Thức ăn sau cuộc đào thoát nguy hiểm trong hang động không còn dư lại bao nhiêu, đồ đạc cũng thiếu sót rất nhiều.
Rất may cây trắng lại được bảo vệ rất tốt, gần như không thiếu cây nào.
Lĩnh nhìn thành quả này thở dài không thôi, thức ăn thì mất vậy mà cây lại giữ nguyên vẹn, xem ra khát vọng đi tìm vùng đất mới của các thú nhân lạc loài không phải lớn tầm thường, mà phải là rất lớn.
Nhận ra điều này Lĩnh cảm thấy trách nhiệm của mình càng lớn hơn. Cậu cố gắng lục lọi mọi kí ức mình có được, lôi ra tất tần tật những kiến thức tàu bè mà mình đã biết để giúp họ.
Một con người sinh ra vào thời ngành đóng tàu Việt Nam cực kì phát triển, nhưng đó là những con tàu lớn bằng sắt thép, được hàn bằng công nghệ hiện đại, thứ công nghệ ấy nơi đây đào đâu ra.
Thứ tàu bè Lĩnh cần bây giờ là loại bè cha ông mình thời xưa hay dùng, được làm bằng gỗ thủ công đơn giản nhưng có thể đi đường dài.
Cũng may nhờ những bài báo thích đi ngược dòng thời gian trên internet hồi trước mà cậu vô tình đọc được, đã nói đến những con người thời xưa gan lì, đóng bè từ những cây tre vượt Thái Bình Dương hoặc đi xuyên biển bắc nam Việt Nam.
Cậu không biết con biển trước mặt họ rộng bao nhiêu, phải đi bao xa và đi về hướng nào mới mong gặp được đất liền. Dù không biết điều đó cậu cũng phải lên đường, đi theo cơn gió tìm ra một vùng đất mới.
Có liều mới có nơi, có chơi mới có thành, không đi không tới, đây là điều mà họ phải trải qua, không có hoa tiêu nhưng ngược lại họ có các thú nhân. Những thú nhân này khi biến hình sẽ hóa thành chim, một thành phần cực kì quan trọng trong các cuộc hành trình trên biển dùng để xác định phương hướng.
Vừa nghĩ tới đó Lĩnh liền hỏi Tân:
“Thời gian bay của anh có thể kéo dài trong bao lâu?”
“Nếu tính theo ngày, anh có thể bay liên tục không dừng gần hết một ngày.”
Nghe vậy Lĩnh trợn mắt khâm phục, cậu nói với anh:
“Như vậy chúng ta sẽ di chuyển theo hướng gió, mây, mặt trời. Em không rành lắm nhưng khi đi đủ xa anh và mọi người thay nhau biến về hình thú bay theo hướng gió, tìm kiếm ở phương xa, để giúp chúng ta di chuyển nhanh hơn, tốt hơn xác định được phương hướng cụ thể sớm tìm ra được đất liền.”
Lúc này Lục bê tới hai cây trắng cùng một nhóm dây nâu. Cậu ta hỏi Lĩnh khi vừa bỏ chúng xuống mặt đất:
“Vậy làm thế nào để biết được điểm đến. Nhìn mặt biển bao la thế kia nếu không xác định được điểm đến chúng ta biết phải đi về đâu?”
“Đám mây,” Lĩnh trả lời, “ở thời của tôi người ta có nói về những chuyến hành trình trên biển, muốn xác định được nơi nào có đất liền hay hải đảo, hãy tìm những đám mây bất động. Chúng ta sẽ cố gắng tìm chúng trên bầu trời và đi theo đó.”
“Sao lại là đám mây bất động mà không phải là thứ khác?” Lục tò mò.
Lĩnh nhún vai, nói đại khái:
“Tôi quên không nhớ rõ nữa, nhưng đại khái dùng tới mây không chuyển động là do đặc điểm ở đất liền có nhiều đất đá, đồi núi, khi gió thổi từ biển vào sẽ bị cản lại khiến mây không di chuyển.”
Nghe vậy Lục và gần như toàn bộ những thú nhân gần đó đều thở phào cái mạnh. Họ ngày càng tin tưởng với tương lai có cho mình một vùng đất riêng.
Lĩnh giải thích xong cho hai người liền quay qua hướng dẫn nhóm các thú nhân thắt bè.
Vì không đủ điều kiện để làm bè sa hoa như thuyền lớn, nên Lĩnh chỉ có thể hướng dẫn họ làm chiếc bè đủ rộng để mang theo thức ăn, nước uống, và nhóm người. Bao nhiêu cây trắng còn dư cậu yêu cầu thắt lại trên bè, đề phòng trong quá trình di chuyển các thân cây bị hư hỏng họ sẽ có cái để thay.
Với sức lực từ các thú nhân, rất nhanh chiếc bè dài hơn mười mét, rộng hơn ba mét, trên bè có tới hai cánh buồm được làm từ những mảnh da thú ghép lại nhìn không đẹp mấy nhưng rất chắc đã hình thành.
Làm xong cả nhóm đẩy bè ra mặt biển, để nó nổi lênh đênh trên mặt nước. Điều khiến Lĩnh bất ngờ chính là độ nổi của gỗ trắng.
Gỗ trắng khi chặt đi có lõi trắng rất đặc, nhưng tính chất lại nhẹ như xốp, khi để trên nước nó hoàn toàn nằm trên mặt nước không có dấu hiệu chìm xuống.
Độ nổi ấy khiến Lĩnh yên tâm hơn rất nhiều. Cậu không rõ muốn làm một chiếc bè thì đặc tính của nguyên liệu làm bè phải có yêu cầu gì, nhưng tính nổi trên nước chắc chắn phải có, và gỗ trắng đạt được yêu cầu này thế là đủ.
Tân bên cạnh nhìn lên bầu trời. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy mặt trời tròn đến như vậy lại mang màu sắc cực kì đẹp lặng lẽ nằm ở cuối chân trời.
“Trời sắp tối rồi.” Anh nói, “lần đầu tiên anh nhìn thấy mặt trời đẹp đến vậy.”
Lĩnh nhìn theo anh đón cơn gió dường như đang mạnh hơn thổi vào từ biển, nó không còn nóng như ban ngày, lạnh dần đi nhưng vẫn rất dễ chịu. Màu vàng nghệ nhuộm một góc trời tây trôi dần về đây khiến Lĩnh thả mình để tâm hồn lơ lơ theo gió và màu vàng ấy.
“Rất đẹp,” cậu khen, “đây chính là sự kì diệu của thiên nhiên, nó luôn đẹp nhưng trong cái đẹp ấy lại tiềm ẩn nguy hiểm, cả sự bao dung lẫn bí ẩn.”
Nghe cậu nói vậy Tân liền nhìn qua, anh luôn tò mò về con người ở thế giới trước kia của Lĩnh.
“Người ở nơi em có vẻ rất thông minh?” anh hỏi, “dường như cái gì bọn em cũng biết.”
Lĩnh cười:
“Không hoàn toàn là cái gì cũng biết, nhưng thông minh thì có. Kiểu hiểu biết như em chỉ là thường thường thôi.”
Cậu nói rồi lại đượm buồn đi, nhìn sóng biển vỗ vào đá, liếm nhẹ lên đầu ngón chân lòi ra khỏi giày da thú của mình.
“Nhưng càng thông minh thì lại càng phá hoại, nơi đó khi em qua đời rất ô nhiễm, trong không khí đầy chất độc hại do chính sự thông minh của người nơi đó tạo ra, không trong lành và thư thái như ở đây.”
Nhóm Phụ thú nhân và một số tiểu thú nhân nhỏ tuổi bên kia đang đi tới, tò mò leo lên cái bè vẫn đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước dưới sự giúp đỡ của các thú nhân.
Khuôn mặt họ lộ nét hưng phấn, chốc chốc lại thoáng la lên hoảng sợ khi một vài cơn sóng lớn đẩy cái bè liêu xuyên, thế nhưng qua đi những thoáng ấy họ lại cười, cười lớn hơn, thích thú hơn.
“Có vẻ như những thú nhân trong nhóm chúng ta đều rất gan dạ.” Lĩnh nhìn họ, “nếu như sau này tìm được vùng đất mới ở gần biển, em sẽ chỉ anh cách phát triển kinh tế biển, lúc đó chúng ta phải xuống biển khám phá nó.”
Tân vươn tay nắm lấy tay Lĩnh:
“Anh không biết hành trình ngày mai thế nào, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.”
Lĩnh nắm lại tay anh, nghiêng người nhún cao hôn nhẹ lên má anh, mỉm cười:
“Vâng, em sẽ không bỏ cuộc, biển có thể dìm em dưới đáy đại dương, nhưng em tin anh sẽ là người ôm em lên khỏi đó.”
Cậu biết hành trình trên biển lần này rất mơ hồ mông lung và nguy hiểm, nhưng không hiểu tại sao khi nhìn tới Tân, tới các thú nhân lạc loài, cậu lại có cảm giác như chuyến đi này sẽ an toàn tới đích.
Tân xoay người ôm cậu vào lòng, đặt nụ hôn lên đỉnh đầu cậu, khóe miệng câu lên nhìn mặt trời chìm xuống mặt biển chỉ để lại một khoảng trời đỏ hỏn ở kia.
“Chờ chúng ta tìm được vùng đất thuộc về mình, xây ngôi nhà riêng cho chúng ta, lúc đó anh sẽ cưới em về. Được chứ Lĩnh?” Tân hỏi với bàn tay ôm cậu hơi run, anh đang rất hồi hộp khi nói với cậu điều này.
Lĩnh ôm lấy anh tìm một vị trí thoải mái nhất trong lòng anh, nhìn về phương xa ngắm những đám mây đỏ hỏn đang nhạt dần đi, trả lời anh trong tiếng rì rào của biển.
“Được, em sẽ chờ đến lúc đó, khi anh xây được ngôi nhà khang trang hãy đưa em về cùng.”
Nghe thấy vậy đôi tay Tân như biến thành gọng kìm ôm chặt cậu, đầu cúi xuống tìm đến môi cậu, anh ngậm lấy nó liếm nhẹ, không làm sâu nhưng cực kì nâng niu mà mút lấy, âu yếm không muốn rời.
Gió thổi dần mạnh hơn, tiếng rầm rì của sóng như rên rỉ khắp nơi, tiếng cười của lũ trẻ tan dần, đêm đen ghé tới, cái bè cũng được đưa lên cất vào sau một tảng đá lớn tránh không để sóng và gió mang nó đi ra biển một mình.
Lúc này dưới ánh lửa, Tân tổ chức cuộc họp cuối cùng trước khi ra khơi vào ngày mai. Anh tập hợp tất cả những thú nhân khỏe mạnh nhất trong nhóm và dặn dò họ.
“Chuyến hành trình ngày mai không biết đến bao giờ mới hoàn thành, nhưng chúng tôi sẽ trở về khi đồ ăn và thức uống cạn kiệt. Mọi người ở lại hãy cố gắng chăm sóc bảo vệ nhau chờ chúng tôi trở lại. Mọi quyết định trong thời gian tới sẽ do Phương thú nhân đảm nhận.”
Các thú nhân đồng ý ngay. Đôi ba người lớn tuổi còn dặn họ nếu như gặp bất trắc gì cũng hãy trở về rồi bàn tiếp.
Bên kia nhân lúc cuộc họp của các thú nhân đang diễn ra, Lĩnh cùng nhóm Phụ chuẩn bị thức ăn cho chuyến hành trình ngày mai. Cậu luộc một lượng lớn khoai từ đủ ăn trong vài ba ngày, còn lại bao nhiêu để tươi.
Cậu không dám mang quá nhiều khoai từ vì sợ sức nóng trên biển sẽ làm khoai mất nước khô đi không thể dùng được nữa, nên Lĩnh chỉ lấy một lượng cậu cho là đủ dùng. Rồi nướng thêm một phần thịt thú.
Nhờ các thú nhân lớn tuổi làm một số thùng đựng thức ăn đơn giản từ gỗ trắng và dây mây.
Chỉ có ánh lửa soi sáng nhưng điều đó không làm khó được các thú nhân, họ thoăn thoắt làm việc và nhanh chóng cho ra hai mươi thùng gỗ.
Lĩnh cho người để thịt tươi và khoai từ tươi vào, một số để đồ đã chín và nước uống lấy từ băng. Những túi băng ấy Lĩnh nhờ nhóm Phụ làm gấp gáp, tuy gấp nhưng sử dụng rất tốt.
Tiếp đó nhờ một vài thú nhân khỏe mạnh đẽo đá thành hình một cái bếp nhỏ có thể nấu trên thuyền.
Xong xuôi mọi việc trời cũng về khuya, cuộc họp bên kia cùng lúc tan đi, ai về nhà nấy.