Hạ Mạt lắc đầu liên tục lập lại một câu duy nhất: “ Anh nói dối…em không tin đâu”.
Nhìn thấy vẻ mặt thất thần đến ngây dại của Hạ Mạt, Trương Cẩn Trung cảm thấy rất đau lòng, anh gào lên: “ Em có biết tại sao cậu ấy từ chối không đến ăn cơm cùng em không??? Đó là vì tối này lúc giờ cậu ấy bận hẹn hò với vợ của cậu ấy ở công viên Bắc Hải rồi”.
Hạ Mạt vô thức lùi lại phía sau mấy bước rồi ngã ngồi xuống ven đường, lắc đầu ngoày ngoạy nước mắt chảy xuống, sự việc đến quá bất ngờ làm cho Hạ Mạt bấn loạn lên cô đưa hai tay ôm đầu bứt tóc gào lên: “ Không thể nào…không thể nào…Khải Luân đã từng nói cả đời này sẽ chỉ yêu một mình em thôi mà huhu…sao anh ấy có thể quên đi lời hứa đó chứ…huhuhu…em không chấp nhận đâu…huhuhu”.
Trương Cẩn Trung đã từng nghĩ qua khi Hạ Mạt biết sự thật sẽ rất khó chấp nhận nhưng anh không thể lượng trước được là cô đau đớn như thế nào.
Thấy Hạ Mạt phản ứng đột ngột như vậy Trương Cẩn Trung liền bước đến ngồi xổm bên cạnh an ủi cô: “ Hạ Mạt em bình tĩnh lại đi”.
Hạ Mạt ngẩng đầu lên nhìn Trương Cẩn Trung, gương mặt xinh đẹp kiều diễm của cô giàn giụa nước mắt, giọng cũng nghẹn lại: “ Cẩn Trung, hãy nói với em là anh chỉ đang đùa với em thôi…làm ơn đi mà…mất đi Khải Luân thì cuộc sống của em còn có ý nghĩa gì nữa chứ…em thà chết để được giải thoát huhuhu…”.
Trương Cẩn Trung choàng tay qua vai của Hạ Mạt ôm nhẹ cô vào lòng, giọng điệu vô cùng ôn nhu an ủi cô:” Em bình tĩnh lại đi mà Hạ Mạt nhìn thấy em như vậy anh rất đau lòng em có biết không hả?”.
Hạ Mạt tựa đầu vào vai của Trương Cẩn Trung vẻ mặt vô cùng đau khổ thút thít:” Cẩn Trung vì sao Khải Luân lại không cần em nữa chứ…huhu…em cảm thấy cuộc sống của mình không còn ý nghĩa gì nữa hết”.
Bất chợt Hạ Mạt vùng tay của Trương Cẩn Trung ra rồi đứng dậy chạy ra ngoài đường xe chạy, Trương Cẩn Trung thấy vậy liền đứng phắt dậy chạy theo:” Hạ Mạt em đừng làm chuyện dại dột mà”.
Một chiếc xe lao tới với tốc độ bàn thờ, Hạ Mạt đứng phía trước đầu xe với vẻ mặt bi thương, một giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống…có lẽ chỉ phút chốc nữa thôi cô sẽ bước chân sang một thế giới khác và lãng quên tất cả những nỗi đau của thực tại.
Ánh sáng đèn xe lóe lên, vẻ mặt của tài xế lái xe hốt hoảng anh ta đạp phanh nhưng chắc là không ngăn cản được bi kịch xảy ra.
Hạ Mạt đang chuẩn bị đón nhận cái chết ập đến thì đột nhiên có ai đó kéo mạnh cô một cái làm cô chới với ngã về phía sau.
Mở mắt ra Hạ Mạt thấy mình đang nằm trên người của Trương Cẩn Trung trên mặt đất, lưng của Trương Cẩn Trung đập mạnh xuống đất rất đau đớn có lẽ da thịt đã trầy xước chảy máu rồi không chừng nhưng thấy Hạ Mạt vẫn an toàn nên liền thở phào nhẹ nhõm.
Trương Cẩn Trung ngồi dậy lên tiếng trách móc Hạ Mạt:” Em bị ngốc à? Tại sao lại đùa giỡn với mạng sống của mình như thế chứ?”.
Ánh mắt của Hạ Mạt là một mảng tối vô hồn:” Anh để em chết đi sao lại cứu em làm gì…em mệt mỏi lắm rồi không thể đối mặt với hiện thực nỗi đâu…làm ơn cho em được giải thoát đi huhu…”.
Trương Cẩn Trung cũng nỗi cáu lên quát:” Em thử nghĩ xem nếu em chết đi rồi thì Khải Luân có quay lại với em không? Nếu người khác không còn thương em nữa em phải tự biết thương mình chứ?”.
“ Em mệt mỏi lắm rồi Cẩn Trung em muốn biến mất khỏi thế giới này và quên đi tất cả những phiền toát này…em thật không biết em đã phạm sai lầm gì mà số mệnh cứ đùa trêu em mãi…huhu ngày xưa vì gia cảnh nghèo khó mà em phải chia tay Khải Luân, em cố gắng bao nhiêu nhưng rốt cuộc lại chẳng thể ở bên cạnh anh ấy được…anh nói xem như vậy có phải là ông trời quá tàn nhẫn với em không huhu”.
“ Anh nghĩ… em nên đến gặp Khải Luân nói rõ ràng mọi chuyện còn vướn mắt giữa hai người rồi mới quyết định tiếp cũng không muộn”.
Hạ Mạt như sực tỉnh ra, cô liền đứng dậy:” Phải ha, em phải đi tìm Khải Luân mới được…em phải nói rõ ràng với anh ấy mọi chuyện có lẽ đây là cách duy nhất để cứu vãn tình cảm của em và anh ấy”.
Trương Cẩn Trung thoáng rũ mắt nhưng anh vẫn chọn ủng hộ cô và tiếp tục giấu đi tình cảm của mình.
Hạ Mạt lảo đảo leo lên một chiếc taxi rồi đi mất để lại Trương Cẩn Trung một mình đứng trông theo như một kẻ mất hồn.
Trương Cẩn Trung nắm chặt tay thành nấm đấm ánh mắt phức tạp cảm xúc rồi tự mắng mình một câu:” Là mày tự chọn bỏ qua cơ hội thổ lộ tình cảm với cô ấy…sau này đừng có mà hối hận”.
Diệp Hạ Lam mặc một bộ váy màu trắng có thêu một con phượng hoàng màu sắc rực rỡ dài quá gối, tóc tết kiểu thác nước bồng bềnh gợn sóng, cô chỉ trang điểm nhẹ thôi những xinh hết phần con nhà người ta rồi.
Bác tài xế dừng xe trước công viên giải trí Bắc Hải, trước khi Diệp Hạ Lam bước xuống xe đã căn dặn:” Bác Trần à, bác cứ về trước đi lát nữa Khải Luân sẽ tới đây rồi đón cháu luôn, hôm nay là giáng sinh bác có thể về nhà với gia đình”.
Diệp Hạ Lam đưa cho bác Trần một cái túi:” Ở đây có ít quà gửi gia đình mong bác nhận cho”.
Bác Trần đưa tay đón nhận cái túi rồi cúi đầu mỉm cười hiền từ cảm kích:” Cảm ơn tam thiếu phu nhân”.
Diệp Hạ Lam đi tới trước cổng công viên giải trí rồi đứng đó chờ, đã h phút có lẽ Thịnh Khải Luân cũng sắp đến rồi.
Ở trụ sở chính của Hoàng Thịnh Quốc Tế, Thịnh Khải Luân vừa gác bút, anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy lấy áo vest đi ra ngoài.