Có thể ngủ cùng không? Đáp án đương nhiên là có.
Thẩm Mạc Thành không nghĩ ra mình có lý do gì để cự tuyệt, hắn gắt gao nhìn chằm chằm La Thiếu Hằng, khóe miệng cong cong: “Rất vinh hạnh.”
Nhìn khóe môi hắn lộ ra ý cười, sắc mặt La Thiếu Hằng ửng hồng, giải thích: “Em chỉ muốn ngủ cùng anh thôi, không có ý gì khác.”
Mặc áo ngủ mỏng manh nửa đêm tới gõ cửa, câu nói này của La Thiếu Hằng có chút giấu đầu hở đuôi, Thẩm Mạc Thành trêu đùa: “Có ý khác cũng không sao, anh rất thích.”
La Thiếu Hằng: “…” bây giờ quay về phòng còn kịp không?
“Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.” Thẩm Mạc Thành nói xong kéo La Thiếu Hằng vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng có mở máy sưởi, La Thiếu Hằng đi vào trong liền cảm thấy như có một dòng nước ấm bao lấy mình khiến thần kinh vốn đang căng thẳng vì cơn ác mộng bỗng có chút thả lỏng.
Thẩm Mạc Thành lấy một chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo ra khoác lên vai La Thiếu Hằng: “Cẩn thận cảm lạnh.”
“Cám ơn.” La Thiếu Hằng kéo vạt áo khoác lại, trên người chỉ có một lớp áo ngủ mỏng manh, vừa rồi lại đứng bên ngoài một lúc, quả thật có chút lạnh.
“Ngồi đi.” Thẩm Mạc Thành vỗ vỗ vai La Thiếu Hằng, rồi tới bên bàn trà cầm bình nước ấm rót cho anh một cốc, lúc xoay người trở về, thấy La Thiếu Hằng đang ngồi ngẩn người trên giường.
La Thiếu Hằng thấp hơn Thẩm Mạc Thành một chút, dáng người cũng mảnh khảnh gầy gò nên chiếc áo bành tô của hắn khoác lên người La Thiếu Hằng trông có vẻ thùng thình, hai tay La Thiếu Hằng thu lại trong vạt áo, bộ dáng ngồi ngẩn người khiến Thẩm Mạc Thành nghĩ tới một con ly miêu.
“Nhìn gì vậy?” Thẩm Mạc Thành lại gần nhét cốc nước ấm vào tay La Thiếu Hằng: “Uống chút nước ấm đi, đây là cốc của anh, em dùng tạm.”
“Nhìn anh đó.” La Thiếu Hằng thuận miệng đáp, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn hắn.
Đôi mắt La Thiếu Hằng vô cùng xinh đẹp, con ngươi thuần một màu đen láy, phản ánh rõ ràng bóng dáng người đối diện, tròng mắt phi thường sạch sẽ không một chút tạp chất.
Mỗi lần La Thiếu Hằng thẳng lăng lăng nhìn hắn, Thẩm Mạc Thành đều cảm thấy em ấy đang câu dẫn mình, nhìn nhau một hồi, hắn bất giác có chút chịu không nổi, vươn tay che cặp mắt câu nhân kia lại: “Còn nhìn được nữa không.”
La Thiếu Hằng chớp chớp đôi mắt, lông mi cong dài quét qua quét lại trong lòng bàn tay hắn, loại cảm giác này tựa như dùng lông chim phi thường mềm mại quét qua, khiến hắn cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa phi thường thoải mái.
Xúc cảm từ lòng bàn tay truyền tới tận tim, Thẩm Mạc Thành chỉ cảm thấy trong lòng cũng ngứa ngáy theo, cố gắng áp chế cảm xúc khô nóng đang rục rịch trong người.
Thẩm Mạc Thành dùng đầu ngón tay vuốt phẳng lông mày La Thiếu Hằng, sắc mặt bình tĩnh thu tay lại nói: “Sao đột nhiên lại sang đây?”
La Thiếu Hằng cầm cốc nước uống một ngụm, thông thuận cổ họng khô khốc của mình mới lên tiếng: “Gặp ác mộng.”
“Ác mộng?” Thẩm Mạc Thành nhướn mày, một nam nhân trưởng thành nằm mơ khi ngủ đã có chút buồn cười chứ đừng nói là gặp ác mộng: “Ác mộng thế nào mà khiến em sợ tới mức mặt mũi trắng bệch thế kia hửm?”
“Em mơ thấy…” La Thiếu Hằng dừng một chút, các ngón tay bấu chặt vào cốc nước: “Ngày anh xảy ra chuyện.”
Nụ cười trên môi Thẩm Mạc Thành tắt hẳn, La Thiếu Hằng cúi đầu nói tiếp: “Em mơ thấy ngày anh qua đời vì tai nạn xe cộ, bệnh viện gọi em tới nhận xác.”
Lúc nói câu này, giọng nói La Thiếu Hằng có chút run rẩy nho nhỏ nhưng đã cố gắng che dấu, nếu không phải Thẩm Mạc Thành vẫn luôn nhìn anh thì cơ hồ sẽ không phát hiện được đôi môi La Thiếu Hằng có chút run rẩy không thể nhận ra.
La Thiếu Hằng ngẩng đầu nhìn Thẩm Mạc Thành: “Em mơ thấy cảnh em gọi anh trong nhà xác, nhưng anh không đáp lại em, em cũng nói nhiều chuyện lắm, nhưng anh đều không hề lên tiếng trả lời em.”
Mắt La Thiếu Hằng sưng đỏ lên, con ngươi còn mang theo chút tuyệt vọng từ trong mộng vẫn chưa tan hết, khiến tim Thẩm Mạc Thành thắt lại, vội vươn tay vòng qua vai ôm em ấy vào lòng, thấp giọng dỗ dành: “Đó là giả, anh vẫn còn sống, còn sống rất tốt.”
“Em biết, nhưng em vẫn không thể an tâm, cho nên mới sang đây tìm anh.” La Thiếu Hằng nói xong ngẩng đầu hỏi hắn: “Có làm phiền anh ngủ không?”
“Không đâu, chỉ cần em muốn, tùy thời đều có thể sang đây.” Thẩm Mạc Thành nói.
La Thiếu Hằng nghe vậy mỉm cười: “Nếu lần trước anh cũng nói vậy thì tốt rồi.”
Thẩm Mạc Thành không hiểu: “Lần trước?”
La Thiếu Hằng cười gượng giải thích: “Chính là ngày đầu tiên chúng ta gặp lại ở Thụy Sĩ, đêm hôm đó em cũng đứng ở ngoài cửa phòng anh, nhưng em không dám gõ cửa.”
Thẩm Mạc Thành sửng sốt, lập tức hiểu ra vì sao La Thiếu Hằng vốn đang khỏe mạnh, ngay hôm sau lại đột nhiên sốt cao tới vậy: “Em đứng ngoài cửa bao lâu?”
“Chắc khoảng mấy tiếng, không nhớ rõ lắm.” La Thiếu Hằng nhớ lại một chút: “Lúc ấy em cũng rất muốn gõ cửa nhưng khi đó anh lại luôn tỏ ra đặc biệt xa lạ với em.”
Thẩm Mạc Thành vừa nghe La Thiếu Hằng nói em ấy đứng ngoài trời lạnh mấy tiếng đồng hồ không dám gõ cửa, sắc mặt liền đen sạm hẳn đi, nhưng nhớ tới thái độ của mình lúc ấy, cơn tức liền biến thành áy náy: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”
“Vì sao phải xin lỗi?” La Thiếu Hằng cười nói: “Có thể gặp lại anh, em cao hứng còn không kịp nữa là.”
— Em chỉ là rất cao hứng mà thôi.
Thẩm Mạc Thành bỗng nhiên nhớ tới có lần mình đã hỏi La Thiếu Hằng vì sao lại khóc, em ấy cũng đã nói câu này, lúc ấy hắn còn chưa hiểu rõ ý câu này, bây giờ nghĩ lại, em ấy là thật sự là rất cao hứng đi.
Hắn nhớ La Thiếu Hằng từng nói em ấy dựa vào vết sẹo trên tay phải hắn để xác nhận xem có phải cùng một người không, không khỏi thắc mắc: “Lúc ấy, em dựa vào vết sẹo trên tay anh để xác nhận thân phận anh phải không?”
La Thiếu Hằng vươn tay kéo cổ tay áo hắn lên lộ ra vết sẹo vì bị phỏng kia, nhìn nó nói: “Đúng vậy, bởi vì anh không biết em, nên em cần phải xác nhận lại cho chắc.”
Lúc trước, Thẩm Mạc Thành cho rằng vết sẹo này có từ vụ tai nạn nên cũng không quá để tâm, nhưng sau khi nhận thức La Thiếu Hằng, hắn mới biết vết sẹo này đã có từ trước vụ tai nạn, không khỏi hiếu kỳ về lai lịch của nó: “Nó làm sao mà có?”
“Là do em.” La Thiếu Hằng kể lại nguyên nhân bị phỏng cho hắn nghe, ngữ khí không khỏi vừa đau lòng vừa áy náy: “Nếu lúc ấy em cẩn thận hơn thì tốt rồi.”
Thẩm Mạc Thành an ủi La Thiếu Hằng: “Đừng tự trách nữa, anh còn cảm thấy may mắn vì lúc trước đã không để em bị thương.”
Hắn nói khiến La Thiếu Hằng bật cười, lớp sương mù từ cơn ác mộng bủa vây lập tức bị xua tan.
Đúng rồi, mặc kệ Thẩm Mạc Thành có nhớ hay không, nhưng với anh ấy mà nói, đều luyến tiếc mình bị tổn thương dù chỉ một chút.
“Cười cái gì?” Thẩm Mạc Thành hỏi, vừa nói xong đã thấy La Thiếu Hằng cầm tay hắn đưa tới bên miệng, cúi đầu hôn một cái lên vết sẹo kia.
Bờ môi mềm mại chạm lên da tựa như đang hôn vào lòng hắn khiến nội tâm Thẩm Mạc Thành dâng lên một cỗ kích động.
…Thật cmn liêu nhân.
Thẩm Mạc Thành trong lòng thầm nói một câu, rút tay về, ra vẻ bình tĩnh nói: “Được rồi, đi ngủ đi.”
“Ừm.” La Thiếu Hằng đặt cốc nước lên tủ đầu giường, cởi giày nằm xuống một bên, Thẩm Mạc Thành đắp chăn giúp anh, rồi sang phía bên kia nằm xuống, vừa nằm xuống, La Thiếu Hằng đã dịch người lại ôm chặt hắn, còn gối đầu lên tay hắn.
Tuy rằng Thẩm Mạc Thành cảm thấy rất vừa lòng vì được La Thiếu Hằng ỷ vào nhưng cũng không khỏi cảm thấy buồn cười: “Lớn rồi mà còn như con nít.”
“Đã lâu em không được ôm anh ngủ rồi.” giọng La Thiếu Hằng rầu rĩ truyền tới, hai tay càng ôm chặt hắn hơn.
Thẩm Mạc Thành á khẩu, vươn tay đè đỉnh đầu La Thiếu Hằng: “Về sau đều cho em ôm, ngủ đi.”
“Không ngủ được.” La Thiếu Hằng ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh có thể nói chuyện với em không?”
“Nói chuyện gì?” Thẩm Mạc Thành hỏi.
“Vậy em kể anh nghe những chuyện trước đây của chúng ta nhé?!”
“Ừ.”
Đêm hôm đó, La Thiếu Hằng nói rất nhiều, nói từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong ngõ nhỏ cho tới khi Thẩm Mạc Thành xuất viện chuyển về ở cùng cậu, rồi tới những chuyện xảy ra khi hai người sống chung với nhau, toàn bộ đều kể hết.
Thẩm Mạc Thành nghe thực chăm chú, không muốn bỏ qua bất cứ chuyện gì có liên quan tới quá khứ của bọn họ, mãi cho tới rạng sáng, La Thiếu Hằng chống đỡ không nổi nữa, giọng nói càng lúc càng rời rạc rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi Thẩm Mạc Thành dậy, La Thiếu Hằng vẫn còn ngủ say, vốn là tư thế ôm chặt hắn lại biến thành đưa lưng về phía hắn cuộn tròn người lại, nửa khuôn mặt vùi ở trong chăn, chiếm khá ít diện tích.
Rõ ràng đã ở cạnh mình mà vẫn không có cảm giác an toàn sao? Nhìn bộ dạng này của La Thiếu Hằng, Thẩm Mạc Thành chỉ biết thở dài, rồi nhẹ nhàng xốc chăn xuống giường.
Hắn làm vệ sinh cá nhân xong đi xuống lầu, dì Vương đã làm xong bữa sáng ở trong bếp, thấy hắn xuống lầu lên tiếng chào hỏi: “A Thành, chào con, Thiếu Hằng đâu?”
“Chào dì Vương, em ấy vẫn đang ngủ.” Thẩm Mạc Thành gật đầu chào bà, rót một cốc nước ấm ngồi xuống một bên đọc báo.
Thẩm Mạc Thành vừa ngồi xuống chưa tới phút đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập vang xuống từ trên lầu, ngẩng đầu liền thấy La Thiếu Hằng vẫn còn mặc áo ngủ đang rầm rầm chạy xuống, đứng ở đầu cầu thang nhìn thấy hắn sau đó mãnh liệt dừng lại.
Thẩm Mạc Thành buông tờ báo xuống, lại gần nói: “Sao lại mặc đồ ngủ ra ngoài?”
“Em tưởng anh đã đi rồi.” La Thiếu Hằng nói, trên mặt tràn ngập vẻ vui sướng khi thấy hắn vẫn còn ở nhà.
“Hôm nay là thứ bảy.” Thẩm Mạc Thành nói: “Lên mặc thêm quần áo vào, ăn sáng xong, anh đưa em ra ngoài.”
“Nhiều năm không đi làm, em cũng quên mất hôm nay là thứ bảy. Vậy em đi rửa mặt trước, anh chờ em một lát.” La Thiếu Hằng nói xong lại quay lên lầu.
Ăn sáng xong, hai người liền ra khỏi nhà, Thẩm Mạc Thành đưa La Thiếu Hằng tới phòng khám của bác sĩ Trương, bởi vì hôm trước đã hẹn ông ấy nên hôm nay hắn trực tiếp dẫn người tới văn phòng ông.
La Thiếu Hằng thấy hắn đột nhiên đưa mình tới phòng khám liền có chút nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi, lịch sự chào hỏi bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương tươi cười mời bọn họ ngồi xuống ghế, nói với La Thiếu Hằng: “Cậu La năm nay bao nhiêu?”
“ ạ.” La Thiếu Hằng tuy không rõ vì sao ông ấy lại hỏi tuổi mình nhưng vẫn thành thực trả lời.
“Nhìn không ra đấy.” bác sĩ Trương cười nói: “Cậu trẻ hơn tuổi rất nhiều.”
Được một trưởng bối nói như vậy, La Thiếu Hằng có chút xấu hổ.
Thật sự mấy năm nay cậu mới dưỡng thân trở lại, trước đây khi vừa mới vào viện điều dưỡng, anh mới tuổi nhưng bởi vì mất ngủ trường kỳ cùng bị trầm cảm nên lúc đó nhìn còn già hơn tuổi.
“Cậu đưa tay trái tôi xem.” Bác sĩ Trương nói.
La Thiếu Hằng theo bản năng nhìn Thẩm Mạc Thành, thấy hắn gật đầu mới hơi kéo tay áo lên đưa cổ tay qua.
Bởi vì dáng người cậu mảnh khảnh gầy gò nên cổ tay nhỏ hơn các nam nhân cùng tuổi, làn da trắng nõn có thể nhìn thấy rõ các đường gân mạch máu màu xanh, làn da thật sự quá mỏng nhìn có chút yếu ớt.
Bác sĩ Trương bắt mạch cho anh, biểu tình ôn hòa chậm rãi trở nên nghiêm túc, còn hơi hơi nghiêng đầu tựa như đang tự hỏi cái gì đó.
Thẩm Mạc Thành ngồi bên cạnh La Thiếu Hằng, chú ý tới biểu tình biến hóa của bác sĩ Trương, mày cũng nhíu chặt lại, tới khi bác sĩ Trương bắt mạch xong, liền vội hỏi: “Bác sĩ Trương, sao rồi?”
“Căn cứ vào những gì cậu đã nói hôm qua, tôi đã chuẩn bị trước tinh thần, không ngờ hôm nay gặp quả thật tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.” Bác sĩ Trương đáp.
“Chuyện gì cơ?” La Thiếu Hằng không rõ hỏi lại.
“Có phải bác sĩ bên Thụy Sĩ đã đề cập tới vấn đề khí huyết hư nhược với cậu?” bác sĩ Trương hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Lời nhắc của ông ấy khiến La Thiếu Hằng nhận ra đó chính là nguyên nhân Thẩm Mạc Thành dẫn mình tới đây khám, chắc là những chuẩn đoán mà bác sĩ bên Thụy Sĩ nói đều được Thẩm Du báo cáo lại cho Thẩm Mạc Thành. Anh thấy sắc mặt Thẩm Mạc Thành không tốt, nhất thời không biết nên nói gì.
Bác sĩ Trương thấy anh không lên tiếng, lại nói tiếp: “Tuy ở bề ngoài, tình trạng thân thể cậu coi như ổn, nhưng từ mạch tượng xem ra, lúc trước đã bị suy nhược trầm trọng mà sinh lực không đủ tạo thành tai họa ngầm ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe. Cậu cũng đã từng được điều trị, hẳn bác sĩ của cậu cũng đã nói cho cậu nghe những lời này.”
La Thiếu Hằng gật đầu, kể cả Trần Trạm hay bác sĩ trung y lúc trước điều trị cho cậu đều nói những câu đại loại như thế.
“Mỗi người sống đều có một lượng sinh lực nhất định, nếu lượng sinh lực này cạn kiệt như vậy sẽ cách cái chết không xa, cậu hiểu ý tôi chứ?” bác sĩ Trương lại hỏi.
“Hiểu rõ.” Sao La Thiếu Hằng có thể không hiểu rõ, mấy năm trước quả thật từng có một khoảng thời gian cậu không thiết sống nữa.
“Nghĩa là sao?” Thẩm Mạc Thành nghe bọn họ nói có vẻ rất nghiêm trọng, cau mày hỏi.
Bác sĩ Trương không trả lời hắn mà nhìn La Thiếu Hằng tiếp tục hỏi: “Tâm bệnh cần có tâm dược, nếu cậu nguyện ý có thể kể với tôi.”
Tay La Thiếu Hằng đặt trên bàn hết nắm lại thả, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Tôi từng có thời gian bị trầm cảm.”
“Lúc nào?” bác sĩ Trương dường như đã sớm có dự liệu.
“… năm trước.” La Thiếu Hằng thấp giọng nói.
Thẩm Mạc Thành nghe vậy mãnh liệt nhìn La Thiếu Hằng, năm trước… không phải là sau năm hắn xảy ra chuyện sao?!!!
Hết chương