Bội Vy được mệnh danh là chúa ngủ gật của lớp, thế nên hôm nay mới xảy ra một chuyện dở khóc dở cười...
Thầy hiệu trưởng đích thân vào lớp còn đặc biệt dẫn theo một vị khách_ chính là cái người làm mưa làm gió sáng nay vị giáo sư đẹp trai đầy bí ẩn. Lúc hiệu trưởng bước vào, cô vẫn còn ngủ. Thấy vậy, Sênh Sênh hào hứng:
"Bội Vy, dậy dậy mau"
"Hở?" Bội Vy mơ màng nhìn ra cửa chỉ thấy thầy hiệu trưởng đang tiến vào đằng sau hình như còn có thêm một người nữa, có hơi kinh ngạc một chút vì ít khi thầy hiệu trưởng ghé thăm nên cô cố vực dậy tinh thần mà ngồi nghiêm chỉnh. Thầy hiệu trưởng bình thường nghiêm khắc, vậy mà hôm nay cũng phá lệ vui vẻ cười toe toét:
"Các em, hôm nay lớp chúng ta hân hạnh được giáo sư Lâm chọn để giảng dạy tiết đầu tiên. Các em nhớ chăm chỉ hơn nhé" nói vài câu cảm thán nữa rồi hiệu trưởng cũng lui ra. Bây giờ mới là sân khấu của Lâm đại giáo sư tiếng tăm lừng lẫy.
Một thân âu phục chỉnh tề, áo sơ mi trắng, tướng mạo xuất chúng, khí chất văn nhã xuất hiện làm điên đảo thần hồn các nữ sinh bàn dưới.
"Chào các bạn, tôi là Lâm An Vũ" ôi giọng nói mới dễ nghe làm sao!
Và cũng chính giọng nói này, chính cái tên này đã làm cho cơn buồn ngủ còn vương lại khi nãy của Bội Vy bay đi sạch sẽ! Chết tiệt! Có nhầm không vậy? Sao Lâm An Vũ lại xuất hiện ở đây được!
-------------------------------------------------------
Nghĩ lại thì cái tên Lâm An Vũ này cũng thực rảnh rỗi, không lo an ổn mà làm tổng tài đi lại chạy đến đây "gõ đầu trẻ" với người ta làm gì. Đồ thần kinh! Bội Vy thầm mắng trong lòng một trăm lần cái tên Lâm An Vũ chết tiệt, lớp nào không chọn mà chọn ngay lớp này rõ ràng là hắn cố ý mà, hừ... tức chết mất!!!
Vị giáo sư nào đó vẫn mắt điếc tai ngơ trước cái nhìn lửa đạn của Bội Vy vẫn cao quý an tọa tại chỗ ngồi giáo viên mặc cho bên dưới các nữ sinh liêu xa liêu xiêu vì mình. Suốt cả buổi Lâm An Vũ không có hành động gì kì quái, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn xuống Bội Vy ánh mắt thoáng hiện nét cười.
Chuông vừa reo báo hiệu hết buổi học, lập tức Lạc Dĩnh Chân chạy đến bàn của Bội Vy giọng nói vừa chờ mong vừa mê hoặc:
"Tối nay cậu rảnh không? Hôm nay chúng ta đi ăn kem nhé, hãng Merino vừa cho ra dòng kem matcha & sweet ngon lắm" hắn nghe ngóng được ở chỗ Sênh Sênh là Bội Vy vô cùng thích kem nên đặc biệt áp dụng ngay
Qủa nhiên vừa nghe tới kem, hai mắt Bội Vy đã sáng bừng. Vẻ mặt chán ghét thường ngày cũng không còn mà thay vào đó là sự vui vẻ háo hức:
"Thật không? Vậy chúng ta đi, tối nay mấy giờ?"
"Sáu giờ nhé? Tớ qua đón cậu"
"Ok"
Bội Vy vẫn hào hứng đáp ứng mà quên nhìn tới trên bục giảng, vị giáo sư nào đó chưa kịp ra khỏi lớp mặt đã đen như đít nồi >
"Ai da da, soái chết mị"
"Cíu, người đâu cíu, ta chết mất thôi"
"Người dì mà nạnh nùng ghê"
....
(Đây là ghen chứ không phải "nạnh nùng", chả hiểu các cô này suy luận kiểu gì nữa +_+)
------------------------------------------------