẻ.

Người này sao cứng đầu hơn cố chủ nữa? (Lâm Nhược) Cậu sủng cố chủ là được rồi, không muốn thêm ai khác nữa đâu! Một cố chủ đã rất là phiền rồi!

Mặc Lâm phun ra một câu "Không muốn sủng chú!"

Từ sủng ở đây không biết nên thay bằng từ thuần Việt là gì nên tạm thời cứ để đó, nghĩ được thay sau.

"Phụt!" Triệu Hổ vừa hớp ngụm rượu thì phun toàn bộ lên mặt Trương Bưu

Trương Bưu nổi giận "Triệu Hổ, đi, đi luyện quyền!"

Triệu Hổ bị sặc, liên tục tay đấm ngực! Không biết vì sao, khi vừa nghe câu vừa rồi của Tiểu Thiếu Gia, trong đầu hắn lại liên tưởng đến "Vương Hán là tiểu thiếp được sủng ái", nghĩ tới là sặc rồi

Khóe miệng Vương Hán cũng run rẩy, lúc đánh nhau luyện quyền, anh em bọn họ thường hay nói như vậy, tại sao từ miệng Tiểu Thiếu Gia nói ra, lại giống như... hắn đang cầu sủng vậy?

Lâm Nhược đã sớm miễn dịch với lối tư duy của Mặc ngốc rồi. Nhưng nhìn biểu cảm của Vương Hán kìa, như nuốt phải một trăm con ruồi vậy, cô nhịn cười muốn nội thương luôn rồi.

"Mà này!" có người lên tiếng nói "Tôi nghe anh em bên phân hội Thiên Triều nói, bên kia có một sát thủ hành tung bí ẩn, tính tình quái dị, thân thủ bất phàm, tên hình như là Mặc Lâm. Ta nhớ không lầm Tiểu Thiếu Gia cũng tên Mặc Lâm đúng không? Chẳng lẽ là cùng họ cùng tên!?"

Lúc nghe bên Thiên Triều phân hội có sát thủ tên Mặc Lâm, hắn cũng có nghĩ qua, có thể làTiểu Thiếu Gia! Dù thám thính thế nào thì cũng không thu hoạch được gì! Dù có vô tình có được vị trí xác thực thì lúc chạy tới người cũng đã sớm rời đi!

Mặc Lâm nói "Người cùng họ cùng tên có rất nhiều!"

Người kia vẫn chưa dừng lại "Hắn từng đơn thương độc mã đánh vào đầu não Hổ bang, xử lý lão đại Hổ Bang?"

Mặc Lâm nghiêm túc hồi tưởng lại, trước kia hình như cậu từng một mình đi qua cửa của một bang hội, trên đó khắc hình cái đầu mèo, thì ra tên là Hổ bang

"Còn ám sát một chính khách đã về hưu của Thiên Triều, người này hơn sáu mươi tuổi, được ít nhất mười vệ sĩ tinh anh được trang bị vũ trang bảo vệ"

Mặc Lâm lại hồi tưởng, cậu hình như có ám sát một ông lão chính khách đã về hưu hơn sáu mươi tuổi. Mặc Lâm hơi nhíu mày.

Lão già đó rất là ghê tởm. Đã sáu mươi tuổi rồi, trong nhà còn nuôi một đám bé gái mười hai mười ba tuổi, làm ra hành động không thể tha thứ. Phải nói thêm, khi Lâm Mặc làm sát thủ, khi ấy, là lần duy nhất cậu có cảm giác muốn giết một người nhiều đến như vậy!

"Không những thế, có một đoạn thời gian, hắn ta cùng Tước Gia hợp tác, lần cướp và phá hủy giao dịch buôn bán vũ khí, lần phá giao dịch bán thuốc phiện! nhưng sau đó thì mất tích!"

Trong mắt Mặc Lâm mang theo ý cười, bởi vì cậu đi lạc đường, thuận đường lại bị Du gia thuê bắt cóc An phu nhân, cũng vì vậy mà gặp được Lâm Nhược, sau đó được Lâm Nhược thuê dài hạn.

"Tiểu Thiếu Gia, những chuyện này không phải là cậu làm chứ?" Người kia không từ bỏ ý định

Mặc Lâm gật đầu "Nếu ông nói mấy chuyện này, thì hình như là tôi!"

"Thật sao?" Nhận được lời thừa nhận, người kia hỏi lại, có chút không thể tin

"Có thể cũng có người làm mấy chuyện giống như vậy!" Mặc Lâm nghiêm túc nói

"Không thể nào!" Triệu Hổ kêu to "Mấy chuyện trâu bò như vậy còn có người thứ hai có thể làm được sao! Má ơi! Tiểu Thiếu Gia! Thì ra cậu Trâu bò như vậy!"

Lúc này Lưu Lão mới nói chuyện, trừng mắt nhìn Triệu Hổ "Miệng chó không mọc ra được ngà voi mà! Tiểu Thiếu Gia từ nhỏ đã vĩ đại rồi!"

"Không phải đâu Lưu Lão" Triệu Hổ vẫy tay "Chuyện này quá kinh khủng, không phải cái gì mà là một mình quét sạch Hổ Bang đó Lưu Lão. Ông cho dù có mang theo một trăm anh em cũng không dễ dàng thu phục được, không phải sao!"

Đúng thât!

Hổ bang ở đại lục phát triển rất nhanh, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ tàng ác, việc bọn chúng làm đều nhìn ra được sự hung bạo trơ trẽn

Một mình Mặc Lâm đi vào đầu não Hổ Bang, đem những người trong đó bắt gọn. Chuyện này lúc đó làm cả giới hắc đạo trấn động, hành tung bí ẩn của sát thủ Mặc Lâm, cũng bởi vậy mà thành danh sau một đêm!

Lưu Lão lặng lẽ liếc mắt nhìn Vương Hán, Vương Hán hiểuý, lên tiếng "Tiểu Thiếu Gia thân thủ cao cường!"

Lưu Lão nói theo "Đã như vậỵ, giờ còn ai không phục không? Còn thì đứng ra! Bây giờ không đứng ra thì sau này kiên định trung thành với Tiểu Thiếu Gia, tự nguyện mà làm việc cho Tiểu Thiếu Gia. Nếu một lòng hai ý đừng trách ta xử lý theo nội quy!"

"Ta không phục!" Cửa câu lạc bộ bị một lực từ bên ngoài đẩy vào. Một kẻ địch, đã xuất hiện!

Hết chương

Truyện Chữ Hay