Kỳ Hân tra chìa khoá vào ổ rồi mở cửa vào nhà. Nhìn căn nhà rộng rãi mà tối om, cô bỗng thấy cô đơn. Bật công tắc, ánh sáng bao trùm lên không gian lớn.
Cô cởi giày, ngồi xuống sofa, giơ tay chạ̣m vào vật trên bàn, đó là chiếc bong bóng mà cô đã nhờ thư kí lấy về từ công viên mà cô và Phong Vân đã đi. Chiếc bong bóng này lá̀ cô ấy cho cô, nhưng cô giả vờ không nhận rồi vứt. Nhưng buồn cười là cô lại nhặt trở về đây. Nhẹ nhàng sờ lên quả bóng, cô cảm tưởng như đang sờ lên mặt Phong Vân, cô ấy đang nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, nghĩ thế, Kỳ Hân bỗng thấy rạo rực trong lòng, cảm giác mang tên 'khát vọng'.
Giật mình, rụt tay về, có thể nghe thấy tiếng tim cô đập thình thịch muốn chui ra khỏi lòng ngực. Đè lại cảm giác bồn chồn, cô đứng lên đi tắm, giải toả cỗ thân thể đang nóng bất thường. Sau ' cô bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ ngủ màu xanh, tóc ́mới được gọi thơm mùi anh đào nhàn nhạt, cô xuống bếp nấu cho mình bát mì, lại hoài niệm không khí ấm áp ban sáng ở nhà Phong Vân, lòng cô lại mảnh vắng lặng, ăn vài đũa, cô rửa bát, xem lại tài liệu công ty, làm chút nhìn lại thấy đã hơn h khuya,cô đi đánh răng, uống chút nước rồi leo lên giường.
Trên chiếc giường rộng lớn, mình cô nằm, có chút lẻ loi, dường như...thiếu hơi ấm của cô ấy..cô lại khó ngủ hơn, cuối cùng khó khăn đi ngủ sau tiếng thở dài.
- - -
Ngủ sớm hay trễ, đồng hồ sinh học vẫn đúng h bắt cô phải tỉnh giấc vì ngày nào cô cũng phải bỏ chút thời gian để chạy bộ tập thể dục quanh khu công viên gần nhà, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Thay bộ đồ thể thao bó sát màu hồng nhạt tôn lên vóc người thon thả đến không thể thon thả hơn cùng hai cánh tay săn chắc trắng mịn, chiếc khăn giắt trên cổ, tai nghe bluetooth nghe nhạc, đôi giày nike màu hồng, cô bắt đầu xuống lầu chạy bộ . Chạy được vòng, cô ngồi băng đá nghỉ mệt xíu, uống miếng nước, bỗng cô gái ngồi xổm trước mặt cô, dùng đôi tay ôm lấy khuôn mặt cô lắc lắc, hên là cô kiềm lại được, không thôi là đã mất hình tượng phun ngụm nước trong miệng ra rồi :
_"Cô..Cô..Phong Vân cô làm gì ở đây vậy? "
Phong Vân thấy vẻ mặt cú́́̉a Kỳ Hân, cô mới hài lòng cười cười, ra hiệu cho cô gỡ tai nghe ra.
Kỳ Hân vừa tháo ra xong, lại lập tức hỏi lần nữa :
_"Cô làm sao lại ở đây! "
Phong Vân cười cười, vẫn dùng đôi tay xoa xoa mặt Kỳ Hân, giọng như làm nũng lại như ủy khuất trách móc :
_"Kỳ Hân a~ Tôi đuổi theo cô từ tít đằng xa, gọi cô hoài mà cô chẳng nghe, cô lại chạy nhanh như vậy, tôi đuổi không kịp, đành lẽo đẽo theo sau, hại tôi bị người ta nói biến thái, mới sáng sớm chạy theo cô gái la lối om sòm. Cô chạy vòng, tôi cũng vậy, giờ đuổi kịp cô rồi, mệt chết tôi a~"
Kỳ Hân nghe vậy sững sờ. Hình như hiểu rõ, cô cười, bắt chước Phong Vân giơ tay phải lên nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô ấy, dịu dàng lại dịu dàng hơn, sau, ôn nhu nói :
_"Ừm, sau này, không để cô phải đuổi theo nữa, được không? Tôi sẽ chậm lại, đợi cô đuổi kịp, được không? Sẽ không để cô phải mình đằng sau tôi nữa, tôi sẽ đợi cô đến khi cô đuổi kịp"
Phong Vân như chìm đắm trong cái võng ôn nhu Kỳ Hân đã bày ra. Nhẹ nhàng đáp :
_"Được, mà tôi cũng không cho cô đợi quá lâu đâu, tôi sẽ đuổi kịp cô nhanh thôi! "
Phong Vân lên ghế đá ngồi ,lại bóc vỏ chai nước suối chạm nhẹ vào má Kỳ Hân, bảo :
_"Nè, uống nước "
Cái mát lạnh thấm qua da làm Kỳ Hân bừng tỉnh, nhớ lại những đã nói, cô hơi ngượng, nhớ lại câu Phong Vân nói, cô âm thầm nói trong lòng câu mong vậy.
Cô lại hỏi tiếp vấn đề khi nãy :
_"Cô làm sao lại ở đây? "
_"Ừm,giống cô, tập thể dục ấy " giọng Phong Vân thản nhiên
_"Ở đây là công viên gần nhà tôi? "
_"Thì sao? Bộ có biển báo cấm tôi không được tập thể dục ở đây à? " vẫn thản nhiên
_"Cô chạy mấy cây số từ nhà cô đến đây, chỉ vì tập thể dục? " Kỳ Hân nhướng mi hỏi
Phong Vân rốt cuộc đã hết thản nhiên nổi. Bối rối quay mặt đi nơi khác. Cô h sáng đã dậy, chuẩn bị mọi thứ lái xe đến đây, đợi Kỳ Hân, muốn tập thể dục cùng, lại phải chạy vòng công viên. Cô ủy khuất lí nhí nói:
_"Vì cô cả thôi!"
Mặc dù là lí nhí nhưng vẫn không lọt khỏi tai Kỳ Hân, cảm giác ấm áp, cười cười, nhưng miệng vẫn nói :
_"Gì cơ, cô nói gì vậy? "
Phong Vân nghe hỏi hơi bị giật mình, quẫn bách đứng dậy, xấu hổ nói :
_"Tôi..tôi..về trước đây, cô chạy bộ đi, buổi sáng tốt lành. Hẹn gặp lại!! " rồi đi mạch ra xe.
Nụ cười cưng chiều vốn chưa hề biến mất trên gương mặt Kỳ Hân, nhìn cô ấy chạy trối chết như vậy, Kỳ Hân vui vẻ, đứng dậy chạy bộ tiếp người nào đó đã biết vì cô làm việc rồi..đuổi theo vòng, đúng là ngốc!
Sự vui vẻ của cô lan tràn cả tập đoàn, nhân viên đều nhận ra rằng chủ tịch của họ hôm nay tâm trạng phi thường tốt. Kỳ Hân sải bước lên phòng làm việc, mở cửa ra, chào đón cô là chồng văn kiện cao ngất. Cô thu lại nụ cười, thay vào đó là vị chủ tịch cao ngạo lạnh lùng,người người kính trọng, thần thái nghiêm túc xử lí từng tập tài liệu, đến nỗi bỏ quên luôn lời nhắc nhở cơm trưa của thư kí, làm một mạch đến giờ tan tầm.
Khép lại tập tài liệu cuối cùng, Kỳ Hân thở phào nhẹ nhõm, vươn vai cái, rồi đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Cô đi đến cửa, bỗng phía sau vang lên giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn :
_"Kỳ Hân, cô thật sự không thấy tôi luôn à? "
Cô kinh ngạc xoay đầu lại, người ngồi ở dãy sofa dành cho khách kia khoan thai buông tờ báo xuống, để lộ khuôn mặt mang ý cười từ từ bước đến phía Kỳ Hân, thấy cô vẫn ngơ ngơ, buồn cười, xoa đầu cô cái :
_"Sao vậy, quên tôi là ai luôn rồi à? "
Lúc này Kỳ Hân mới tỉnh tỉnh, cười nhẹ nhàng :
_"Đâu dám, thưa Phong Vân tiểu thư " lại nói tiếp :
_"Cô đến sao không kêu nhân viên báo tôi tiếng hay là...bọn họ lười biếng? " nói câu cuối còn cố ý nhấn mạnh, quét ánh mắt băng lãnh về phía nhân viên ở quầy tiếp tân đang loay hoay dọn đồ về. Báo hại bọn họ lạnh đến toát mồ hôi lạy chúa tôi, là cô ấy bảo chúng tôi đừng gọi, không phải chúng tôi làm biếng, ấy, đừng dùng ánh mắt đó nhìn chúng tôi, nha, thật đáng sợ, lạy chúa trên cao, mau nhốt chị quỷ dữ này lại đi, người để xổng rồi này mấy người nhân viên đều chung lòng gào thét.
Đúng lúc này, Phong Vân lên tiếng giải vây cho họ :
_"Không phải, là tôi bảo họ không cần gọi, tránh làm phiền cô xử lí công việc "
Lúc này, Kỳ Hân mới thu lại vẻ mặt, cười nhẹ nhàng :
_"Ừm, cô đến bao lâu rồi? "
_"Cũng mới đến " tiếng trước thôi Phong Vân âm thầm bổ sung trong lòng
_"Ân, vậy Phong Vân tiểu thư đại giá quang lâm đến Tinh Anh là có việc gì? "
_"Cô làm việc từ sáng đến giờ có thấy đói bụng không? " bỏ qua câu hỏi trêu chọc của Kỳ Hân, Phong Vân hỏi lại.
Dường như hiểu rõ mục đích Phong Vân đến đây, Kỳ Hân lòng càng vui vẻ, nhưng bản tính trêu chọc lại nổi dậy, không trả lời trực tiếp mà lại nói :
_"Cô đoán xem? "
Vốn muốn trêu chọc Phong Vân chút, nhưng cái bụng lại phản bội cô kêu "ọt ọt " không hợp thời điểm làm Kỳ Hân xấu hổ đỏ bừng mặt.
Phong Vân thật sự không thể nhịn được cười nên đã bật cười thành tiếng khiến Kỳ Hân càng thêm xấu hổ, thẹn quá hoá giận, nói :
_"Cô cười cái gì, hừ " đứng lên muốn đi
Phong Vân giữ tay cô lại, nín cười , dịu dàng nói :
_"Được rồi, ngoan nào, tôi dẫn cô đi ăn " rồi nắm tay Kỳ Hân đi ra ngoài
Khoảnh khắc tay chạm tay ấy, mọi ủy khuất của Kỳ Hân đều tan biến, đây là lần đầu tiên Phong Vân nắm bàn tay cô chứ không phải là cổ tay kể từ khi gặp lại, cô không phản kháng, cũng không muốn phản kháng,cô hoài niệm sự ấm áp này đã rất lâu rồi. Hôm nay Phong Vân dùng câu tôi dẫn cô đi ăn chứ không phải tôi mời cô bữa cơm, chứng tỏ sự thân thiết đã nâng lên bậc rồi, có vẻ mọi việc đang đưa theo chiều hướng tốt, nghĩ vậy Kỳ Hân càng vui vẻ hơn.
Phong Vân thấy cô không rụt tay về, lòng vui như mở cờ trong bụng, tay nắm chặt hơn vài phần. Tay Kỳ Hân rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rỡ ràng tinh xảo,mu bàn tay trắng mịn,mềm mềm mại mại nắm thật sự rất thích. Ra chỗ để xe,Phong Vân mở cửa xe, và làm động tác mời, Kỳ Hân nương theo ngồi vào vị trí phó lái,cài dây an toàn. Phong Vân đi vòng qua cũng ngồi vào xe rồi lái xe đi. Bỏ lại phía sau là muôn vạn biểu cảm phong phú của đám nhân viên.
Trên đường đi,Kỳ Hân xoay sang nhìn Phong Vân, sườn mặt cô ấy góc cạnh sắc xảo, mũi cao ngất, mái tóc màu hạt dẻ,uốn cong phần đuôi, được làm thành kiểu tóc đơn giản, mặc dù trang điểm nhạt nhưng khi cười lên sẽ là quốc sắc thiên hương. Tự thấy mình mê gái thất thố, Kỳ Hân hơi đỏ mặt, hắng giọng giả vờ, hỏi :
_"Vậy, Vân đại mỹ nhân, cô, hôm nay không phải đi làm sao? " nhìn đến hôm nay Phong Vân thân váy liền thân màu đen, áo khoác đen, giày cao gót đen nốt. Chẳng những không làm lu mờ, mà còn khiến cho người khác cảm giác hài hòa đến nổi bật. Ừm đúng là không phải đồđi làm
Đương nhiên Phong Vân không thể nói cho cô tôi trốn làm sớm, về nhà chuẩn bị phen để đi với cô rồi, nói như vậy thì quá mất mặt. Phong Vân đánh trống lảng :
_"Đại mỹ nhân? Cô chắc là dùng để gọi tôi, tôi không đẹp đến mức đó. Ngược lại, nếu dùng gọi cô thì có lẽ thích hợp"
Kỳ Hân không cho là đúng, bĩu môi:
_"Xì, tôi mới không đẹp như vậy "
Đẹp chứ Phong Vân trả lời trong lòng! ! 'Muốn mông, cô có mông đẫy đà, muốn ngực, cô có ngực nở nang, cùng bộ đồ công sở, váy đen bó sát cùng áo sơ mi, để lộ đôi chân như ngọc như ngà, đường cong cơ thể cũng được phô bày cách hoàn mỹ. Ai chê cô xấu, bảo hắn ra đây để tôi xem hắn có bị mù hay không hay mắt bị mù lệch ăn mất rồi??' Những lời ấy chỉ nói trong lòng thôi, nói ra ngoài không chừng Phong Vân sẽ bị ăn guốc vào mặt.
Quẹo khúc cua nữa, Phong Vân đạp phanh:
_"Tới rồi "
Phong Vân và Kỳ Hân xuống xe lập tức đón luồng gió mát mẻ ùa tới. Nơi đãy là quán hủ tiếu hoành thánh XX ở cạnh bờ sông mà Phong Vân thường xuyên lui tới. Vừa ăn vừa ngắm sông, ngắm trời, về với thiên nhiên, thật tốt. Phong Vân nắm tay Kỳ Hân kéo về phía bàn trống, ngồi xuống, gọi lớn :
_"Ông chủ cho tô! "
Rồi xoay sang nói với Kỳ Hân :
_"Tôi thường xuyên đến đây, chẳng những ngon mà còn mát mẻ "
Kỳ Hân cười cười coi như đáp lại.
Mười phút sau, ông chủ là ông cụ ngoài năm mươi, bưng tô hủ tiếu đến, còn nói với Phong Vân:
_"Hôm nay có bạn à ? Thường bữa thấy cháu chỉ đưa mẹ đến, hôm nay có bạn rồi, thường xuyên đến nhé, chú bỏ nhiều hoành thánh cho " nói rồi ông cười vỗ vai Phong Vân cái rồi đi vào trong.
Phong Vân cười nói :
_"Đến riết thành khách quen thuộc của ông chủ ,ông chủ rất tốt, thường cho tôi thêm hoành thánh "
Nhìn lên thấy Kỳ Hân đang nhìn mình, đọc hiểu ánh mắt cô đang muốn hỏi gì,, Phong Vân nhẹ nhàng cười, nụ cười xinh đẹp biết bao, nói :
_"Tôi chỉ đưa những người mà tôi cho là quan trọng đến đây thôi "
Kỳ Hân trọng nháy mắt sững sờ, tim đập thình thịch, cô ăn miếng, vị hoành thánh thật ngon, húp miếng nước, cô vẫn cúi đầu ăn nhưng vu vơ hỏi :
_"Tôi..quan trọng với cô sao? " nhưng là đợi lúc lâu cũng không thấy Phong Vân trả lời, trái tim đập rộn ràng nháy mắt cũng trở nên yên tí̃nh.
Ngước mặt lên, chợt thấy Phong Vân đang nhìn mí̀̀nh, cô đọc không hiểu ánh mắt ấy.
Phong Vân nói :
_"Ăn xong chúng ta đi dạo đi "
Cô gật đầu :
_"Ân, được "
Ăn xong, hai cô đi dạo dọc bờ sông, ngồi xuống bãi đất trống, hai cô cùng ngắm sao, Kỳ Hân lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng :
_"Chúng ta bây giờ được tính là gì . Cô đối với tôi là như thế nào? "
--------------------------------------------
t/g : chương sau mình sẽ đổi cách xưng hô giữa PV với KH từ cô-tôi, sang tôi - cậu nha vì dù sau hai người là bằng tuổi. , xưng cô-tôi mình thấy không logic lắm. Thông báo cho các bn biết v th. Mình p sắp thi nữa r >