Đêm qua rất nhanh, một ngày mới lại tới, hôm nay không còn chim lạ bay qua trên đầu họ, gió có vẻ cũng lớn hơn. Từng cơn sóng lừng dưới thân bè nhấp nhô mạnh hơn.
Điều này khiến các thú nhân lần đầu ra khơi chận vật giữ bè ổn định trôi đi theo hướng những cánh chim đã bay ngày hôm qua. Hướng này vô tình đưa họ đi ngang so với mặt trời.
“Đi tới đâu chúng ta cũng thấy mặt trời như thế, không nhỏ hơn cũng chả to hơn miếng nào, thật là thần kì.” Anh vừa giữ vững tay chèo vừa nhìn ông mặt trời tròn xoe mang màu hồng đào xinh đẹp đang dõi theo họ kia.
Lĩnh mỉm cười nhìn mặt trời không nói gì. Cậu đang rất khát, càng khát cậu càng không muốn nói, nhưng thủ thỉ với Tân vài câu thì cậu rất sẵn sàng.
“Chúng ta vẫn tiếp tục đi theo hướng của lũ chim hôm qua sao?” Tân nói nhỏ bên tai cậu.
Lĩnh gật đầu, toàn thân uể oải nằm gọn trong lòng Tân:
“Chỉ còn cách đó. Hôm nay bọn anh tranh thủ quan sát các đám mây nhé, xem có đám nào lạ không.”
Tân vuốt tóc cậu:
“Ừ! Em yên tâm nhắm mắt chút đi. Uống nước không?”
Lĩnh lắc đầu. Cậu đang khát nhưng cậu hiểu mình cần tập quen với nó.
Tân ôm chặt cậu nhìn về hướng mặt trời đang lên ngày mỗi cao kia, cảm giác da thịt dưới tay khô ráp khiến anh đau lòng. Lĩnh đang gầy đi rất nhanh, đây mới chỉ là ngày thứ hai em ấy đã yếu đến thế, không biết cuộc hành trình này còn phải đi bao lâu, đến lúc đó em ấy liệu còn trụ nổi.
Tân siết chặt tay. Anh không cho phép điều tồi tệ xảy ra với Lĩnh và toàn bộ thú nhân trên con bè này. Họ nhất định sẽ thành công, sẽ trở về.
Tân nhìn Lĩnh im lìm nằm trong lòng mình âm thầm đưa ra quyết định: ngày mai nếu không tìm thấy đám mây hay bất cứ loài chim dẫn đường nào, anh sẽ hóa hình bay về phía trước dò la tin tức.
...
Ngày thứ hai dần trôi dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời và biển lặng. Thế nhưng đêm đó lại không bình yên như thế. Biển động rất dữ dội vào giờ khuya, con bè bắt đầu chơi cầu trượt trên mũi sóng cao đánh tỉnh toàn bộ thú nhân đang lim dim trên bè.
Ngay khi nhận được báo hiệu từ những cơn gió và sóng lừng lớn, cả nhóm gấp rút thu thịt vào thùng; nhưng rất tiếc vẫn để rơi một số xuống biển, và một số khác thì bị nước hắt ướt đẫm. Họ dùng dây nâu buộc chặt mọi thứ vào bè, rồi buột luôn mông mình vào thân bè.
Cơn mưa lớn ập tới khi họ vừa hoàn thành xong mọi chuẩn bị. Gió thổi như gào bên tai họ, từng con sóng xem họ như bóng mà tung lên hạ xuống không ngừng. Đôi ba đợt còn ngậm họ trong họng nước nhấn sâu xuống.
Thật may chất gỗ cây trắng mang tính nổi tuyệt đối, nên dù sóng có bạo, có tợn thế nào vẫn không thể nhấn cái bè nhỏ bé ấy xuống lòng đại dương sâu thẳm.
Nhóm thú nhân bên trên gồng mình đu bám thật chắc vào thân bè, họ thu buồm lại không để gió thổi rách. Đồng thời trong khoảng thời gian chật vật ấy họ không quên chờ đợi một vài đợt lặng hiếm hoi để chèo bè nhỏ rời xa xoáy nước được tạo ra từ gió.
Cứ thế vật lộn tới gần sáng gió lặng, biển ngưng gào, mưa nhỏ dần rồi ngưng.
Cả nhóm gần như nằm bẹp trên mặt bè, mệt lả. Anh cố gắng căng buồm để bè trôi đi theo gió.
Đây là lần đầu tiên các thú nhân đối đầu với một kẻ địch hung bạo như thế, kẻ địch này khiến họ không thể tấn công mà chỉ biết phòng hộ. Nhưng muốn phòng hộ tốt trước đợt tiến công của nó, họ cần phải dùng toàn bộ sức mạnh của mình, cuối cùng khi thắng trận toàn bộ thú nhân đều kiệt quệ.
Họ cứ vậy mặc cái bè ung dung lắc lư theo từng con sóng lừng cao sau mưa trôi về phía trước.
Mặt trời lên cao, ánh nắng ngày mới chiếu tỏa khắp người họ. Mọi người lồm cồm bò dậy, bổ sung nước và thức ăn tiếp tục nhìn trời tìm mây.
Họ im lặng quan sát cả tiếng nhưng bất thành. Tân nôn nóng đứng lên.
“Để tôi hóa hình bay về phía trước xem sao?”
Đêm qua biển động mạnh suýt chút nữa lấy đi mạng sống của họ, điều đó càng khiến Tân quyết tâm đẩy nhanh cuộc hành trình.
Lĩnh vội ôm lấy anh:
“Anh không được làm quá sức mình, phải trở về không được bay xa.”
Tân ôm lại cậu, đặt nụ hôn lên tóc cậu:
“Được anh sẽ không làm quá sức.”
Nói rồi anh buông cậu ra, chuyển về hình thú bay vút lên cao tiến về phía trước theo hướng chim bay ngày hôm kia.
Anh cứ thế đảo mình giữa không trung, rời xa con bè lao vào biển cả bao la. Tân đập cánh gần như tới chiều tà mới quay lại.
Tân hạ cánh xuống bè khi trời về khuya.
Lĩnh ôm chầm lấy anh ngay khi anh vừa hóa về hình người. Tân ôm lại cậu, buồn bã mà rằng:
“Không thấy gì phía trước cả!”
Lĩnh vỗ vai anh:
“Không sao, từ từ, chúng ta mới ở trên biển ba ngày thôi mà.”
Đêm hôm nay họ trôi qua trong bình yên với biển lặng, sao sáng.
Ngày hôm sau Lanh lần nữa đề nghị được đi dò đường. Anh ta bay đi vào sáng sớm và trở lại khi chiều muộn với thân mình ủ rũ, mặt mày ảm đạm.
...
Những ngày sau đó cuộc hành trình của họ bình yên với biển yên, gió hiền. Thế nhưng các cuộc thăm dò đều không có kết quả.
Chim không còn bay qua đầu họ suốt tuần qua, nước họ mang theo đang ít đi từng ngày, thức ăn chỉ đủ để họ duy trì hai tuần nữa là cùng.
Vốn ban đầu họ mang đủ thức ăn cho một cuộc hành trình dài ngày, nhưng rất tiếc trận mưa ngày hôm ấy đã khiến một số thịt tươi hư hỏng nặng không thể tái sử dụng, một số bọc nước do quá trình vùi dập của sóng bị rách chảy đi không ít, hoặc nhiễm mặt không thể uống.
Chính những biến động ấy đã ép họ phải đẩy nhanh cuộc hành trình bằng cách dò đường liên tục.
...
Thời gian lại tiếp tục trôi, không một cơn mưa hay bão lớn nào tới nữa, thế nhưng nắng trên cao thì không tha họ.
Gần hai tuần lênh đênh trên biển, Lĩnh gầy đi rất nhiều, cũng sạm đen trông thấy, môi khô khốc nất nẻ. Dù Tân có chăm sóc cậu kĩ đến thế nào thì thể chất yếu ớt của Lĩnh vẫn không thể nào chịu được.
Đến ngày cuối của tuần thứ hai cậu ngã bệnh, lúc tỉnh lúc không, mơ màng trong vòng tay Tân.
Giờ đây cậu không còn đảm đương được chức hoa tiêu của nhóm được nữa, chức vị ấy cứ thế đè lên vai Tân.
Tân vừa ôm lấy cậu thấm nước lên đôi môi khô khốc của cậu vừa phân công cho Phiêu thú nhân mệt mỏi ngồi đối diện mình:
“Hôm nay Phiên sẽ làm chuyến dò đường cuối cùng. Nếu như lần này không phát hiện ra điều gì khác lạ chúng ta sẽ cho bè quay đầu trở về.”
Phiêu nhận lệnh biến hình bay đi.
Những chuyến dò đường ban đầu của các thú nhân được duy trì rất tốt, thường bay một ngày mới về, thế nhưng những chuyến về sau; do sức khỏe ngày mỗi yếu đi, các thú nhân chỉ còn đủ sức duy trì chuyến bay khoảng một buổi là cùng.
Phiêu vốn nghĩ hôm nay sẽ không có thu hoạch gì khi đã bay từ sáng sớm tới trưa, ấy vậy mà trong lúc anh toan tính trở về ánh mắt anh liền bất động nhìn về một hướng.
Nơi ấy rất xa trong tầm mắt mơ màng vì nắng, anh trông thấy một đám mây bất động, ở dưới đám mây ấy một chút xíu màu xanh hiện lên.
Phiêu vội lắc cái đầu chim màu đen cố làm mình tỉnh táo để nhìn kĩ hơn. Quả nhiên không phải do anh nhìn lầm, nơi đó có đám mây bất động và một chút màu xanh lá cây trên mặt biển.
Lập tức Phiêu quay người hối hả bay trở về. Anh trở lại bè khi ánh hoàng hôn vừa ghé tới. Anh hạ cách xuống chuyển về hình người, nói trong tiếng thở gấp vì mất sức cũng vì quá vui.
“Phát hiện ra rồi... đi về phía trước,” anh chỉ tay “ở đó có đám mây bất động, và cả mảng xanh nho nhỏ...”
Nghe vậy các thú nhân đồng loạt nhổm người, họ cười như được mùa, những khóe môi khô khốc cong lên, khuôn mặt gầy hóp sáng bừng.
Anh lao tới mái chèo cầm lấy nó ra sức chèo, Lanh cũng thế anh tóm lấy mái chèo và chèo như điên.
Tân nhìn Lĩnh anh đặt cậu đang mê man nằm xuống mặt bè, đắp lên một tấm da thủ mỏng giúp cậu ấm áp.
“Nó nằm phía trước sao?” Anh hỏi Phiêu.
Phiêu mệt lã ngồi bệt dưới mặt bè cười ngu gật đầu.
Tân không nhiều lờn, anh nhảy lên hóa về hình chim vỗ cánh bay ra phía sau đuôi bè, nói với nhóm thú nhân:
“Cố gắng giữ thăng bằng tôi sẽ đẩy bè.”
Vừa nói xong đôi chân cao lớn dùng những móng vuốt sắc nhọn cắp vào thành gỗ vỗ cánh đẩy bè đi.
Gió và sóng lừng một hướng đang giúp đỡ cho Tân, anh tăng tốc đẩy cái bè nhỏ lao đi vun vút trong đêm.