Phong Tuyền ra hành lang, cúi đầu nhìn xuống. Lớp của họ ở tầng hai, tòa nhà giảng đường có tổng cộng bảy tầng, bình thường luôn có học sinh tới sớm lên sân thượng học bài, nhà trường có cấm cũng không được. Trên mặt đất dưới tòa nhà vẫn còn một vũng máu lớn, là máu của học sinh mới nhảy lầu để lại. Xác chết đã được đưa đi, có thể nghe văng vẳng tiếng còi xe cảnh sát phía xa nữa.
Lúc này cả dãy lớp học đều đang nhao nhao bàn tán chưa thôi. Nguyễn Soái theo sau Phong Tuyền tới bên lan can, liếc qua vết máu bên dưới, kêu "ôi" một tiếng rồi quay đi, ôm ngực nói: "Em từng gặp cái người vừa chết rồi, à mà anh ấy nổi tiếng ở trường mình lắm, chắc anh cũng từng nghe tên. Chính là cái anh tên là Kỷ Dĩ Văn, học lại ba năm, năm nay phải tiếp tục học năm thứ tư ấy. Anh đấy bình thường học hành nghiêm túc cực kỳ, nhưng lần nào chia lớp cũng không thoát được khỏi lớp kém nhất. Trông người thì có vẻ điềm đạm, sao cũng lại nghĩ quẩn rồi nhảy lầu chứ."
Phong Tuyền: "Cũng?"
"Truyền thống trường mình ấy mà, lớp mười hai khóa nào chẳng có người nhảy lầu, chẳng qua trường mình nhảy hơi nhiều tí. Ây, đang trẻ trung yên lành thế mà lại không nghĩ thông suốt được, cứ phải nhảy lầu làm gì."
Phong Tuyền nói: "Có lẽ giây cuối cùng trước khi nhảy người ta đã hối hận rồi, tiếc là vẫn không nhìn ra, không tìm ra được lối đi."
Nguyễn Soái phì cười: "Anh đúng là, nói chuyện cứ như người lớn. Nhưng mà xảy ra chuyện thế này, chắc trong vòng mười ngày nửa tháng tới cô chủ nhiệm không để ý đến bọn mình được đâu."
Phong Tuyền hỏi: "Sao lại thế?"
"Cô chủ nhiệm với Kỷ Dĩ Văn hình như là họ hàng, thường ngày chẳng thấy cô thân thiện với ai nhưng săn sóc anh ấy lắm, giờ sao mà không rối lên được. Có điều đúng là đáng tiếc ghê, tuy anh Kỷ Dĩ Văn kia hơi hướng nội cơ mà tính thì thật sự rất tốt, cũng hay quan tâm người khác, sao lại nghĩ quẩn thế chứ."
Phong Tuyền lần nữa nhìn xuống. Hồn phách mờ nhạt đang đứng trong khoảng tối phía trước khu lớp học, giẫm trên máu tươi của chính mình.
Hắn không rõ, liệu trong mắt cậu ta có hối hận hay không.
Đúng như Nguyễn Soái dự đoán, vì chuyện Kỷ Dĩ Văn nhảy lầu tự sát, cô giáo chủ nhiệm của họ quả nhiên bận rộn rất nhiều ngày. Không chỉ mười ngày nửa tháng, tới tận khi tựu trường Phong Tuyền mới có thể nhìn thấy cô.
Cô chủ nhiệm tên Vương Thiến Thiến, giáo viên tiếng Anh, là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ăn mặc giản dị. Gương mặt cô rất nghiêm nghị, không hay nói cười, ngay cả vết chân chim nơi khóe mắt cũng đầy sắc bén.
Nguyễn Soái vừa nhìn thấy cô Vương tức thì giật thót mình: "Toi rồi toi rồi, bài tập hè môn tiếng Anh cô giao em còn chưa làm xong."
Vương Thiến Thiến nghiêm khắc nhìn quét qua toàn bộ lớp: "Lớp trưởng thu bài tập tiếng Anh."
Nguyễn Soái rên lên một tiếng, ngã gục xuống bàn.
Cuối cùng, nhóm hai người hàng ghế cuối này phải đứng nghe giảng bài vì không nộp bài tập. Nguyễn Soái cảm động nói: "Từ nay chúng ta chính là hai anh em tốt của tiểu đội không nộp bài rồi!"
Phong Tuyền: "..."
Suốt tiết học, Phong Tuyền luôn bận rộn chép bài. Sách giáo khoa của chủ cũ sạch trơn như mới được mua về, ngay cả sách lớp mười cũng chỉ lác đác đôi chỗ ghi vài ký hiệu phiên âm.
Trong lúc hắn đang múa bút thành văn, Nguyễn Soái đột nhiên nghi ngờ lên tiếng: "Hôm nay cô chủ nhiệm là lạ thế nào ấy, cái cô vừa nói rõ ràng sai mà, với lại bài giảng cũng chẳng liên quan, sao tự nhiên đang bàn về ngữ pháp lại chuyển sang phiên âm thế."
Cậu ta nói rồi gãi gãi đầu, gạch một đường chéo dài trong vở.
Có học sinh trong lớp đã chỉ ra lỗi sai trong bài giảng, cô giáo lập tức nói xin lỗi, sững sờ nhìn những dòng chữ tự mình viết lên bảng đen trong chốc lát rồi tiếp tục dạy.
Phong Tuyền phát hiện trên mặt cô Vương đã phủ một lớp trang điểm thật dày, thế nhưng vẫn không thể che giấu nét uể oải.
Trước khi kết thúc tiết học, Vương Thiến Thiến dừng bài giảng có phần rối loạn của mình, đứng đối diện Phong Tuyền nói: "Học sinh mới, em lên giới thiệu bản thân một chút đi."
Phong Tuyền bèn bước lên bục giảng giới thiệu đơn giản về mình. Dưới lớp có vài nữ sinh đã chụm đầu ghé tai thầm thì với nhau, nghe qua đại khái là mấy câu như "đẹp trai ghê" này nọ.
Hắn không khỏi sờ sờ mũi, cảm giác mình thực sự trẻ lại rất nhiều.
Trên đường trở về chỗ ngồi, hắn chợt nhìn thấy gương mặt của nữ sinh ngồi hàng ghế phía trên mình, mờ mờ ảo ảo không rõ, thoạt trông như cục bột mì. Hắn nheo mắt nhìn kỹ, hóa ra là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, đường nét khuôn mặt tinh xảo khiến người nhìn thấy khó có thể dời mắt, có điều thái độ có vẻ kiêu ngạo.
Lúc này chuông tan học cũng đã reo, Nguyễn Soái nháy mắt hỏi Phong Tuyền: "Có phải Thiệu Tĩnh rất xinh không? Anh nhìn người ta lâu thế, có phải đổ rồi không?"
Phong Tuyền nhún vai: "Nghe giọng điệu cậu hình như không ưa cô ấy lắm."
Nguyễn Soái: "Anh nghe ra rồi hả? Ai bảo nó hình như có tí quan hệ với bố em..."
"Nguyễn Soái, bố cậu đến đưa đồ ăn cho cậu kìa!" Một học sinh đột nhiên gọi.
Nguyễn Soái bĩu môi, miễn cưỡng đứng dậy đi ra cửa. Phong Tuyền đưa mắt nhìn bên ngoài, một người đàn ông ăn mặc sang trọng, bề ngoài tuấn tú, tay xách theo bọc đồ ăn vặt lớn đang đứng trong hành lang.
Lát sau, Nguyễn Soái đã quay về với túi đồ lớn. Cậu ta tỏ thái độ khó chịu thả bọc đồ xuống bàn của nữ sinh tên Thiệu Tĩnh ngồi ngay phía trước mình.
"Đồ ăn vặt, cho cậu."
Thiệu Tĩnh lạnh nhạt từ chối, Nguyễn Soái liếc thoáng qua cửa sổ rồi mới nhấc túi thả trên bàn của mình.
"Đấy là bố em." Vừa về chỗ, cậu ta tiếp tục nói chuyện với Phong Tuyền "Làm nghề chăn nuôi."
"Chăn nuôi á?" Phong Tuyền nhíu mày, tuy hắn không giỏi nhìn người lắm, nhưng vừa rồi quả thật không nhận ra người đàn ông kia làm nghề này.
Nguyễn Soái nghiến răng nghiến lợi: "Đúng, chăn nuôi, chuyên nuôi bồ nhí."
Phong Tuyền:...Cuối tuần đầu tiên sau ngày khai giảng chính thức, Doãn Tùng bất ngờ lái xe tới đón Phong Tuyền về nhà. Hắn nhìn bóng anh khoác bộ trường bào đứng bên xe ô tô khiến bao nhiêu ánh mắt phải đổ dồn tới, vừa kinh hoảng trước đãi ngộ lần đầu được nhận này vừa leo lên xe.
Phong Tuyền đánh giá bàn tay nắm vô lăng của Doãn Tùng: "Trên núi còn có ô tô cho anh tập lái à?"
Doãn Tùng liếc hắn: "Trước kia tôi từng lái ô tô kiểu cũ, xe này tập một ngày là lái được."
Phong Tuyền lập tức hỏi: "Đúng rồi, sao anh lại nghĩ đến chuyện đến đón tôi?"
Doãn Tùng đưa một chiếc hộp trang trí đẹp đẽ cho hắn, trịnh trọng nói: "Tuy là tính tình cậu..."
"Dừng, dừng. Tua qua đoạn này, nói vế sau thôi."
Doãn Tùng: "Để báo đáp cậu đã giúp đỡ tôi lâu nay, tôi có món quà tặng cậu nhân ngày khai giảng. Tôi đã hỏi ý kiến trên mạng lâu lắm đấy, chắc cậu sẽ thích."
Phong Tuyền mặt mày rạng rỡ nhận gói quà, mong đợi hỏi: "Tôi mở nhé?"
Doãn Tùng gật: "Được."
Phong Tuyền mừng rỡ bóc lớp bọc ngoài, nghĩ kỹ thì ngoại trừ quà của sư phụ, đây hình như là lần đầu tiên trong đời hắn nhận được quà từ người khác.
Giấy gói được xé mở, rốt cục cũng có thể nhìn thấy bộ mặt thật của món quà bên trong. Đó là một chồng sách rất dày, hai hàng chữ lớn trên bìa như đang đập thẳng vào mắt người nhận: " năm ôn thi, năm thi thử".
Phong Tuyền dùng ánh mắt không thể tin nổi quay sang Doãn Tùng, anh nghiêm túc hỏi: "Thích không?"
"... Thích, cực kỳ thích."
Doãn Tùng: "Thế thì tốt. Dây an toàn."
"À."
"Dây bị xoắn."
Phong Tuyền xoay lại dây an toàn trước ngực: "Ổn rồi, đi thôi."
Chiếc xe chầm chậm chạy qua một nút giao đường, Phong Tuyền vẫn luôn nhìn ra cửa sổ đột nhiên kêu lên: "Chờ đã, dừng một chút."
Ô tô cẩn thận từ từ dừng tại rìa đường, hắn hạ kính cửa xuống nhìn sang phía đối diện, không ngờ quả thật là cô giáo chủ nhiệm của hắn - Vương Thiến Thiến.
Cô Vương đang kéo tay một cô gái đi về phía trước, người bị kéo hình như không muốn đi chút nào, bước chân loạng choạng. Có lẽ bởi không muốn bị lôi đi nữa, cô gái kia giãy khỏi tay cô Vương, hất cằm nói gì đó, cuối cùng cô Vương hoảng loạn ngơ ngác bỏ đi. Chờ cô đi rồi, thiếu nữ nọ sửa sang lại quần áo rồi xem xét bốn phía, thấy không có ai để ý tới mình, lúc này cô ta mới quay lưng rời khỏi.
Phong Tuyền cũng nhận ra cô gái ấy, thì ra là người đẹp thanh cao ngồi bàn trên hắn trong lớp A - Thiệu Tĩnh.
"Đi thôi." Hắn nói với Doãn Tùng, đăm chiêu suy nghĩ.
Kỳ thực hắn không nhận ra Thiệu Tĩnh ở khoảng cách xa như vậy, ngược lại, chính bởi khuôn mặt mờ nhạt như vắt bột mì đổ nước quá tay nên hắn mới xác định được là cô.
Cô bé này chắc chắn có chút vấn đề. Gương mặt mơ hồ đó luôn cho hắn một cảm giác họ đã từng gặp.
Chiều chủ nhật, Phong Tuyền quay lại trường học. Hắn còn đang suy nghĩ về lần gặp Vương Thiến Thiến và Thiệu Tĩnh trên đường hôm trước, nào ngờ trong trường lại xảy ra thêm một chuyện lớn khiến tất cả lần nữa sục sôi.
Một nữ sinh lớp mười một cắt cổ tay tự sát vì tình.
Cuối tuần cô bé kia không về nhà, tối thứ bảy, máu đã tràn ra nhuộm đỏ sàn phòng ký túc xá. Cho tới tận chiều hôm nay khi các học sinh quay lại trường, bạn cùng phòng của cô về ký túc lấy đồ mới phát hiện cô đã cạn máu mà chết.
Cô bé đàn em đó tên Quách Yến Yến, là một nữ sinh lớp mười một nổi tiếng xinh đẹp. Có người nói cô thích một đàn anh lớp mười hai từng giúp đỡ mình sắp xếp phòng ký túc vào ngày nhập học, vẫn luôn theo đuổi người ta, mà đàn anh nọ cũng rất quan tâm cô, có điều vì việc học hành bận rộn nên hai người còn chưa chính thức tỏ tình, chỉ ngầm hẹn ước sẽ cùng thi đỗ một trường đại học rồi tính tiếp. Nhưng dù hai người không hẹn hò, bầu không khí ngọt ngào tràn ngập tim hồng tỏa ra mỗi lúc họ ở cạnh nhau cũng đủ khiến người có ý khác phải biết khó mà lui.
Một cặp đẹp đôi như vậy, sao cô bé lại tự sát chứ.
Tất cả mọi người đều không thể tin được, nhưng cảnh sát đã tới trường điều tra chứng cứ, tìm được một bức di thư người chết nắm chặt trong tay, bởi trong thư có viết vài chữ nguệch ngoạc "Trương Nghi, bố mẹ, con đi đây" nên họ mới có chút manh mối về nguyên nhân tự sát. Trương Nghi chính là đàn anh lớp mười hai mà Quách Yến Yến phải lòng.
Cảnh sát cũng đã trích xuất camera theo dõi hành lang ký túc xá nữ, xác nhận sau khi tất cả học sinh rời trường thì không còn ai vào phòng ký túc ngoài Quách Yến Yến, kết quả kiểm tra dấu vết cũng cho thấy không có người thứ hai xuất hiện tại hiện trường.
Hai học sinh liên tiếp tự sát, các học sinh cuối cấp đều không khỏi bàng hoàng.
Kết thúc buổi học ngày hôm đó, Béo Đù dẫn đám Tôn Thừa Chí và hai đồng bạn tới tìm Phong Tuyền, cậu béo còn dùng ánh mắt vô cùng cảnh giác quan sát từ đầu đến chân hắn một lượt.
Phong Tuyền chẳng hiểu ra sao: "Nhìn cái gì?"
---
Hết chương
---