Thẩm Mạc Thành nhắm mắt lắc đầu, chờ cơn đau đớn trong đầu chậm rãi tan đi, tiếp tục cúi nhìn.
Hắn xem rất chậm, tựa như muốn tìm kiếm chút kí ức thuộc về mình qua những bức ảnh, cho dù là ảnh chụp hai người hay ảnh cá nhân, hay chỉ là một bức ảnh chụp phòng ở đơn giản, hắn cũng chăm chú nhìn rất lâu.
Trong lúc Thẩm Mạc Thành từ tốn xem ảnh, La Thiếu Hằng an vị ở bên cạnh, vừa nhìn ảnh vừa kể lại cho hắn nghe cảnh tượng trong bức ảnh là ở đâu, được chụp lúc nào.
Thẩm Mạc Thành lẳng lặng nghe, xem hết cuốn album từ đầu tới cuối, và dừng lại ở bức ảnh chụp ở trang cuối cùng của cuốn album.
Đó là một bức ảnh chụp trong ngày sinh nhật, La Thiếu Hằng đội một cái nón giấy, cúi đầu mỉm cười.
Trước mặt La Thiếu Hằng là một chiếc bánh ngọt đang được đốt nến, ánh nến chiếu sáng lên mặt, khiến ngũ quan cậu mang theo một chút ánh sáng nhợt nhạt nhu hòa, khóe môi cậu lộ ra nụ cười ôn nhu dị thường tựa như đã cầu một ước nguyện tốt lành nào đó.
“Đó là ngày sinh nhật thứ của em.” La Thiếu Hằng ở bên cạnh lên tiếng nói, ngữ khí có chút hoài niệm: “Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã qua năm, anh có nhớ lúc ấy em đã ước điều gì không?”
Ước điều gì sao?
Thẩm Mạc Thành nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu nói: “Không nhớ.”
La Thiếu Hằng nghe vậy mỉm cười: “Phải ha, làm sao anh có thể nhớ được?!”
Nụ cười anh mang chút chua xót, Thẩm Mạc Thành không muốn La Thiếu Hằng cười như thế, muốn an ủi lại không thể nào mở miệng, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc nghe La Thiếu Hằng nói.
“Thật ra dễ đoán lắm, người đang yêu chỉ muốn vĩnh viễn được ở cùng người mình yêu, em đương nhiên cũng không ngoại lệ.” La Thiếu Hằng bật cười, thanh âm nhẹ dần: “Em từng cho rằng đây chỉ là một nguyện vọng đơn giản, cũng từng cho rằng ngyện vọng này vĩnh viễn không thể thực hiện được.”
— Thời đại học, La Thiếu Hằng từng có người yêu, nhưng người đó đã qua đời năm trước vì tai nạn xe cộ.
Giọng Thẩm Vân vang lên bên tai, trong nháy mắt Thẩm Mạc Thành đã hiểu rõ câu nói “vĩnh viễn không thể thực hiện được” của La Thiếu Hằng là có ý gì.
Nếu đúng như lời La Thiếu Hằng đã nói, người kia thật sự là mình, như vậy lúc mình bị tai nạn xe cộ ‘qua đời’, cậu ấy đã vượt qua chuyện đó thế nào, cậu ấy nói chỉ cần được ở cùng một chỗ với mình, đi đâu cũng không sợ, có phải cậu ấy thật sự đã từng có ý định…
Nghĩ tới đây, trái tim Thẩm Mạc Thành đau nhói, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn La Thiếu Hằng, chỉ thấy cậu ấy thâm tình cô đơn nhìn bức ảnh trong tay hắn, mặt mày nặng trĩu, không giấu nổi nét ưu thương.
Dường như từ lần đầu gặp mặt, trên người cậu ấy luôn có một loại không khí đau thương bao quanh, tựa như một hồ nước tĩnh lặng nhiều năm, hoàn toàn khác hẳn vẻ căng tràn sức sống như trong ảnh chụp.
Hình ảnh La Thiếu Hằng bị bệnh nằm trên giường, hai mắt đỏ hoe kéo tay hắn chợt hiện ra, khiến trái tim hắn đau đớn mãnh liệt không thể xem nhẹ.
Nhìn vẻ mặt suy sụp của người trước mắt, Thẩm Mạc Thành há miệng muốn nói gì đó, lại chợt nghe La Thiếu Hằng lên tiếng: “Thẩm Mạc Thành, đầu anh cũng bị thương phải không?”
“…” Thẩm Mạc Thành sắc mặt tối sầm, lời vừa định nói ra lại nuốt trở về: “Ý cậu là sao?”
Chú ý tới sắc mặt hắn, La Thiếu Hằng sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: “Nếu không phải thì sao anh có thể quên em?”
Lời này mang theo chút cảm xúc không dễ phát hiện, vừa có chút oán giận lại vừa có chút khổ sở.
Rõ ràng còn chưa xác định người kia có phải là mình hay không nhưng giờ phút này nhìn bộ dạng của La Thiếu Hằng, nội tâm Thẩm Mạc Thành bỗng sinh ra một cảm giác áy náy, một câu ‘xin lỗi’ thiếu chút nữa đã bật ra khỏi miệng.
Hắn nhắm tịt mắt lại, cố gắng hồi tưởng, nhưng vẫn không thể nhớ được những chuyện mà La Thiếu Hằng đã nói, cảm giác trong đầu trống rỗng, muốn tìm kiếm cái gì đó nhưng không thu hoạch được gì.
….Vẫn không có ấn tượng.
La Thiếu Hằng vươn tay day day ấn đường đang nhíu chặt của Thẩm Mạc Thành, cẩn thận giúp hắn vuốt phẳng nếp nhăn trên trán: “Không nhớ được phải không? Không sao, đừng miễn cưỡng, thật ra, năm đó em cũng vừa mới quen biết anh, tình trạng của anh lúc đó so với bây giờ còn tệ hơn, ngoại trừ tên mình, bất cứ chuyện gì anh cũng không nhớ.”
Thẩm Mạc Thành cả kinh, mở mắt nhìn về phía La Thiếu Hằng: “Cậu nói gì cơ?”
Hắn hoàn toàn không nhỡ rõ chuyện mình đã từng bị mất trí nhớ.
“Anh không tin?” La Thiếu Hằng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên vươn tay đặt ở phía sau lưng Thẩm Mạc Thành, ở nơi đó ấn nhẹ một cái: “Chỗ này có một cái bớt lớn bằng hai ngón tay đúng không?”
Thẩm Mạc Thành: “…”
Tay La Thiếu Hằng lại chuyển ra phía trước, đặt ở trên eo trái Thẩm Mạc Thành: “Chỗ này có một vết sẹo dài hơn cm.”
Thẩm Mạc Thành: “…”
“Anh thấy bất ngờ khi em biết rõ như vậy phải không?” đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Mạc Thành, La Thiếu Hằng mỉm cười đáp: “Bởi vì em đã từng hôn chúng.”
Thẩm Mạc Thành: “…”
Thẩm Mạc Thành mặt đầy hắc tuyến, đột nhiên cảm thấy mấy câu nói Kiss hay Miss trước đây chỉ là chuyện nhỏ, người này từ lần đầu gặp ở Thụy Sĩ cho tới nay đều luôn trêu chọc hắn.
“Có biết tại sao lần đầu gặp ở Thụy Sĩ em lại muốn xem tay phải anh không?” La Thiếu Hằng cầm tay phải Thẩm Mạc Thành, kéo ống tay áo lên, dùng ngón cái vuốt ve vết sẹo vì bị bỏng trên cổ tay hắn, ngữ khí mềm nhẹ nói: “Bởi vì em muốn thấy nó, muốn xác định em có nằm mơ hay không, muốn khẳng định anh đúng là người em muốn tìm.”
Tầm mắt Thẩm Mạc Thành dừng ở trên vết sẹo nơi mu bàn tay mình, La Thiếu Hằng nói khiến hắn nhớ lại lúc gặp mặt ở Thụy Sĩ.
Nhớ lúc ấy hai mắt La Thiếu Hằng đỏ ửng hỏi hắn có phải Thẩm Mạc Thành không, rồi sau khi nhìn thấy vết sẹo trên tay hắn thì nước mắt thi nhau nhỏ tong tong lên tay hắn.
Đã qua lâu như vậy, giờ đột nhiên nhớ lại, nơi từng bị nước mắt cậu ấy rơi trúng vẫn còn cảm giác nóng ran.
La Thiếu Hằng nói không sai về vị trí vết bớt và vết sẹo của hắn, nhưng dù vậy, hắn cũng không thể nào nhớ ra nổi.
“Tên có thể trùng, diện mạo có thể tương tự, nhưng không thể nào có chuyện ngay cả những kí hiệu trên người cũng giống hệt nhau được, em có vô số chứng cớ chứng minh người em yêu trước đây chính là anh, anh không thể nào phản bác lại em.” La Thiếu Hằng buông tay hắn ra, vẻ mặt kiên định nói: “Anh chính là Thẩm Mạc Thành, Thẩm Mạc Thành chính là anh.”
Thẩm Mạc Thành đối diện ánh mắt vừa cố chấp vừa kiên định của La Thiếu Hằng, khó hiểu cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng cũng chỉ có vậy, hắn trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Tôi không có ấn tượng.”
“Nếu anh có ấn tượng thì em cũng không cần phải rối rắm lâu như vậy.” La Thiếu Hằng cười nói: “Nếu thế thì lúc ở Thụy Sĩ, em đã nói thẳng mọi chuyện với anh mà không phải chờ tới hiện tại, chờ anh nghĩ nhầm em coi anh là người khác.”
Phản ứng của Thẩm Mạc Thành cũng coi như được dự đoán trước, dù sao hai năm ở bên nhau trước đây, Thẩm Mạc Thành cũng bị mất trí nhớ.
Nghe La Thiếu Hằng nói vậy, Thẩm Mạc Thành nhớ tới chiều nay khi xem tư liệu cảm giác bản thân như bị người ta đánh mạnh một cú vào đầu, theo bản năng cho rằng La Thiếu Hằng coi mình là thế thân của người khác; tới khi gấp gáp trở về chất vấn lại bị đánh thêm một cú nữa, bởi vì La Thiếu Hằng nói cho hắn biết, người kia chính là hắn.
Hắn không biết nên hình dung thế nào về tâm tình mình lúc này, phi thường phức tạp, vừa khiếp sợ vừa hoài nghi, lại có chút cao hứng.
Đúng vậy, cho dù đã nói với La Thiếu Hằng là hắn hoàn toàn không nhớ gì cả, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy cao hứng khi biết La Thiếu Hằng không có người khác — Chắc là hắn bị điên hay tẩu hỏa nhập ma rồi. Thẩm Mạc Thành thầm nghĩ trong lòng.
Hắn để cuốn album sang một bên, lại mở máy quay phim ra, bên trong có lưu trữ không ít video, hắn tùy tay ấn mở một cái trong số đó.
Sau khi video được mở ra, hình ảnh đầu tiên chính là một mảnh trắng xóa, chỉ thấy vang lên giọng nói một thanh niên còn trẻ: “Í, sao không thấy gì hết thế này? Mạc Thành ơi, có phải máy quay phim của em bị hỏng rồi không?”
“Chờ chút, anh kiểm tra giúp em.” Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Thẩm Mạc Thành nghe ra giọng nói này, trên tay căng cứng lại, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình video.
“Không, tay anh dính toàn bột mì, để em tự xem… a, được rồi nè.”
Màn hình đột nhiên rung lên từng hồi, sau đó Thẩm Mạc Thành thấy nam nhân giống hệt mình hoặc là nói thấy được “chính mình” trong video.
Thẩm Mạc Thành trong video đang đứng trước bàn ăn làm sủi cảo, trên người mặc một cái tạp dề kẻ caro màu vàng nhạt, trên mặt còn dính một chút bột mì.
Động tác làm sủi cảo của hắn có chút vụng về, ngón tay không thuần thục bọc cái vỏ bánh, làm xong một cái, ngẩng đầu thấy camera hướng về phía mình, liền lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Đừng quay.”
“Anh cứ làm bánh của anh, đừng để ý tới em.” Giọng thanh niên tuổi trẻ vừa rồi vang lên.
“Em làm vậy anh sẽ phân tâm.” Thẩm Mạc Thành lắc đầu đáp, tiếp tục cầm một cái vỏ bánh khác lên bắt đầu gói.
“Em muốn quay lại bộ dạng anh lúc còn trẻ, chờ tới khi anh già rồi khuôn mặt bị biến dạng, chúng ta có thể cùng nhau xem lại.” giọng thanh niên tạm dừng một chút lại nói tiếp: “Yên tâm, em không chê anh đâu, em với anh sẽ cùng già đi, về sau chúng ta là hai ông già.”
Thẩm Mạc Thành nghe vậy, bật cười, trên khuôn mặt đẹp trai không hề che giấu vẻ sủng nịnh, vẫy vẫy tay với màn hình: “Vậy cũng phải quay em nữa, như vậy mới có ý nghĩa.”
“Ừ ha, chờ em chút.”
Màn hình lại rung lên một chút, hình ảnh đổi thành một nơi khác, lại qua một lúc, màn hình xuất hiện Thẩm Mạc Thành, còn chen thêm vào một thiếu niên thanh xuân mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám.
Thiếu niên chính là La Thiếu Hằng, khi đó anh mới tuổi.
La Thiếu Hằng vừa xuất hiện đã lắc lắc tay với màn hình, tựa như khi bắt đầu giới thiệu chương trình, dưới sự thúc giục của cậu, Thẩm Mạc Thành cũng lắc lắc tay chào theo, bộ dạng hai người trông có chút buồn cười, nhưng những người đang yêu nhau cuồng nhiệt nào còn để ý tới cái đó.
Năm , cũng chính là năm Thẩm Mạc Thành tới A thị xảy ra chuyện,
Thẩm Mạc Thành nhớ rõ lúc ấy mình bị tai nạn xe cộ hôn mê một giấc dài, đến khi tỉnh lại đã là năm sau. Như vậy làm sao có thể ở cùng một chỗ với La Thiếu Hằng được? thời gian này căn bản không khớp.
Hắn thử nhớ lại cảnh tượng năm đó, nhưng cũng chỉ nhớ được cảnh tượng bị đụng xe ngã văng xuống đường.
Vết sẹo trên lưng hắn được tạo thành khi đó, trừ chỗ đó ra trên người hắn còn có rất nhiều vết bỏng cùng vết trầy xước khác, nghiêm trọng nhất là các cơ quan nội tạng của hắn cũng bị tổn thương, đầu cũng bị xuất huyết khiến hắn hôn mê sâu suốt năm trong bệnh viện.
Thẩm Mạc Thành đang nghĩ, một cơn đau đầu không hề báo trước ập tới tập kích hắn, cơn đau kia xâm nhập thần kinh hắn, thiếu chút nữa khiến hắn rên rỉ ra tiếng.
Cánh tay phía bên kia nơi mà La Thiếu Hằng không nhìn thấy đang nắm chặt, hắn âm thầm cắn răng nhẫn nhịn đợi cơn đau trôi qua, rồi đem lực chú ý tập trung vào video.
“Thẩm Mạc Thành, sủi cảo anh làm xấu quá thể đáng, không chín quá thì nát vụn luôn nè.” La Thiếu Hằng trong video kinh ngạc nhìn đống thành phẩm có hình thù kỳ quái trên bàn cơm, có mấy cái bánh đã bắt đầu nứt vỏ lòi hết nhân ra ngoài.
La Thiếu Hằng gắp một cái lên: “Anh nấu ăn ngon vậy mà sao làm sủi cảo lại xấu thế?”
“Vậy sao?” Thẩm Mạc Thành ngừng tay, cúi đầu nhìn thoáng qua thành quả mình đã làm từ sáng sớm, phát hiện những cái bánh đó quả thật không dễ nhìn cho lắm.
Hắn nghĩ nghĩ nói: “Hai tay anh không phải dùng để làm sủi cảo.”
“Vậy chớ tay anh để làm gì?” La Thiếu Hằng thuận miệng hỏi, cũng gắp cái sủi cảo đã bắt đầu tách miệng.
“Để bảo vệ em.” Thẩm Mạc Thành không chút do dự nói.
“Anh điêu vừa thôi! Rõ ràng là em bảo vệ anh, nói đến mới nhớ, anh thiếu em một cái mạng đấy nhé.” La Thiếu Hằng vừa nhai sủi cảo vừa lảm nhảm: “Nếu không phải tối hôm đó em cứu sống anh, không biết giờ anh đang ở thiên đàng nào đâu.”
“Ừ, đúng thế.” Thẩm Mạc Thành nghe cậu lảm nhảm nhịn không được bật cười, rướn người hôn lên mặt người yêu một cái, cười hỏi: “Thế đã đủ bồi thường chưa?”
Động tác của hắn khiến La Thiếu Hằng ngừng tay, lấy tay còn lại sờ sờ lên chỗ vừa được người ta hôn, hé miệng bật cười: “Miễn cưỡng được chút, còn chưa đủ.”
Thẩm Mạc Thành nghe vậy tỏ ra suy tư một chút: “Vậy anh đành lấy thân báo đáp thôi.”
“Được đó.” La Thiếu Hằng xoay người ngửa đầu chu môi, Thẩm Mạc Thành mỉm cười cúi đầu hôn môi cậu.
Hình ảnh từ xa chiếu lại gần dần được phóng đại, Thẩm Mạc Thành không chớp mắt nhìn chằm chằm hình ảnh hiện lên trên màn hình, ánh mắt hắn dính chặt lên tay Thẩm Mạc Thành trong video, trên tay đối phương cũng có vết sẹo giống hệt vết sẹo trên tay hắn.