Chiếc xe hơi chậm rãi tiến vào cổng chính biệt thự mang độc nhất chữ "Phong" , Kỳ Hân càng nắm chặt góc áo của mình hơn , khiến chúng nhăn nhúm chỗ.
Cảm giác xót xa dâng lên trong cô , lần cuối cô xuất hiện ở đây là vào năm trước , khi cô còn học lớp , khi cô uống say và được Phong Vân cõng về nhà, cô vẫn còn nhớ rõ .(t/g : ở chương , gì ấy nha)
Bên ngoài trời vẫn còn mưa tầm tã , tiếng phanh xe vang lên kéo cô ra khỏi kí ức . Giọng Phong Vân nhẹ nhàng nói :
_"Đến rồi , xuống xe thôi "
_"Ân" Kỳ Hân mơ hồ đáp lại .
_"Có mẹ tôi ở nhà , cho nên..."
Kỳ Hân hiểu ý cười cười :
_"Không sao !"
Ra khỏi xe , Phong Vân chạy qua ghế phụ, nắm lấy cổ tay Kỳ Hân xông ra cơn chạy nhanh đến cửa chính biệt thự . Kỳ Hân đầu tiên là ngạc nhiên rồi sau đó là cười cười để mặc Phong Vân nắm lấy .
Cửa mở , Phong Vân dẫn cô vào trong . Khái quát phòng khách là hơi thở cổ điển thoáng âm trầm. Đang ngồi thất thần ở bộ ghế lớn trong phòng là người phụ nữ khoảng tuổi , gương mặt phúc hậu , tóc phất phơ vài sợi trắng , là bà Trần Thiên Kim , mẹ của Phong Vân, người mà Kỳ Hân chưa gặp qua lần nào. Nghe thấy tiếng động ở cửa, bà Kim thoáng giật mình , nhìn sang thấy Phong Vân , mày thoáng giãn ra , tiến lại Phong Vân , kéo Phong Vân lại ghế :
_"Con về rồi à , có bị ướt không ?"
Phong Vân nở nụ cười ấm áp :
_"Không sao , ướt chút thôi mẹ "
_"Quên mang dù phải không , ngày nào mẹ cũng nhắc , haiz , vậy mà đứa nhỏ con vẫn quên !"
-"Hìhì, sao giờ này mẹ chưa ngủ nữa, mà ngồi thất thần đó vậy ?"
_"À , tôi là đợi cô về ấy !"
_"Dạ dạ , yêu mẹ nhất " rồi nhào vào lòng bà Kim mà dụi dụi .
Như chợt nhớ ra , Phong Vân kéo tay mẹ cô đến trước mặt Kỳ Hân :
_"Mẹ , đây là bạn con , cũng là đối tác của tập đoàn, hôm nay chúng con cùng Thảo Nguyên đi khảo sát, mà trời mưa lớn quá, cô ấy không về được nên con đưa cô ấy về đây, ở nhà chúng ta một đêm! "
Bà Kim lúc này mới để ý đến gái luôn đứng đằng sau Phong Vân. Cô gái thân mình ướt không thua kém Phong Vân, hơi cúi mặt, tay vò vò góc áo trông rất khẩn trương. Bà hơi cười, nói :
_"Con gái, lại đây! "
Lúc này , Kỳ Hân mới chậm chạp ngẩng đầu, bước đến gần bà Kim hơn :
_"Chào dì, con xin ở lại đêm được không ạ? "
Ngũ quan kia từ từ tiến vào mắt bà Kim, làm bà ngạc nhiên. Quen quá! Nhưng bà nhất thời không nhìn ra :
_"Được chứ, được chứ, con tự nhiên đi, nhà này có thêm người thì càng ấm áp mà! "
Kỳ Hân lộ ra mỉm cười :
_"Vâng ạ, con cảm ơn dì!
Bà Kim vỗ vỗ tay Phong Vân :
_"Đứng đó làm gì? Mau mau đưa con bé lên phòng đi thay đồ đi, kẻo cảm lạnh! "
_"Ân, vâng ạ!"
Phong Vân kéo Kỳ Hân, ý bảo cô đi theo lên lầu, nhưng đi được nửa đường, Phong Vân vẻ mặt nghi vấn xoay lại hỏi bà Kim :
_"Mẹ ơi, nhưng cô ấy ở phòng nào ạ? "
Bà Kim nhìn nhìn Phong Vân :
_"Thì phòng khách ấy, chả lẽ là phòng con à? "
_"Không..không.. Con chỉ hỏi vậy thôi.. Mẹ ngủ sớm.. Đi thôi đi thôi, tôi dẫn cô lên phòng"
Phong Vân cười cười cùng Kỳ Hân lên lầu. Bà Kim nhìn bộ dáng ngốc lăng của con gái mà mỉm cười, nụ cười chất chứa sự cưng chiều vô bờ bến.
Nhưng nhớ đến cô gái kia, bà bỗng hơi nhíu mày. Bà thở dài một hơi, chợt một hình ảnh chợt loé lên trong đầu, bà không nhịn được mà hơi run rẫy...Bà đi nhanh lên phòng, trong đầu không ngừng vang lên chữ... Không thể nào!!!
Lên đến phòng, bà Kim lục chiếc hộp cũ kĩ vươn ít bụi ra, lấy ra trong đó tấm hình cũ , trên đấy là cô gái cười đến sáng lạng, trong chiếc hộp ấy là những con hạc giấy quên thuộc. Bà nhìn tấm hình, người bên trái là Phong Vân, người bên phải.. Là..bà phác họa lại gương mặt Kỳ Hân trong đầu..đem so sánh một chút.. Bà run rẩy..phải rồi.. Là cô gái khi nãy..Bà nhớ đến lời dặn của ông Phong khi hấp hối "không được để con gái chúng ta đi vào con đường đó nữa" nhưng bà là người mẹ, nếu con gái bà hạnh phục thì bà nỡ phá hủy sao? Bà nên làm tốt nghĩa vụ người vợ hay đảm nhiệm tốt vai trò người mẹ đây?
Một bên bà Kim rối rắm. Một bên có hai người ngượng ngượng ngùng ngùng. Phong Vân lôi kéo Phong Vân về phòng mình, Kỳ Hân mất một lúc mới phản ứng :
_"Hình như đây là phòng cô, không phải phòng dành cho khách? "
_"Sao cô biết đây là phòng tôi? "
Phong Vân gãi gãi đầu. Đưa Kỳ Hân vào phòng mình cho tiện....đưa đồ ngủ nha. Đỡ cho cô phải mặc công đi tới đi lui .
_"Nhìn cách bày trí, tôi đoán thôi, không ngờ lại đúng! "
Cô cũng không phải thần, đoán lần liền đúng. Kỳ thật, cô nhìn căn phòng này đã hãm sâu trong lòng cô, vẫn mà trắng đen làm chủ đạo, grap giường đen thui nhưng nay lại nhiều thêm chiếc bàn làm việc và một cái laptop toát lên vẻ chín chắn của người chủ. Căn phòng này cô từng ở, chiếc giường này cô từng nằm, thậm chí người trước mặt này, cô từng ôm. Nhưng bây giờ, vật không thay đổi, người lại đổi thay......
_"Này..này...sao. vậy? " Phong. Vân thấy cô thất thần, đáy mắt còn hiện lên nhàn nhạt ưu thương, Phong Vân gọi cô , tiếng cũng không nghe, đành lấy tay quơ quơ trước mặt cô, hơi ấu trĩ nhưng cũng thành công lôi kéo Kỳ Hân trở về hiện thực, ưu thương tan biến nhanh chóng :
_"Ân, sao? " Kỳ Hân hướng Phong Vân treo cái nụ cười yếu ớt, giọng nói ôn nhu vài phần.
_ "Cô thất thần nha, tôi có gọi vài lần nhưng cô không để ý, đang nghĩ gì vậy? "
Nhìn nụ cười trên gương mặt ấy, Phong Vân thật muốn tiến đến ôm lấy, nhẹ vỗ lưng cô và nhẹ nhàng nói 'không sao, có tôi đây rồi '... Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thôi , không làm thật, cô không muốn doạ Kỳ Hân nửa đêm còn bỏ chạy đâu a~
_"Không sao? Một chút chuyện cũ thôi, cô chỉ phòng đi, tôi về phòng, khuya rồi, cần nghỉ ngơi "
_"À, đồ ngủ đây, cùng bàn chải,khăn tắm, còn mới, tôi chưa dùng qua lần nào cả, cô ngủ ở phòng đối diện phòng tôi đi. Trong phòng đó có phòng tắm riêng. Cô tắm rửa rồi ngủ sớm đi, chắc cô mệt lắm rồi, ngủ ngon nhé! "
Kỳ Hân hơi ngượng ngùng nhận lấy, cười cười :
_"Cảm mơn, làm phiền cô quá! "
_"Không có gì, cô mau đi nghỉ ngơi đi! "
_"Ân..! " Kỳ Hân cầm túi xách và những vật dụng đồ xoay người hướng cửa đi tới, vặn chốt cửa, ra khỏi phòng.
Phong Vân cười cười, lấy đồ định đi tắm, vừa xoay người, lại nghe tiếng chốt cửa vang lên, cô nhìn ra, thấy một cái đầu bé bé ló vào, vươn nụ cười tinh nghịch :
_"Cô cũng ngủ ngon nhé, Phong Vân! "
Rồi cái đầu bé bé lập tức rút lui, tiếng đóng cửa vang lên. Phong Vân bất động vài giây,..chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?? Chung quy khoé môi không giấu được ý cười nhạt.
Kỳ Hân tắm xong đã là h hơn, cô ngồi trên giường điều chỉnh chút máy lạnh, đắp chăn chuẩn bị ngủ, tiếng gõ cửa lại vang lên , tưởng là Phong Vân nên cô nhanh chóng ra mở cửa, nhưng ngoài cửa lại ngoài ý muốn là bà Kim:
_"Dì tìm con có gì không ạ? "
_"Đem cho con ly sữa thôi! "
_"Cảm mơn dì! "
Bà Kim cười cười nhưng không còn trìu mến ban đầu mà nhiều hơn phần hoang mang, rối rắm, tất nhiên, thông minh như Kỳ Hân đã nhìn ra được sự khác thường này.
_"Dì có chuyện muốn nói với con đúng không? Dì vào phòng đi, đứng ngoài kẻo lạnh "
Thật là đứa trẻ hiểu chuyện.
_"Dì..Dì..."
Thấy bà Kim ấp úng, cô có dự cảm không lành, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên :
_"Có chuyện gì, dì cứ nói đi ạ . Con không có gì cả, dì không cần phải khó xử như vậy! "
Nghe Kỳ Hân nói như vậy, bà Kim từ từ lấy tấm hình ra, run run đưa tới trước mặt Kỳ Hân, nhẹ giọng :
_"Người trong hình..là..con đúng không? "
Kỳ Hân nhìn vào tấm hình, tim như lại thắt chặt, nhận lấy tầm hình, giọng nói có chút run rẩy, nghẹn ngào, nước mắt chực chờ, tay nhẹ vuốt ve gương mặt đẹp đẽ trong hình :
_"Đúng..vậy, là con. Sao dì lại có tầm hình nầy? "
Bà Kim nhìn dáng vẻ cô bây giờ bỗng thấy quen thuộc. Hình như cũng giống như Phong Vân lúc ông Phong phát hiện, ông ấy a~ đã khiến hai cô gái phải khổ sở nhường nào, nhất là cô bé này. Bà bỗng thấy đồng cảm, vì..mình..cũng từng như vậy . Bà thở dài hơi như hạ quyết tâm, bà bình tĩnh nói :
_"Thật ra, tầm hình này chưa bao giờ tới được tay Phong Vân, con bé không hề biết sự tồn tại của nó, không hề biết "
Không để Kỳ Hân nói, bà Kim tiếp tục :
_"Bất kể năm trước Phong Vân có làm gì con, nói gì tổn thương con, con cũng đừng tin...được không? "
Kỳ Hân bắt đầu hoang mang , siết chặt tầm hình trong tay :
_"Dì..Dì nói gì vậy? "
Bà Kim sâu kín thở dài :
_"Tất cả.. Tất cả chỉ vì nó muốn bảo vệ con thôi...." Rồi bà kể lại hết toàn bộ sự thật năm trước cho Phong Vân nghe, từ việc ông Phong dùng cô uy hiếp Phong Vân đính hôn, đến việc Phong Vân té cầu thang quên mất cô, ông Phong còn giấu diếm tin tức về cô năm qua, bà Kim kể lại tất cả.........
Khi kết thúc, bà Kim hỏi cô câu :
_"Con còn yêu con bé không? Dì không giống ông ấy, không ngăn cản nữa.. Nếu còn hãy giúp con bé hồi phục. Dì tin ttưởng con bé sẽ nhớ ra con. Con bé cần con! "
Lúc bà Kim ra khỏi phòng là lúc nước mắt cô rơi lả chã. Trong lòng cô luôn gào thét ' tại sao lại ngu ngốc như vậy, tại sao Phong Vân lại chịu đựng mình, nói với cô lúc đó, cùng nhau vượt qua thì được rồi, cô không sợ nguy hiểm, hi sinh tình yêu của mình để bảo vệ cô chu toàn sao, cô cũng không cần. Nếu nói với cô thì cô sẽ không rời khởi rồi, sẽ ở đây, đằng sau cô ấy, ít nhất sẽ không để cô ấy phải tổn thương thể xác như thế, với lại tổn thương cô như vậy vui lắm sao, để bảo vệ cô mà thương tổn cô tê tâm phế liệt như thế khác gì giết chết cô, tại sao..lại phải làm như vậy..cái đồ Phong Vân ngu ngốc này?!!! '
"Rầm" lúc này, mưa ngoài trời còn lớn hơn, sấm nổ vang rền. Nghe tiếng rầm ấy, Kỳ Hân ngồi thụp xuống đất, đầu vùi vào đầu gối khóc nức nở, sấm chớp làm cô sợ hãi, những hình ảnh ấy lại hiện ra : hình ảnh Phong Vân đính hôn, lúc cô ấy không ngần ngại đẩy cô ra, sỉ nhục cô ghê tởm, nói cô không xứng với cô ấy, với cô ấy, cô không đáng xu, cô ấy bỏ mặc cô chạy ngoài mưa đến khi có tiếng két vang lên và rồi cô nghe mùi máu tanh nồng. Kí ức đáng sợ vẫn như ám ảnh trong cô khiến cô sợ hãi. Mặc dù đã biết sự thật nhưng sự tổn thương đó quá lớn, khiến nó tồn tại mãi, từng hành động, từng câu nói của Phong Vân năm trước như mũi dao nhọn đâm vào tim cô. Một câu lại một câu giết chết thứ đang đập trong lòng ngực trái của cô.
Giọng Kỳ Hân khàn khàn lẩm bẩm " tại sao lại phải làm như vậy? Tại sao?"
Sau đó đầu cô mơ hồ ngã vào lòng ngực ấm áp. Không rắn chắc như đàn ông nhưng mềm mại để cô dựa vào. Vốn tính đem chăn qua cho Kỳ Hân nhưng không ngờ lại thấy cô ngồi bệt xuống đất khóc thương tâm, mỗi đợt sấm vang lên, vai Kỳ Hân lại run rẩy cái. Phong Vân lập tức hiểu là cô sợ sấm. Không nghĩ ngợi gì lập tức qua ôm lấy cô, tay vuốt lưng cô nhè nhẹ, giọng nhẹ nhàng ôn nhu trấn an :
_"Không sao, không sao, tôi ở đây, đừng sợ !"
Ngửi được mùi hương quen thuộc, cái ôm trấn an, giọng nói ấm áp ' đừng sợ', Kỳ Hân vẫn còn đủ tỉnh táo để biết người ôm mình là ai, khóc càng dữ dội hơn, dụi đầu vào trong lòng ngực ấy, Kỳ Hân nói nghẹn ngào mang theo trách cứ nho nhỏ "Ngốc nghếch...tại sao phải làm như vậy.. Tại sao chứ?! "
Cứ như vậy, một người kiên nhẫn trấn an, một người khóc đến đáng thương. Cuối cùng người khóc xong mệt mỏi ngủ trong lòng kẻ trấn an.
Phong Vân ẵm Kỳ Hân lên giường, vén vài cọng tóc tán loạn trên mặt cô ra:
_"Khóc đến cả mắt đề sưng húp thành cái dạng gì rồi, kẻ nào làm cô ra nông nỗi này là kẻ khốn nạn nhất thế gian "
Vừa nói, Phong Vân vườn ôn nhu đắp chăn cho cô, rồi định đi về phòng. Nhưng nhìn ra ngoài, mưa vẫn thực lớn, Phong Vân nghĩ nếu tình huống khi nãy xảy ra nữa thì sao? Người này sợ sấm chuyên nghiệp luôn rồi. Phong Vân đành luôn lên góc giường, cũng kéo chăn đắp cho mình, tay vòng qua Kỳ Hân mà vỗ vỗ cho cô ngủ được an giấc, nhỏ giọng nói "Ngủ ngon" rồi Phong Vân cũng tiến vào mộng.
Lúc này bà Kim lại đang đứng trước bàn thờ ông Phong nhẹ giọng nói :
_"Đây là lần đầu tiên tôi cãi lời ông nhưng vì con gái, tôi ích khỉ lần vậy, nếu ông trách tôi thì đợi khi tôi xuống dưới sẽ bồi ông, được không? Còn bây giờ, xin ông chúc phục cho tụi nó, tôi cầu xin ông, với con bé đó, tôi chắc rằng con gái chúng ta sẽ hạnh phúc, vui vẻ . Tôi chắc chắn! ""
Bà Kim nờ̉ nụ cười đầy ôn hoà thắp nén nhang, lén chùi ít nước mắt rồi lặng lẽ về phòng. Trong lòng luôn hy vọng việc làm của bà hôm nay là đúng!
------------------------------------------------
(t/g: tính đổi tên truyện, ai có sáng kiến gì không?Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện. Cầu bình chọn, bình luận luôn nha! )
̀
?----
̀
́
''̣