Tại căn hộ sang trọng bậc nhất Hoàng Kim....
Sau một hồi ăn đủ "liên hoàn chưởng" của Bội Vy, cuối cùng Lâm An Vũ đành phải cầu xin cô tha cho. Bội Vy hả hê, vừa lên mặt vừa nói:
"Tha cho anh à? Cũng được, nhưng mà...."
Lâm An Vũ mặt mày méo mó, da thịt đau đớn mà gào rú:
"Nhưng gì nữa? Cô có biết là suýt chút nữa gây ra án mạng rồi không hả!"
"À, vậy anh có muốn tôi gây ra án mạng thật không?"
Vừa nói Bội Vy vừa tiến lại gần. Lâm An Vũ lông tơ dựng đứng cả, nhảy cẫng lên vội hét:
"Cô tránh xa tôi ra, cô muốn gì nói đi. Tôi làm hết, đừng... đừng có qua đây"
Bội Vy thong thả gác chân lên ghế, dáng đúng kiểu bá vương ngạnh thượng cung mà nhàn nhã hỏi:
"Vậy chép phạt còn bao nhiêu lần?"
"Chín trăm" Lâm An Vũ đáp
Cái giá này có phải là quá rẻ rồi không? Bội Vy không hài lòng:
"Xem ra tôi còn nhân từ với anh quá"
Lâm An Vũ vừa nghe xong liền ôm đầu, mặt mày khổ sở:
"Được rồi, được rồi. Cô muốn bao nhiêu?"
Bội Vy thích chí, cô đưa ra điều kiện:
"Năm lần! Số còn lại photocopy ra, dù sao nộp cũng là nộp cho anh. Anh không bắt bẻ thì ai nói gì được!"
Vậy mà cũng được nữa hả? Nhưng mà có điều, nhìn lại móng vuốt của Bội Vy, Lâm An Vũ lập tức đồng ý! Từ sau lần này, anh quyết sẽ không phạt cô công khai nữa, tuyệt đối không dám chọc cô nữa! Huhuhu...
------------------------------
Buổi tối, đang ngồi nhắn tin với Sênh Sênh, cảm thấy không ổn nên Bội Vy vào toilet. Đi vội quá thế nào mà lại quên tắt máy tính. Lâm An Vũ đi ngang qua, tình cờ phát hiện một đoạn chat thế này:
Sênh Sênh: Lâm giáo sư phạt cậu nặng quá, thế cậu chép xong chưa?
Bội Vy: Anh ta tuổi gì mà làm khó được mình! Hứ! icon tự tin
Sênh Sênh: Haha, tự tin ghê. Lâm giáo sư sao mà đẹp quá đi mất!!
Bội Vy: Uisss, cái đồ độc ác không có tiền đồ đó mà! Anh ta người thì gầy như que củi, mặt thì dài như mặt rắn, da thì trắng như tờ giấy... Nhìn phát tởm!.........
Sênh Sênh: icon cạn lời!!!
Lâm An Vũ nhìn thấy dòng tin nhắn ấy xong, mặt như bị ai vả đôm đốp. Anh thuộc dạng mỹ nam người gặp người khen đó nha, dám nói anh đây như vậy! Có người vợ nào mà chê chồng mình thê thảm vậy không chứ?
Bội Vy từ toilet đi ra, đang khoan khoái dễ chịu chợt co rúm hết lại. Chết rồi, quên tắt máy tính. Lâm An Vũ đang đứng trước cái máy tính của mình, không biết.... Thôi, nhìn mặt anh ta đen sì sì thế kia là thôi xong! Chết chắc rồi!
Lâm An Vũ thấy Bội Vy, anh bước tới, vừa đi vừa vặn tay hỏi:
"Người thì gầy như que củi, mặt thì dài như mặt rắn, da thì trắng như tờ giấy... Em đang nói ai? Hửm?"
Bội Vy sợ hãi lùi lại phía sau, vừa bước vừa cười trừ:
"Haha, đùa tí đùa tí thôi mà. Anh..."
Còn chưa nói hết câu "đừng có nóng" đã bị Lâm An Vũ đè xuống giường. Một tay nắm lấy hai cổ tay cô, tay còn lại ép eo cô xuống. Anh tức giận chỉ vào mặt mình:
"Nhìn kỹ chưa? Thấy tôi có gầy yếu như que củi không?"
"Đây nữa, mặt tôi dài như mặt rắn này. Nhìn đi, có dài lắm không?"
"À, da trắng như tờ giấy nữa. Em xem, bây giờ còn trắng nữa không?"
Bội Vy bị anh ta làm cái hành động quái gở này, Bội Vy căm phẫn, buột miệng nói:
"Anh là đồ yêu nghiệt! Đẹp vừa vừa thôi chứ!"
Không hiểu sao câu này làm Lâm An Vũ thích chí, anh buông cô ra, cười cười, gãi gãi đầu y như cậu nhóc:
"Tui biết tui đẹp!"
Rồi! Tự sướng đã trở thành căn bệnh thế kỷ!
-----------------------------------------------