"Năm ,Đồng loạt các vị thần trỗi dậy và rồi con người chém giết lẫn nhau,làm thức tỉnh quỷ thần.."
Tiết lịch sử
- Diệp Lâm Huyền,em đứng dậy cho tôi biết,năm nào thì trái đất thanh bình hoàn toàn.
Bà giáo gọi Lâm Huyền bằng thái độ khó chịu.Không phải cô có ác cảm với Lâm Huyền,mà tại Diệp Lâm Huyền lơ là bài học,khuôn mặt chẳng chút biểu cảm,Diệp Lâm Huyền mở nắp cầu.
- Chẳng phải là năm sao?
- Đúng.Ngồi xuống và chú ý bài hơn.
Theo mong đợi,tiết Lịch sử kết thúc trong sự mệt mỏi.Diệp Lâm Huyền ra ngoài trước.Tố Ngôn lái cầu ra theo sau.Thấy Tố Ngôn lại gần,Diệp Lâm Huyền nhíu mày khó chịu,con nhỏ lại phiền phức rồi,hôm nay thật mệt,cô chẳng muốn dây dưa với ai nữa.Ngoái nhìn Tố Ngôn một lần,Diệp Lâm Huyền lái cầu thẳng về nhà,mặc Tố Ngôn gào thét phía sau.
...Tôi không ăn tối
h sáng,Diệp Lâm Huyền về tới nhà đi thẳng lên phòng,mặc bộ mặt ngạc nhiên của mẹ.Đáp cánh xuống giường,Lâm Huyền thở phù nặng trịch,sao đây,đầu óc cứ quay mòng mòng,quá nhiều chuyện hôm nay phải xử lí,chuyện được đi đào tạo trẻ bên Thế giới Thần,Mạt Phi bỉ ổi cùng nhóm lâu la của cô ta,chuyện của Tố Ngôn nói ở vườn Hồng nữa.
- Vườn Hồng...Tố Ngôn...
Diệp Lâm Huyền bất giác nói câu vô thức khi nhớ lại cuộc trò truyện,khẽ cười,cô nghĩ Tố Ngôn chỉ là đang đùa,đùa cợt một cách quá trớn.Nhưng....nếu nó là thật thì sao?Cô cũng không biết sử sự ra sao cho đúng.Chi bằng xuống hỏi mẹ nhỉ?Mẹ chẳng phải mừng rúm vào khi biết cô được sang thế giới thần hay sao,sau đó thì từ từ nói cũng được.Đi trên cầu thang,cô đã mường tượng được tiếng hét của mẹ rồi.Như là
- HẢ????CON ĐƯỢC NHẬN SANG THẾ GIỚI THẦN Á??ÔI ÔI,CON GÁI TÔI ÔI TRỜI ƠI,NÓ ĐƯỢC SANG THẾ GIỚI THẦN.
Mẹ Huyền,Lưu Lâm Á mắt sáng như sao,ôm hôn,véo má nói nựng rồi đủ các kiểu,xoay cô như con búp bê.
- Mẹ bỏ ra
Mẹ Lâm Á chăm chăm nhìn vẻ mặt khó chịu của Diệp Lâm Huyền,mắt chớp chớp
- Mẹ không bỏ đâu,Ahihi- Bà càng siết chặt Lâm Huyền hơn nữa.
- Buông con ra
- Mẹ không buông đấy
- Mẹ không buông con sẽ nói với ba mẹ chôm tiền lương của ba đi sắm áo.
Mẹ Lâm Á mặt xanh mét,lập tức thả Lâm Huyền với khuôn mặt khó chịu.
- Rồi rồi...
Một lúc hỏi mẹ,Diệp Lâm Huyền chẳng thu được tí tị lời khuyên nào,bực tức lên phòng lần .Di động sáng.Có tin nhắn từ trường.
"" em học sinh có tên trong danh sách thế giới thần đào tạo sẽ tới h hôm nay.Đến muộn thì sẽ tự đến.""
Bây giờ h rồi còn gì nữa,trong lúc ngồi với mẹ xe đã đi từ lâu rồi.Cô cũng chẳng thích thứ ấy,ở nhà cho khỏe.Còn con bé Tố Ngôn,chắc cũng bỏ bạn mà đi rồi.
"Cộc...cộc."
"Hả?"
- Tố Ngôn? Sao cậu ở đây?
Lâm Huyền hỏi ngạc nhiên.
- Ơ.Mày hay nhỉ,mày chưa đi thì tao cũng làm sao đi được,hừm.
- Bây giờ làm gì còn xe mà đi nữa,mày ngu thế,sao không đi.
- Mày nhớ chuyện tao kể hôm ấy không?Dùng cái đó sẽ đến nhanh thôi.Quan trọng là mày có muốn đi không?
Thấy nét mặt không mấy hứng khởi của Diệp Lâm Huyền,Tố Ngôn cười hiền.
- Được rồi,đi thì đi.
Bước ra cửa sổ,Diệp Lâm Huyền thấy chiếc xế đỏ rực bay.Chăm chăm nhìn cái xe,Nói
- Đây là mẫu mới nhất đó hả?Nhưng đây có phải điều mày nói đâu?
- Kệ chứ,cực nhanh và siêu tốc nhé.
- Mày biết lái chứ
- Biết mà.
ngày sau khi gần tới
- Á Á Á Á Á Á Á
- Huyền,cứu tao với mày ơi
Tố Ngôn dính chặt lấy vô lăng gào thét.
- Sao mày bảo biết lái?
Tố Ngôn khóc rức
- Biết lái nhưng chưa biết đỗ.Huhu
Cái xe vẫn lao như tên lửa
- CÁI GÌ?[Vài thắc mắc có thể các bạn chưa hiểu?Gần đây tui có xem trang mạng người xưa sẽ tưởng tượng thế giới sau này sẽ ra sao,yui đã chế ra xe bay,phép thuật,hoặc qủa cầu lái di động...hay ho lắm nhé].