(Giải thích:
Sư điệt: "điệt" là cháu của hàng chú bác cô dì, "sư điệt" là từ gọi đệ tử đời sau nhưng không phải đồ đệ của bản thân mình.
Chân nhân: người tu hành đắc đạo trong Đạo giáo, như Thái Ất chân nhân chẳng hạn.)
Dưới bài thi là một tờ quảng cáo dán trên mặt bàn, tuy đã được vuốt phẳng nhưng vẫn nhăn nhăn nhúm nhúm. Có lẽ tờ rơi này được người ta cẩn thận xé từ trên tường xuống, trên đó viết "Phòng khám Đại Đồng".
Phong Tuyền vươn tay nhẹ phẩy qua tờ rơi, đầu ngón tay tụ lại một vệt âm khí.
Hắn lẩm bẩm: "Hình như... Cũng không chỉ liên quan đến con người."
Đôi mắt đẫm lệ mờ ảo của Béo Đù không nhìn rõ màu xám tro nơi đầu ngón tay Phong Tuyền, cậu ta chỉ cảm thấy động tác và thần thái của hắn khá kỳ quặc.
Mà Dịch Bách đang ngồi một bên nhìn âm khí từ tờ quảng cáo bị đầu ngón tay hắn lôi ra ngoài, đôi mắt khẽ nheo lại.
Bóng đêm luôn đổ xuống rất nhanh. Trong phòng đèn điện sáng trưng, gần như biến mặt tường trắng tinh thành một tấm phản quang lớn.
Người nằm trên giường ngủ rất bất an. Dưới ánh đèn mổ thuần trắng, một bàn tay dính máu cầm lưỡi dao mổ sáng loáng chậm rãi vươn tới gần bụng anh ta.
Người nọ hoảng sợ mở to mắt, tứ chi ra sức giãy giụa, thế nhưng toàn thân anh ta đã bị trói chặt trên giường tự lúc nào, không thể động đậy. Anh ta chỉ có thể trợn trừng tưởng chừng sắp rách cả mí mắt mà nhìn dao mổ cắm vào bụng mình, "phập" một tiếng, lưỡi dao lọt vào da thịt, máu tươi tí tách chảy xuôi xuống ga giường trắng muốt.
"Tách tách."
"Tách tách."
Lưỡi dao khuấy động trong ổ bụng, va chạm vào cơ quan nội tạng, cắt đứt chúng.
Thanh dao dài mảnh cắm vào trong, lôi ra một đoạn ruột còn dính lớp mỡ vàng. Bác sĩ quấn ruột lên cánh tay, một vòng lại một vòng, quấn chặt.
Người trên giường hoảng sợ sắp ngất, bác sĩ bèn dùng dụng cụ banh mí mắt anh ta ra.
"Soạt soạt."
"Vù vù."
Thận bị gỡ ra, ruột bị cắt đứt đặt trên mặt bàn bên cạnh. Anh ta có cảm giác luồng gió lạnh căm đang thổi qua ổ bụng của mình, máu nóng dâng lên rồi từ từ bị đông cứng.
Bác sĩ giơ cây dao mổ lấp lánh ánh bạc trước mắt anh ta.
Đôi mắt bị giữ chặt không thể nhắm lại, trong đồng tử của anh ta, lưỡi dao từ xa nhanh chóng tiến tới gần rồi hóa thành một điểm, ngay sau đó là màu máu ngập tràn.
... Anh kinh sợ bật dậy, mồ hôi đầm đìa. Hốt hoảng sờ soạng xác nhận phần bụng mình, lại mò tới một mảng đẫm máu.
Phần bụng bị cắt xẻ, cơ thịt đỏ tươi bị xé ra, có thể lờ mờ thấy niêm mạc bụng bên dưới.
Anh không xử lý vết thương ngay, dường như cũng không cảm nhận được đau đớn, chỉ có sắc mặt thoáng chốc sa sầm. Anh nhấc đôi kính gọng vàng đặt bên cạnh đeo lên, bật công tắc đèn nhà tắm.
Căn phòng sáng như ban ngày.
Một bóng ma chỉ có nửa thân trên vươn ra từ sau lưng anh. Nó cười khằng khặc quái dị, hai móng vuốt quỷ đột ngột mọc dài, kéo một con ma mang hình dạng bác sĩ đang đứng bên giường nhét vào trong cơ thể mình, kế tiếp là âm thanh hàm răng gặm nuốt.Hôm sau, Phong Tuyền tìm một cửa hàng đồ thờ cúng trên bản đồ, gọi xe tới đó.
Khu vực này nằm rất gần trung tâm thành phố, thế nhưng lại rách nát trái ngược hoàn toàn.
Nơi đây tạm coi như thuộc nội thành, thoạt trông chẳng khác nào một kẻ bệnh nặng mới khỏi, khắp nơi tràn ngập bầu không khí bụi bặm xám xịt. Trên thực tế, vùng này mới được xếp vào nhóm khu vực kiến thiết trọng điểm trước đó không lâu, đang vào đúng thời kỳ nước sôi lửa bỏng để khai phá và đổi mới.
Đường Nam nối thông hai phía nam bắc thành phố, vì nhà cửa xung quanh còn khá mới, vị trí cũng không đắt giá, cộng thêm cách quy hoạch trước kia không có gì đáng chê trách nên khu phố đông đúc nhiễu loạn này vẫn được giữ nguyên. Hai bên đường là những ngôi nhà ba tầng đều đặn, tường ngoài nâu xám với những nóc nhà nhọn hoắt nhô lên, có điều mặt phố treo đầy biển hiệu đủ màu lòe loẹt và âm thanh khoan cắt rầm rầm trên mặt đường khiến người ta thậm chí chẳng thể nghĩ tới việc nán lại.
Phong Tuyền mò mẫm theo bản đồ, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng đồ thờ cúng nằm chính giữa dãy cửa hàng phía đông. So với siêu thị hàng tiêu dùng và tiệm bán chất tẩy rửa bên cạnh, trông cửa hàng này có vẻ rất tội nghiệp, chỉ chiếm một mặt tiền rất nhỏ. Trên cửa ngoài tiệm dán một tờ giấy vàng với ba chữ "Hội Duyên Đường" đỏ thắm được viết tay theo lối chữ Khải vuông vức, hai bên cửa viết "Bói hương tra sự lập tiên đường", "Trẻ nhỏ kinh hãi hoàn thế thân".
(Hoàn thế thân: một loại lễ giải hạn, đại loại là cúng bái rồi đốt người giấy để gánh nạn thay mình.)
Phong Tuyền còn chưa bước vào, một người đàn ông xách vài bao thuốc bắc bỗng vội vã đi ra. Người này ước chừng ba mươi tuổi, khí chất mềm mỏng, đeo một đôi kính gọng vàng. Hắn đã gặp anh ta ở đạo quán, mà anh ta cũng nhận ra hắn, khẽ gật đầu chào rồi mới đi.
Phong Tuyền dừng lại một chút, đẩy cửa bước vào cửa hàng.
Một giọng nữ điện tử nói "Kính chào quý khách", ông chủ tiệm đứng lên khỏi chiếc giường nhỏ đặt một bên, hấp tấp vừa xỏ giày vừa lên tiếng: "Quý khách cần gì... Ồ! Tiểu Phong sư điệt à!"
Toàn thân Phong Tuyền cứng đờ, quay đầu nhìn, hóa ra là vị sư thúc Lương Hưng Thành của Trường Nhất Quán.
Lương Hưng Thành vốn đang ngồi gặm dưa hấu trên giường nhỏ, mặt dính đầy nước dưa hấu. Nhìn thấy Phong Tuyền, ông ta nhiệt tình mời hắn ngồi xuống: "Sư điệt lại đây, ăn dưa hấu này!"
Phong Tuyền khéo léo từ chối, đảo mắt quan sát gian hàng nhỏ, chẳng ngờ đồ đạc ở đây cũng không tệ lắm. Có điều trong bốn mặt tường lại có một mặt dựng nguyên một tủ thuốc bắc chia ngăn, trên mỗi ngăn kéo đều viết tên thuốc, bên cạnh còn bày chiếc cân nhỏ, trông chẳng ra sao.
Ngoài chỗ đó ra, toàn bộ không gian còn lại treo đầy tranh các vị chân nhân, lư hương đã châm, từng dãy bùa chu sa bày la liệt.
"Lương sư thúc, ông..." Phong Tuyền liếc con phố huyên náo bên ngoài "Sao ông mở hàng ở đây? Không phải ông ở trong quán à?"
Trước kia Phong Tuyền làm thiên sư, tuy cũng tu luyện huyền thuật như đạo sĩ nhưng thực tế không hề tiếp xúc với họ. Dù vậy hắn vẫn biết phần lớn đạo sĩ phải tu luyện ở miếu, không thể hòa chung với chốn tục trần.
Còn có thể có người làm đạo sĩ mà vẫn mở cửa hàng nơi phố thị ư?
Lương Hưng Thành cười ha ha, xua tay: "Ây dà, chú ý nhiều thế làm gì, ta cũng không theo trường phái nghiêm túc..."
Phong Tuyền tức thì liếc sang.
"... Nghiêm túc thì vẫn rất nghiêm túc, nhưng quán của chúng ta tự do, khụ, phái Trường Nhất chúng ta không quan trọng mấy cái hạn chế ấy."
Phong Tuyền chẳng còn gì để nói. Hắn trình bày rõ mục đích mình tới đây: "Tôi muốn mua ít giấy bùa và mực..."
Lời còn chưa dứt, Lương Hưng Thành đã nói "chờ chút" rồi chạy vào buồng trong. Sau một loạt tiếng lục lọi loảng xoảng rầm rầm, ông ta ôm một đống đồ lớn đi ra, nhét vào lòng Phong Tuyền: "Cầm đi, nhóc con này tích cực thật đấy, đã chủ động muốn tìm hiểu nghề nghiệp của mình rồi. Có gì không biết cứ đến hỏi Lương sư thúc... Đúng rồi, để mời con vào nhóm."
Phong Tuyền móc di động ra, nhìn lão Lương hào hứng cầm di động quét mã cho hắn. Một tay hắn ôm đầy đồ, tay kia giơ điện thoại lên xem qua, phát hiện mình đã tham gia một nhóm tên "Kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước". Nhóm này chỉ có vỏn vẹn hai mươi người, vậy mà phong cách đón chào hắn còn tưng bừng hơn cả nhóm nghìn người nữa.
[Hòa bình phát triển phấn đấu vì cuộc sống sung túc (Admin): Chào mừng thành viên mới!]
[Hãy gọi tôi là Dương Dương sư huynh: Hoan nghênh tiểu sư đệ!]
[Nhóc nhà tôi thi được một trăm điểm: Yo, vào nhóm rồi này, lúc nào rảnh tôi dẫn cậu đến phòng máy của đạo quán chơi game.]
[Một quẻ mười đồng: Hoan nghênh hoan nghênh! Lúc nào rảnh xuống núi bày sạp với tôi nhá!]
[...]
... Tên của admin quả nhiên rất hợp với phong cách của đạo quán.
... Thương Dương gọi mình một tiếng "tiểu sư đệ" hình như không ổn lắm thì phải.
... Đạo quán còn có cả phòng máy?
"Còn một việc nữa muốn nhờ Lương sư thúc giúp đỡ." Trước khi đi, Phong Tuyền lần nữa mở lời. Hắn kể lại sơ lược chuyện của Thạch Việt, bớt đi chi tiết mình đã phát hiện ra dấu vết âm linh.
"Tôi với bạn học đều không biết quy trình thủ tục để nhờ pháp luật giải quyết như thế nào, Lương sư thúc đi một chuyến giúp chúng tôi được không?"
Lương Hưng Thành cụp mi mắt, suy tính một hồi: "Được. Chuyện thế này chắc chắn mấy đứa trẻ các con không xử lý nổi, nếu có gì ta sẽ liên lạc với con."
Phong Tuyền: "Vậy kính nhờ sư thúc."
Cánh cửa đóng lại, giọng nữ điện tử lần nữa vang lên: "Hẹn gặp lại quý khách."
Phong Tuyền ăn cơm chiều dọc đường, khi trở về khu biệt thự thì trời đã tối hẳn. Khu nhà này không cho xe lạ qua cửa, mà từ cổng ngoài đến nhà hắn còn cách rất xa, Phong Tuyền xuống xe trước cổng, ôm một đống đồ đạc lỉnh kỉnh vừa đi vừa thở hồng hộc.
Đường trong khu biệt thự rất rộng rãi, hai bên trồng đầy cây cỏ, cách một đoạn lại cắm một cột đèn đường sáng rực. Đêm mùa hạ huyên náo tiếng côn trùng, một con dế bỗng nhiên rơi xuống mái tóc hắn.
Phong Tuyền ngửa đầu lắc lắc, con dế nhảy đi.
Ngay khi hắn toan bước tiếp, một luồng sáng đột ngột rọi tới. Hắn dịch sang tránh đi một chút, nhưng chiếc xe được nhường đường lại dừng ngay bên cạnh.
Cửa kính hạ xuống, trong xe là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, toàn thân toát ra cảm giác chững chạc trưởng thành.
Người nọ cười với Phong Tuyền, ân cần hỏi: "Sao giờ mới về nhà?"
Phong Tuyền trả lời: "Đi làm ạ."
Trong trí nhớ của chủ cũ có người này - Trình Quang, là hàng xóm của cậu ta. Anh ta là một bác sĩ, hình như còn rất nổi tiếng trong giới y học. Chỉ là tuy sự nghiệp vẻ vang nhưng vợ anh ta lại mắc bệnh nặng không thể rời khỏi bệnh viện - chí ít trong vòng một năm kể từ khi mọi người chuyển tới sống tại khu nhà mới xây này đến nay, vẫn chưa có ai gặp vợ anh ta.
Trình Quang liếc nhìn đống đồ trong tay Phong Tuyền: "Lên xe chú cho quá giang một đoạn."
Chủ cũ không mấy khi được gặp mẹ, mỗi lần gặp cũng chỉ cãi nhau, vậy nên cậu ta rất có thiện cảm với người hàng xóm tính tình điềm đạm này, hễ rảnh rỗi sẽ tới ăn ké. Phong Tuyền không tiện từ chối, ngồi vào ghế sau, nói: "Cám ơn chú Trình."
Nhà của chủ cũ rất lớn, là một căn biệt thự đơn lập kèm thêm một khu đất trồng đầy hoa cỏ, con đường lát đá phiến nối liền từ cổng chính đến cửa nhà, hai bên đường có hai hàng cột đèn, thoạt trông vừa tráng lệ vừa ấm áp. Bên ngoài cổng chính là đường bê tông rộng rãi, phía đối diện là một bồn hoa lớn, hai bên cửa trồng hai cây thân nhỏ yếu ớt, những cây này mới hơn một năm tuổi, thân cây còn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Kế bên bồn hoa lớn là một ngôi biệt thự rất khác với biệt thự của gia đình chủ cũ. Sân nhà kia được lát hoàn toàn bằng đá cẩm thạch, nhìn dưới ánh trăng gần như chỉ thấy một mảng phản quang sáng ngời. Không chỉ mặt sân, ngay cả tường ngoài căn nhà cũng tuyền một màu trắng, Phong Tuyền ngó vào bên trong xuyên qua tường rào, vậy mà không thể tìm ra nửa vết bụi.
Đó chính là nhà của bác sĩ Trình Quang.
Phong Tuyền tạm biệt Trình Quang trước cổng. Vào nhà, bật đèn, hắn bắt đầu bày những thứ mình đã mua về ra.
Hắn muốn thử gọi hồn Thạch Việt.
Bảy ngày sau khi con người chết đi, nếu không có oán khí hoặc chấp niệm lớn đồng thời được làm hậu sự ổn thỏa, những chuyện cũ từng trải qua sẽ tứ tán như cát bụi, chỉ sót lại một linh hồn trống rỗng vô tri vô giác, không còn ký ức và tình cảm lúc sinh thời, cứ vậy đến khi được chôn xuống ba tấc đất, quy về thế giới bên kia. Thế nhưng nếu không có mộ phần của mình, dù hồn phách đã quên hết sự tình khi xưa cũng chỉ có thể du đãng giữa trời đất, sau đó vì tiếp xúc với nhân thế mà từ từ bồi đắp ra ý thức mới, chuyện cũ bỗng hóa thành hư vô - đây chính là cô hồn dã quỷ.
Ba hồn về địa phủ, bảy phách táng minh u.
(Cả câu trên thuộc phần cuối tác phẩm "Nhất chi hoa, bất phục lão" của Quan Hán Khanh - nhà viết kịch nổi tiếng Trung Quốc sống vào thời nhà Nguyên, tác giả của vở kịch Nỗi oan Đậu Nga.)
---
Hết chương
---