Diệp Hạ Lam vừa lần mò đường đi vừa gọi điện cho Hàn Long Phi nhưng anh không nghe máy.
Do vừa đi vừa nhấn điện thoại nên Diệp Hạ Lam vô tình đụng phải một người đàn ông, cô vội cúi người xin lỗi: “Xin lỗi ông tôi không cố ý”.
Vốn nghĩ xin lỗi là xong nhưng ở nơi như thế này thì cũng đầy rẫy những loại người không đàng hoàng, người đàn ông kia nhìn chằm chằm Diệp Hạ Lam bằng ánh mắt đầy dục vọng rồi lên tiếng: “Cô em rất xinh đẹp, ngủ vơi tôi một đêm tôi cho cô tiền”.
Diệp Hạ Lam ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nọ bằng ánh mắt sắc lạnh: “Xin lỗi nhưng chắc có hiểu lầm gì đó, tôi không phải loại con gái mà ông đang nghĩ tới”.
“Phải hay không cũng không quan trọng, hôm nay tôi muốn cô”.
Nhìn dáng vẻ mập mập ánh mắt đục ngầu không đứng đắn kia là Diệp Hạ Lam đã khinh ông ta đến mấy chục lần rồi, loại đàn ông như này sao không chết bớt đi cho đỡ chật đất.
Diệp Hạ Lam biết có nói lý lẽ với loại người này cũng không ăn thua gì hết nên cô bỏ đi phớt qua luôn.
Người đàn ông kia nổi giận lên đuổi theo nắm lấy cổ tay của Diệp Hạ Lam lại: “Có cá tính như vậy tôi càng thích”.
Diệp Hạ Lam gằng cổ tay của người đàn ông kia ra rồi quát: “Bỏ tay tôi ra”.
“Tôi không bỏ đâu em thật sự muốn em mà”.
Diệp Hạ Lam cầm túi xách đập thẳng vào mặt của người đàn ông kia: “Tên khốn này tôi đã bảo là bỏ tay ra cơ mà”.
Thịnh Khải Luân mặc một bộ vest trắng, áo sơ mi bên trong màu xanh biển nhạt tùy tiện mở hai nút cổ để lộ xương quai xanh nhìn rất tiêu soái từ trong một phòng bao bước ra ngoài. Anh vốn tính đi ra ngoài hút một điếu thuốc vì không khí trong phòng bao hơi ngột ngạt, vừa rẽ qua dãy hành lang thì anh lại thấy Diệp Hạ Lam bị một người đàn ông lôi kéo còn cô thì đang chống trả quyết liệt.
Thịnh Khải Luân nhíu mày sải chân bước vội qua chỗ của hai người.
Người đàn ông đang nắm lấy cổ tay của Diệp Hạ Lam thì đột nhiên có một bàn tay khác chen vào giật mạnh tay của Diệp Hạ Lam ra khỏi tay của ông ta.
Diệp Hạ Lam cũng ngạc nhiên không kém cô quay đầu sang thì thấy Thịnh Khải Luân đang đứng bên cạnh mình, hình như trông sắc mặt của anh không được tốt cho lắm.
Thịnh Khải Luân cau mày quay sang nhìn Diệp Hạ Lam rồi hỏi: “Tại sao em lại đi tới những chỗ như thế này hả?”.
“Anh tới được thì tôi cũng tới được mà”.
Thịnh Khải Luân tức đến nghẹn họng: “Em…em có biết chỗ này phức tạp đến dường nào không mà dám tới đây một mình chứ?”.
Diệp Hạ Lam lạnh giọng đáp: “Liên quan gì đến anh”.
Người đàn ông nọ đứng đực mặt ra vì bị bơ đẹp, sau một lúc ông ta lên tiếng: “Này, cô ấy là tôi nhìn thấy trước, đêm nay cô ấy phải là của tôi mới đúng chứ?”.
“Đúng cái đầu ông ấy” cả Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam cùng đồng thanh lên tiếng.
Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam quay sang nhìn nhau bằng ánh mắt tràn ngập mùi thuốc súng: “Ai cho bắt chước tôi”.
“Lại nữa”.
Ba lần lên tiếng đều đồng thanh nên cả Diệp Hạ Lam và Thịnh Khải Luân khẽ thở dài, Diệp Hạ Lam đưa tay lên ngăn Thịnh Khải Luân lại rồi lên tiếng: “Rốt cuộc anh muốn làm cái quái gì vậy hả lần trước tôi đã nói rất rõ ràng là không hẹn gặp lại anh rồi mà, chuyện hợp tác với Cổ Triệt là chuyện ngoài ý muốn nhưng bây giờ là thời gian riêng tư của tôi anh lấy tư cách gì mà can thiệp vào chuyện của tôi chứ?!”.
Thịnh Khải Luân nhún vai: “Chúng ta không hẹn trước mà vẫn gặp đó thôi cho nên anh và em là định mệnh của đời nhau đó”.
“Anh bị bệnh hoang tưởng hơi bị nặng rồi đó Thịnh Khải Luân à”.
Vừa lúc đó có một cô gái mặc sườn xám màu đỏ chói mắt, tà áo xẻ cao lộ ra bắp đùi trắng noãn từ đằng xa đi tới, giọng của cô ta nhão hơn cả bột: “Tam thiếu sao anh bỏ lại người ta một mình vậy hả?”.
Diệp Hạ Lam bắt giác trợn mắt lên nhìn Thịnh Khải Luân rồi cười chế giễu: “Người đẹp của anh đang chờ anh kìa”.
Thịnh Khải Luân khẽ lắc đầu cười khổ, vì không muốn bị mấy cô gái ở Hatkisa bám lấy nên anh mới ra ngoài ai ngờ chạy không thoát, anh bắt lấy cổ tay của Diệp Hạ Lam rồi nói: “Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện”.
Người đàn ông kia đứng một bên nãy giờ mới lên tiếng: “Muốn đi sao? Đâu có dễ”.
Chẳng biết trong lúc Thịnh Khải Luân đôi co với Diệp Hạ Lam thì ở đâu có thêm một đám người bước tới đứng phía sau người đàn ông kia.
Thịnh Khải Luân hất mặt lên: “Thế bây giờ ông muốn sao đây?”.
“Đánh nhau một trận, nếu tôi nhận lầm cậu chính là Thịnh tam thiếu của Thịnh gia đứng đầu thành phố X này đúng chứ, nghe nói cậu là người rất tài giỏi nếu như vậy hôm nay thử cướp người đem đi đi”.
Thịnh Khải Luân nhếch môi mỉm cười, một nụ cười âm lãnh khiến người khác không rét mà run: “Được thôi”.
“Một đánh mười, không biết tam thiếu có kham nổi không?”.
Thịnh Khải Luân cởi áo vest ra đưa cho Diệp Hạ Lam: “Cầm giúp giùm anh”.
Diệp Hạ Lam kéo tay Thịnh Khải Luân qua một bên thì thầm: “Anh điên rồi, một đánh mười từ đó giờ anh có đánh nhau bao giờ đâu…đừng có vì thể diện mà làm liều nhá”.
Thịnh Khải Luân nhướng mày: “Nói vậy là em muốn lên giường với ông ta???”.
Diệp Hạ Lam liếc xéo Thịnh Khải Luân một cái: “Lên giường với "em trai" anh ấy”.
Thịnh Khải Luân nở một nụ cười tà mị như có như không: “Vậy chờ giải quyết xong con heo mập này sẽ cho em lên giường với "em trai" anh”.
Trong hoàn cảnh nào rồi mà còn tâm trạng để đùa giỡn nên Diệp Hạ Lam nổi khùng lên gắt giọng: “Anh không nói chuyện đứng đắn hơn một chút được à”.
“Là ai không đứng đắn trước đây???”.
“Anh…”.
“Vì gặp em nên anh mới phải lưu manh vậy đó”.