Tiêu Thần trừng mắt:
- Cái gì cơ?
Trương Tuấn Kiệt bị hắn trừng đến phát run, lắp bắp:
- C...cũng... không phải tôi... nói mà. Là Tiểu Đinh! Nó nói... nói... từ hôm nay trở đi không muốn cậu vào phòng bệnh của nó.
- Tại sao? - Tiêu Thần giận đến siết chặt nắm tay, bộ dạng như sắp đánh người.
Tuấn Kiệt lui về sau vài bước, tránh cho hắn nổi điên lại đánh trúng anh thì ăn đòn oan nha.
- Tôi không biết tại sao, nhưng có lẽ nó vẫn giận cậu lắm. Thế nên...
Anh còn chưa kịp nói xong, Tiêu Thần đã hùng hùng hổ hổ muốn xông vào trong. Tuấn Kiệt lúc này không sợ bị đánh nữa, bất chấp hết thảy dùng hết sức kéo hắn lại. Không thể để hắn vào được, Chu Đinh vừa mới bình tĩnh lại, nếu để hắn vào với bộ dạng này khẳng định sẽ lại chọc cậu nữa. Với thân phận là bác sĩ, anh tuyệt đối không cho người khác tổn hại bệnh nhân của mình.
- Tiêu Thần! Nghe tôi nói! Đừng vào đó! Cậu mà vào sẽ không xong đâu.
- Buông tôi ra!
- Không được vào! Anh mà vào Tiểu Đinh sẽ lại nổi giận.
- Buông ra! Có tin tôi đạp bay cậu không? Em ấy sẽ không giận, tôi sẽ dỗ em ấy. Tôi phải vào!
- Không được! - Dù bị đạp bay cũng phải ngăn, hắn như vậy mà bảo dỗ cậu, có quỷ mới tin - Cậu nghe lời tôi có được không hả? Cậu có phải không muốn Tiểu Đinh khỏe lại nữa không? Cậu mà vào, để nó kích động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Đến lúc đó không phải cậu là người đau lòng thì ai?
Mấy lời này rốt cuộc cũng có tác dụng. Tiêu Thần thôi không cứng đầu nữa, nhưng lửa giận lại không vơi đi. Hắn một quyền đấm mạnh lên tường khiến Trương Tuấn Kiệt sợ đến nuốt nước miếng ừng ực: “Cậu có cần dọa người vậy không? Đấm hỏng tường thì làm đây hả? Tiền của tôi đó nha! T.T” Nghĩ vậy chứ anh cũng không nói ra, nếu để Tiêu Thần biết anh nghĩ gì thì... mặt anh sẽ thế chỗ cho cái bức tường kia đó.
Tiêu Thần gần như tuyệt vọng lặp đi lặp lại:
- Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao em ấy không tha thứ cho tôi? Tôi đã hối lỗi như vậy rồi cơ mà. Tại sao?
Tuấn Kiệt động lòng vỗ vỗ vai hắn, người này, bình thường lãnh khốc vô tình, sao đụng đến tình yêu lại yếu đuối như thế chứ.
- Đừng nản, tôi đã nói cần thời gian mà. Đổi lại là cậu, bị đối xử như thế cậu có tha thứ ngay được không? Đừng ép Tiểu Đinh quá, không tốt đâu.
- Vậy cậu nói, em ấy có tha thứ cho tôi không?
- Ờ... tôi... cái này... chắc là... sẽ có a...
Mấy ngày sau đó, quả thực Tiêu Thần không bước chân vào phòng bệnh của Chu Đinh. Chỉ là mỗi lúc không đến công ty, hắn lại đứng ngoài cửa nhìn vào, ánh mắt mang theo thương yêu cưng chiều cùng nỗi đau xót khó diễn tả. Những việc này, Chu Đinh đều biết, nhưng cậu vô pháp ngăn cản. Hắn cũng đã nghe lời không vào phòng rồi, chẳng lẽ cậu lại còn bắt hắn không được nhìn cậu hay sao? Cũng quá vô lý rồi. Hơn nữa... cậu không nỡ quá tàn nhẫn với hắn. Dù gì thì... cậu vẫn là rất yêu hắn. Nhìn hắn như vậy cậu cũng khó chịu lắm chứ. Nhưng bảo cậu tha thứ mà chấp nhận hắn, thoải mái như trước kia, cậu không làm nổi. Thù mới nợ cũ cộng lại, trong nháy mắt làm sao xóa sạch được? Với lại, biết đâu hắn lại chỉ vì thương hại. Lỡ như cậu quay về bên hắn rồi, mấy ngày sau hắn lại vứt bỏ cậu thì cậu biết làm thế nào? Trái tim cậu chịu quá nhiều tổn thương rồi, không thể chịu thêm nữa. Nếu không... sẽ đau đến chết mất...
Trần Viên Viên ngày ngày đi qua đi lại chăm sóc cậu, chuyện giữa cậu và Tiêu Thần chị cũng hiểu vài phần. Chị không trách Tiêu Thần nữa, chị cũng biết nhìn hắn thế kia khẳng định đối với cậu tình cảm rất sâu. Chị cũng biết Chu Đinh khó xử, xong lại không có cách giúp cậu. Chỉ có thể an ủi cậu, hy vọng cậu vui lên chút chút, có như vậy mới mau bình phục.
Gần một tuần sau khi nhập viện, sức khỏe của Chu Đinh đã khá lên nhiều, chỉ là vẫn luôn ủ rũ không cười được một cái. Cậu trong lòng rất rối, rất muốn có người cùng cậu chia sẻ...
May sao, Tử Lam hôm đó đến thăm cậu...
Cô ban đầu không biết gì về chuyện của cậu, cũng đều là do Tiêu Thần thấy cậu buồn mới gọi cô đến, còn nói cô giúp hắn khuyên cậu một chút. Hắn biết Tử Lam và cậu từ nhỏ đã thân thiết, lời của cô chắc chắn có tác dụng.
Lúc nhìn thấy Chu Đinh, Tử Lam đã rất đau lòng, còn khóc nữa. Tiểu công chúa của cô, sao lại bệnh thành cái dạng này rồi. Mới chỉ hơn tuần không gặp thôi mà... Tiêu Thần cũng thật quá đáng, hành hạ cậu đến mức này. Nếu không phải cô nhìn ra hắn là thật lòng cũng sẽ không giúp hắn đâu.
- Tiểu công chúa à, cậu sao lại không thương bản thân như thế? Cậu xem đi, gầy yếu như vậy... Chú Tiêu có phải không chăm sóc cậu tử tế không?
Chu Đinh thấy cô đến rất vui, nhưng vừa nghe cô nói liền xụ mặt:
- Đừng nhắc hắn nữa, tôi không muốn nghe.
- Tiểu Vũ... à mà không Tiểu Đinh. Tôi biết cậu giận, nhưng dù sao cũng nên thông cảm cho chú Tiêu. Chú ấy đối với chú hai của tôi tình cảm sâu nặng, khó quên là đương nhiên mà. Chuyện chú Tiêu tìm Lương Vỹ... ờ... chú ấy cũng nói rồi, chú ấy chỉ là một phút sai lầm. Lương Vỹ cũng không có ý kiến, hoàn toàn hai người họ không có tình cảm. Cậu cũng đừng quá bận tâm chú ấy coi cậu là thế thân. Đó là trước đây, hiện tại không giống...
- Nếu chỉ vì chuyện thế thân, tôi sẽ hận hắn lâu thế sao?
Tử Lam ngạc nhiên trợn tròn mắt:
- Còn chuyện gì nữa?
Cậu cười cay đắng:
- Hắn... cùng ba của cậu... giết ba mẹ tôi...
- Hả???
Sau đó, Chu Đinh kể hết mọi chuyện cho cô nghe. Kể được hết câu chuyện thì khóe mắt cậu cũng đã đỏ hoe cả rồi.
Tử Lam không biết phải làm sao, chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của cô, cô không có cách giải quyết. Thù giết cha mẹ đâu phải chuyện nhỏ, cô hiểu mà. Cô phải làm sao mới được đây???
- Tiểu Đinh à, cậu sẽ không... hận tôi luôn chứ?
- Ngốc! Tôi hận cậu làm gì? Lúc đó, cậu cũng chỉ là đứa trẻ như tôi. Với lại, ba mẹ tôi cũng sai cơ mà... Tôi...
Cậu không kìm nổi liền khóc, khóc đến vô cùng thương tâm. Tử Lam không đành lòng, ôm cậu vỗ về:
- Cậu đừng khóc tiểu công chúa. Cậu khóc làm tôi muốn khóc theo rồi này...
Chu Đinh vẫn nức nở mãi, một hồi lâu, cậu mới đẩy Tử Lam ra, nghiêm túc nhìn cô, lời nói ra như khẩn cầu:
- Giúp tôi một lần được không?
- Giúp gì?
- Giúp tôi trốn khỏi đây. Tôi không muốn ở gần Tiêu Thần nữa.
___
Tiểu thụ muốn bỏ trốn rồi -_- Tiểu Đinh tôi ủng hộ em!