(Giải thích trước:
Máy chụp cắt lớp vi tính - gọi tắt là máy chụp cắt lớp, hay còn gọi là máy chụp CT scan - là thiết bị chẩn đoán hình ảnh hiện đại sử dụng tia X để chiếu xuyên qua các mô mềm bên trong cơ thể nhằm mục đích tái tạo những hình ảnh từ hình chiếu thu được.
Quỷ vực: quỷ là ma quỷ, vực là khu vực, phạm vi, tóm lại hiểu đơn giản là một không gian ảo ảnh được tạo ra bởi năng lượng ma quỷ nào đó trong phạm vi nhất định nhé.)
Doãn Tùng nghe hỏi, cau mày nghiêm túc suy nghĩ một hồi: "Tôi nhận ủy thác của người khác, tôi là thiên sư, đang đi giải quyết công việc."
Phong Tuyền thầm nghĩ làm gì có thiên sư nào như anh, hơn nữa rõ ràng anh vừa nghĩ ngợi tìm cớ.
Nhưng hắn không vạch trần người ta: "Tôi cũng thế."
Phong Tuyền không chú ý tới cái nhướng mắt của Doãn Tùng sau khi nghe hắn trả lời, dường như anh ta không hề thích thiên sư.
Hắn nhìn bệnh viện cũ kỹ đèn điện sáng trưng cách họ không xa: "Đi cùng chứ?"
Doãn Tùng gật đầu: "Được."
Đó là một không gian kỳ quái yên tĩnh, tuy Phong Tuyền tạm thời chưa rõ vì sao không gian này lại hình thành, nhưng hắn đã nhận ra tòa nhà bệnh viện chính là trung tâm của nó.
Trên bức tường cũ nát treo tấm bảng gắn dòng chữ đỏ "Bệnh viện Trung tâm Nam Thành", các nét chữ đã rơi rụng quá nửa. Hai người bước vào sảnh chính, nhiệt độ không khí tức thì tụt xuống, lạnh lẽo thấu xương.
Đối diện họ là quầy lễ tân, trên quầy đặt một chiếc điện thoại bàn và một máy vi tính. Những tờ bệnh án rơi lả tả trên đất loang lổ vết máu màu đỏ nhạt.
Chớp mắt sau, khung cảnh đột ngột thay đổi, tiếng người huyên náo.
Một y tá đẩy xe dụng cụ vội vã lướt qua trước mắt Phong Tuyền, hai hàng người dài dằng dặc đứng trước quầy lễ tân, tiếng ho khan không dứt vang vọng khắp sảnh.
Phong Tuyền mặc kệ những ảo ảnh chen chúc bên mình, ung dung bước về phía trước.
Vừa lúc đó, một sản phụ kiệt sức được đẩy ra ngoài, bào thai chết đã thành hình hoàn chỉnh nằm trong một chiếc khay, bị y tá mang đi trước ánh mắt đau khổ của sản phụ.
Phong Tuyền nhấc chân đi theo.
Trước khi đi, hắn quay đầu liếc nhìn Doãn Tùng. Đôi mày tuấn tú của anh ta cau lại, môi mím chặt thoạt trông đầy vẻ lạnh lùng, không nói một lời theo gót hắn.
Nhìn đám đông ồn ào chen lấn xung quanh, Phong Tuyền cảm thấy thật đồng cảm. Tiếng người ầm ĩ, còn có người lớn giọng nói rất chói tai, thực sự khiến người ta bực bội.
Y tá đi thẳng đến khu vực giống như bãi tập hợp rác thải, thả thi thể trẻ sơ sinh trên một mặt bàn rồi đi mất. Chưa đầy vài phút sau, một người khác đẩy cửa bước vào, nhấc cái xác lên xem xét rồi lắc đầu, ném nó vào đống máu thịt bê bết bên cạnh như ném rác.
Cánh cửa lần nữa khép lại, căn phòng chìm vào bóng tối.
Tiếp đó, Phong Tuyền xuất hiện trước một bàn mổ đèn rọi sáng lòa.
Lọt vào tầm mắt hắn là khoang bụng máu thịt be bét. Hắn nheo mắt nhìn sang Doãn Tùng, lông mày người kia cũng đang nhíu đến thành hình dãy núi, chỉ là ánh mắt điềm nhiên nom thật vô cảm.
Các bác sĩ cạnh bàn mổ đều đang bận rộn, bệnh nhân được tiêm thuốc tê, im lặng nằm dưới tấm vải vô trùng. Vài bác sĩ đang lúi húi trong ổ bụng của anh ta, Phong Tuyền chứng kiến họ liếc nhau rồi lấy ra một cơ quan nội tạng hình hạt đậu cô ve hoàn hảo khỏe mạnh đặt lên khay nhỏ, bỏ vào dụng cụ bảo quản nội tạng.
Khung cảnh tối đi, hai người lại xuất hiện trong một hành lang phủ trùm ánh đèn trắng ảm đạm. Phong Tuyền tới bên cửa sổ nhìn xuống, đây là tầng hai.
Hắn sờ lá bùa ngụy trang âm linh trên lồng ngực mình, thêm vào đó một nét vẽ. Quỷ khí tức khắc bốc ra từ cơ thể hắn, hòa trộn với không gian bệnh viện ma quái. Một giây sau, hắn lần nữa bị kéo vào một khung cảnh khác.
Tầng hầm B, u ám tối tăm.
Hành lang đen kịt này không giống những tầng trên, ở đây lắp hệ thống đèn cảm ứng âm thanh mờ ảo, vài chiếc đèn ngay phía trước họ hình như đã hỏng, Phong Tuyền đi qua cũng không thấy chúng sáng lên.
Toàn bộ hành lang chỉ có tiếng từng bước chân của hắn nện xuống mặt đất.
Phong Tuyền quay phắt lại.
Doãn Tùng đang đi theo hắn, còn tỏ vẻ khó hiểu khi thấy hắn dừng đột ngột.
Hắn hỏi: "Anh bước đi không có tiếng hả?"
Doãn Tùng xin lỗi một câu, sau đó giậm mạnh chân xuống sàn.
Phong Tuyền thiếu chút bật cười. Hắn khoát tay: "Cứ đi như bình thường là được."
Vì vậy trên hành lang lại chỉ vang tiếng bước chân của hắn. Người phía sau di chuyển như mèo, thong thả đặt từng bước, rất có phong thái của danh nhân thời cổ đại.
Đáng tiếc Phong Tuyền không phải kẻ biết thưởng thức. Hắn không dám để Doãn Tùng đi sau mình, bèn giảm tốc độ xuống đi song song với anh ta.
Không biết họ đã đi bao lâu, trước mắt rốt cục không còn là hành lang tối mịt, bên cạnh cũng không còn là bức tường hai màu xanh trắng nữa. Một bóng đèn bỗng nhiên bật sáng, vách tường dính máu chắn trước mặt họ, đã đến cuối hành lang rồi.
Hai bên trái phải có hai cánh cửa gỗ cũ, những dấu tay máu hỗn loạn in đầy ô kính. Phía trên cánh cửa có gắn bảng tên, nơi đây là...
Nhà xác.
Hai căn nhà xác.
Phong Tuyền nhìn sang Doãn Tùng, nghiêng người giơ tay ra dấu mời, cười híp mắt nói: "Doãn thiên sư, mời ngài đi trước."
Doãn Tùng bình thản gật đầu, rút khăn lót tay, đẩy mở cửa gỗ bên trái.
Không ngờ bên trong phòng lại có đầy đủ các loại thiết bị khám chữa bệnh, chính giữa phòng đặt ba chiếc giường, các bệnh nhân đeo mặt nạ ô xy, tay cắm kim truyền dịch duy trì sự sống đang nằm đó.
Bọn họ đều mặc áo quần rách rưới, bởi vậy Phong Tuyền và Doãn Tùng có thể nhìn thấy những miệng vết mổ mới khâu dữ tợn kéo dài từ ngực tới bụng. Có lẽ họ mới phẫu thuật chưa lâu, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ không biết bởi đau đớn hay vì nguyên nhân nào khác, cả căn phòng âm vang tiếng hít thở của họ, miệng vết thương mới xử lý bị kéo căng một chút, máu đỏ tràn ra.
Doãn Tùng nhíu mày, ngón tay nhẹ phất qua khoảng không bên trên cơ thể bệnh nhân thứ nhất, kết luận: "Trong người thiếu thận, đáy huyệŧ và phổi phải."
Bệnh nhân thứ hai, anh ta nói: "Không có thận, ruột mất quá nửa, phổi và gan không hoàn chỉnh."
Đến bệnh nhân thứ ba, lồng ngực người đó không hề có dấu hiệu hô hấp: "Tủy xương, thêm cả toàn bộ cơ quan nội tạng đều mất, trái tim khỏe mạnh cũng vừa bị lấy."
Xem ra bệnh viện này đang thực hiện hoạt động nhốt người và lấy nội tạng trái phép? Chỉ không biết tội phạm là một nhóm người hay là cả bệnh viện.
Phong Tuyền cũng không khỏi có cảm giác anh chàng Doãn Tùng kia là một cái máy chụp CT scan hình người.
Hai người ra ngoài rồi bước vào căn phòng khác, liếc mắt một lượt có thể nhìn thấy trọn vẹn khung cảnh trong phòng.
Những giường đặt thi thể xếp thành hàng, trên mỗi giường phủ một tấm vải trắng. Chân của thi thể lộ ra ngoài, ngón chân treo nhãn ghi thông tin người chết.
Đúng lúc này, tất cả vải trắng trên giường thình lình không gió mà bay, cứ như thể đang đón tiếp họ.
Phong Tuyền và Doãn Tùng vẫn rất bình tĩnh. Doãn Tùng lững thững đi trước, lông mày còn chưa giãn ra nhưng bước chân lại rất thản nhiên, tựa như đang đi dạo giữa những hàng cây dưới ánh trăng tỏ chứ không phải đang đứng trong nhà xác. Phong Tuyền phát hiện anh ta rất có phong độ quý công tử thời xưa, hoặc giống như cậu ấm nhà cao cửa rộng được giáo dục thời dân quốc vậy, chung quy không phù hợp với thế giới hiện tại lắm.
Doãn Tùng đột nhiên dừng lại, Phong Tuyền chợt nhận ra hình như mình nhìn anh ta hơi lâu quá rồi.
Anh ta dừng lại để cúi nhìn xác chết bên cạnh, vải trắng bị gió thổi lật một góc, lộ ra nửa hốc mắt lõm xuống. Doãn Tùng cực kỳ cẩn thận lót tấm khăn tay màu xám, xốc toàn bộ tấm vải trắng lên.
Đường nhìn của Phong Tuyền cũng theo đó hạ xuống thi thể bên dưới.
Hắn lập tức hoảng sợ.
Cái xác biến màu xám xanh, da khô quắt, hẳn đã chết một thời gian rồi, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc không phải thời gian tử vong mà là vì thân thể kia không trọn vẹn. Hai hốc mắt lõm sâu, nhãn cầu đã mất; phần bụng trần trụi bị lột một mảng da, một miệng vết thương lớn kéo dài từ trên xuống dưới được khâu lại cẩu thả, đầu sợi chỉ chìa ra dữ tợn.
Doãn Tùng lẳng lặng quan sát cái xác một lượt, sau đó đảo mắt sang những xác chết khác trong phòng.
Phong Tuyền thầm nghĩ, hẳn đối phương cũng chẳng muốn "hạ mình" đi lật từng tấm vải liệm quấn thi thể đâu.
Chợt thấy thanh niên nhã nhặn khoác trường bào đầy vẻ trí thức nọ nâng tay phải lên, một luồng khí nhanh chóng hội tụ trong lòng bàn tay anh ta. Bàn tay đó nhẹ nhàng ấn xuống, luồng khí tức thì dâng cao trong phạm vi toàn bộ nhà xác, tất cả vải trắng đắp trên thi thể đều bị nhấc lên, tầng tầng lớp lớp tung bay rồi rơi xuống xếp chồng lên nhau ngay ngắn.
Phong Tuyền vừa thán phục vừa ngạc nhiên.
Thiên sư tu huyền thuật, thiên sư giỏi có thể mượn dùng sức mạnh khắp trong trời đất, nhưng hầu hết thiên sư tu đến cuối đời cũng không chạm tới được một góc sức mạnh đó – nếu quay ngược về thời xưa, họ thậm chí không đủ tư cách được gọi là thiên sư. Mà chiêu thức Doãn Tùng vừa biểu diễn lại chứng tỏ khả năng nắm giữ và khống chế sức mạnh ấy một cách dễ dàng, ngoài sư phụ của hắn ra, Phong Tuyền chưa từng thấy ai có thể làm như vậy.
Người lợi hại đến thế, đáng lẽ hắn phải nghe danh rồi mới phải.
Thật là một nhân vật thần bí.
Lúc này Doãn Tùng đã lạnh nhạt rút tay về, dạo quanh quan sát từng cái xác. Phong Tuyền theo sau anh ta.
Những thi thể khác cũng giống thi thể đầu tiên họ thấy, tàn khuyết không lành lặn. Hoặc mắt, hoặc da, hoặc tứ chi, hoặc nội tạng... Bọn họ đều bị cướp đi một phần bộ phận cơ thể, phần còn lại xếp trong nhà xác này, cứ như được chuẩn bị sẵn để có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào.
Phong Tuyền đi bên cạnh Doãn Tùng, làm bộ hỏi vu vơ: "Doãn thiên sư nhận nhiệm vụ gì thế? Xử lý âm linh hay phá quỷ vực? Không biết tôi có thể giúp một tay được không?"
Doãn Tùng im lặng một lát, đáp: "... Xử lý âm linh."
"Ồ?" Phong Tuyền chớp chớp mắt hứng thú "Ở đây nhiều âm linh như thế, không biết anh cần giải quyết linh nào?"
Doãn Tùng: "Phải quan sát đã."
Phong Tuyền gật đầu "À" một tiếng, không tiếp tục gặng hỏi anh ta. Quả nhiên một lời nói dối cần lấp liếm bằng vô số lời nói dối khác, người này rõ ràng không biết bịa chuyện, không nên bắt anh ta phải vắt óc suy nghĩ thêm nữa.
Đang lúc hai người đã xem xét xong toàn bộ thi thể trong nhà xác, dự định rời khỏi đây, một xác chết bên cạnh đột nhiên mở bừng đôi mắt trống rỗng!
"Cẩn thận!" Phong Tuyền cản trước Doãn Tùng, nhanh nhẹn rút một lá bùa kẹp trong hai ngón tay áp lên trán xác chết. Lá bùa tức khắc tự bùng cháy, khi ánh lửa lụi tàn, thi thể cũng từ từ nhắm mắt lại.
Phong Tuyền thở phào một hơi.
Hắn chỉ muốn đến đây xem tình hình, tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Thạch Việt, thật sự không muốn gây động tĩnh lớn đâu.
Đáng tiếc hắn còn chưa kịp thở xong, Doãn Tùng sau lưng bỗng nói một câu: "Muộn rồi."
"Cái gì..." Phong Tuyền quay đầu. Nhìn cảnh tượng xung quanh, lời chưa nói hết nghẹn luôn trong cổ hắn.
Chỉ thấy tất cả thi thể trên giường đều đang chậm chạp ngồi dậy.
Cánh cửa gỗ đột ngột đóng sập, lực tác động khiến ô kính trên cửa vỡ nát. Mà các thi thể vừa ngồi lên lại chậm rãi quay đầu, hướng về phía hai người đang đứng sâu trong góc.
"Ô." Phong Tuyền nhón chân ngó qua vai Doãn Tùng, gật gù nhận xét: "Không hay rồi, xem ra đành dùng bạo lực mà phá thôi?"
Doãn Tùng lạnh nhạt hỏi lại: "Khi gặp tình huống này, thiên sư thường xử lý thế nào?"
Phong Tuyền đáp: "Với tình huống bình thường thì đánh tan hết?"
Đáng tiếc bây giờ đang không trong "tình huống bình thường" đó – Hắn âm thầm bổ sung. Có điều hắn vẫn muốn xem xem Doãn Tùng sẽ chọn giải quyết vấn đề trước mắt bằng cách gì.
Nhưng Phong Tuyền không chú ý tới đôi mày người bên cạnh thoáng nhăn lại, lộ vẻ phản cảm sau câu trả lời của hắn.
Phong Tuyền móc một tấm giấy bùa trong túi ra, vừa vẽ bùa ngay tại chiến trường vừa nói: "Thế anh định làm thế nào? Có muốn tôi lên không?"
"Không cần." Doãn Tùng chẳng buồn liếc hắn, đi thẳng về phía đám xác chết đã đứng xuống mặt đất.
Phong Tuyền không rõ tại sao thái độ của anh ta bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã không rảnh để ý đến chuyện đó nữa, hai mắt sáng ngời nhìn cảnh tượng trước mặt.
---
Hết chương
---