"Nhân loại mùi vị có chút ngọt, hơn nữa thịt rất mềm."
Ăn đi Thiên An, Lí Việt con ngươi chếch sang những người khác vị trí, miệng rắn nhếch lên một cái độ cong.
Rít!
Tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh, cơ thể không tự chủ mà run lên từng đợt, Thiên An tràng cảnh đại đa số người đều thấy, hơn nữa hình ảnh là rõ ràng đến từng chi tiết.
Khủng bố như vậy áp lực đè nén não bộ là không chịu được mà liên tục có người vô thức ngất đi, tuy nhiên vẫn có người ý chí cứng rắn tỉnh táo chống lại được, đương nhiên tinh thần cũng không khá hơn mà cực lớn hao tổn.
"Không rắn đại nhân tha mạng, ta còn trẻ ta chưa muốn chết."
"Chết tiệt con rắn cút đi."
"Ta thiên, kiếp trước rốt cuộc đã làm sai điều gì mà lâm vào hoàn cảnh này."
...
Lí Việt vô ngữ biểu lộ, trong đầu là âm thầm cười lạnh, hắn đối với nhân loại van xin một chút cũng không động lòng, tất cả trước mắt đại kết cục chỉ có một điều duy nhất đó chính là vào bụng rắn.
"Năm mươi người, không tệ con số, một người năm mươi tiến hóa điểm như vậy quá đủ cho ta tiến đến cấp cao hơn."
"Có điều trước đó là cần tìm đến một chỗ an toàn mới có thể yên tâm phó thác cho tiến hóa quá trình."
Lí Việt ánh mắt thoáng qua vài tia âm trầm, tiến hóa đến cấp cao hơn dục vọng càng lớn thì đánh đổi càng nhiều, đó chính là khoảng thời gian yếu nhất một trong.
Hơn nữa nếu hắn tùy tiện ăn hết đám người mà tiến hóa thì rất có thể lâm vào đại vũng bùn nguy hiểm khó thoát được, bị kẻ địch lợi dụng thời cơ đánh lén vạn kiếp bất phục.
Nhất định phải tìm ra an toàn vị trí.
Trong đầu liên kết với hơn vạn đầu rắn nhỏ phân bố rải rác khắp một phần năm thành phố bắt đầu hình thành nên nho nhỏ bản đồ, Lí Việt ý niệm không ngừng cọ xát trao đổi tìm ra mục tiêu.
Bản đồ như một cái ra đa nhỏ dò tìm liên tục quét hết địa hình phía trên.
Quá trình rất nhanh đi đến kết thúc, mà Lí Việt rốt cuộc cũng nở một cái nụ cười thỏa mãn, thích hợp vị trí tìm tới.
Phía đông cách đó ba cây số là một công xưởng khổng lồ bị bỏ hoang, không những thế bốn bề là bị đá tảng bao bọc che lấp đi, sự sống tìm được là không có, nơi này không còn gì phù hợp hơn cho hắn lựa chọn.
"Xuất phát." Lí Việt miệng lưỡi nỉ non, khổng lồ thân rắn uốn éo di chuyển lên phía trước, đằng sau là mang theo cuồn cuộn rắn đàn cùng vô số nhân loại còn sống, một đường tiến thẳng không chướng ngại.
Rầm rầm rầm rầm! Rất nhanh bóng hình đã khuất sau đại lượng tòa cao óc hình dáng tầng tầng che đi.
...
Tại một đầu con đường nhỏ tràn đầy cát bụi, hai bên đá tảng dựng đứng chắn ngang, đường là phi thường hẹp chỉ đủ cho hai người thoải mái bước đi vậy mà bên trên lại đang chạy băng băng một xe ô tô.
Bá bá bá!
Ô tô bên ngoài phủ đầy một lớp lá cây cùng cùng bùn đen ẩm ướt, dưới ánh nắng chói chang là không quá bắt mắt, hầu như ẩn đi một dạng.
Chú ý kĩ bên trong xe là tồn tại hai người.
"A Ngưu, ngươi nghĩ khu đó thực sự có đồ tốt." Một cái lạnh lùng nam tử trên mặt lưu lại thẹo dài nói ra, hắn hai tay đang chăm chú cầm vô lăng lái xe, hai mắt toàn lực tập trung lên phía trước đường, mà hắn câu chữ hướng đằng sau đồng bạn biểu lộ.
Hàng ghế đằng sau ngồi một tên tráng kiện nam tử, mỗi cái cơ bắp hiện lên đều so ra bất phàm.
Chỉ thấy tráng kiện nam tử này tên là A Ngưu, đối diện mặt thẹo nam tử hỏi mà chậm rãi trả lời, miệng nhếch lên cười lạnh: "Ngươi yên tâm, bên đó có đồ tốt, trước kia ta từng làm qua quân nhân nên một số bí mật vẫn phải biết."
"Nhất là khu công xưởng đó từng là một kho chứa thuốc súng đạn dược khổng lồ, có điều trải qua một số thay đổi mà bị bỏ hoang đồng thời đồ đạc trong đó hầu như đều là được lưu lại."
Mặt thẹo nam tử nghe hết câu vẻ mặt không đổi sắc, vẫn giữ vững thái độ lạnh lùng vô cảm: "Hi vọng là vậy đi, biến dị người thực sự quá biến thái, không có súng đạn khó có thể chống lại."
Cả hai là nhất thời rơi vào bầu không khí im lặng, xe bên ngoài vẫn cứ ầm ầm chạy.
Biến dị người kinh khủng hầu như ai cũng đã chứng kiến, ngoài tính cách cuồng bạo không sợ nguy hiểm ra thì được cái khí lực quá lớn không những thế da dày xương cốt cứng rắn.
Hơn nữa đao kiếm bình thường không qua cải tiến là khó có thể đâm thủng phòng ngự này.
Còn về súng đạn loại hình này cũng là hai người khát vọng nhất đồ vật một trong, nằm mơ cũng muốn có.
A Ngưu như suy nghĩ cái gì mà rút từ trong ngực ra một thanh đoản đao, tùy ý gọt gọt trong tay vết chai sần, miệng cẫn thận nói ra từng chữ:
"Hắc Hổ, công xưởng phía trước mặc dù bỏ hoang nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác đến tối đa, nếu không ngươi đến chết cũng không biết chết thế nào, hơn nữa không có biến dị người thì biến dị thú hoang đâu, cái này đồ vật phi thường khó đối phó."
Hắc Hổ nam tử mặt lạnh như băng không biểu cảm, nhàn nhạt đáp lại: "Hiểu, mà cũng sắp đến rồi, chuẩn bị tinh thần đi."
Biến dị người kinh khủng nhưng tuyệt đối không được bỏ qua biến dị thú nguy hiểm, không, phải nói là biến dị thú nguy hiểm còn vượt bậc trên cả biến dị người.
A Ngưu hắn đã từng đối mặt với một con biến dị mèo, và cũng suýt nữa bị nó lấy đi cái mạng, nếu không phải địa hình cùng hoàn cảnh thuận lợi thì hắn cũng không nghĩ mình có thể chạy thoát được.
Vì vậy lời nhắc nhở bên trên là sự thật, có điều Hắc Hổ có để tâm không thì cũng không phải việc của hắn.
Cả hai hợp tác với nhau chỉ vì lợi ích.
Két!!!
Chói tai thanh âm phanh xe kêu lên xuyên thấu lỗ tai mỗi người, Hắc Hổ tay phải giơ lên ngoắc ngoắc ra hiệu, đồng dạng A Ngưu đầu hơi gật mà lấy ra một đầu súng trường cầm chắc trên tay, hai hông trang bị hai thanh đoản đao.
Không đến quá năm phút thời gian, mấy người rốt cuộc cũng chuẩn bị đầy đủ dụng cụ mà cẩn thận rời đi xe vị trí mà rón rén tiến lên phía trước.
A Ngưu làm đầu dẫn theo Hắc Hổ đằng sau rất nhanh tiến nhập công xưởng bên ngoài phụ cận, đã từng là quân nhân nên cái này địa hình không làm khó được A Ngưu, cả hai thuận lợi vượt qua tầng tầng chướng ngại tiến sâu vào trong.
Một đường thuận lợi, hữu kinh vô hiểm, tâm là đập loạn liên hồi, thậm trí huyết dịch bên trong nhốn nháo sôi trào.
"A Ngưu, thực sự nơi này đã từng là xưởng sản xuất vũ khí." Hắc Hổ rón rén nấp qua một bụi cây rậm rạm, mắt phóng ra ngoài nhìn.
Bên cạnh A Ngưu cười nhạt, tay không rảnh rỗi vặn vặn khớp xương: "Ngươi nghĩ sao, mặc dù bên ngoài to lớn không khác gì bình thường một cái xưởng sản xuất máy móc nhưng bên trong cất giấu chính là kho vũ khí danh phận."
"Khi xưa ta là cũng bị lừa một phen, nếu không phải cấp trên nhắc nhở thì thật cũng tin đến tận bây giờ."
Hắc Hổ không hề đáp lại mà ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt.
Ngổn ngang máy móc phụ kiện, các loại xe cơ giới xác chết hay thậm trí chính là núi rác thải kim loại mảnh vụn, tầng tầng bao phủ nơi đây.
"Chú ý một chút khung cảnh, nếu mười phút nữa không có gì lạ tình huống thì ta cùng ngươi lập tức đột nhập bên trong công xưởng." A Ngưu nhẹ nhàng nhắc nhở, song cả người co lại lặng lặng một chỗ nấp sau lùm cây.
Mặc dù đã tới gần mục tiêu nhưng cẩn thận vẫn là điều không cần thiết, thà chậm trễ hơn vài tiếng còn hơn nhanh chóng mà để tính mạng trôi đi.
Nắng phi thường chói chang chiếu xuống nơi đây nung nóng lên kim loại bề mặt mà phát ra vô số luồng nhiệt lượng nóng hổi tản mát ra xung quanh.
Cỏ cây chính là một trận khô héo dáng vẻ mà rũ xuống chết đi, quang cảnh hoang tàn đến lạ thường.
Gió mạnh theo phương xa không ngừng thổi đến cuốn đi một đống lớp bụi sắt mà hòa vào không khí, quyện thành từng vòng xoáy quẩn quanh.
Rắc! A Ngưu tay phải nắm chặt lấy súng, hai mắt cùng hai tai không lúc nào không chú ý đến bên ngoài cảnh vật, nhất thời mười phút trôi qua nhanh chóng.
"Đi thôi, theo ta." A Ngưu phất phất tay, thân hình to lớn luồn lách qua từng xác ô tô, mà đằng sau Hắc Hổ cũng không chậm trễ bám sát.
"Phía trước chính là công xưởng cánh cửa, qua được đây coi như bước đầu thành công." A Ngưu tiếng nói nho nhỏ phát ra như để nhắc nhở cùng khích lệ.