Bị dày vò một trận, hai chúng tôi cũng không còn buồn ngủ nữa.
Chúng tôi bật đèn lên, cùng ngồi tựa vào đầu giường, mở máy tính bảng xem hoạt hình.
Tạ Tri Ngạn thích xem Tom và Jerry, anh ôm túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa cười đến mức vụn khoai tây chiên rơi đầy giường.
Tôi dựa vào đầu giường nhìn anh.
Nếu như anh không trở nên ngốc nghếch thì Tạ Tri Ngạn lúc này phải ưu tú giống như trong trí nhớ của tôi, tao nhã lịch sự, trưởng thành trầm ổn.
Đang suy nghĩ, dưới mũi bỗng nhiên ươn ướt. Tôi đưa tay lên sờ theo bản năng, nhưng tay dính đầy máu.
Lòng tôi trầm xuống, vội vàng rút khăn giấy bịt lại.
Nhưng vẫn chậm, Tạ Tri Ngạn nhìn thấy, anh hoảng sợ thét chói tai: “Chị… máu!”
Trấn an anh bằng một vài câu đơn giản xong, tôi vào nhà vệ sinh.
Lúc trở ra, Tạ Tri Ngạn đã đứng giữ cửa nhà vệ sinh, anh cuống tới độ khóc luôn.
Vết máu trên mặt đã bị rửa sạch, tôi xoa đầu anh nói: “Không sao.”
Tạ Tri Ngạn không nói gì, chỉ lặng lẽ theo tôi lên giường.
Gối đặt giữa giường đã bị anh lấy đi. Anh lại gần ôm lấy tôi, hai tay quấn rất chặt, vùi mặt vào cổ tôi.
Giọng anh buồn buồn:
“Chị, có phải chị… sắp chết không?”
Anh run rẩy hỏi tôi, khiến lòng tôi cũng run lên.
Đối mặt với cái chết, ai có thể thực sự dửng dưng như không chứ? Nỗi sợ hãi chợt lóe lên, tôi xoa mặt anh, nhẹ nhàng cam kết:
“Sẽ không đâu.”
Từng may mắn yêu nhau một thời gian, dù thế nào tôi cũng phải tìm một chỗ tốt cho anh nương thân rồi mới rời đi.
Tôi nhẹ giọng trấn an anh rồi lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng sáng rỡ, rất giống đường nét trong đôi mắt anh.Ngày hôm sau, tôi đưa anh tới bệnh viện.
Bác sĩ nói não bộ của Tạ Tri Ngạn bị thương nghiêm trọng, trong đầu còn có một cục máu đông chèn ép dây thần kinh.
Tôi không hiểu những thuật ngữ quá chuyên môn, tôi chỉ nghe hiểu… Bệnh của Tạ Tri Ngạn rất khó chữa. Hơn nữa, cũng không phải hai ba ngày là có thể điều trị hết.
Ra khỏi bệnh viện, tôi do dự mấy giây, cuối cùng đưa anh đi ăn một bữa thịnh soạn. Bệnh có thể không chữa nổi nhưng dù thế nào cũng phải đưa anh đi ăn một bữa ngon.
Địa điểm được chọn là một nhà hàng cao cấp nổi tiếng có trong danh sách nên đến của địa phương.
Lúc gọi thức ăn, Tạ Tri Ngạn vẫn luôn yên lặng ngồi đối diện tôi. Lúc anh không nói câu gì, chỉ ngồi yên lặng ở đó thì cho dù có là ai cũng không nhận ra được đầu óc anh có vấn đề.
Ngay cả người phục vụ tới nhận đơn cũng không kìm được mà đưa mắt quan sát anh.
Bỗng nhiên, Tạ Tri Ngạn chỉ cá vẽ trong thực đơn, nhỏ giọng kêu:
“Ăn cá! Ăn cá!”
Vừa nói, anh vừa cướp lấy thực đơn với vẻ mặt rất phấn khích.
Nhìn thấy anh như vậy, vẻ mặt của người phục vụ thay đổi ngay lập tức.
Tôi ngồi một bên lại bị sự chế giễu thoáng qua trong mắt đối phương làm cho đau nhói.
Trong hai ngày qua, tôi không biết mình đã thấy bao nhiêu ánh mắt tương tự.
Tạ Tri Ngạn nói chuyện, ánh mắt người qua đường liền chuyển từ tươi vui sang giễu cợt, cảm thán.
Đáng lẽ không nên thành ra như vậy.
Hai năm không gặp, Tạ Tri Ngạn trong tưởng tượng của tôi hẳn đã thành luật sư nổi tiếng trong ngành luật, vẫn là tồn tại chói lọi nhất trong đám đông.
Nén sự chua xót trong lòng xuống, tôi lấy lại thực đơn trong tay Tạ Tri Ngạn, gọi một đ ĩa cá hấp.
Khẩu vị của Tạ Tri Ngạn thanh đạm, anh thích ăn cá hấp nhất.
Nhưng Tạ Tri Ngạn ngồi đối diện lại không muốn. Anh lẳng lặng nhìn tôi, hàng lông mày đẹp bắt đầu xoắn lại, lần đầu tiên trong hai ngày nay, anh phản đối lại tôi.
“Gọi canh cá cay, Lạc Lạc thích ăn canh cá cay…”
Tay tôi hơi buông lỏng một chút, thực đơn đang cầm trong tay rơi xuống bàn.
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Tôi tên Kỳ Lạc Lạc.
Tạ Tri Ngạn thích ăn cá hấp, còn tôi thích ăn canh cá cay.
Hốc mắt hơi ửng đỏ, tôi nhẹ nhàng hỏi anh:
“Anh còn nhớ em à?”
Phía đối diện, Tạ Tri Ngạn không biết là nghe không hiểu hay còn chưa nhớ ra.
Anh lắc đầu, chỉ nhẹ giọng nhắc lại: “Lạc Lạc đó, Lạc Lạc thích ăn canh cá cay.”
Nhưng tôi hỏi anh Lạc Lạc là ai, anh lại tiếp tục lắc đầu, anh ngước đôi mắt trong veo lên nhìn tôi, nói bằng giọng tủi thân:
“Em cũng không biết…”
“Lạc Lạc là ai thế?”
Ở phía đối diện, Tạ Tri Ngạn luống cuống đến phát khóc, trong miệng chỉ lẩm bẩm mỗi một câu: “Lạc Lạc là ai?”
Tôi cầm thực đơn lên lần nữa, gọi vài món tiêu biểu cùng với những món mà tôi nhớ là Tạ Tri Ngạn thích ăn.
Lúc cầm thực đơn rời đi, phục vụ vẫn đi một bước lại ngoái đầu nhìn một lần.
Tôi nghiêng người tới, nắm lấy tay Tạ Tri Ngạn:
“Em chính là Lạc Lạc m.”
Bây giờ không phải giờ ăn nên trong nhà hàng không có nhiều người, rất yên tĩnh.
Sau khi tôi nhẹ nhàng nói câu này xong, Tạ Tri Ngạn ngay lập tức im lặng.
Sự luống cuống và kinh ngạc trong mắt cũng dần tản đi.
Hồi lâu sau, anh mỉm cười, tay kia cũng nắm tay tôi, cảm giác ấm áp khô ráo.
“Chị là Lạc Lạc.”
Anh lặp lại một lần rồi cười.
Chóp mũi tôi hơi cay cay: “Đúng vậy.”
Tạ Tri Ngạn hình như rất vui, anh nắm tay tôi cười ngây ngô.
Không thể không nói, cho dù chỉ số thông minh xuống thành đứa trẻ vài tuổi nhưng Tạ Tri Ngạn vẫn là người hiểu chuyện.
Biết tôi không muốn anh ồn ào, anh liền ngồi im lặng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn khăn trải bàn, nhàm chán nghịch ngón tay, cũng tuyệt đối không gây ra tiếng động nào.
Các món được đưa lên rất nhanh. Món đầu tiên chính là canh cá cay.
Tạ Tri Ngạn cầm đũa, ngẩng đầu nhìn tôi: “Đây là cái gì?”
Nhìn đi, ngay cả canh cá cay trông như thế nào anh cũng đã quên, nhưng vẫn còn nhớ chuyện “Lạc Lạc thích ăn canh cá cay”.
Đè nén sự chua xót trong lòng, tôi gắp một miếng cá, nhúng qua nước rồi đặt vào chén anh.
“Canh cá cay, nếm thử một chút đi.”
Tạ Tri Ngạn lại không ăn.
Anh cầm đũa, vụng về gắp thức ăn cho tôi: “Chị thích ăn, chị ăn đi…”
Mặc dù thứ anh gắp vào chén cho tôi toàn là giá đỗ.
Tôi gắp giá đỗ lên, tiếng của Tạ Tri Ngạn ở đối diện bỗng nhiên vang lên: “Chị, sao chị lại khóc?”
Tôi dùng mu bàn tay quẹt nước mắt, nhỏ giọng nói:
“Cay.”
Món này quả thực rất cay.