Diệp Hạ Lam chào ông nội lấy lý do có lịch học nên xin phép về trước, thấy Thịnh Khải Luân bận tiếp chuyện với mọi người ở công ty nên cô lẳng lặng ra về không làm phiền đến anh.
Thịnh Khải Lăng trở về phòng làm việc thì thấy Tần Uyên Thi đang ngồi bên trong, cô nàng vừa thấy chồng mình quay về từ phòng họp liền nôn nóng hỏi:” Sao rồi anh có giành được cái ghế CEO của công ty không?”.
Thịnh Khải Lăng bực dọc huơ tay một cái bộ tách trà để trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành, sắc mặt anh vô cùng khó coi:” Khốn khiếp…anh vốn đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi ai ngờ đến phút cuối Diệp Hạ Lam lại xuất hiện với tư cách là một cổ đông của công ty dùng toàn bộ cổ phần trong tay mình ủng hộ một phiếu cho Khải Luân…thật không thể ngờ được mà…”.
Vẻ mặt Tần Uyên Thi nứt ra cái crack, cô trợn mắt trắng dã lên cau có:” Anh nói sao Diệp Hạ Lam là một cổ đông của công ty ư???…làm sao có thể chứ?? con nhỏ xấu xí nghèo kết xác ấy làm sao có tiền mà mua cổ phần của Hoàng Thịnh Quốc Tế chứ?!”.
Thịnh Khải Lăng thở hồng hộc anh đang tức đến nỗi đầu muốn bốc khói luôn rồi:” Là ông nội đã chuyển nhượng cho cô ta % cổ phần của Hoàng Thịnh Quốc Tế…nếu không phải là tính toán của ông nội thì Khải Luân còn khuya mới thắng nổi anh”.
Tần Uyên Thi sau khi nghe lý do Diệp Hạ Lam có cổ phần của công ty thì tức giận đến tím mặt gào lên:” Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà ông nội cho con nhỏ đó những % cổ phần còn em thì một cắc cổ phần cũng không có chứ…em là cháu dâu trưởng của Thịnh gia cơ mà…anh nói xem như vậy có công bằng không chứ?!”.
Thịnh Khải Lăng nổi điên lên quát:” Em thôi đi anh cũng đang muốn điên lên rồi đây này em đừng có than vãn với anh nữa”.
Sau khi mọi người chúc mừng Thịnh Khải Luân xong và trở về làm việc thì anh mới đưa mắt tìm kiếm Diệp Hạ Lam, dù anh không thích cô nhưng quả thật ngày hôm nay nhờ cô anh mới chiến thắng toàn vẹn như vậy cũng nên nói một lời cảm ơn nhỉ.
Thịnh Khải Luân nhìn quanh phòng họp chỉ còn lại ông nội và Tiêu Hoài Du nên lên tiếng hỏi:” Hạ Lam đã về rồi sao?”.
Thịnh lão gia đáp:” Con bé bảo còn lịch học nên xin phép về trước rồi”.
Tiêu Hoài Du bổ sung thêm:” Tam thiếu phu nhân vừa đi chừng phút thôi nếu đuổi theo thì vẫn còn kịp đó Thịnh tổng”.
Thịnh Khải Luân gật đầu:” Ừ tôi biết rồi”, anh cúi đầu chào Thịnh lão gia:”Xin phép ông nội con đi làm việc trước”.
Diệp Hạ Lam vừa bước ra khỏi thang máy thì vô tình gặp Tần Uyên Thi, cô lên tiếng chào hỏi:” Chào chị Uyên Thi thật trùng hợp quá chị đến tìm anh Khải Lăng hả?”.
Tần Uyên Thi vừa nhìn thấy Diệp Hạ Lam thì máu điên sôi lên tới não, cô ta không nói không rằng đi bước tới ánh mắt toát lên sự cay độc nhìn Diệp Hạ Lam rồi thẳng thừng giơ tay lên giáng xuống bên má phải của Diệp Hạ Lam một cái thật đau.
Diệp Hạ Lam bị tát một cái đến choáng váng mặt mày cô lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, cô vẫn ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra:”Chị Uyên Thi sao chị lại đánh em chứ…em đã làm gì sai sao?”.
Giọng của Tần Uyên Thi chua chát vang lên:”Cái sai của cô chính là gả vào Thịnh gia này đó…bây giờ tôi mới hiểu vì sao cô biết Khải Luân không yêu thương cô mà vẫn mặt dày cố nán Thịnh gia, hóa ra là vì cổ phần của Hoàng Thịnh Quốc Tế”.
Diệp Hạ Lam tự thấy châm chọc ngay cả người cô gọi là “ chồng” cũng nói như thế cơ mà nhưng chuyện nói cô gả vào Thịnh gia vì tiền thì thật không thể chấp nhận nên cô liền tiếng giải thích:” Xin lỗi nhưng chắc có hiểu lầm gì đó…em gả cho Khải Luân không phải vì cổ phần gì hết…”.
“ Còn xảo biện nói như cô thì % cổ phần trong tay cô ở đâu mà ra…tôi chắc chắn cô đã dùng thủ đoạn dơ bẩn gì đó để mồi chài số cổ phần đó từ ông nội, tôi là cháu dâu trưởng nhà họ Thịnh mà trong tay còn chưa có lấy một cắc cổ phần nào đây này”.
Diệp Hạ Lam lắc đầu:”Em không có…trước khi kết hôn ông đã chuyển nhượng cho em % cổ phần của công ty lúc đó em không nhận nhưng ông vẫn một mực bắt em nhận...làm sao em có thể cãi lại ông được chứ”.
Tần Uyên Thi càng nghe càng nổi điên lên:" Thứ trơ trẽn bất chấp thủ đoạn như cô tôi thấy cũng nhiều rồi cô không cần ở đó đóng kịch hiền lành ngoan ngoãn cho tôi xem đâu...đồ tiện nhân".
Tần Uyên Thi lại giơ tay lên tính tát Diệp Hạ Lam một cái nữa nhưng cánh tay của cô đã bị ai đó nắm lại giữa không trung.
“ Ông nội cho Hạ Lam cổ phần vì ông thấy cô ấy xứng đáng chỉ vậy thôi còn chị nên xem lại bản thân mình…xem vì sao ông cho vợ em mà lại không cho chị dâu đây” giọng nói lạnh lùng của Thịnh Khải Luân vang lên.
Tần Uyên Thi giật mình toàn cảnh vừa rồi mà rơi vào mắt của Thịnh Khải Luân thì làm thế nào mà giải thích đây, mặc dù biết là Thịnh Khải Luân không thích Diệp Hạ Lam nhưng người này xưa nay không thích người khác đụng vào đồ của mình kể cả thứ mình thích và thứ mình ghét.
Thịnh Khải Luân nhìn thẳng vào mắt của Tần Uyên Thi giọng đầy hâm dọa:” Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ xem như chưa từng nhìn thấy gì nhưng chị tự mà lo liệu đi nếu có lần sau…tôi nhất định không bỏ qua đâu”.
Thịnh Khải Luân nói rồi đẩy Tần Uyên Thi qua một bên làm cô ta lảo đảo suýt chút nữa là ngã sấp mặt trên sàn nhà.
Diệp Hạ Lam cũng tỏ vẻ bất ngờ vì Thịnh Khải Luân lại ra mặt bên vực cho mình như thế nhưng phía sau niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy lại là sự đau xót cô tự nhủ với lòng “ Anh ấy làm như thế cũng là diễn kịch cho mọi người xem thôi mày đừng có ảo tưởng để rồi thất vọng thêm lần nữa”.