Sau khi dừng chân vài ngày ở hồ nước, đội ngũ hai người đã biến thành ba người gồm hai nữ một nam.
Nam tử tóc bạc đi đầu còn hai nữ đi theo sau, đội ngũ chuẩn bị rời khỏi Ma La sơn mạch quay về Hàn gia.
Lúc này Tố Tố truyền âm nói với Lạc Nhật:- Thiếu gia ta biết một hang động có lẽ có truyền thừa của một vị tiền bối lưu lại, có lẽ chúng ta nên đi qua đó xem nói đến truyền thừa Lạc Nhật biết đây không phải là chuyện đùa có lẽ có nguy hiểm, nhưng đi theo đó cũng là cơ duyên.
Nghĩ đến đây Lạc Nhật truyền âm lại:- Ngươi dẫn đường Vâng thiếu gia.
- Tố Tố lộ trình bị thay đổi Hàn Nguyệt lo lắng nói:- Không phải chúng ta về Hàn gia sao? Sao lại thay đổi lộ trình rồi?- Hàn gia chúng ta sẽ về sau.
Dù sao về muộn mấy ngày cũng không Lạc Nhật người ngày đi đêm nghỉ.
Nhờ có Tố Tố mà đoạn đường này dễ đi hơn.
Bởi vì có khí tức của Tiên Nhân cảnh nên mấy con yêu thú không dám là ngày sau ba người đến trước một hang động.
Tố Tố nói đây là lối vào duy nhất.
Ba người vào hang động.
Hang động khô ráo và im ắng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của ba người.
Ba người đi trong hang động cũng được một ngày rồi nhưng vẫn chưa đến điểm cuối, hang động càng đi càng sâu có lẽ nó dẫn vào lòng đất Ma La sơn mạch.
Một ngày sau ba người nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, có lẽ là nước ngầm, ba người đi theo tiếng nước chảy và phát hiện ra một dòng suối.
Dòng suối này cũng bình thường như những dòng suối khác nhưng khác ở chỗ là dòng suối này ở trong hang vì vậy đứng cách đó vài dặm cũng nghe được tiếng nước ba đi ngược dòng lên thượng du có lẽ truyền thừa nằm ở đó.
Đi được một lúc lâu thì Lạc Nhật bảo dừng lại vì Lạc Nhật thấy có mấy dấu chân còn rất mới.
“Có lẽ có người đi trước chúng ta không xa.” Lạc Nhật thầm người tiếp tục tiến lên về phía thượng du.
Trên đường đi cũng có một vài con yêu thú xông ra nhưng bị Lạc Nhật giải quyết dễ dàng.
Đi đến cuối thì gặp một cung điện.
Theo Tố Tố nói thì truyền thừa ở trong cung điện.
Cửa cung điện đã được mở ra nhưng nó rất mới chứng tỏ có người đi đằng trước không xa.
Tố Tố nói:- Thiếu gia có người vào trong trước chúng ta rồi.
Chúng ta có vào luôn không?Lạc Nhật nói:- Yên lặng đi theo sau bọn người yên lặng tiến vào trong cung điện.
Cung điện này bốn phía phủ kín bụi có cảm giác cung điện này đã trải qua bao nhiêu thăng trầm của năm tháng.
Trong cung điện thì có vài căn phòng đã bị lật tung qua không tìm thấy được thứ gì có giá trị.
Vào một căn phòng khác thì Lạc Nhật tìm thấy một chiếc hộp làm bằng Tử Linh Mộc, khi Lạc Nhật định cầm lên xem thì có kiếm khí ở bên ngoài đánh vào cùng một tiếng quát:- Các ngươi giao hết đồ ra đây, tự chặt một tay rồi nói lạnh lùng, có pha một chút tà khí.
Nhóm Lạc Nhật qua ra nhìn thì thấy có bốn người đứng ở cửa chặn lối ra.
Người vừa ra tay là một người cầm kiếm tu vi Ngưng Đan cảnh hậu kì.
Ở tu vi này thì chưa có được võ hồn nhưng người này lại tu ra kiếm khí chứng tỏ hắn bất phàm.
Lạc Nhật không để ở trong mắt, Lạc Nhật quay sang lấy hộp gỗ bỏ vào giới chỉ.
Hành động này làm cho nhóm ba người đó giận tím mặt còn người cầm kiếm vỗ tay tán thưởng:- Tốt, tốt, tốt, rất có cốt khí.
Ngươi có muốn gia nhập nhóm bọn ta không?Lạc Nhật quay sang nói:- Ngươi đang nói ta sao?- Đương nhiên! Ta rất thích những người như ngươi.
Cho ngươi một cơ hội làm thủ hạ của ta, ngươi muốn gì ta đều cho Tên kia tự biên tự vậy Lạc Nhật nói:- Có phải ta muốn cái gì ngươi đều cho ta không?Tên đó thấy thế thì nói:- Đương nhiên là vậy La Kinh ta nói trước giờ đều nhất ngôn cửu nói tên đó là La Kinh Hàn Nguyệt hô lên:- La Kinh? Có phải là La Kinh ở Thiên Kiếm Cung không?- Không ngờ ở nơi như vậy mà lại có người nhớ đến tên ta.
Không sai ta chính là người của Thiên Kiếm La Kinh tự biên tự diễn..