Tôi là Hạ Vi, năm nay vừa đúng hai tư mùa thu lá đổ, chưa một lần cầm cổ tay ai. Tôi sống cùng bà ngoại và thằng em trời đánh ở Hà Nội - nơi tụ hợp địa linh nhân kiệt, ở giữa khu vực trời đất, được thế rồng cuộn hổ ngồi, chính giữa nam bắc đông tây, tiện nghi núi sông sau trước. Vùng này mặt đất rộng mà bằng phẳng, thế đất cao mà sáng sủa, muôn vật hết sức tốt tươi. Xem khắp nước Việt, đây quả là nơi phồn hoa cho việc định cư lâu dài.
Bố mẹ tôi làm chủ một nông trường ở Pháp, nơi đây chuyên cung cấp các loại nho chất lượng, nguyên liệu chính làm nên những chai rượu vang thượng hạng.
Bố mẹ thường bận rộn với công việc kinh doanh bên đó, số lần trở về chỉ đếm trên đầu ngón tay. Do vậy tôi và em trai Duy Minh quyết định ở lại sinh sống và chăm sóc bà ngoại già yếu. Ba bà cháu sống trong căn hộ mua lại từ một người họ hàng. Cơm no ba bữa, quần áo đầy đủ.
Tôi vẫn đang trong quá trình tìm kiếm công việc thích hợp. Nói khoa trương là thế nhưng thực ra tôi đang thất nghiệp - tình trạng chung của thanh niên ngày nay.
Mặc dù tiền từ Pháp vẫn gửi về đều đều nhưng tôi không muốn ăn chơi nhởn nhơ trên sức lao động của bố mẹ. Tôi tự thấy hổ thẹn khi hai mấy tuổi đầu vẫn để bố mẹ chu cấp mọi thứ. Tôi luôn cố gắng kiếm tiền bằng cách quảng bá ẩm thực trên blog cá nhân. Lợi nhuận kiếm từ công việc tay trái cũng kha khá, tôi được ăn miễn phí lại có thêm chút tiền trang trải cuộc sống thường ngày, vừa đỡ gánh cho gia đình lại vừa rèn tính tự lập.
Tôi có một đứa bạn thân tên Diễm My, cô bạn khá xinh xắn, tốt bụng nhưng tính cách lại hơi thất thường khó hiểu. Tôi và Diễm My chơi với nhau từ thuở chân còn đầy hoa gấm, dễ hiểu vì sao nó là người biết rõ bí mật của tôi nhất.
Nhân một ngày nắng đẹp, Diễm My quyết định mở party kỉ niệm bốn năm tình bạn của hội anh em trên bến dưới thuyền. Nghe có vẻ linh đình nhưng thực chất chỉ là buổi gặp mặt giữa những người bạn cũ.
Vì có bố mẹ làm trong ngành nên tôi được giao phó trọng trách đi mua rượu vang. Đây là dịp hiếm có để tôi phô diễn tài nghệ sau bao năm cất giữ.
…
Hôm nay tôi dậy khá sớm, quyết định chuyển style bụi bặm sang bánh bèo thục nữ. Tôi tự cho phép mình mặc chiếc áo phông cổ xanh có đường viền hoa ở gấu, kết hợp với chiếc váy xếp li lôi từ xó tủ cùng vài phụ kiện làm điểm nhấn. Tô thêm chút son nữa là hoàn hảo. Con gái dù ra trận cũng phải xinh tươi.
Sau một hồi gật lên gật xuống ngất ngưởng theo nhịp xe chạy y chang “bổ củi nữ hiệp”. Tôi suýt trở về tuổi thơ thời đi vồ ếch với chúng bạn chỉ vì cái phanh gấp thần thánh của bác tài xế. Tôi ngán ngẩm nhìn xuống lòng đường… lại ách tắc. Hà Nội cách đây một năm chỉ giờ cao điểm mới kẹt xe, bây giờ không cao điểm cũng kẹt, mai vào cao điểm là bình chân như vại luôn.
Tôi ra đường không chọn giờ hoàng đạo, xui xẻo dính ngay lúc nhà nhà, người người ập ra như đê vỡ. Tiếng còi xe, tiếng bíp bíp inh ỏi. Ai đó hãy trả lại cho tôi một Hà Nội thanh bình ngày xưa đi.
Ngồi chờ mỏi cổ, biết bao giờ mới thông xe đây? Chán chường, tôi đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh mọi người nhích đi từng bước chậm rãi. Ánh mắt tôi bỗng sáng lên như nhìn thấy vàng khi nhà hàng La Chateau Wine hiện lên trong đáy mắt.
La Chateau Wine là cửa hàng rượu vang nổi tiếng. Nếu bạn là người sành về rượu thì không thể không nghe tới cái tên này. Ở đây chuyên phục vụ những loại rượu vang hảo hạng trên khắp thế giới, chất lượng khỏi nói, thái độ phục vụ nhiệt tình, một trong những nhà hàng bậc nhất giữa lòng thủ đô.
Tôi hào hứng nhảy khỏi xe buýt, sau bao phen lươn lẹo luồn lách trong dòng xe tấp nập cuối cùng cũng đến nơi. Khi vừa bước một bước vào cửa, chưa kịp bước nốt chân sau thì Diễm My đã gọi đến. Tôi mở điện thoại, nghe:
“Mày ngủ luôn ở đấy rồi à?”
Tiếng thét từ điện thoại bên kia theo đường dây chằng chịt qua bao ngõ ngách, không biết có chập ở đâu không mà nghe thật man rợ, làm tôi bất giác rùng mình đến tận mang tai.
“Tao sắp về rồi, đợi đấy.”
Nói xong liền cúp máy. Tôi nhanh chóng bước vào, cả cơ thể như đứng hình trước kiến trúc cổ điển và sang trọng nơi đây. Bên trái nhà hàng được trang trí như một showroom thu nhỏ với hơn một nghìn chai rượu vang các loại. Điểm nhấn ở đó là tháp Eiffel cao sáu tầng kết từ hàng trăm chai rượu danh giá.
Nhà hàng lấy màu sắc chủ đạo là nâu, trần nhà thiết kế như một thùng gỗ sồi cỡ lớn. Xung quanh là kệ đựng được sắp xếp tinh tế với những thùng rượu hảo hạng. Hai bên tường ốp bằng gỗ thông có in tên các loại Vang nổi tiếng trên thế giới.
Bàn ghế nơi đây được thiết kế hơi hướng cổ điển, làm từ gỗ sơn quý độc đáo, tạo cảm giác thân thuộc khi thưởng thức. Mỗi bàn đều được đặt nến thơm làm cho khung cảnh càng thêm lãng mạn, ấm cúng.
Tôi từng nghe báo chí nhắc nhiều về nhà hàng này nhưng quả thực nó lộng lẫy hơn những gì tưởng tượng. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Nhà hàng này quả thật như một tòa lâu đài vậy. Nổi bật với kiến trúc Pháp giao thoa cùng đặc trưng mĩ thuật Á Đông toát lên vẻ huyền bí hiếm có.
Chỉ qua cách bài trí thôi cũng thấy được người chủ nhà hàng có con mắt rất nghệ thuật, biết đánh trúng tâm lí khách hàng.
Sau một hồi bị thôi miên bởi hàng tá các loại rượu đắt đỏ, tôi định lại tinh thần, nhanh tay chọn lấy chai vang đỏ La Closerie Camensac với mẫu mã bắt mắt, hình thức ưa nhìn rất hợp với hầu bao. Tôi trả tiền rồi nhanh chóng đón lấy chai rượu được gói ghém cẩn thận từ tay nhân viên, định bụng ra về thì bất ngờ gặp lại bóng hình quen thuộc phía đối diện.
Mạnh Quân.
Người bạn cũ yêu quý của tôi sao lại không hẹn mà gặp thế này.
Đối diện với người mà bản thân không bao giờ muốn gặp lại, tôi vừa sợ hãi nhưng cũng đầy lo lắng. Thoáng qua trong đầu, hình ảnh về cái ngày đen tối đó hiện lên vụn vỡ, đứt quãng không liền mạch. Từng lời mỉa mai, châm biếm theo dòng thời gian trở về, một lần nữa len lỏi trong từng thớ thịt.
Năm đó tôi vì quá nhút nhát, ngu ngốc nên mới gây tai họa cho Mạnh Quân. Tôi vô cùng hối tiếc vì sự việc xảy ra, mặc dù đã giải thích rất nhiều nhưng không ai hiểu tôi. Tất cả thi nhau chỉ trích tôi, vì tôi mà liên lụy tới mọi người xung quanh. Một mình tôi không chịu nổi sức ép dư luận, chỉ biết bỏ trốn ở nơi thật xa, tránh khỏi tầm mắt của lũ kền kền đáng khinh đó.
Trái đất này thật tròn, bao lâu như vậy tôi lại gặp anh ta trong hoàn cảnh này, trong bộ dạng thê thảm như này. Ước gì tôi có thể tiến tới và giải thích rõ ràng mọi chuyện. Nhưng ước cũng chỉ là ước thôi, tôi không đủ can đảm chống lại những lời gièm pha. Hiện tại, điều tôi có thể làm là bước đi thật nhanh, tránh khỏi tầm mắt người đó.
Tôi quay mặt vào trong, lẩn sau kệ rượu Vang đỏ, cố gắng giấu đi sự hiện diện của mình. Hai con mắt tôi chăm chú nhìn theo bóng dáng người đó, anh ta chọn chai Vang trắng năm trăm đô. Đúng là thói quen không bao giờ từ bỏ, luôn thích Vang trắng có nút bần. Tôi chợt nhìn xuống chai rượu trên tay, năm mươi đô với năm trăm đô, khác xa một trời một vực. Con người của hai thế giới đối lập nhau, đồ vật cũng không khác nhau là mấy.
Thấy tôi ngắm nghía mãi mà không chọn gì, một cô nhân viên nhẹ nhàng bước tới hỏi, tôi đáp lại nhỏ nhẹ nhất để tránh gây sự chú ý. Trái với suy nghĩ, anh ta quay mặt sang, tôi cũng quay mặt đi giả vờ hỏi han về các loại rượu. Anh ta cũng không để tâm tới, nhanh chóng trả tiền rồi rời đi, còn tôi đứng đó thở phào nhẹ nhõm.
Nhác thấy bóng hình người đó khuất sau khung cửa sổ, tôi thấy lòng nhẹ bâng. Lồm cồm đứng dậy, tôi bước nhanh về phía cửa. Chân tay vẫn còn run rẩy do cuộc chạm trán bất ngờ lúc trước. Trông tôi bây giờ như cái xác khô, hồn phách không biết lạc lên cõi bồng lai tiên cảnh nào rồi.
Tôi bước thật nhanh, thật nhanh ra ngoài, mới được một quãng, tôi vô tình vấp phải viên gạch mấp mô trên sàn. Theo đà, cả cơ thể đổ rạp xuống thùng rượu vang mặc kệ mặt mũi cứ nhằm đất mẹ mà ôm hôn mãnh liệt. Trong giây phút bất ngờ đó, tay tôi vô tình quơ trúng chai rượu trên giá. Tôi ngước ánh nhìn bất lực về phía chai rượu đang xoay một vòng Parabol tuyệt đẹp trên không rồi đáp nhẹ nhàng xuống đất, kèm theo đó là tiếng đổ vỡ đinh tai nhức óc phá vỡ sự tĩnh mịch của nhà hàng vào buổi sáng tắt nắng.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng lại, tim cũng ngừng mất một nhịp, cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại vừa bằng chai rượu vang vỡ.
Nhìn hậu quả dưới sàn nhà, tôi sững sờ chết đứng như Từ Hải, mắt trợn ngược nhìn những giọt rượu thơm lừng bắn tung tóe lên áo, lên mặt.
Một lần nữa tôi được thưởng thức rượu vang theo cách khác biệt.
Ngó thấy mọi người xung quanh nhìn mình với ánh mắt đùng đoàng, tôi bàng hoàng với thành quả gây ra, vội vàng cúi gập người xin lỗi vị quản lí đang lộ rõ vẻ tức giận.
“Cháu xin lỗi, thành thực xin lỗi.”
Người quản lí nhìn tôi rồi lại nhìn xuống chai rượu vô tội, bà thở dài ngao ngán.
“Cô gái trẻ, đi đứng phải tập trung nhìn đường. Bây giờ cô định giải quyết sao đây?”
“Cháu sẽ hoàn trả tiền.”
Tôi e lẹ nhìn bà quản lí. Bất chợt bà ấy nheo mắt lại, nhìn xuống chai rượu trong tay tôi, cất lời đe dọa như hung thần.
“Hoàn trả? Cô có biết chai rượu này đáng giá bao nhiêu không?”
“Dạ?” Tôi giật mình nhìn xuống, căng mắt lắm mới thấy rõ dòng chữ “Chateau Margaux - $.” Người tôi bắt đầu nóng ran như bị ném vào lò bát quái. Lỗ tai ù ù như có hàng trăm con kiến bò dạo chơi. Tôi nuốt nước bọt ừng ực, khó khăn lắm mới dám cất lời.
“Cháu có thể trả góp được chứ?”
Bà quản lí nhìn với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Tôi nhanh chóng tiếp thêm.
“Hiện giờ cháu thực sự không có tiền để hoàn trả ngay. Nhưng cháu sẽ cố gắng kiếm trả trong thời gian nhanh nhất có thể. Mong bà tạo điều kiện giúp đỡ.”
Tôi mở lời thành khẩn nhất. Cầu mong kiếp này tai qua nạn khỏi. Bà quản lí dường như đồng cảm với tôi, quay ra nói với lễ tân.
“Cô gọi điện hỏi cậu chủ xem vụ này giải quyết thế nào.”
Cô nhân viên nhanh tay ấn số, tôi nhìn theo mà đầy lo âu. Chi tiết sự việc được tường thuật đầy đủ, không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà cô ấy gật gật cúi cúi liên hồi. Cô ấy quay sang bà quản lí, nói ông chủ đồng ý cho trả góp. Tôi thở phào nhẹ nhõm, một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu, biết đâu sẽ giúp tôi giảm thêm phần gánh nặng.
“Tôi có một blog về ẩm thực cũng được kha khá người biết đến. Tôi có thể quảng cáo nhà hàng mình trên đó để giảm bớt tiền nợ? Cô giúp tôi chuyển lời tới ông chủ được không?”
Tôi hồi hộp chờ đợi phản ứng từ đầu dây bên kia, trông cô nhân viên gác máy xuống bàn mà tim tôi như nhảy tưng tưng khỏi lồng ngực. Cứ thế này xác suất mắc bệnh tim chắc chắn tăng theo cấp số nhân.
“Ông chủ nói cần xem lượng người truy cập blog cá nhân của cô, nếu ổn thì khoản phí quảng cáo sẽ do bên tôi quyết định.”
“Tất nhiên là được.”
Chỉ nghe thấy câu đó là lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi lẽo đẽo theo sau bà quản lí đi ký giấy nợ. Tôi thầm trách bản thân ngu ngốc, vì một phút bốc đồng mà sau này bốc cám. Nhục nhã không ai bằng.
…
Tôi bước ra khỏi nhà hàng, nói lời cảm ơn và xin lỗi vì đã trót gây ra sự cố không đáng có.
Tôi đứng đốt thời gian chờ xe buýt bằng đủ thứ tự kỉ chuyện. Mười phút mà như cả thế kỉ trôi qua. Bỗng chốc một cơn mưa rào ào ào trút xuống, tôi vội chạy tới mái che, đưa tay hứng lấy những giọt nước mưa nhỏ li ti chảy xuống rồi ngu ngốc nghĩ tới cuộc đối thoại với thằng em ban sáng.
“Trời nay mưa lớn lắm đấy. Đi đâu nhớ cầm theo ô.”
Đó là câu trần thuật đầu tiên khi nó nhìn ra ngoài trời rồi nhìn tôi với bộ dạng khác thường. Tôi đứng ngây người tưởng tượng cảnh thằng em hả hê cười khi thấy mưa lớn. Lúc chưa đi là nữ hán tử mạnh mẽ, lúc đi rồi chả nhận ra mình là con nào nữa. Cảm giác cứ như ông trời có thù với mình.
Hôm nay là một ngày tồi tệ. Lúc đi tắc đường, khi về đem theo giấy nợ từ trên trời rơi xuống, bây giờ lại mắc mưa. Tôi nhìn những sự việc xảy ra rồi nhìn vào bản thân: Thật thảm hại.