Diệp Hạ Lam vẫn không rời mắt khỏi màn hình: “ Thể loại này đâu có kén chọn lứa tuổi hơn nữa thích thì xem thôi…hahaha sói xám lại bị lừa rồi”.
“ Anh không thích xem thể loại này cho nên đổi cái khác đi”.
“ Anh không thích thì đừng có xem nữa đâu có ai ép, với lại anh mau trả Thiên Duệ cho tôi đi nếu không mỗi ngày tôi cũng sẽ tra tấn tinh thần anh như vậy hết cho mà xem”.
Thịnh Khải Luân nhếch môi mỉm cười tạo thành một đường cong hoàn mỹ, đôi mắt của anh cũng tràn ngập ý không đứng đắn: “ Còn chưa biết ai tra tấn ai đâu à nha”.
Thịnh Khải Luân vừa dang tay tính ôm lấy Diệp Hạ Lam thì cô vội đứng dậy là anh mất thế ngã chỏng vó trên sàn, anh nhìn cô bằng ánh mắt ai oán: “Em nở đối xử với chồng của mình thế à?”.
“Phải nói là chồng cũ mới đúng”.
Diệp Hạ Lam đi về phòng ngủ dành cho khách đóng cửa khóa trái từ bên trong luôn, Thịnh Khải Luân ôm nỗi uất ức lén ra ban công gọi điện thoại kể khổ: “Thiên Duệ à, mẹ của con đúng là khó tính mà, ở đây đã gần một tuần rồi mà vẫn không chịu cho ba cơ hội”.
Tiếng nói non nớt của Diệp Thiên Duệ vang lên: “Con ở với mẹ năm năm trời vẫn không hiểu nỗi mẹ nữa mà huống chi là ba…mà con nhớ mẹ lắm ba có thể cho con gặp mẹ được không?”.
Thịnh Khải Luân thở dài: “Ba cũng muốn cả nhà chúng ta ba người sống chung với nhau lắm nhưng mà nếu bây giờ con gặp mẹ thì mẹ sẽ biết chúng ta thông đồng gạt mẹ bấy lâu nay, với tính khí của mẹ con, con nghĩ thử xem chúng ta sẽ thê thảm như thế nào”.
Diệp Thiên Duệ cũng khẽ thở dài: “Ba làm gì thì mau đi con thật sự nhớ mẹ lắm rồi”.
Diệp Thiên Duệ cúp máy Thịnh Nhất Phi liền hóng bát quái: “Sao rồi ba mẹ con làm hòa chưa?”.
Diệp Thiên Duệ thở dài vẻ mặt ủ rủ: “Chắc con còn phải ở nhà cô lâu lắm đó cô ba à”.
Thịnh Nhất Phi hí hởn ra mặt: “Con chịu khó chút đi vì ngày gia đình đoàn viên con à, nếu mẹ con mà biết con và ba con thông đồng với nhau gạt mẹ con bấy lâu nay chắc là thế giới sẽ sụp đổ mất”.
Ngô Tịnh Quyên và Tô Phùng cùng đến trung tâm triển lãm Cổ Triệt để mua lễ vật vì sắp đến sinh nhật của Thịnh lão gia.
Ngô Tịnh Quyên đang chọn hàng thì Diệp Hạ Lam bước đến bên cạnh nhìn cô tươi cười: “ Vị tiểu thư này không biết tôi có giúp gì được cho cô không?”.
Ngô Tịnh Quyên cũng nhìn Diệp Hạ Lam mỉm cười: “ Tôi đang cần tìm các sản phẩm gốm sứ trắng và các bộ tách trà bằng gốm bên ngoài màu đen nhưng đáy tách bên trong lại có một lớp như là thủy tinh bị vỡ có pha màu”.
“ Mời cô theo tôi qua bên này”.
Diệp Hạ Lam đưa Ngô Tịnh Quyên sang một kệ hàng trưng bày tách trà có đủ kiểu dáng, đủ kích thước và đa dạng về giá cả: “ Tiểu thư mời cô xem thử”.
Ngô Tịnh Quyên liền vui mừng reo lên: “ A đây đúng là mấy món đồ tôi cần tìm rồi”.
“ Hình như mấy món đồ rất quan trọng với cô thì phải”.
Ngô Tịnh Quyên liền gật đầu lia lịa: “ Phải…phải rất quan trọng …lần trước tôi ở nhà của Khải Luân làm vỡ một cái tách nên làm cho anh ấy không vui cho nên tôi muốn mua một bộ tách mới để đền lại cho anh ấy”.
“ Khải Luân…??”.
“ À là Thịnh tam thiếu đó”.
Trong đôi mắt của Diệp Hạ Lam đột nhiên có chút buồn cùng tức giận vô cớ cô thầm nghĩ “ Thì ra anh ấy cũng đã có cuộc sống mới có lẽ là rất vui vẻ…cô ấy gọi anh ấy là Khải Luân nghe rất thân thiết hơn nữa anh ấy còn đưa cô ấy về Tiệp Tương Trang…vậy tại sao lại còn muốn giữ mình lại ở bên cạnh chứ chẳng lẽ anh ấy cảm thấy vẫn chưa làm mình tổn thương đủ sao chứ?!”.
Ngô Tịnh Quyên lên tiếng hỏi: “ Cô gì ơi trông sắc mặt cô không được tốt?”.
Diệp Hạ Lam cố kéo cong cánh môi nở một nụ cười: “ À không mời tiểu thư xem đồ tôi có việc xin phép đi trước”.
Diệp Hạ Lam vừa xoay người bước đi ra ngoài thì bị một cô nhân viên khác đẩy một cái, cô không ngờ mình vô tình đụng phải một nhân viên đang khiêng một cái bình gốm sứ đi tới, do va chạm nên bất ngờ nên cái bình rơi xuống đất vỡ nát, cả hai người đều thất thần đứng nhìn nhau.
Nhan Thư Vân liền xuất hiện và lên tiếng quát: “ Các người làm việc kiểu gì vậy hả? có biết cái bình này quan trọng như thế nào không hả? cái bình này trị giá tới vạn lận đó hơn nữa còn là quà mà Thịnh tam thiếu đặt để mừng sinh nhật Thịnh lão gia bây giờ bị các người phá hỏng cả rồi…”.
Nhân viên khiêng hàng cúi đầu rối rít nhận lỗi: “ Giám đốc Nhan tôi chỉ là vô ý mong cô bỏ qua cho…”.
Nhan Thư Vân vốn ganh ghét với Diệp Hạ Lam từ lâu nên liền quay sang nhìn cô bằng mắt tức giận sắc lạnh: “ Tất cả là lỗi của cô đó Diệp Hạ Lam cô phải chịu trách nhiệm về chuyện này”.
Diệp Hạ Lam liền nhìn qua Đường Hà rồi nói với Nhan Thư Vân: “ Là Đường Hà đẩy tôi chứ tôi không phải cố ý làm vỡ cái bình này, cô nghĩ thử xem cái bình này là tác phẩm do tôi làm ra hà cớ gì tôi phải tự tay phá hủy nó chứ”.
Đường Hà liền lắc đầu tỏ vẻ vô tội: “ Tôi không biết gì hết, cô ấy vu oan cho tôi”.
Nhan Thư Vân liền liếc xéo Diệp Hạ Lam một cái: “ Đã làm sai còn có ý vu oan cho người khác Diệp Hạ Lam cô đúng là giỏi mà…”.
Diệp Hạ Lam liền nói: “ Quản lý Nhan mong cô suy xét công bằng rõ ràng là Đường Hà cố tình đẩy tôi cơ mà bây giờ cô quy toàn bộ trách nhiệm cho tôi như vậy không thấy quá đáng hay sao…hay là quản lý Nhan đây có tình mượn chuyện công tư thù cá nhân với tôi đây”.