Lạc Lối Quay Về

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thẩm Mạc Thành vừa mới rời khỏi bệnh viện đã nhận được điện thoại từ Giang gia, Giang lão gia tử muốn hắn qua đó một chuyến.

Tới Giang gia, để Thẩm Vân ngồi chờ dưới lầu, quản gia dẫn Thẩm Mạc Thành lên thư phòng, Giang lão gia tử đang chờ hắn ở đó.

Giang lão gia tử đang luyện thư pháp trong thư phòng, thấy hắn tiến vào ngẩng đầu nói: “Tới rồi à.”

“Ông ngoại.” Thẩm Mạc Thành đứng ở một bên chờ ông viết xong.

Giang lão gia tử luyện chữ khoảng phút, tiếp nhận chiếc khăn lau tay từ quản gia, rồi đi tới bàn trà ngồi xuống, Thẩm Mạc Thành cũng ngồi xuống đối diện ông.

Quản gia pha một ấm trà ngon cho hai người rồi lui ra ngoài, trong thư phòng chỉ còn hai ông cháu bọn họ.

Giang lão gia tử nhấp một ngụm trà, lên tiếng hỏi: “Gần đây thế nào?”

“Mọi chuyện đều ổn, phiền ông ngoại lo nghĩ.” Thẩm Mạc Thành đáp, cầm ấm trà rót thêm cho ông.

Giang lão gia tử gật đầu, tư thế như muốn nói chuyện phiếm, lên tiếng hỏi: “Con với con bé Hà gia thế nào rồi?”

Hôm qua vừa mới gặp Hà Thư Ngữ, hôm nay, ông ngoại đã gọi điện kêu hắn tới nói chuyện, Thẩm Mạc Thành không cần đoán cũng biết là vì nguyên nhân gì.

Nghe ông ngoại hỏi như vậy, hắn cũng không quanh co lòng vòng nữa: “Không có gì.”

Phản ứng của hắn nằm trong dự kiến của Giang lão gia tử: “Xảy ra chuyện gì? Nói cho ông ngoại xem nào, con có chỗ nào không hài lòng với con bé?”

Thẩm Mạc Thành đặt cái tách xuống, thật sự tập trung suy nghĩ một chút, sau đó mặt không đổi sắc nói: “Không nghĩ ra có chỗ nào hài lòng.”

“…” Giang lão gia tử nhăn nhó: “Nghiêm túc coi.”

“Việc này ông đừng tham gia nữa, con có chừng mực.” Thẩm Mạc Thành không muốn nói nhiều với ông ngoại về vấn đề này.

“Giờ ông không quản nổi con nữa, thế cũng được.” Giang lão gia tử thở dài, đổi đề tài: “Ông nội con gần đây sao rồi? cũng một thời gian ông không tới thăm ông ấy rồi.”

Thẩm – Giang hai nhà từ trước tới giờ luôn hợp tác làm ăn với nhau, cuộc hôn nhân của cha mẹ hắn trước đây đã củng cố vững chắc mối quan hệ giữa hai nhà, Giang lão gia tử và Thẩm lão gia tử cũng coi như có quan hệ thân thiết nên Thẩm Mạc Thành cũng không giấu chuyện ông nội đang nằm viện, đơn giản kể lại mọi chuyện với ông.

“Nằm viện?” Giang lão gia tử nghe vậy lộ vẻ lo lắng: “Tình hình ông ấy sao rồi?”

“Ông nội đã tỉnh, không có gì trở ngại.” Thẩm Mạc Thành đáp.

“Vậy là tốt rồi.” Giang lão gia tử gật đầu: “Lát nữa ông tới bệnh viện thăm ông ấy.”

Thẩm Mạc Thành gật đầu, rót thêm trà cho ông, hàn huyên thêm một lúc rồi rời đi.

Quản gia tiễn hắn ra cửa rồi quay trở về thư phòng, Giang lão gia tử như có điều suy nghĩ trầm ngâm nhìn bàn trà, rồi nói với quản gia: “Đi xem gần đây Thẩm Mạc Thành qua lại với ai?”

“Vâng.” Quản gia gật đầu: “Còn Hà tiểu thư…”

“Tạm thời không cần quản.” Giang lão gia tử xua tay, ông cũng không nhất định phải kết thông gia với Hà gia: “Chuẩn bị xe, tới bệnh viện.”

“Vâng.” Quản gia lên tiếng rồi rời đi.

Sau khi rời khỏi Giang gia, Thẩm Mạc Thành kêu Thẩm Vân lái xe tới phòng khám nơi hắn đã nằm điều trị sau khi xảy ra chuyện.

Đó là một phòng khám tư cao cấp, y tá trực thấy hắn tiến vào, vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Chào Thẩm tổng.”

Thẩm Mạc Thành gật đầu, Thẩm Vân tiến lên hỏi: “Bác sĩ Trương có ở đây không?”

“Ở trong phòng thí nghiệm, mời ngài.” Y tá nói xong dẫn đường cho bọn hắn tới phòng thí nghiệm.

Trong phòng thí nghiệm chỉ có bác sĩ Trương và hai trợ lý, chung quanh đều là các dụng cụ tinh vi, cho dù là dụng cụ trong bệnh viện thành phố so ra cũng kém xa nơi này.

Bác sĩ Trương thấy Thẩm Mạc Thành tới liền ngừng tay, đưa tài liệu lại cho hai trợ lý, đi tới trước mặt Thẩm Mạc Thành cười nói: “Sao hôm nay lại tới đây, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Bác sĩ Trương khoảng chừng tuổi, hai bên tóc mai có chút bạc trắng nhưng cả người lại rất có tinh thần, ông là chủ nhân của phòng khám tư này.

Từ sau khi xảy ra chuyện, thân thể của Thẩm Mạc Thành vẫn luôn không được tốt, di chứng lưu lại trong cơ thể cần phải chậm rãi điều trị, mỗi tháng đều định kỳ tới kiểm tra, bác sĩ Trương là bác sĩ điều trị chính cho hắn.

“Không có.” Thẩm Mạc Thành nói: “Có làm phiền các ông không?”

“Nói gì thế.” Bác sĩ Trương nghĩ hắn đi ngang quan nên thuận đường rẽ vào, vỗ vỗ vai hắn nói: “Nào, chúng ta tới văn phòng tôi ngồi một chút, thuận đường bắt mạch cho cậu luôn.”

Thẩm Mạc Thành gật đầu, cùng ông ấy rời khỏi phòng thí nghiệm.

Tới văn phòng, bác sĩ Trương bắt mạch kiểm tra cho Thẩm Mạc Thành, lại kiểm tra nhịp tim cho hắn: “Gần đây có chỗ nào khó chịu không?”

Thẩm Mạc Thành kể lại tình trạng đau đầu của mình càng lúc càng tăng thêm, bỏ qua nguyên nhân là vì La Thiếu Hằng.

Bác sĩ Trương từ tốn nói: “Lúc trước đầu cậu bị thương tương đối nghiêm trọng nên triệu chứng đau đầu là không thể tránh được, cố gắng đừng thức đêm, cũng đừng làm việc vất vả quá.”

Thẩm Mạc Thành đáp ứng, rồi giả bộ như vô ý hỏi: “Bác sĩ Trương, năm đó tôi rốt cuộc bị thương nghiêm trọng cỡ nào mà qua bao nhiêu năm vẫn không khỏi hẳn?”

“Rất nặng.” bác sĩ Trương nghiêm túc nói: “Nói là cửu tử nhất sinh cũng không đủ.”

Ngón tay Thẩm Mạc Thành gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ông có biết năm tôi xảy ra chuyện, ai là bác sĩ đầu tiên tiếp xúc với tôi không?”

“Chuyện đó thì tôi không biết, khi cậu được chuyển tới chỗ tôi đã rơi vào trạng thái ‘chết giả’, chính là trạng thái sống bán thực vật.” bác sĩ Trương hồi tưởng lại một chút: “Nói thật, cậu có thể tỉnh lại, còn khôi phục thuận lợi như vậy, tôi vẫn luôn cảm thấy đó là kỳ tích.”

“Vất vả cho ông rồi.” Thẩm Mạc Thành dừng một chút nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì tôi nằm ở chỗ ông năm đúng không.”

“Đúng vậy.” bác sĩ Trương cảm thán nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh.”

Thẩm Mạc Thành không tiếp tục đề tài này nữa: “Ngài mai tôi dẫn một người tới đây, phiền ông kiểm tra cho cậu ấy giùm tôi.”

“Hả?” bác sĩ Trương có chút kinh ngạc: “Đây là người đầu tiên cậu dẫn tới, xảy ra chuyện gì sao?”

“Em ấy…” Thẩm Mạc Thành suy nghĩ một chút tình trạng của La Thiếu Hằng, rồi nói lại chuẩn đoán của bác sĩ bên Thụy Sĩ cho ông ấy nghe.

Bác sĩ Trương nghe xong suy tư nói: “Cậu đưa người tới đây tôi xem.”

“Được.” Thẩm Mạc Thành gật đầu, hàn huyên thêm mấy câu rồi đứng dậy cáo từ.

Sau khi rời khỏi phòng khám, Thẩm Mạc Thành liền phân phó Thẩm Vân đi điều tra lại toàn bộ chuyện năm đó, Thẩm Vân nghe vậy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức liên hệ người đi điều tra, cúp điện thoại rồi hỏi Thẩm Mạc Thành: “Boss, giờ đi đâu ạ?”

Thẩm Mạc Thành nhìn thời gian, vừa lúc tới giờ cơm trưa, liền nói: “Về nhà.”

Vừa nghe hắn nói về nhà, Thẩm Vân liền thấy phi thường tò mò chuyện gì đã xảy ra sau khi hắn trở về tối qua nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh đáp ứng, lái xe trở về.Lúc Thẩm Mạc Thành trở về nhà, dì Vương đang nấu cơm trong phòng bếp, thấy hắn về liền ngừng tay, có chút kinh hỉ: “A Thành, hôm nay cậu về nhà ăn cơm sao?”

Thẩm Mạc Thành gật đầu, ánh mắt quét một vòng quanh phòng khách, dì Vương kịp phản ứng: “Tìm cậu La sao? Cậu ấy đang ở trong phòng vẽ, để dì vào gọi cậu ấy…”

“Không cần, để cháu gọi.” Thẩm Mạc Thành xua tay, rồi xoay người bước về phía phòng vẽ.

Thẩm Vân đi sau lưng hắn thức thời không đi theo, tiến tới cạnh dì Vương hỏi: “Dì Vương, hôm nay có phần cho cháu không?”

“Có có có, cứ về là có.” Dì Vương vui tươi hớn hở tiếp tục nấu cơm.

Thẩm Vân vừa nghe có đồ ăn, lon ta lon ton chạy vào bếp hỗ trợ.

Thẩm Mạc Thành đi tới gần phòng vẽ, cước bộ thả chậm, bước chân cũng nhẹ hẳn, vừa tới cửa liền thấy La Thiếu Hằng đang đứng trước giá vẽ.

Trong phòng có hệ thống sưởi nên La Thiếu Hằng chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn màu cà phê, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, hơi hơi khom thắt lưng, một tay cầm bảng pha màu, một tay cầm cọ lướt lướt lên giấy. Dưới chân để một xô nước nhỏ, chung quanh xô vương vãi vô số giọt nước nhỏ.

La Thiếu Hằng không biết hắn đã trở về, Thẩm Mạc Thành cũng không đi vào quấy rầy mà đứng tựa khung cửa nhìn La Thiếu Hằng từng chút tô điểm cho bức tranh đầy màu sắc.

Tốc độ vẽ của La Thiếu Hằng rất nhanh, cơ hồ như không cần suy nghĩ, chỉ cần đặt bút xuống là có thể vẽ luôn được ngay, cọ vẽ liên tục chấm màu rồi vẽ lên giấy.

Bởi vì bóng lưng La Thiếu Hằng che khuất nên Thẩm Mạc Thành không nhìn rõ toàn bộ bức tranh, chỉ nhìn thấy một mảng lớn màu xanh đậm.

Thẩm Mạc Thành yên lặng nhìn bóng lưng La Thiếu Hằng, trong lòng có cảm giác vi diệu.

— Hình như em ấy cao hơn trước kia.

Thẩm Mạc Thành đột nhiên cảm thấy vậy, hắn do dự một chút, bước chân nhẹ nhàng đi vào trong, dừng lại cách La Thiếu Hằng khoảng nửa thước.

Lúc này, La Thiếu Hằng cũng vừa vẽ nét cuối cùng, bước lùi ra sau hai bước định ngắm bức tranh của mình thì đụng trúng người hắn.

Khi La Thiếu Hằng đụng phải người mình, Thẩm Mạc Thành theo bản năng vòng tay ôm eo, tự nhiên đem người ôm vào lòng.

Hết chương

Truyện Chữ Hay