Quả nhiên tiếng chuông vô hình ấy kêu rất chuẩn xác. Sau ánh nhìn như muốn nuốt tươi cậu kia, Tân liền không khách khí, một tay luồn vào trong áo da thú của cậu bắt đầu mơn trớn làn da ấm nóng, cánh tay ấy như được bôi dầu nhịp nhàng trượt xuống rốn cậu, rồi tới mép váy da.
Lĩnh hô hấp dồn dập, hơi thở phả ra nóng rực, ánh mắt ngậm nước nhìn anh, cánh tay đang chống đẩy trên lồng ngực anh phát run mỗi khi tay anh trượt qua từng tất trên da cậu.
“Anh!” Lĩnh nuốt nước bọt.
Tân cúi xuống cắn nhẹ lên môi cậu rồi rời đi, anh thì thầm nhỏ với hơi thở ngập khí nóng hầm hập bên môi cậu:
“Em không thể biếng ăn.”
Nghe vậy Lĩnh nuốt một hơi khí nóng, lồng ngực phập phồng không yên, khóe môi không hiểu sao lại khô khốc nói không nên lời.
Bàn tay tội lỗi của Tân trườn xuống, kéo nhẹ một cái, anh thành công lôi tuột váy da thú khỏi người cậu, cánh tay không ngừng lại tiếp tục đưa lên đẩy cao áo da thú lên tới tận cổ Lĩnh.
Bàn tay như có như không mâm mê hai điểm đỏ khả ái trên bờ ngực Lĩnh khiến cậu rên lên những tiếng xấu hổ.
Đôi chân dài trần trụi bị anh kẹp chặt run lên từng hồi. Toàn thân Lĩnh nóng bừng như sốt, hầu kết cậu trượt nhanh, đôi mắt ướt át không ngừng đuổi theo bàn tay tội lỗi trên ngực mình của anh.
Đây là lần đầu tiên Lĩnh rơi vào một hoàn cảnh kích thích thế này, kiếp trước làm trai tơ, đến tới tận kiếp này Lĩnh mới cảm nhận được như thế nào gọi là ‘khoái cảm’ đây có thế xem như là một trải nghiệm vừa sợ vừa tò mò của cậu.
“Á!”
Thình lình Tân cắn nhẹ lên một đầu nhũ của cậu khiến Lĩnh hét lên, cậu hốt hoảng ngăn anh:
“Không... anh nói... chờ... xây nhà....”
Tân trườn lên áp ngực mình vào ngực Lĩnh, anh nói bên tai cậu:
“Anh nhớ, có nhà sẽ rước em về, nhưng giờ đây anh thật sự muốn được ôm em, đánh dấu em để nói cho toàn thể thú nhân biết rằng: Em là thú nhân đã có bạn đời!”
Đừng tưởng rằng anh không thấy ánh mắt thèm khát của Phiêu, bây giờ có một Phiêu nhìn cậu như thế, vậy sau này thì sao?! Chắc chắn sẽ nhiều hơn, bạn đời của anh tuyệt thế này cơ mà. Anh không cho phép điều đó xảy ra, tuyệt đối không được!
Vừa đứt dòng suy tưởng anh liền áp ngay cậu em của mình vào cậu em nhỏ của Lĩnh. Hai cái vật thể to và nhỏ ấy áp vào nhau nóng rực căng phồng.
Lĩnh rên lên trong sung sướng, người cậu cong lên, toàn thân tê dại đến khó tả.
Tân đè vai cậu xuống, bắt đầu trượt người để hai vật thể nam tính ấy cọ xát vào nhau.
Hơi nóng cùng cơn đau lúc có lúc không bốc ra từ nơi ấy khiến cả hai rên lên từng tiếng ái muội.
Lĩnh không thể nào chịu nỗi cơn khoái cảm tê dại ấy, cậu vặn vẹo, rướn người vươn tay ôm chầm lấy Tân cào mạnh lên lưng anh nhằm giảm bớt cơn kích thích khó gọi tên này. Nhưng rất tiếc cái cào đau đớn ấy lại kích thích ngược lại Tân, khơi ra phần tính hung bạo trong người thú nhân.
Tân ép mình thật chặt vào cậu, đưa đẩy mạnh hơn nhanh hơn, để phần ngực cọ lấy đôi chồi nhỏ ở ngực Lĩnh hối thúc thêm âm điệu kích tính từ miệng cậu. Còn phần cậu em anh đưa nó cọ mạnh vào cậu em Lĩnh.
Những động tác mạnh bạo ấy làm da thịt cả hai đỏ lên, nóng hầm hập ngập mồ hôi nhớp nháp hút lấy nhau khăng khít đến không rời nỗi.
Tân cúi xuống cuốn lấy đôi môi ướt át của cậu, luồn lưỡi vào cướp đoạt từng tấc đất nhỏ nhất trong miệng cậu, cuốn lấy mọi lời rên rỉ phớt tình của cậu, cuốn mạnh tới nỗi như đang hút linh hồn Lĩnh vào miệng anh.
Chưa bao giờ Lĩnh trải qua loại cảm giác vừa bị kích thích đau đớn ở đầu lưỡi, toàn thân thì nóng hầm hập, xương cốt âm ẩm đau. Cái đau ấy thật khó tả nó khiến cậu như nghiện.
Đầu cậu trống rỗng, linh hồn như muốn bay theo từng cái cuốn lưỡi mạnh bạo của Tân, cậu muốn thoát khỏi nó, cậu muốn thở, muốn được gọi một cái gì đó thành lời trên khuôn miệng, nhưng không thể. Tân ghì cậu quá chặt, toàn thân cậu dường như đang hòa vào anh, khăn khít đến độ như hai mà một.
Bất thần bàn tay Tân trượt tới tóm lấy cánh tay đang đuối dần nắm hờ trên bắp tay trái anh của cậu, rồi tha xuống đi vào giữa thân hai người, trượt qua mảng da nhấp nhô nóng rực đi xuống dần, cuối cùng chạm vào hai vật thể nam tính ướt áp đang quấn lấy nhau.
Anh bao bàn tay cậu, rồi cùng cầm cả hai vật ấy, tuốt dọc.
Lĩnh rên lên mỗi lúc mỗi lớn, tiếng thở phả ra từng hơi nóng, khóe mắt trượt dài hàng lệ xúc cảm.
“Á...” Một tiếng ngân dài vút ra khỏi miệng cậu khi Tân vừa dời môi, toàn thân Lĩnh cong lên, trong khi Tân lại áp chặt hơn vào bụng dưới Lĩnh. Cả hai cùng giải phóng, đạt đến khoái cảm hạnh phúc nhất.
Lĩnh đổ người xuống phản, bên trên Tân nằm dài ra áp lên người cậu, rồi theo đó trượt xuống nằm một bên ôm chặt lấy cậu.
Lớp mồ hôn từ thân của cả hai dinh dính da thịt họ với nhau, khiến cái ôm của họ phiếm tình vô cùng, kết hợp với nhịp thở dồn dập vẫn chưa thể tan sau tình sự càng khiến không khí giữa họ ái ân hơn bao giờ hết.
Tân vùi mặt vào gáy cậu, cắn nhẹ ở nơi đó tạo nên một vết đỏ như đóng dấu.
“Em là của anh! Lĩnh.” Anh tuyên bố bên tai cậu đầy bá đạo.
Lĩnh ôm lấy cánh tay đang lướt ở ngực mình của anh, giọng mũi “Ừ!” nhẹ đáp lại.
Cơn gió len qua kẽ lá phủ ngoài chui vào mơn man trên làn da trần trụi đậm mồ hôi khiến Lĩnh hơi lạnh, cậu co người vào lòng anh:
“Lạnh!” Cậu rên nhẹ.
Ngay lập tức một tấm da thú mỏng liền phủ lên phần thân dưới trần trụi của cả hai. Lĩnh kéo cái áo da thú đang bị đẩy cao của mình xuống, phủ luôn cánh tay ma mị đang vuốt ve trong đó.
“Ngủ đi.” Tân nói vào tai cậu, “ngủ đi mai còn ra biển.”
“Mai anh chở em về phía bắc, tìm đất nhé!”
Tân ừ nhẹ bên tai cậu, siết chặt bàn tay ôm cậu thôi không làm loạn để cậu rơi vào giấc ngủ.
Chờ Lĩnh ngủ Tân liền thức dậy, vấn lại da thú đi ra khỏi lều. Bên ngoài Phiêu đang ngồi bên đống lửa ngắm trăng.
Tân đi lại chỗ nồi nước vốn đã nấu sôi từ tối và đang để nguội để tiện dùng, dùng bát nhỏ làm từ gáo dừa do Lĩnh đem về múc nước giặt ướt một tấm da thú mỏng, rồi quay lại lều lau sạch người Lĩnh. Sau đó lại trở ra ngoài, đi tới vừa giặt da thú vừa nói với Phiêu:
“Khi chúng ta có bộ lạc, có nhà của mình lúc đó nhóm các cậu nếu muốn chu du đi đâu hãy đi. Biết đâu được trên hành trình đó các cậu sẽ tìm được hạnh phúc của mình.”
Phiêu cười nhẹ, gật đầu:
“Đúng vậy, cảm ơn anh. Tôi thật ra rất ghen tị với anh.”
Nói đoạn anh nhìn qua Tân bổ sung thêm:
“Nhưng tôi tin, chỉ cần có điều kiện việc tìm vợ sẽ dễ dàng thôi.”
Tân vỗ tay lên vai Phiêu như khích lệ, rồi nói:
“Đi ngủ đi, mai chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm.”
....
Sáng hôm sau cả ba cùng nhau tiến về phía bắc nơi họ vẫn chưa bay tới bao giờ. Lĩnh tranh thủ trên đường đi giải thích cho họ về cách làm muối.
“Muốn tạo ra được một cách đồng muối, chúng ta cần tìm địa hình bằng phẳng, không quá lộng gió, chia ô nè, ô nại, xẻ rãnh để dẫn nước biển vào. Vùng đất đó tốt nhất không nên quá xa biển.”
Một số thuật ngữ Lĩnh nhắc tới khiến hai thú nhân khó hiểu, nhưng họ cũng không mặn mà việc hỏi lại. Ngược lại cả hai chăm chú bay sát bờ biển, căng mắt nhắm địa hình.
Còn Lĩnh trong đầu cậu mãi nghĩ về cách thức làm muối mình học được khi cùng giáo sư làm nghiên cứu cho cuốn ‘nghề muối có từ bao đời’ ở đồng muối Tĩnh Gia Thanh Hóa, nên cũng không ý thức được mình đã nói đến từ chuyên ngành khó hiểu.
Tân và Phiêu sải cánh bay gần ba mươi phút liền phát hiện dãy núi đá đen bao quanh biển không quá dài, nó kết thúc khi gặp phải một bờ đất rộng toàn cây bụi lá mảnh cao, ở cách mớ cây bụi dày đó không xa họ thấy một khoảng đất khá bằng.
Ngay lập tức Tân và Phiêu liền hạ cánh lao xuống.
Lúc nhìn thấy khoảng đất ấy Lĩnh khá hài lòng, cậu đi qua đi lại đo đạc khoảng cách từ biển vào đây cảm thấy vô cùng thích hợp liền nói ra phương thức làm ruộng.
“Chúng ta cần một lượng tro lớn được đốt từ củi kết hợp với đất để nện xuống làm nền.”
Cậu mím môi, suy tư. Lĩnh đang phân vân không biết tìm vôi ở đâu, nếu không có vôi thì họ nên thay thế bằng gì đây?
Chốc sau cậu hỏi thử hai thú nhân:
“Bọn anh có phát hiện ở đâu có đất trắng, hay đá có thể cho bột mịn không?”
Cả hai lắc đầu.
Bất thần vài giây sau Tân bỗng lên tiếng:
“Nếu em nói đến đá thì ở phía tây sát nơi lũ thú bay ở trước đó, anh có thấy một ngọn núi đá màu trắng không cây cối mọc.”
Lúc này Phiêu cũng nhớ ra là có ngọn núi đó, chỉ là khi đó anh bận quan sát lũ thú bay đánh nhau không để tâm lắm.
“Vậy đưa em qua đó nhìn thử đi.” Lĩnh yêu cầu.
Tui mới học viết H đó, bà con thấy sao. Chả là tui là một con hủ vừa thích ăn ngọt xen mặn nên truyện viết ra cũng phải có tí mặn mòi.
Bà con có ý kiến gì cứ bắn!
Online chờ!