Vài giờ sau, Cara hỏi, “Rồi sao nữa?”
“Anh ta bỏ đi”, Maura nhấc chú cừu non một tuần tuổi lên, nâng niu ôm chú áp vào ngực cô, rồi đút bình sữa em bé vào. Tức thì con vật trắng đen bé xíu ngậm chặt núm vú nhựa và kéo. Maura mỉm cười ngay cả khi cô đang bực mình, cố phớt lờ cô em đang chất vấn mình.
Đương nhiên là Cara không dễ gì để cô yên thậm chí cho dù Maura có nói đi nói lại bao nhiêu lần cô cũng không muốn nói đến đề tài này nữa. Điều duy nhất cô có thể làm lúc này là mong sao cho cuộc chuyện trò này chóng kết thúc.
“Anh ấy cứ thế mà đi à? Anh ấy không cầu hôn sao?”
Maura phá lên cười nhạo cái ý nghĩ ấy, cười nhiều hơn để che giấu nỗi thất vọng tràn trề. Cô đã mơ, mơ cho đến đúng buổi chiều ấy. Có thể nói cô đã mơ mộng hão huyền nhiều tuần lễ khi cố gọi cho anh một cách vô ích để hiểu được cái tôi của anh. Cô đã tưởng tượng cái cảnh anh quỳ gối xuống, ngay tại cái nhà kho này. Cô hình dung cảnh anh đang cầu hôn cô, và vì đang căm giận do nghĩ là anh đã bỏ mặc mình, cô thấy mình trả lời không. Anh đã không đoái hoài đến cô hàng tháng trời, nên cuối cùng cô mường tượng ra gương mặt thảng thốt sững sờ của anh khi cô trả lời cho lời cầu hôn muộn màng này.
Thế nhưng anh đã làm tiêu tan giấc mộng “hả hê” ấy. Anh chẳng thèm cầu hôn cô. Cô nhíu mày suy tư và nhận ra thật khó mà yêu được một người đàn ông không hiểu được mình.
“Không”, cô nói nhát gừng. “Anh ta chẳng cầu hôn, mà rất có khả năng là sẽ không xảy ra đâu”.
“Tại sao không chứ?”, Cara muốn biết. “Anh ấy đã cho chị một đứa con, ít ra anh ấy cũng phải cưới chị làm vợ”, Maura khúc khích cười dù cô đang ở trong tình cảnh này. “Biết sao không, em cứ huênh hoang nhận ra mình thuộc kiểu phụ nữ hiện đại nhưng ngay lúc này dường như em giống y một bà già cỗ lỗ sỉ”.
Maura trừng mắt nhìn cô em trông rất mệt mỏi và lờ đờ buồn ngủ. Mà sao Cara không đi ngủ đi chứ? Hầu như ngày nào Cara cũng phải đi lại như con thoi giữa Westport và trang trại để làm hầu bàn và tham gia đóng một vai nhỏ trong phim của Jefferson. Em của cô lanh lợi, tài năng và rất tinh ý.
“Chị sẽ biết ơn em lắm nếu em giữ mồm giữ miệng giùm chị”, Maura nói. “Còn nữa, chị sẽ không đời nào nhận lòng thương hại của anh ta, mà nếu anh ta giả vờ yêu chị lúc này thì đó chỉ là lòng thương hại mà thôi. Hoặc tệ hơn nữa là nếu anh ta sợ hãi khi nghĩ đến chuyện kết hôn, thì coi chừng cái lưỡi của em đấy, Cara”.
Rõ ràng là bị xúc phạm, Cara hất đầu ra sau cứ như cô mới bị giáng cho một cái tát. “Chị có cần phải nói vậy không? Em là em của chị mà? Chẳng lẽ em sẽ đứng về phe của một tên Mỹ để chống lại máu mủ ruột rà của mình sao?” Cơn giận dịu lại, Maura gật đầu rồi quay về công việc cho cừu bú. Cô sẽ học cách quên anh đi, cô tự nhủ lòng. Cô sẽ bằng lòng với công việc ở trang trại và một đứa con trong nay mai, người đàn ông mà cô yêu sẽ chỉ còn là một kỷ niệm đẹp để cô ôm ấp trong những đêm hiu quạnh. Nhưng bây giờ Jefferson có việc của anh ta, cô có việc của cô, và cô nghĩ, việc của cô cấp bách hơn cả mấy cái hợp đồng, mấy tên diễn viên hay mấy cái ống kính camera của anh ta.
Mùa này, tính đến giờ này cô đã có tổng cộng con cừu con mà cô phải tận tay cho bú. Có hai cái chuồng nhốt riêng mấy chú cừu non bé bỏng đang chui rúc vào nhau thành hàng, trong hơi ấm tỏa ra từ những chiếc đèn chong phía trên để xua đi khí lạnh mùa xuân. Một vài con bị mẹ bỏ rơi vì bất kỳ lí do gì mà cừu mẹ có thể cho là hợp lý. Năm nào cũng có trường hợp, như vậy, một con cừu cái sinh con, và không ngó ngàng gì đến lũ con của mình, phớt lờ, mặc cho chúng kêu la gọi mẹ.
Mấy con khác thì chỉ vì quá nhỏ, không thể nhốt chung với mẹ được, nên con cái được nhốt gần đó để mấy con cừu non có thể bú, ngoài ra chúng còn được cho bú thêm sữa bình để có thêm dinh dưỡng. Đối với Maura, những cơ thể bé xíu và ấm áp của chúng luôn là những kỳ quan. Thật khó cho cô khi phải buộc lòng để chúng lẻ bầy. Vì đa số cừu non sẽ bị đem đi bán và...
“Dù sao đi nữa thì chị nên nói với anh ấy”, Cara cất giọng, đưa tay ra đón lấy một chú cừu. Lấy một bình sữa khác, vuốt ve chú cừu trắng tinh bé bỏng và âu yếm mỉm cười khi chú háo hức mút chùn chụt.
Em của cô có lẽ đã quyết định theo nghiệp diễn, nhưng Cara được sinh ra và dưỡng dục như một thôn nữ và cô biết cần phải làm gì mà không cần chỉ bảo. Một lát sau, cả hai chị em đều thấy thích sự yên lặng. Ngoài trời, bão đã tan, chỉ còn lại tiếng nước mưa chảy xuống máng xối và tiếng ngọn gió luôn hiện diện ở vùng đất này giật rung mấy tấm lợp mái nhà.
“Chị biết không, anh ấy phải ở trong toa xe của đoàn phim đấy”.
“Cái gì?”, Maura sửng sốt nhìn vào mắt cô em.
“Em nói là Jefferson đang phải ở trong toa xe của đoàn phim đấy”.
Maura đưa mắt hướng ra sân, măt dán chặt vào cánh cửa như thể cô có thể nhìn xuyên qua. “Ý em là bây giờ hả? Anh ta đang ở ngoài kia hả? Ở ngoài đường đó hả?”
“Trong một toa xe, đúng thế”. Cara mỉm cười và nựng nịu chú cừu trong lúc cho nó bú. “Mấy người kia đi khỏi đây hàng giờ rồi, đi tới nhà nghỉ, một vài người đi Westport. Nhưng Jefferson thì ở lại đây, nói là anh ấy muốn ở gần hơn. Theo chị thì tại sao vậy?”
Cô không biết, mà cũng không đoán nổi. Ôi, cô chẳng thích anh ta làm vậy tí nào. Cô đã mong là anh ta đi về thành phố để cho cô thấy dễ thở một chút. Làm sao mà cô có thể giả vờ sinh hoạt hàng ngày thoải mái được kia chứ khi biết anh ở cách cánh cửa nhà cô không quá một trăm bước? Lòng cô chợt nôn nao và cô biết không phải vì em bé quẫy đạp bởi điều này chưa từng xảy ra cả, mà vì cha của con cô đã làm cô vui sướng như mở cờ trong bụng.
“Anh ta không thể ở đó”.
“Tất nhiên là anh ấy có thể”. Cara ngẻo cái đầu sang một bên và nhìn chăm chú chị gái. “Xét cho cùng thì mấy cái toa đó là của anh ấy. Và chị đã cho phép anh ta đậu xe ở đó mà”.
“Nhưng không phải sống ở đó”.
Cara bật cười. “Xem chị kìa. Chỉ vì biết anh ta ở gần mà chị mặt mày đỏ lựng và mắt sáng long lanh kìa”.
“Chỉ là tức thôi”.
“Không phải thế”, Cara trêu chị mình. “Nói thật nhé, Maura, lúc nào chị cũng phải tỏ ra quá cứng đầu cứng cổ vậy sao? Chị đỏ bừng cả mặt vì anh ta mà còn nói là không muốn anh ta sao? Chị đang mang trong mình đứa con anh ta đấy, trời ạ! Tại sao chị không muốn kết hôn với anh ta chứ?”
“Cô ấy sẽ”.
Cả hai giật mình khi nghe giọng nói trầm đặc cất lên. Cả hai cùng quay lại và nhìn chằm chằm Jefferson khi anh bước vào nhà kho ấm áp và sập cánh cửa lại. Anh mặc chiếc quần jean đen cùng một chiếc áo ấm chui cổ màu huyết dụ, chân đi đôi ủng đen to nặng trịch đã sờn cũ, xơ xác không thua gì cái sàn nhà kho của cô. Mái tóc anh rối lòa xòa trước trán, môi anh mím chặt một cách cương quyết. Ánh sáng của những chiếc đèn treo trên trần chói chang hắt xuống làm nổi bật sắc thái không khoan nhượng trên gương mặt anh, trông anh như một tên cướp biển đang toan tính điều gì đó trong đầu.
Tim Maura như ngừng đập trong lồng ngực và lòng cô đau nhói, quặn thắt. Lúc nào anh cũng có sức ảnh hưởng thế này đối với cô sao?
“Chị ấy sẽ... sao ạ?” Cara hỏi.
“Tôi nói, chị của cô sẽ lấy tôi”. Jefferson bước về phía họ, rón rén đi giữa đống máy móc để không và những đụn cỏ khô xếp sát một bên kho. Khi anh đến gần khu vực được quây kín, một con cừu cái sợ hãi chạy loạn trong chuồng. Anh nhìn khắp mấy con thú chen chúc nhau, rồi đưa mắt nhìn Maura không chớp mắt. “Ngay khi chúng tôi thu xếp được”.
Thật không tin nổi là mọi chuyện lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy. Lời cầu hôn dành cho cô đây rồi, của một người đàn ông rõ ràng muốn cô hết lòng phục tùng mỗi khi anh ra lệnh.
“Không, tôi sẽ không lấy anh”. Maura nói, ước gì cái nhà kho rộng hơn một chút. Ước gì cô đang ở trong nhà, ở phía sau cánh cửa. Ước gì Jefferson đừng quay lại Ireland. Thật là rách việc.
Nếu anh nghĩ đó là lời cầu hôn thì anh lầm to rồi. Ngang nhiên bước vào nhà kho của cô và đưa ra mệnh lệnh cứ như anh ta là một ông vua vậy. Có phải anh ta kiêu kỳ tới mức tưởng cô sẽ chui vào hàng ngũ các cô nàng kia để anh chọn khi muốn? Anh ta thực sự nghĩ cô là loại phụ nữ dễ dãi vậy sao?
Thật ra cũng chả sao, Maura tự bảo. Những quyết định của anh ta chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả. Và d tim cô đang đập như trống dồn cô cũng sẽ không nói “vâng”. Cô sẽ không chiếm được trái tim và tâm hồn của người không yêu cô. Cô đã đi guốc trong bụng Jefferson rồi, biết rằng anh không hề yêu cô.
“Cứ tranh cãi đi nếu điều đó làm cô thấy nhẹ nhõm”. Jefferson nhìn cô, mắt họ dán chặt vào nhau, cô thấy trong đáy mắt xanh lơ ấy chỉ có duy nhất một quyết tâm mãnh liệt như thể đó là những gì tốt nhất anh phải làm.
“Còn anh thì cứ quyết định làm những gì mình thích”, Maura liền độp lại. “Anh là người thích đưa ra quyết định dù nó chẳng đem lại gì cả”.
“Chuyện này được thu xếp rồi”. Anh khịt khịt mũi ngửi cái mùi ngai ngái pha trộn giữa cỏ khô và cừu ướt. “Sẽ sớm thôi. Trợ lý của tôi đang lo liệu, nhưng do khác biệt thời gian nên có thể phải mất hai ngày mới xong”.
“Chính xác là cái gì vậy?” Cara hỏi, Maura không có ý định hỏi khi mọi thứ đã rõ ràng. “Việc mà trợ lý anh đang bận rộn thu xếp ấy?”
“Giấy hôn thú, nơi thề ước”. Mắt anh không rời Maura. “Tôi đã bảo Joan là tôi nghĩ cô thích kết hôn ở nhà thờ trong làng hơn, nhưng chúng ta có thể đổi nếu cô thích. Có lẽ Westport chăng? Hay Dublin? Hay chúng ta có thể chờ thêm và cưới ở Hollywood nếu cô muốn”.
“Hollywood?”, Cara có vẻ đăm chiêu khi hỏi anh từ này.
“Chẳng sao cả đối với tôi”, Jefferson nói. “Miễn là chúng tôi cưới nhau, còn cưới ở đâu không quan trọng”.
“Chu đáo quá nhỉ?”, Maura ráng nuốt cơn tức.
“Cũng chẳng phải chu đáo gì”, anh phản bác. “Đây là điều đáng làm thôi”.
“Lại còn khá lãng mạn nữa chứ”, cô kéo dài giọng ra. “Chắc tim tôi phải thổn thức, sướt mướt vì vui sướng mất”.
“Chẳng phải chuyện lãng mạn gì đâu”, anh nói.
“Ờ, người mù còn thấy được nữa là”.
“Chuyện gì đúng thì làm thôi”.
“À, vậy ra anh mới là người quyết định cái gì là đúng đắn ư?”
“Thì phải có người quyết định chứ”, anh rống lên không kiềm chế nổi.
“Thôi được rồi”, Cara lên tiếng, cắt ngang cuộc cãi vã đúng lúc, “Em nghĩ hai người có nhiều chuyện cần phải nói, nên em đi đây, được chứ?”
Maura điếng người. Cô không muốn ở lại một mình với Jefferson. Không phải bây giờ. Chưa phải lúc. “Em dám đi khỏi nhà kho này sao, Cara...”
Nháy mắt với chị mình một cái rồi đứng lên. Cara đưa con cừu non và bình sữa cho Jefferson và nói, “Em chúc anh may mắn trong việc thuyết phục bà chị của em. Chị em hơi cứng đầu, mà em chắc chắn là anh biết rồi đó”.
“Trung thành với người ruột thịt gớm nhỉ”, Maura lải nhải mỉa mai.
Cara làm lơ, coi như không nghe thấy Maura nói gì, chỉ nói với Jefferson. “Nhưng anh hãy nhớ lấy, anh mà làm chị ấy khóc thì biết tay em đấy”.
“Cám ơn vì lời cảnh báo của cô”, Jefferson nói kèm theo một cái gật đầu trong khi ôm chú cừu non vào lòng một cách thoải mái.
“Tốt”.
“Cara, đồ phản bội trời đánh kia, em bỏ chị ở lại đây với anh ta...”
“Em sẽ biến về Westport đây”, Cara nói, giọng cô át cả giọng Maura. “Em sẽ lại ở chỗ Mary Dooley nữa đây vì em có ca làm việc ở quán cà phê vào sáng sớm. Hai người có một đêm vui vẻ nhé”, cô nói thêm, nhìn Jefferson. “Coi chừng con cừu uống cả bình bây giờ”.
Thoáng một cái, cô đi mất, và chỉ còn lại tiếng mấy con cừu ‘bất kham’ ầm ĩ trong kho.
“Anh chưa bao giờ cho cừu bú cả”, Jefferson nói trong lúc ngồi lên cái thùng gỗ lật úp. Anh nhìn xuống con vật bé xíu trong vòng tay mình và nói thêm, “Nhưng anh có tự tay cho bê bú. Cũng không có gì khác biệt. Dù vậy nếu em nói với Justice chuyện này thì anh sẽ chối ngay”.
Cô nuốt nước miếng một cách khó nhọc, nhận ra chú cừu đã hết. Cô đặt chú nằm xuống chuồng, bế con khác lên và bắt đầu lặp lại công việc cho bú. Lũ cừu vô cùng gắn bó với nơi đây. Chen chúc nhau trong một không gian quá chật hẹp. Mùi hương của anh vương vấn khắp không gian. Nó làm đầu óc cô mụ mẫm, nhưng cô cố gắng không để cho tên bắt nạt này áp đặt những suy nghĩ và quyết định điên rồ ấy lên cô đâu.
“Không có lý do gì để anh phải ở đây cả”, cô nói.
“Anh đang giúp em mà”.
“Tôi không cần anh giúp đỡ cũng như không cần anh bảo tôi cưới anh”.
“Rõ rành rành... ”, anh nói, “... là em cần.”
“Tôi sẽ không lấy anh”.
“Tại sao không chứ?”, anh nhướng mắt lên, thôi nhìn chú cừu đang nút lấy nút để cứ như đó là giọt sữa cuối cùng trong đời vậy. “Đó là điều đúng đắn phải làm và em biết đấy. Em đang mang trong bụng đứa con của anh. Mà trong gia đình anh, những đứa trẻ phải có đầy đủ cả cha mẹ đã kết hôn. Hơn nữa, con anh sẽ được đặt theo họ của anh”.
“Như vậy là tôi không có liên quan gì trong chuyện này?” Maura độp lại. “Đó là tất cả những gì anh nghĩ cần phải làm. Quyền của anh. Trách nhiệm của anh. Con của anh. Được thôi cứ đi mà tìm một cuộc hôn nhân của anh. Đừng hòng tôi dính vào”.
“Nếu em thôi cái kiểu ngang bướng ấy đi, thì em có thể suy nghĩ chín chắn hơn. Vì đứa con mà hai ta đã tạo ra, chúng ta phải kết hôn. Con của chúng ta xứng đáng có cả cha lẫn mẹ”.
“Thằng bé sẽ có...”
“Thằng bé?”, Jefferson ngạc nhiên hỏi.
Cô thở dài. “Không, tôi không biết nó là trai hay gái và cũng không muốn biết”.
“Tốt”, anh gật đầu nói. “Anh cũng thích bất ngờ”.
Một phần con người ương ngạnh của cô bỗng dưng tan chảy cho đến khi cô tự dặn lòng là một người đàn ông quan tâm tới đứa con không nhất thiết phải quan tâm tới mẹ của đứa bé. Như vậy thì không được rồi, làm cho tim cô tan nát, nhưng thật tệ hại nếu cô phải ràng buộc họ vào một cuộc sống không tình yêu.
“Anh tưởng là tôi sẽ lấy anh chỉ vì anh tôi cần anh che chở à?” Cô lắc đầu phỉ báng cái ý nghĩ ấy. “Tôi là người trưởng thành. Đây không phải là thế kỷ XIX, Jefferson à. Và ngay ở Ireland một phụ nữ độc thân vẫn có thể nuôi con một mình bình yên vô sự. Và Donohue là cái họ thích hợp nhất cho con của tôi”.
“Con của chúng ta”, anh chỉnh lại, “và chẳng có lý do gì em phải sống một mình cả. Anh nhận trách nhiệm mà, Maura”.
“Ôi, tôi không thấy nó ấm áp hay quý báu chút nào cả. Trách nhiệm. Chắc đó là từ mà phụ nữ nào cũng thèm được nghe đàn ông nói ư?”
“Chẳng phải cách đây năm tiếng, em nổi cáu với anh chỉ vì anh đã không có trách nhiệm. Giờ thì anh có trách nhiệm đấy thôi”.
“Tôi không muốn anh phải làm thế”.
“Tệ thật”.
Mấy con cừu cái lại căng thẳng chạy lăng quăng một cách khổ sở trong chuồng như thể chúng cũng hiểu được bầu không khí ngột ngạt này.
“Và”, anh tiếp tục nói, “khi chúng ta kết hôn, anh sẽ đưa em về Los Angeles. Mua cho em một căn nhà ở Beverly Hills”.
Điều này khiến cô giật mình. Những lần mơ mộng vẩn vơ về lời cầu hôn, cô chưa một lần nghĩ đến việc rời bỏ ngôi nhà thân yêu của mình. Nhưng tất nhiên là anh sẽ không ở đây. Anh có cuộc sống và sự nghiệp ở nước Mỹ. Đột nhiên cô thấy đau xót cho giấc mơ mới chớm đã vội tàn. “Tôi có nhà ở đây rồi”.
“Em có thể bán trang trại”, anh nói không đắn đo chút nào. “Em sẽ không phải làm việc quần quật nữa. Em có thể ngủ thay vì chạy ra ngoài kia chăm sóc lũ cừu bất kể nắng mưa. Em có thể sống trong xa hoa. Làm bất cứ những gì em thích. Du lịch, mua sắm”.
Anh có vẻ tự mãn. Anh không thấy cuộc sống mà anh tả vô nghĩa như thế nào sao? Nếu cô không có trang trại, không có việc làm, thì cô có còn là cô nữa không?
“Nghĩa là tôi phải bỏ nhà”, cô nói nhỏ, giọng cô dịu nhẹ như những tiếng thì thầm. “Bán mảnh đất mà gia đình tôi đã sống và làm việc bao thế hệ. Và rồi tôi đi đến Hollywood, xài tiền của anh chứ gì? Đó là cuộc sống mà anh định mang đến cho tôi sao?
Giọng điệu của cô như cảnh cáo anh. Giờ thì anh dè chừng, nhìn cô dịu dàng đặt chú cừu vào chuồng bên cạnh cô và cẩn thận bế con cuối cùng lên. Nét mặt cô không có biểu hiện gì nhưng đôi mắt cô thật buồn.
Jefferson thấy không có gì không ổn cả. Anh đang mang đến cho cô một cuộc sống mà hàng ngàn phụ nữ sẵn sàng đấu đá, tranh giành để có được. Nhưng có lẽ cô cần thêm chút thời gian mới nhận ra được cuộc sống tươi đẹp ấy. Anh tặng cô một nụ cười thoải mái và tô hồng thêm bức tranh đẹp đẽ ấy trong đầu anh, điều mà anh chưa bao giờ làm trước đây. “Hãy suy nghĩ đi Maura. Những ngày nhàn rỗi ngồi bên bể bơi. Ra ngoài ăn trưa với bạn bè. Có thời gian chơi đùa với con cho thỏa thích. Là vợ của anh, sẽ không ai bảo em làm việc mỗi ngày. Có thể lần đầu tiên trong đời em thấy thoải mái”.
“Thoải mái. Chỉ sống để phục vụ anh à?” Cô hỏi trong khi tay vẫn dịu dàng vuốt ve đầu chú cừu đang bú bình sữa trong tay cô.
Nét mặt cô nổi bật dưới ánh đèn sáng chói. Cô có vẻ điềm tĩnh, nhưng Jefferson biết cô chỉ giả vờ thế thôi. Bất chấp vẻ bề ngoài thanh thản của cô, anh biết cô đang kiềm chế tính nỏng nảy mà anh từng được chứng kiến trước đó.
“Tôi không biết điều gì khiến em khó chịu như vậy. Em không phải phục vụ anh, trời ạ”, anh bực mình nói. Anh tự hỏi tại sao cô không thấy được cái tốt đẹp trong dự tính của anh nhỉ. “Maura, em cứ cố ý suy diễn những lời anh nói và làm cho chuyện này trở nên khó khăn hơn”.
“Ồ, thế à? Vậy chuyện bán trang trại của tôi, nơi chôn nhau cắt rốn của tôi dễ lắm ư? Từ bỏ cuộc sống mà tôi yêu quý, bạn bè, gia đình, quê hương dễ như đùa à?”. Cô lắc đầu và nói rất nhỏ. Anh biết cô làm thế không phải vì anh mà vì con vật bé bỏng cô đang bế trong tay. “Rất tiếc phải nói với anh điều này, nhưng tôi chẳng thấy hứng thú gì trong việc chuyển đến Hollywood với anh hay thậm chí không có anh đi nữa. Và bây giờ tôi có thể nói với anh rằng anh sẽ không làm tôi đổi ý được đâu, cho dù cô trợ lý của anh ‘sắp xếp’ mọi thứ rồi”.
Nỗi thất vọng ngập tràn trong lòng anh. Sẽ chẳng được gì nếu cứ cãi cọ với cô. Thay vì vậy, anh phải cố dỗ ngọt cô để cô thấy được những điều tốt trong cách làm của anh. “Hãy suy nghĩ, được không? Trước khi gạt bỏ nó ngay lập tức. Em có thể chọn bất cứ căn nhà nào em muốn. Không nhất thiết phải ở ngay thành phố. Chúng ta có thể mua đất ở vùng núi. Bất cứ thứ gì em muốn. Thậm chí anh sẽ mua vài con cừu nếu em muốn. Anh có thể đem lại một cuộc sống dễ chịu hơn nhiều so với hiện tại. Vậy thì có gì sai nào?”
Anh âm thầm, tự vui sướng vì mình có khả năng thu xếp mọi thứ gọn gàng như vậy. Chắc mẩm là bây giờ cô thấy được thấu đáo cuộc sống mà anh có thể mang lại cho cô.
“Anh nghĩ anh có thể thuyết phục tôi bằng cách này ư?”, cô hỏi, lắc đầu chán ngán khi nhìn anh. “Tưởng tôi mê cái địa vị xã hội của anh lắm ư?”
“Cái gì của anh cơ?”, bối rối bủa vây đầu óc anh.
“Anh dùng tiền của mình dễ quá mà. Bộ người ta háo hức bán mình cho anh khi anh muốn lắm ư?”
“Bán mình?”, anh lặp lại lời cô. “Anh đâu có cố mua em chứ Maura, anh đang cố đem lại cho em...”
“Cuộc sống của anh tốt đẹp hơn cuộc sống của tôi sao?”, cô gặng hỏi, cắt ngang lời anh trong khi cô trả chú cừu về chuồng và đứng dậy. “Có phải đây là chàng hoàng tử đang bố thí cho tên ăn mày được nhìn thấy những thứ cao sang không? Tôi nên tỏ ra khúm núm sợ sệt chứ gì? Hay phải biết ơn? Phải vậy không?”
“Hoàng tử? Em kiếm ở đâu ra cái ý nghĩ đó vậy?” Chuyện này thật sự chẳng đi tới đâu cả và anh không hiểu tại sao mọi chuyện lại tồi tệ đến mức này. Nhưng khi anh nhìn vào đôi mắt xanh thẳm hằn những tia nhìn đau đớn và giận dữ của cô thì anh hiểu rằng chính anh là người đã châm ngòi.
“Anh nói chuyện với tôi cứ như anh đang dụ dỗ một đứa con nít rằng anh sẽ cho nó một bữa ăn thịnh soạn vậy. Anh và mớ tiền của anh, những căn nhà đẹp đẽ và những chiếc phi cơ của anh. Anh thật sự nghĩ tôi sẽ sung sướng để cho anh sà vào rồi quăng tiền vào mặt tôi ư?” Cô nhấc chú cừu anh đang bế ra khỏi tay anh, bỏ nó vào chuồng với mấy con khác và giựt lấy bình sữa. “Tôi không đời nào để anh làm thế. Cuộc sống của tôi là thế đấy. Cuộc sống của tôi. Tôi không quan tâm tới cái mỏ tiền của anh, và anh cũng biết mà. Nếu anh có đốt cả mỏ tiền đó làm ngọn lửa cho tôi thì tôi cũng chẳng thấy ấm áp nổi”.
Mọi chuyện lệch hướng hoàn toàn, anh nhìn cô trừng trừng. “Sao chuyện này lại bỗng dưng biến thành chuyện tiền nong vậy?”
“Anh khơi mào đấy, bằng một danh sách đủ thứ đầy cám dỗ của anh, hòng dụ tôi rời bỏ quê nhà mà tôi yêu quý”. Mắt cô mở to, sáng quắc và miệng cô mím lại một cách hung dữ. “Anh có học thứ, có quần áo đẹp và phi cơ riêng. Giống hết thảy những anh chàng giàu có khác, anh biết s dụng quyền lực của mình để thỏa mãn bản thân bất chấp ai cản đường anh. Anh không biết tí gì về những con người thật sự, đúng không?”
“Con người thật sự?” Đủ rồi đấy. Anh đứng dậy và nhìn cô. “Anh chả biết em đang nói linh tinh gì nữa. Anh chỉ cố làm điều đúng đắn thôi. Làm cho em và cho đứa bé.”
“Và tôi phải xếp hàng với đám phụ nữ đó chứ gì?”
“Thật là điên rồ”, anh nói và túm lấy vai cô, siết chặt lại khi cô lao đi. “Em sẽ không thể khiến anh thấy tội lỗi chỉ vì anh muốn đem lại cho em và con anh một sống tốt hơn đâu”.
“Và ai dám bảo cuộc đời ai tốt hơn nào? Chính anh, tôi cho là vậy”.
“Không phải tốt hơn”, anh sửa lại. “Dễ chịu hơn”.
“Dễ chịu không phải lúc nào cũng là tốt. Khi tôi kết hôn, mà nếu tôi có kết hôn thì tôi làm vì tình yêu, Jefferson King à, và tôi chưa nghe anh nói từ ấy bao giờ”.
Anh buông cô ra như thể những ngón tay anh đang bỏng rát. “Đây không phải là tình yêu”.
“Đó chính là điều tôi nghĩ đấy”.
Anh đưa tay luồn vào mái tóc, vuốt ngược ra sau rồi miết tay sau gáy. Cuối cùng, khi căng thẳng trong ngực anh dịu lại, anh nhìn cô, nói nhỏ nhẹ. “Chúng ta đâu có yêu khi chúng ta làm chuyện ấy. Thế thì tại sao chúng ta cần phải yêu nhau mới nuôi đứa trẻ được chứ?”
Cô hít một hơi dài chậm rãi rồi thở ra. “Về những gì mà chúng ta đã làm, không ai trong chúng ta nghĩ đến chuyện lâu dài. Lúc đó chúng ta nồng nhiệt, đam mê và ham muốn thể xác. Nuôi một đứa trẻ khó hơn nhiều, Jefferson à, anh cũng biết rồi đấy”.
“Em biết là đêm đó đâu phải chỉ có dục vọng không”.
Một phút yên lặng trôi qua cô mới gật đầu.“Tôi biết, vâng. Chúng ta có quan tâm, chăm sóc nhau, tôi thừa nhận điều ấy. Song mến không có nghĩa là yêu”.
Anh không thể cho cô thứ mà cô muốn. Anh đã một lần yêu trước đó và khi nó kết thúc thì tim anh cũng băng giá. Những kế hoạch trong tương lai của anh không hề có chỗ cho tình yêu. Thậm chí không hề có trong tầm nhận thức của anh. Vâng, anh có cảm xúc với Maura, nhưng không phải là tình yêu, không hề giống nh những gì anh cảm nhận trước kia.
“Mến thì có sao đâu, Maura. Nhiều cuộc hôn nhân đã bắt đầu từ những thứ còn tệ hơn nữa”.
“Hôn nhân của tôi sẽ không bắt đầu như thế!”, cô nói thẳng thắn. Cô so vai, thẳng người và nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh đã làm hết trách nhiệm rồi, Jefferson King. Anh có thể quay về với cuộc sống của anh. Biết rằng anh đã cố gắng làm điều đúng đắn. Nhưng tôi có thể nói với anh tại nơi này ngay bây giờ rằng tôi sẽ không lấy anh đâu”.