Tiêu Bắc Thần chưa nói hết câu đã thở hổn hển. Trong lồng ngực có niềm hân hoan gần như khiến hắn phát điên. Loại vui sướng ngấm vào xương cốt này còn vượt xa cả cái đau từ vết thương, làm người ta khó mà chịu nổi. Mắt hắn chợt tối sầm, sau đó hắn ngất đi, tuy nhiên tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không hề buông lỏng.
Lâm Hàng Cảnh thấy khuôn mặt hắn tái nhợt sau đó hắn ngất đi. Trên tay cô dính đầu máu nóng ấm của hắn, cô sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, hồn vía lên mây, cô hét lên một tiếng: "Anh ba!"
Mục Tử Chính đi thẳng ra khỏi lầu Như Ý, sau đó gọi một chiếc xe kéo rồi đi về hoa viên Hồng gia. Vừa mới đi tới một con đường vắng vẻ thì người kéo xe bỗng dừng lại. Mục Tử Chính nhìn xung quanh rồi nói: "Vẫn chưa đến đâu!" Không ngờ người kéo xe cười khô khốc: "Chính xác là tới rồi, cậu xuống mà xem."
Mục Tử Chính không nói thêm câu nào, hắn rút ngay khẩu súng ngắn của mình ra rồi bắn người kéo xe, ai dè đạn lại trúng vào thân cây bên cạnh. Hắn liền nhảy khỏi xe, chửi lấy chửi để: "Mẹ kiếp! Ông đây biết ngay là có người đụng vào khẩu súng này! Khốn nạn! Trúng kế của Tiêu Bắc Thần rồi!"
Một chiếc xe quân đội đã dừng ngay giữa đường, mười mấy người lính lưng đeo súng bao vây hắn. Mục Tử Chính nhìn quanh, tuy trong bụng có hơi sợ nhưng hắn vẫn gượng cười lạnh lùng: "Giết tôi thì các người không sợ Hồng lão gia sẽ tìm đến tính sổ à? Tôi là cánh tay đắc lực nhất của ông ấy đấy!"
Cửa sổ của chiếc xe quân đội từ từ kéo xuống, một người đàn ông tuấn tú khoảng ba mươi tuổi ngồi trong xe, đó chính là trưởng ban đặc vụ Diệp Thịnh Xương của Dĩnh quân. Hắn cười nói: "Tổng tư lệnh chúng tôi nói rằng, anh làm việc cho bọn Nhật, phải giết! Nay trong nhà Hồng lão gia nuôi lớn một tên Hán gian như thế này thì chúng tôi phải thay ông ấy xử lý!"
Giây phút đó mồ hôi Mục Tử Chính chảy đầy sau lưng, hắn lên tiếng: "Tiêu Bắc Thần hắn... hắn bẫy tôi..."
Diệp Thịnh Xương cười đáp: "Tổng tư lệnh còn nói câu cảm ơn anh đã giúp anh ấy đưa được người đẹp về dinh nên sẽ cho anh ra đi vui vẻ, nhanh chóng. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh, những chuyện khác không nói nữa." Hắn vung tay một phát, mấy người lính kia bèn chĩa thẳng súng vào Mục Tử Chính đang đứng ở giữa. Mục Tử Chính không thể trốn đi đâu được, quay đầu hét lên một tiếng đau đớn: "Hàng Cảnh, cứu!!" Tiếp đó là một tràng tiếng súng khiến cả con đường yên tĩnh chấn động như nổ pháo...
Cuối tháng mười, thời tiết đã lạnh đi nhiều. Trong dinh thự Tiêu gia ở đảo Tân Bình, không khí cũng có thêm vài phần vắng lặng của mùa thu. Ánh mặt trời buổi sáng sớm chiếu nghiêng nghiêng vào trong phòng ngủ, chiếu qua rèm cửa sổ màu hổ phách thêu hoa, như dệt lên trên chiếc thảm trải sàn một tầng vàng kim mỏng manh.
Tiêu Bắc Thần đã thức dậy từ lâu, hắn đang ngồi dựa người trên chiếc ghế mềm trước cửa sổ, tay cầm một cuốn sách để đọc. Mới đọc được mấy trang thì chợt nghe tiếng bước chân khẽ khàng truyền vào từ ngoài cửa, tiếp đó là tiếng gõ cửa. Hắn cười khẽ, nhưng không lên tiếng mà lại nhắm mắt. Tiếng gõ cửa ngừng lại, người ở bên ngoài đợi một lúc lâu, cuối cùng mới đẩy cửa đi vào.
Lâm Hàng Cảnh bưng đồ ăn sáng, thấy Tiêu Bắc Thần đang dựa trên ghế thì cô bèn đặt đồ ăn xuống, xoay người đi đến bên giường lấy chiếc chăn mỏng đi đắp cho hắn. Vừa đắp xong, thấy mắt hắn vẫn nhắm nhưng khóe miệng lại khẽ động đậy, trông có vẻ như đang cười. Cô hiểu ngay tức khắc, rút tay về định đi nhưng không ngờ tay cô đã bị túm lại. Cô không rút ra được, nhìn sang hắn, đôi mắt sáng như sao của hắn đang nhìn cô, đầy vui vẻ.
Lâm Hàng Cảnh nói: "Anh mau bỏ tay, đừng khiến vết thương rách ra."
Hắn nằm lấy tay cô nhưng không hề buông lỏng, hắn cười: "Em không cử động thì sẽ không ảnh hưởng đến vết thương của anh."
Cô hơi cúi đầu xuống: "Anh cứ thế này thì sao mà ăn sáng được."
Hắn liền nói: "Người xưa quả là thông minh, "sắc đẹp có thể no", câu này quá đúng."
Cô không nói không rằng mà cố tình rút tay ra, hắn tức thì cúi đầu kêu "ai ôi" một tiếng. Cô giật mình, vội vàng hỏi: "Anh sao thế? Vết thương đau à?"
Hắn ngẩng đầu, hai mắt cười cười: "Vết thương thì không đau, nhưng mà tim đau!"
Cô bị vẻ mặt tươi cười của hắn làm rối loạn. Cô quay đầu đi không nhìn hắn nữa. Cô múc cháo đầy cho hắn, bỗng nghe hắn nói tiếp: "Hôm qua anh nhận được một bức thư của Trầm đại ca, việc em giả vờ làm Trầm phu nhân đã bị vạch trần rồi!"
Nửa tháng trước, Trầm Yến Thanh đã đưa Trầm Khác về Mỹ, trước khi đi có gửi một bức thư cho Tiêu Bắc Thần, trong đó nói rõ hết tất cả mọi chuyện. Lâm Hàng Cảnh múc đầy bát cháo xong đưa cho hắn, hắn liền đặt cháo lên chiếc bàn thấp ở bên, chăm chú nhìn cô rồi cười nói: "Trầm đại ca đã viết tám chữ ở cuối thư, rất hay."
Cô nhìn vẻ mặt đầy bí mật của hắn, cô hỏi: "Tám chữ gì?"
Hắn khẽ bật cười: "Cảnh đẹp ngày vui, trả ngọc cho người."
Hắn nói rõ ràng từng chữ, niềm vui trên mặt còn có lẫn cả sự dịu dàng, gần như khiến người ta chìm đắm vào. Cô im lặng nhắm mắt lại, hắn cười nói: "Lúc em bắt anh gọi là Trầm phu nhân đó, chẳng khác nào giết sống anh cả. Cuối cùng thì hôm nay anh cũng đợi được sự thực sáng tỏ. Em thử nghĩ xem tám chữ này, bốn chữ đầu quả là hay - cảnh đẹp ngày vui (lương THẦN hảo CẢNH), trên đời này không ngờ cũng có chuyện trùng hợp đến thế, đúng là càng nghĩ càng thấy chúng là... trời sinh."
Cô nói: "Tôi không muốn nghĩ."
Hắn không nhịn được cười: "Em lo lắng gì chứ, anh còn chưa nói chúng ta là "gì" trời sinh, vậy mà em đã bảo không muốn nghĩ rồi. Không được, em phải suy nghĩ cho anh!"
Cô nghẹn họng: "Biết là không nói lại được anh mà!"
Hắn cười đáp: "Là vì anh có lý!"
Cô lại bị hắn trêu chọc nhưng không tìm được lời nào để đáp lại, đành nói: "Anh nói thế khác nào tôi là người không có lý, cố tình đến đây gây chuyện."
Hắn cười cười: "Là em nói nhé, không phải anh."
Cô biết mình tiếp tục bị hắn trêu, ngẩng đầu lên bèn thấy đôi mắt hắn tràn ngập niềm vui, tỏa sáng lấp lánh như sao trên trời. Hắn chăm chú ngắm đôi mắt trong veo của cô, lòng bỗng rung động, không liềm chế được mà vươn tay ra nắm tay cô, đặt tay cô vào lòng bàn tay hắn, nói khe khẽ: "Hàng Cảnh, một tháng này quả thật là anh vui sắp điên lên rồi. Cuối cùng anh cũng đưa được em về, không phải là trong mơ, mà là anh thực sự đã đưa được em về."
Lòng bàn tay hắn nóng hầm hập, nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp lời: "Tôi thấy vết thương của anh đỡ hơn nhiều lắm rồi. Tôi đã mua vé, ngày mai... tôi về thành Bắc Tân."
Hắn ngẩn ra, nhìn vẻ điềm đạm của cô, cô rút tay khỏi tay hắn, lẳng lặng cúi đầu xuống. Bờ môi mềm khẽ mím lại, đường nét hơi cong cong thể hiện một sự quật cường. Nụ cười trên khuôn mặt hắn dần dần biến mất, ngừng một lát hắn mới nói: "Vậy anh đưa em về."
Cô nhanh chóng đáp: "Vết thương của anh vừa mới hồi phục, nghỉ ngơi thêm đi, tôi tự về thôi."
Hắn cười nhàn nhạt, quay đầu sang nhìn cửa sổ gỗ ở bên, lẳng lặng nói: "Vậy cũng được, nếu em đã quyết định như thế thì anh cũng không cản em. Đi đường cẩn thận."
Thái độ của hắn như thế lại làm cô hơi bất ngờ, nhưng cô cũng yên tâm hơn. Cô luôn luôn không thể nào đối mặt được với hắn trong những tình huống như thế nào, trong lòng có đủ mọi suy nghĩ hỗn loạn. Nhưng vết thương vẫn còn lưu lại trong trái tim cô, làm sao có thể dễ dàng xóa mờ nó đi được. Cô càng sợ sẽ ở trong cái lồng của hắn một lần nữa, hắn luôn có cách điểu khiển tất cả mà ngay cả cô cũng không thể biết hết được.
Cô đứng dậy, cũng không dám nhìn sườn mặt hắn, cô nói: "Vậy tôi đi xếp đồ. Anh mau ăn sáng đi, lát nữa còn phải uống thuốc." Cô không đợi hắn trả lời thì đã xoay người đinh đi ra ngoài. Hắn biết cô lo gì, hắn chỉ ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nói chầm chậm: "Em vẫn còn nhớ chuyện em đồng ý với anh lúc đến đảo Tân Bình cứu Trầm Yến Thanh chứ?"
Cô đờ người đứng lại tại chỗ.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế, lặng lẽ nhìn hoa cúc vàng đang đung đưa ngoài cửa sổ, nói tiếp: "Anh biết từ trước đến giờ trong lòng em không được thoải mái, anh cũng biết dù có ép em ở bên anh cả đời này thì cũng không thể có được trái tim em, vô ích mà thôi. Vì vậy những điều kiện đó của anh em hãy quên đi."
Hắn tiếp tục nói: "Nhưng trái tim anh chưa từng thay đổi, còn chuyện đi hay ở thì tủy em quyết định."
Hắn bình thản nói ra hai từ "ra đi" và "ở lại", nhưng chúng lại mang ý nghĩa rất sâu. Cô chầm chậm nắm tay lại, cụp mi mắt, sau đó cô nói: "Sáng sớm mai tôi đi, anh nhớ giữ gìn sức khỏe."
Tiêu Bắc Thần cười nhẹ: "Ừ."
Tiếng đóng cửa truyền tới từ sau lưng, bước chân cô dần dần đi xa. Chung quanh lại trở nên yên tĩnh. Bên tai chỉ còn tiếng chân cô, dần dần rồi cũng không nghe thấy nữa... Ngực hắn nặng nề như đóng thành tảng băng, sự đau khổ mất mát này hắn không muốn phải chịu thêm lần thứ hai. Hắn không muốn! Hắn ngồi dậy, giơ tay ra ấn cái chuông ở trên bàn bên cạnh.
Chuông mới kêu thì đã nghe tiếng gõ cửa, Quách Thiệu Luân liền đi vào.
Vé cô mua là vé tàu về Bắc Tân lúc sáng sớm. Khi đến đảo Tân Bình cô không mang nhiều đồ nên cũng lúc cũng không cần phải thu dọn gì nhiều. Thím Lý dẫn mấy người làm đến tiễn cô, mới ra khỏi phòng khách thì đã thấy Tiêu Bắc Thần đứng trước chiếc bàn đá ngoài vườn. Tuy bị thương nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp và vững chãi.
Hắn quay đầu lại, nhìn cô, cười nói: "Anh đến tiễn em, đường xa như thế..."
Lâm Hàng Cảnh đáp: "Cũng không xa lắm, chiều sẽ về tới Bắc Tân."
Tiêu Bắc Thần bật cười: "Vậy anh nhớ nhầm rồi. Người ta nói áng mây chóng tan, thủy tinh dễ vỡ, những chuyện tốt đẹp trên thế gian này không tồn tại lâu dài. Cuối cùng thì em cũng phải đi." Hắn nói chầm chậm, bên môi có một nụ cười khổ sở, sau đó nó biến mất rất nhanh: "Em xem, bây giờ anh đúng là lú lẫn thật, Hàng Cảnh, anh chẳng thể nào giữ được em. Đến cùng thì em muốn gì chứ, cho dù là cả thế giới này, anh cũng có thể lấy về cho em..."
Cô ngước mắt lên nhìn, trong đôi mắt đó là ánh sáng tĩnh lặng, giọng nói của cô bình thản và mềm mại: "Tôi chỉ cần một ngày ba bữa, cả đời cứ trôi qua bình lặng như thế. Tiêu tổng tư lệnh vang dang thiên hạ không thể nào mang đến cho tôi cuộc sống đó."
Khuôn mặt hắn lộ vẻ cô đơn, hắn lặng lẽ nhìn cô một lúc, sau đó cười cười: "Sao em lại lạnh lùng đến thế, lúc nào cũng đẩy anh ra xa cả ngàn bước. Điều em muốn, anh có thể cho em, nhưng em cũng không cần. Nỗi hận của em với anh không ngờ lại sâu đến vậy."
Cô khẽ cúi đầu xuống, nói nhỏ: "Tôi đi đây." Cô không dám nhìn hắn thêm nữa, bước chân đi ra khỏi vườn. Hắn vẫn đứng thẳng tắp ở đó, trên bờ môi vẫn còn một nụ cười nhẹ như trước. Cô còn chưa đi được mấy bước đã nghe tiếng động ngoài cổng.
"Cậu ba bị thương ra sao thế? Có vào xương không? Mấy đưa chúng bay đúng là một lũ vô dụng! Lâu thế rồi mới báo cho tôi biết, lát nữa tôi phải..."
Lâm Hàng Cảnh giật mình, cô ngẩng đầu lên thấy cánh cổng được đẩy ra, dì bảy khoác chiếc áo khoác gấm xanh ngọc được Quách Thiệu Luân cùng vài người lĩnh dẫn vào, vẻ mặt đầy lo âu. Vừa vào đến vườn liền nhìn thấy Lâm Hàng Cảnh đang đứng đó, bà cũng kinh ngạc y như cô, thất thanh gọi: "Hàng Cảnh, Hàng Cảnh..."