Là Tự Cô Đơn Phương Sao?

chương 11: nữ phụ hiện thân. 'có thể sao ?'

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người ta nói có rất nhiều cách để quên đi người,chẳng hạn như đi đến nơi khác hay quen người khác và tập quên dần tình cảm đó. Nhưng cô lại chọn cách khác. Cô !..sẽ xa cách ,thái độ xa cách chút , thời gian sẽ làm quên đi thôi đúng không ?? 'Có lẽ tao sẽ không thể cạnh mày,quan tâm mày thường xuyên nữa rồi,mày..có buồn không hay vẫn bình thường vậy Vân ? '

------------------------------------------------

Bước chân nặng nề đến lớp,cô hoang mang,nơm nớp lo sợ,sợ khi gặp Phong Vân thì cô biết phải làm gì đây ? Sẽ nói gì đây ? Đứng trước cô ấy liệu cô còn đủ dũng cảm để xa cách ? Cô lắc lắc đầu để lấy lại bình tĩnh,thở 'phù~' ra hơi,'cô phải mạnh mẽ,phải mạnh mẽ !'

Bên ngoài hành lang lớp,Phong Vân đang đứng nói chuyện với Thiện Long,thấy cô xách cặp vào lớp,không tự chủ Phon Vân giương lên nụ cười,tay giơ lên định chào :

_" Chào ! " cô ấy gọi

Cô nghe chứ ,thấy chứ ,thấy tất cả nhưng là cô cố́ tình phớt lờ rồi đi vào lớp. Tay Phong Vân ở giữa không trung từ từ rút lại,nụ cười trên môi tắt hẳn,Phong Vân cau mày khó hiểu chợt loé trong ánh mắt trong suốt kia nhưng rồi cũng lập tức biến mất.

Do đang trong kì thi HK II nên cô rất bận rộn,đang học tiết Địa nhưng trên bàn cô nào chỉ có môn,có nào là Toán,Vật Lí nữa (t/g : chăm học gê chưa !). Thấy vậy,Phong Vân hỏi :

_"Sao học nhiều môn quá vậy ?"

..........Không có tiếng trả lời..........

Cô ấy kiên nhẫn hỏi lại :

_"Ê, tao hỏi sao học nhiều....."

_"IM !!" Cô bỗng gắt lên làm Phong Vân im bặt. Cô chỉ biết làm vậy thôi chứ không thôi cố lại lộ ra sự ôn nhu,yếu đuối khi nói chuyện với cô ấy nữa.

'Xin lỗi,Vân ! Nhưng tao buộc phải xa cách vậy thôi !'

Hôm sau,khi cô bước vào lớp thì đã nghe Tâm Phương la lên :

_"Ợi ! Ngọc có người thích rồi đó nha ! "

_"Cái gì dạ má ! Xạo qn quá !" cô nói lại

Tâm Phương :

_"Thiệt chứ bộ !"

_"Ồ ! Cứ cho là thiệt đi ! Mà là ai ??" cô nhướng mắt hỏi

_"À là con Thảo Nguyên đó !" Tâm Phương nói.

_"Aaaa !! Mà Thảo Nguyên nào má ??"(t/́g : trớt quớt à ! ). Cô không biết là ai cả.

_"Là con nhỏ đẹp đẹp học chung học thêm Toán đó,lớp x ă !"Tâm Phương.

_" Ơ ? Biết rồi ! Mà sao mày biết nó thích tao,huống hồ chi nó là con gái mừ lại có nhan sắc nữa chứ ?? " cô vẫn không tin.

_"Tại hồi ra về hôm qua ,nó hỏi tao là mày có ghệ chưa ? Cái tao nói 'Chưa'. Cái tao mới hỏi 'mày định cua nó hả ?' hỏi giỡn thôi mà ai ngờ nó trả lời 'Ừm !'. Theo tao chắc nó les rồi !" Tâm Phương nói lèo.

Mấy đứa gần đó "Ồ !" lên tiếng và không ngoại trừ Phong Vân nhưng...cô thấy trong mắt cô ấy có chút sự phức tạp.

Cô xua tay nói :

_"Thôi bỏ đi ! Bỏ đi !"

Sáng hôm sau,trong lúc học thêm Toán,cô cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Bực bội cô đảo mắt nhìn xung quanh thì bắt gặp ngay ánh mắt của Thảo Nguyên,ánh mắt tròn xoe không rụt rè,rất tự tin mà nhìn trực diện vào cô. Cô vội tránh đi đó bởi cô biết ánh mắt đó biểu thị cho cái gì vì cô đã từng nhìn Phong Vân như vậy. Thảo Nguyên quay đầu đi chỗ khác nhưng không giấu được nụ cười đã vương trên môi.

Giờ về,bạn cô đã về hết,chỉ còn mình cô đứng đợi cha rước . Cô nhìn tới tới nhìn lui, vô tình nhìn thấy cô gái cao ráo,dáng người mảnh khảnh ,gương mặt rất đẹp,với chiếc xe đạp thể thao đang đứng lấp ló ở phía sau cô.

Cô đang đi lại đó xem là ai ,thì thật không may cô vấp vào cục đá nên té ra đất,cặp sách gì đều văng ra hết cả.(t/g : mất hình tượng Ngọc Ngọc nhà ta quá !).

Cô "Ui da " tiếng,nhăn mặt đau đớn,đang tính ngồi dậy để lụm cặp sách thì...tập sách đã nằm gọn trong cặp mà cặp thì đang ở trước mặt cô bởi lực nắm của bàn tay trắng noãn với tiếng nói trầm trầm :

_"Bạn có sao không ??"

Dường như tiếng nói có mị hoặc,khi xong cô ngước lên 'Ôi ! Ai đây ? Sao đẹp quá. Là cô gái tóc mượt mà không mái được cột cao,mặt áo sơ mi trắng,tay dài xắn lên trái ngược với cô là sơ mi đen. Cô gái mặc chiếc quần jeans rách xanh dương nhạt tới giữa cẳng chân,bata trắng. Gương mặt trái xoan,sống mũi cao ,môi mỏng. Chắc đây là thiên thần rồi,cô là ác quỉ sao ?' (t/g :Ngọc Ngọc,trí tưởng tượng thật là phong phú ). Nhận thấy mình đã đi quá xa,cô hắng giọng đứng dậy :

_"Không..không sao !" cô vừa nói lắp vừa phủi phủi cát dính trên mình.

Thảo Nguyêng nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh (không có cô nha ),vươn tay ra,nói :

_"Không sao là tốt rồi. Mà cho tôi làm quen nhé ! Tui là Đỗ Thảo Nguyên !"

_"Phạm Hoàng Bảo Ngọc ". Cô trả lời rồi lịch sự bắt tay.

_"Tên rất đẹp !"Thảo Nguyên khen.

_"Cám ơn !" cô khách sáo.

_"Tối nay đợi ib của tôi nhé !"Thảo Nguyên bỏ lại câu rồi leo lên xe đạp về.

'Sao tui phải đợi ?? Mình đâu là gì của nhau !'cô nghĩ. Cha cô tới riếc nên cô cũng đi về. Nãy giờ Phong Vân đã thấy tất cả,từ đâu tới đuôi. Khi nãy ,thấy cô té,Phong Vân định chạy ra đỡ nhưng chân vừa cất bước thì đã có người nhanh hơn rồi. Thấ́y cảnh tượng ban nãy,bỗng cỗ chua xót nổi lên trong lòng Phong Vân.

Tối đến,cô đang học bài cho kì thi thì messenger của cô có tin nhắn,cô mở ra :

Thảo Nguyên|Đang hoạt động|

Thảo Nguyên

_"Hello ? Nhớ tôi không ?

Bảo Ngọc

_"Nhớ rõ."

Thảo Nguyên

_"Hồi sáng tôi giúp bạn,vậy bạn trả ơn tôi thế nào đây ?"

Bảo Ngọc

_"Không ngờ bạn thực dụng đến vậy ?"

Thảo Nguyên

_"Đương nhiên. Không ai cho không ai cái gì đâu ^^ "(t/g: muốn tiếp cận thì nói đại đi,lí do lí chấu gì nữa !)

Bảo Ngọc

_" chai Mirinđa được không ?"

Thảo Nguyên

_"Chấp nhận !"

Bảo Ngọc

_"Dấu like"

Thảo Nguyên

_"À ! Bạn có yêu con gái không ?"

Cô hơi bất ngờ vì câu hỏi này.

Bảo Ngọc

_"Chắc không !"

Thảo Nguyên

_"Vậy luôn ! Nhưng tôi sẽ làm bạn yêu tôi !"

Bảo Ngọc

_"Có thể sao ?"

Thảo Nguyên

_"Có thể !"

Bảo Ngọc

_"Dấu like"

------------------------------------------------

Trưa hôm sau,lúc cô đi tới lớp thì ngạc nhiên-Thảo Nguyên thân áo dài giống cô nhưng tóc xoã,uốn cong phần đuôi nhìn thập phần quyến rũ (miễn nhiễm với cô). Thảo Nguyên đang nói chuyện với Tâm Phương ngoài hành lang,thấy cô đi vào,Thảo Nguyên nói lớn :

_"Có ai đó đang thiếu tôi chai mirinđa phải không ta ?"

Cô thở dài đi vào lớp lấy k rồi đi ra trở lại,trong lòng sớm đã hối hận sao lúc đó cô lại nói Thảo Nguyên là thiên thần chứ ? Giờ cô biết rồi,phải là ác quỉ mới đúng. Đi tới chỗ Thảo Nguyên,cô nói :

_"Đi !"

_"Đi đâu ?"Thảo Nguyên hỏi

_"Thì đi mua nước !" cô bực bội.

_"Ờ ! Ờ !" Thảo Nguyên trả lời

Đi dưới sân trường,nắng gay gắt,nhưng trên đầu cô lại có đôi tay trắng noãn che lại,vâng ! Là của Thảo Nguyên đấy.

_"Sao bạn nói chuyện lạnh lùng quá vậy ?" Thảo Nguyên hỏi

_"Nếu bạn đồng ý thì xưng hô mày-tao đi cho dễ còn nếu không đồng ý thì thôi !" cô nói

_"Cũng được thôi. Vậy ..sao mày nói chuyện lạnh lùng quá vậy ?" Thảo Nguyên lại hỏi

_"Với người lạ thôi !" cô bình thản nói

_"À !!" Thảo Nguyên gật gù phụ họa.

Nhét chai Mirinđa vào tay Thảo Nguyên,cô nói :

_"Trả ơn xong rồi ,tao lên lớp đây !" rồi cô đi mạch không thèm quay đầu.

'Thật thú vị ! Sẽ không còn là người lạ nữa đâu'Thảo Nguyên nói thầm.

Trong tiết Sinh,Phong Vân hỏi cô :

_"Nghe nói Thảo Nguyên lớp x thích mày ??"

_"Có lẽ vậy !" cô nói

_"Còn mày thì sao ?"Phong Vân lại hỏí

_"Bình thường !"thái độ dửng dưng,cô nói.̀

Nghe câu trả lời của cô,Phong Vân bỗng thấy vui trong lòng nhưng lại buồn vì sao cô lại như vậy :

_"Sao mày xa cách với tao quá vậy ?" nhịn không được,Phong Vân hỏi

_"Tại bây giờ tao..tao..ghét mày rồi !" Lời cô nói ra mà lòng cô đau như cắt,đau lắm.

Phong Vân sững sờ rồi im lặng lúc sau đó là chua xót nhưng vẫn trả lời :

_"Tao không biết vì lí do gì mà mày ghét tao nhưng tao ..không ghét mày,mày vẫn là bạn thân của tao !" (t/g : bạn thân,bạn thân hoài,giờ thấy ghét chữ 'bạn thân' này quá !)

Cô im lặng ~~

_"Mà mặt mày dính cái gì kìa ?" Phong Vân chợt nói

Cô giật mình lấy tay chùi nhưng khổ nổi chùi hoài không hết. Phong Vân cười cười nói :

_"Thôi ! Để tao chùi cho !"

Cô chưa kịp thích ứng Phong Vân đã áp tay trái lên mặt cô,tay phải chùi chùi gì đó trên trán cô. Phong Vân làm nhẹ nhàng như sợ cô đau. Tim cô đập thình thịch thình thịch khi hơi thở của Phong Vân phả vào mặt cô,gương mặt cô ấy gần kề,mùi sữa tắm đó thực dễ chịu. Cô thật muốn thời gian đừng trôi nữa !

Như chợt nhớ tới điều,cô giật mìmh :"xa cách ! Mình phải xa cách mà ! " Cô vội đẩy Phong Vân ra,đứng dậy chạy ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của Phong Vân,của bạn bè và giáo viên nữa. Vừa chạy ra khỏi lớp, giọt nước mắt đã theo khoé mắt cô chảy xuống. Cô vừa chạy vừa lắc đầu 'Làm ơn. Làm ơn đừng đối xử tốt với tao như vậy nữa mà !'. Cô đang chạy thì va phải người,cô vội :

_"Xin lỗi ! Xin lỗi !!"

_"Bảo Ngọc ??"

Thảo Nguyên nói

_"Mày bị gì dạ ?? " nắm tay cô,Thảo Nguyên lại hỏi.

Ngước lên nhìn thấy Thảo Nguyên cô vùng tay ra rồi chạy đi bỏ lại Thảo Nguyên lòng như thắt lại khi thấy Bảo Ngọc khóc. 'Mày khóc sau ? Khóc vì ai chứ??'

Cô chạy mặc cho nước mắt cứ tuôn mà không hay rằng trong lớp Phong Vân cũng đang có cỗ mất mát cùng..đau lòng !!

------------------------------------------------

T/g : gây cấn quá ^^́

Truyện Chữ Hay