Trời trong xanh cùng ánh sáng xuyên qua vô vàn kẽ hở giữa những đám mây chiếu xuống từng tia nắng vàng nhè nhẹ, bên dưới nhà cao tầng mọc lên san sát xen kẽ với những con đường trải dài tưởng chừng như bất tận, xe cộ rất đông thậm trí từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng động cơ vận hành.
Tại thành phố một góc nào đó, quang cảnh hiện ra với những bụi cây xanh tràn đầy ẩm ướt nối liền nhau, trong đó một con rắn nhỏ không ngừng vặn vẹo cọ xát mặt đất, miệng liên tục há thè ra lưỡi nhỏ đỏ lòm đồng thời bắn ra rắn ngữ.
"Ta vậy mà lại thành rắn. Giường chăn ấm áp cùng điều hòa máy lạnh, mới nãy vẫn còn, vô lí."
Thật đen đủi.
Con rắn này dù thể xác là rắn nhưng linh hồn là của một thanh niên hai mươi tuổi tên Lí Việt sống tại địa cầu, hắn là đi ngủ cuối cùng tỉnh dậy thành xuyên qua, đúng thế ngủ xuyên qua, không có chết mà xuyên. Tiểu thuyết hắn đọc không ít vậy mà tưởng như chỉ hoang tưởng giờ thành sự thật áp dụng lên người hắn, quá trớ trêu.
Một thời gian lâu như vậy làm người, tứ chi đầy đủ, giờ đây cảm xúc của Lí Việt hoàn toàn không quen.
Đôi mắt chỉ có thể thấy khung cảnh hiện ra mờ mờ, các động tác xoay quanh uốn cong vặn vẹo, cảm nhận không gian dò đường thì dùng lưỡi.
Mất cả nửa ngày Lí Việt rốt cuộc quen với thân hình rắn, di chuyển dễ dàng hơn nhiều, như thế cũng ẩn ẩn có thể hiểu được hắn đã chấp nhận sự thật này, tuy nhiên cảm xúc nhân loại cần phải theo thời gian mai một là mới mất được.
Nhất thời dừng lại động tác, trên đỉnh đầu Lí Việt bên trong là não nhỏ truyền đến từng cơn đói kêu gào, mãnh liệt mà dữ dội.
"Rắn ăn gì?" Lí Việt khó hiểu nghĩ đến, dù trước kia hai mươi năm được giáo dục tri thức nhưng là không có chú ý đến cách sống của rắn cùng thói quen sinh hoạt, giờ đây hoàn toàn lâm vào bế tắc.
Nhưng cơn đói không đợi hắn, tại chỗ sâu trong thể nội là dạ dày liên tục co bóp lại, khó chịu mãnh liệt.
"Chết tiệt, liều ăn nhiều."
Lí Việt hít một hơi thật sâu, miệng rắn đỏ lòm mở ra nhằm hướng cỏ cây bên cạnh mà cắn.
Phập một tiếng vang lên, Lí Việt dùng toàn bộ sức lực kéo đứt một đoạn nhỏ cỏ mà nuốt xuống, cỏ theo đó nhanh chóng trôi xuống dạ dày vị trí.
"Di! Đây là..." Đúng lúc này, LLí Việt hai mắt trợn tròn, toàn thân đứng hình, đại não trong đầu một trận mê muội, có chút không thể tin vào mắt mình.
Điểm tiến hóa +
Một dòng chữ nhỏ hiện ra trong đầu, chân thực mà rõ nét đến nỗi hắn còn tưởng mình đang mơ.
Lắc lắc cái đầu, một lần nữa cảm nhận lại.
Điểm tiến hóa +
Hoàn toàn không phải mơ, là thật, đích thực là thật.
"Bàn tay vàng!" Trong đầu Lí Việt quẩn quanh một dòng chữ, dòng chữ này đối với dân đọc tiểu thuyết không hề xa lạ nhưng đối với hoàn cảnh lúc này chính là cực kì kinh hãi tột độ, tuy nhiên kinh hãi nhanh chóng bị thay thế bằng kích thích.
"Bàn tay vàng ta có, nếu vậy dạng này là hệ thống lưu đi." Lí Việt gật gù phán đoán, không phải công pháp lưu, bảo vật lưu hay lão gia gia lưu thì đích thị là hệ thống lưu, không khó hiểu.
Trong đầu ngay lập tức vận chuyển ý niệm đến câu thông cái hệ thống trong phán đoán, Lí Việt nội tâm tự tin khôi phục mười phần, nhưng rất nhanh hắn thất vọng.
Toàn bộ cách gọi đều được phun ra nhưng một điểm đáp lại cũng không có, cảm giác như bản thân đang độc thoại một mình.
Trong lòng kiên nhẫn vẫn còn, Lí Việt hắn thử lại.
Phập, phập, phập!
Ba tiếng nhỏ nhẹ vang lên, Lí Việt nuốt một lần ba nhánh cỏ vào trong bụng, vẻ mặt chờ mong dị biến phát sinh.
Điểm tiến hóa +
"Cái này, điểm tiến hóa chỉ hiện lên như vậy không có hệ thống ý thức riêng, nói như vậy ta là có thể tiến hóa thành hình thể mạnh hơn nhưng là trong bị động." Trong đầu ý niệm vận chuyển rất nhanh suy đoán đi ra, Lí Việt tám chín phần mười hoàn toàn tin vào.
Không có hệ thống ý thức riêng, rất phiền não nhưng hắn tin tưởng này là không làm khó được mình.
Lí Việt nhếch miệng cười lớn, tuy nhiên cười chỉ phát ra khè khè âm thanh.
Mặc dù chỉ là bị động tiến hóa nhưng có còn hơn không, không cần thiết phải làm một con rắn nhỏ yếu đuối vô hại nữa, nhân sinh bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Ngay sau đó Lí Việt điên cuồng ăn cỏ, ăn hết đám này đến đám khác.
Điểm tiến hóa +
Điểm tiến hóa +
Điểm tiến hóa +
...
Rốt cuộc đến ngụm cỏ thứ hai mươi vừa bị tiêu hóa, dị biến một màn phát sinh.
Toàn thân Lí Việt bất ngờ nóng rực lên, da đen bên ngoài điên cuồng bị thiêu đốt cháy rụi để da mới từ từ hình thành lên.
Nháy mắt một cái quá trình hoàn tất, cảm nhận chỉ như kim châm nhẹ vào tay rất nhanh rút ra, hoàn toàn không khó chịu.
Lí Việt nhắm lại hai mắt mà uốn éo toàn thân, bất chợt hắn thốt lên tê tê tiếng, trong mắt kinh ngạc thần sắc vờn quanh: "Vậy mà lại dài hơn mười xăng ti mét, không những thế hình thể to lên một vòng, thật không ngờ tiến hóa là thật sự."
Từ ban đầu yếu hại rắn, hắn có thể cảm giác mình bước đầu đã trở lên có hại.
Mãnh liệt cười lớn, dục vọng trong lòng ngày càng lớn thôi thúc Lí Việt, không nghĩ ngợi hắn tiếp tục ăn cỏ.
Điểm tiến hóa +
Điểm tiến hóa +
Điểm tiến hóa +
Điểm tiến hóa +
...
Tăng không ngừng đến ba chữ số, một trận tiến hóa mới hình thành.
Gió lạnh thổi qua lá cây dao động xào xạc, chính giữa Lí Việt mặt mày nhăn lại đón lấy đau đớn tiến hóa, đỏ rực hình rắn điên cuồng bành trướng, một âm thanh xèo xèo như nhúm thanh sắt nóng hổi vào chậu nước liên tục vang lên.
Đau đớn cảm xúc ngập tràn trong óc, từng thớ thịt như khuấy đảo hoàn toàn, Lí Việt miệng nhỏ rên rỉ thanh âm phát ra.
Huyết nhục vặn vẹo biến đổi, cấu trúc tế bào liên tục sụp đổ liên tục tái tạo, cũ mất mới lên, hình thành lên tân thân thể.
Quá trình kéo dài đến nửa tiếng rốt cuộc cũng kết thúc, đỏ rực màu dần tán đi lộ ra cường tráng rắn.
Dài đến một mét, quanh thân đường kính năm xăng ti mét, đầu nhỏ khủng bố gương mặt lộ ra hai khỏa sắc nhọn răng nanh ngày càng có sát khí, trải dài khắp thân chính là nét vẩy mỏng mờ mờ hiện dưới lớp da, toàn thân đen bóng cùng u quanh chớp động.
"Tiếp tục tiến hóa, mạnh lên cảm giác thực phấn khích." Lí Việt hoàn toàn khôi phục ý thức dương ánh mắt nhằm đến đám cỏ lớn phía xa, cả người nhanh chóng trườn đến, miệng máu mở rộng ngoạm một ngoạm lớn cực dứt khoát.
Tuy nhiên một hồi diễn ra đã khiến cho hắn lắc đầu cười khổ.
Cỏ không thể cung cấp điểm tiến hóa nữa, như vậy là bị bão hòa cần kiếm thức ăn mới.
Thức ăn mới, nói như vậy chính là sinh vật sống, nếu là hình thể lúc trước Lí Việt không có tự tin đi kiếm nhưng bây giờ hắn tin tưởng mình hoàn toàn đủ sức khuấy lên một cái gợn sóng như lướt qua mặt hồ một dạng.
...
Réc réc réc réc! Một đàn ếch lớn phân bố rải rác trên ao nhỏ, miệng lớn liên tục kêu thành tiếng, âm thanh chói tai vang vọng một vùng, khiến cho người ta cảm giác thực khó chịu.
Mà bây giờ là ban đêm, bốn bề đen tối, hiu quanh không một bóng người mặc cho đám ếch lộng hành.
Phóng mắt tới một bụi cỏ gần đấy, kinh ngạc mà phát hiện một đầu rắn dài một mét đang nằm im bất động, lưỡi nhỏ kéo ra rụt vào như đang quan sát tình hình phía trước, mà đầu rắn này không ai khác chính là Lí Việt.
Chiếm cứ thân xác rắn đương nhiên một số tập tính loài rắn Lí Việt cũng kế thừa một hai, điển hình chính là nấp bụi rình mồi. Tuy nhiên cái này chỉ áp dụng vào ban đêm.
Đối với đám ếch trước mặt, Lí Việt nội tâm thèm khát đến chảy nước miếng, nhưng hắn biết thời cơ chưa đến nên chỉ có thể áp chế cảm xúc xuống mà im lặng chờ đợi.
Cứ như vậy thời gian nhanh chóng trôi qua.
Rốt cuộc ếch đực tiếng kêu cũng ngưng lại, theo sau đó chính là ếch cái tiến ra giao phối, một hồi phong hoa mĩ vị hình ảnh hiện ra tỏa sáng một vùng.
Lí Việt là đối với cái này không để ý, trong mắt hắn bây giờ sâu bên trong chính là ngập tràn sát cơ như ẩn như hiện, lưỡi nhỏ thò ra rụt vào liên tục mà cảm nhận, không lâu thân hình hắn động.
"Thời cơ đã đến, là lúc hành động."
Lí Việt trong đầu âm thầm cười lạnh, thân thể đen dài không ngừng uốn éo lấy một cái độ cong mà tiến lên phía trước, hành động phi thường cận thận không hề gây ra bất kì một cái sự chú ý nào.
Xào xạc, xào xạc, xào xạc... Lí Việt lặng yên tiến sát lại mặt hồ, thân thể làn da mãnh liệt cọ xác tới thân cỏ phát ra những âm thanh nhỏ nhẹ nhưng dưới gió thổi hoàn toàn hòa vào ngụy trang đi ra.
Ếch chính là tới giao phối lúc cảnh giác giảm thiểu tới tối đa, Lí Việt dựa vào điểm này mà mới tấn công, mà hiển nhiên hắn đã bước đầu thành công tiếp cận con mồi.