Mộng Dao cười, hỏi Bình Nhi: "Sếp Lý đó khó tính vậy, có ăn hiếp cậu không?"
"Không, tớ hơi sợ anh ấy, mà phải nói trong công ty ai cũng sợ không riêng gì tớ... Và có chút ngưỡng mộ, anh ấy khiến tớ có cảm giác tin tưởng."
Hiện tại Bình Nhi rất thoải mái, không có rắc rối trong tình yêu, không có sự ràng buộc của mối hệ, không có áp lực của tương lai. Lý Lập Thành và cô bầu bạn với nhau như thế, không ép buộc bất cứ điều gì, Bình Nhi rất hài lòng với trạng thái này.
Mộng Dao chậc lưỡi nói: "Tiêu rồi, trước đây cậu ngây thơ lắm, lần này thì khác rồi."
Sáng thứ hai, Bình Nhi vừa lên đến văn phòng công ty thi Tần Tiếu chạy đến "A, cuối cùng chị cũng tới rồi", trong lòng Bình Nhi hồi hộp: "Có chuyện gì hả?"
Khi đến bàn làm việc Bình Nhi mới thấy một đóa hoa hồng champagne lớn đặt ngay ngắn làm cả văn phòng bừng sáng. Hương hoa ngập tràn, mùi thơm tao nhã dễ chịu phảng phất trong không khí. "Chẳng lẽ là Lý Lập Thành?", ý nghĩ trong đầu đột nhiên đến với Bình Nhi, trái tim cô đập nhanh nhưng lập tức phủ nhận, không có lý do gì Lý Lập Thành bỗng dưng hành động bất thường như vậy.
Bình Nhi không nghĩ đến nó nữa, chuyển bó hoa sang một góc, không muốn quá bắt mắt gây sự chú ý, cô quay qua hỏi Tần Tiếu: "Em có thấy ai gửi cho chị không?"
Tần Tiếu mang cho cô một chiếc bình và nói: "Em thấy nó ở quầy lễ tân lúc sáng sớm, hình như nhân viên chuyển phát nhanh giao tới đó chị."
Bình Nhi khẽ cau mày, là ai gửi hoa?
Tần Tiếu nói nhỏ vào tai Bình Nhi: "Chị cẩn thận nha, vừa rồi sếp Lý đến, anh ấy nhìn thấy và hỏi là hoa của ai. Em nghĩ anh ấy không thích mấy thứ này ở công ty đâu chị."
Bình Nhi gật đầu, hiểu ý Tần Tiếu, cô mang bó hoa xuống quầy lễ tân. Dù sao thì ngày nào cũng có hoa tươi và cây xanh đặt ở quầy lễ tân nên thêm một bó nữa cũng không ảnh hưởng gì.
Mười giờ sáng, có một cuộc họp về kế hoạch tiếp thị, một số nhân viên từ văn phòng tổng giám đốc đang bận thông báo cho mọi người tham gia và chuẩn bị tài liệu. Một nhân viên của phòng kinh doanh đi tới, Tần Tiếu thấy anh ta liền tránh đi, nghe nói người này vào công ty chưa lâu, có năng lực kinh doanh tốt tuy nhiên anh ta có một vấn đề cực kỳ khó chịu đó là thích tìm các đồng nghiệp nữ để giở trò bi3n thái lúc không có công việc. Thỉnh thoảng Tần Tiếu thấy anh ta gây rắc rối với một số nhân viên nữ, đa số họ đều không dám khiếu nại vì anh ta là nhân sự cấp trung ở công ty. Bình Nhi cũng từng nghe kể và tất nhiên cô chưa gặp phải tình huống như vậy.
Trong cuộc họp, bộ phận tiếp thị đang trình bày kế hoạch chi tiết, Bình Nhi cảm thấy buổi thuyết trình của họ chẳng khác gì đọc văn bản, quá nhàm chán nên cô ngừng ghi chú và chỉ ngồi nghe. Bình Nhi thẳng lưng hít thở sâu, hơi ưỡn ngực và hóp bụng lại trông rất thon thả và tràn đầy sức sống, cô chăm chú nghe nhưng luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình. Bình Nhi bình tĩnh liếc nhìn xung quanh và bắt gặp ánh mắt của Lý Lập Thành.
Hắn mê mẩn nhìn ngực cô, hai mắt nheo lại, không biết đã nhìn chằm chằm bao lâu. Bình Nhi khẽ rùng mình, đôi mắt của Lý Lập Thành như một con rắn quấn quanh cơ thể của cô. Chiếc áo sơ mi Bình Nhi mặc hơi chật, màu trắng xuyên thấu bên trong, đường cong rõ nét đều hiện lên.