Dịch giả: Hani
Xuân qua... Cuối xuân....
Tại Đông hải, một người thanh niên mặc trang phục bằng vải thô đứng thản nhiên trên một tảng đá lớn bên bờ biển. Bên cạnh hắn có một cô bé đáng yêu chừng chín tuổi nhìn rất ngoan ngoãn đang nắm tay hắn mà hỏi:
- Phụ thân! Hôm nay sao người lại dẫn con ra đây?
Người thanh niên cười cười nhưng không nói gì.
Xuân về, trăm hoa đua nở. Dưới ánh sáng mặt trời, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một con thuyền nhỏ.
Một thiếu nữ có gương mặt trong sáng đứng trên đầu thuyền thi lễ với người thanh niên một cái rồi cười cười vẫy tay với cô bé con.
- Dì Uyển! Dì Uyển đã về.
Cô bé vừa thấy thiếu nữ đứng trên đầu thuyền thì nhảy nhót hoan hô:
- Phụ thân! Người biết hôm nay dì Uyển về nên dẫn còn tới đây chờ đúng không?
Người thanh niên nắm bàn tay nhỏ của cô bé rồi gật đầu.
- Vậy còn vị công công kia đâu?
Cô bé vui vẻ nhìn người thanh niên:
- Phụ thân! Người nói vị công công kia dẫn người tới nơi này. Đấy là lần đầu tiên người nhìn thấy biển rộng. Tại sao bây giờ dì Uyển đã về mà công công không về?
Người thanh niên lắc đầu:
- Không biết.
- Tại sao phụ thân biết được khi nào dì Uyển về mà lại không biết khi nào công công về?
- Bởi vì phụ thân không tìm thấy công công. - Người thanh niên ngắm nhìn con gái:
- Ngài cũng giống với mẫu thân của con đều tới một nơi rất xa. Sau đó phụ thân tìm được mẫu thân của con về nhưng lại không tìm được công công. Sau đó phụ thân nghĩ kỹ thì có lẽ người có chuyện của mình. Có khả năng là người tìm thấy người mà mình muốn tìm. Khi nào người muốn về sẽ tới gặp chúng ta.
- À.
Cô bé có cái hiểu có cái không hiểu những vẫn gật đầu:
- Dì Uyển. Dì Uyển.
Nhìn thấy con thuyền càng lúc càng tới gần, cô bé hưng phấn gọi to rồi kéo tay người thanh niên:
- Phụ thân! Tại sao một năm dì Uyển mới về một, hai lần. Sao dì không ở với chúng ta?
- Dì Uyển có chuyện của mình.
Người thanh niên cười cười nhìn thiếu nữ đứng trên đầu thuyền với ánh mắt hiền hòa.
Trong tiếng hoan hô của cô bé, con thuyền đã tới bờ biển.
- Dì Uyển! Lần này dì có mang quà cho con chơi không?
Cô bé nhào vào lòng thiếu nữ.
- Hư! Vừa mới gặp là đã đòi quà.
Người thanh niên mỉm cười rồi trách.
- Một năm không gặp mà đã cao thế này rồi.
Thiếu nữ có gương mặt trong sáng mỉm cười vỗ đầu cô bé rồi khẽ động tay. Ngay lập tức từ trong ống tay áo rộng thùng thình của nàng thò ra cái đầu của một con chó nhỏ.
- A! Chó con. Con thích nhất là chó con. Phụ thân. Cuối cùng thì con cũng có một con chó con.
Cô bé nhìn thấy vui quá mà hét lên. Sau đó nó đón con chó từ tay thiếu nữ rồi ôm chặt không chịu thả.
- Đi thôi! Lâu rồi họ không gặp con.
Người thanh niên cười rồi gật đầu với thiếu nữ.
- Đúng rồi! Dì Uyển. Lần sau về dì phải mang hai món quà vì con sắp có đệ đệ.
- Đệ đệ?
Thiếu nữ sửng sốt một chút rồi nhìn người thanh niên:
- Sư tôn! Người và sư mẫu lại....
Người thanh niên mỉm cười lắc đầu:
- Huyền Vô Kỳ và Bạch Lạc.
- Cuối cùng thì họ cũng....
Thiếu nữ nở nụ cười.
- Tình cảm của con người là một thứ huyền diệu nhất trong trời đất chỉ có trải qua mới có thể hiểu được nhân quả rõ hơn.
Người thanh niên nhìn gương mặt trong sáng của thiếu nữ:
- Đó cũng là lý do tại sao con phải vào đời. Nếu thích hợp con cũng có thể tự mình cảm nhận, có lợi cho việc tu hành.
- Nếu thích hợp con sẽ nghe sư tôn chỉ bảo.
Gương mặt trong sáng của thiếu nữ hơi ửng hồng.
- Đi thôi.
Người thanh niên cũng không nói gì thêm nắm tay dứa bé đi về phía một cái làng chài.
- Vũ bá bá.
Chẳng bao lâu, cô bé lại vui vẻ hét lên.
Bên ngoài làng chài có một con đường. Một người thanh niên áo hồng đứng trước một cái xe ngựa đang mỉm cười nhìn người thanh niên và cô bé đi tới bằng ánh mắt ấm áp.
Trong cái thôn nhỏ giăng đèn kết hoa. Trước một căn nhà bình thường có dựng một cái bàn lớn, bày đủ mọi loại bàn tiệc. Gần như toàn bộ ngư dân đều tới đây giúp đỡ mở tiệc.
- A Lạc! Chúng ta có khách.
Mới tới đầu thôn đã có rất nhiều người dân nhiệt tĩnh dắt ngựa kéo xe cho người thanh niên áo hồng.
- Vũ Sư Thanh! Cuối cùng thì ngươi cũng đến.
Một tiếng cười ôn hòa vang lên rồi Đông Bất Cố ăn mặc như ngư dân, hai tay ướt sững như vừa mới rửa chén bát xong.
Thái Thúc, Lạn Hàng, Dạ Đông nhan, tiểu Trà, Nạp Lan Nhược Tuyết, Tô Hâm Duyệt... Và còn có Huyền Vô Kỳ cùng với Bạch Lạc đi ra.
Chẳng ai ngờ được những nhân vật trong truyền thuyết đó lại cùng nhau sinh hoạt trong một cái thôn làng giống như người thường thế này.
Tới đêm khuya, tiệc rượu náo nhiệt cũng kết thúc. Đám ngư dân chân chất nghĩ thầm a Lạc có thật nhiều bằng hữu. Con của a Huyền được một tuổi lại có nhiều người từ xa tới như vậy. Bọn họ không hề biết rằng giữa những người như Lạc Bắc và Vũ Sư Thanh từng có rất nhiều chuyện.
- Bán Diện lão đầu đi rồi. Lão bảo ta cảm ơn ngươi.
- Cảm ơn ta cái gì?
Ánh mắt Lạc Bắc như xuyên qua màn đêm thấy được gương mặt mặc dù dữ tợn nhưng ánh mắt lại đầy trí tuệ của lão nhân:
- Chắc là lão hiểu được nếu như những người bên cạnh chẳng còn thì có sống vạn năm đối với chúng ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa nếu không có họ, chúng ta cũng chẳng có ngày hôm nay.
- Lão bảo ta cảm ơn ngươi không phải vì ngươi bỏ một vạn năm tuổi thọ giúp bọn họ cải tạo thân thể và thần hồn. - Vũ Sư Thanh lắc đầu:
- Lão bảo ta cảm ơn ngươi là vì người giúp lão có thể bình tĩnh vượt qua tuổi thọ của mình. Cảm ơn ngươi giúp lão sống được theo ý của mình.
- Ngươi thì sao?
Lạc Bắc xoay người liếc mắt nhìn Vũ Sư Thanh.
- Không cần phải giúp ta cái gì. - Vũ Sư Thanh cười:
- Bây giờ chỉ cần để người ta biết có những người như các ngươi tồn tại, giới tu đạo sẽ trở nên yên tĩnh không còn những nhân vật đầy dã tâm như Hoàng Vô Thần. Trong mấy vạn năm qua ta đã trải qua vô số chuyện... Có đôi khi nhớ quá kỹ một chuyện cũng không phải tốt. Như vậy còn chằng bằng Diệp Khuynh Thành bỏ cả vạn năm đi tìm ký ức của mình. Ta còn thọ ngàn năm nữa cũng đủ rồi. Chúng ta trải qua mọi chuyện còn chưa đủ hay sao?
Lạc Bắc cũng cười.
Nạp Lan Nhược Tuyết và Lạc Bắc dắt tay đứng nhìn Lâm Tiểu Uyển rời đi.
Vũ Sư Thanh đi rồi... Người của Từ Hàng Tĩnh Trai cũng đi... Lâm Tiểu Uyển cũng đi.
Hiện tại trên thế gian còn có rất nhiều yêu thú. Với khả năng của Lạc Bắc có thê giết hết được tất cả. Nhưng Lạc Bắc lại thấy có sự tồn tại của yêu thú giới tu đạo trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Nếu không có sự uy hiếp của yêu thú, một vài người không phải đấu với chúng sẽ đi đấu với con người.
Lạc Bắc không phải là Hoàng Vô Thần cũng chẳng phải Huống Vô Tâm. Không có đối thủ hắn chẳng hề thấy buồn chán.
Bởi vì mỗi ngày trên cuộc sống này có rất nhiều chuyện đáng để cho hắn chú ý và lắng nghe.
Đã bao lâu ngươi không nằm trên cỏ hít lấy mùi thơm của nó? Đã bao lâu ngươi không nằm trên ghế trúc? Đã bao lâu ngươi không ngắm muôn hoa đua nở?
Lạc Bắc mất ba vạn năm vượt qua thiên kiếp thứ chín. Trên đời này không có tiên nhân bất diệt. Sau mấy vạn năm có lẽ Lạc Bắc và những người bên cạnh cũng sẽ chết.
Nhưng trên đời này có nhiều chuyện khiến cho người ta yên tâm và vui vẻ còn chưa đủ?
Với tu vi của Lạc Bắc nếu ngao du khắp tinh không, đau khổ tìm đạo có lẽ còn có nhiều tuổi thọ hơn nữa. Nhưng nếu bỏ ra vài ngàn năm tu luyện chỉ để lấy mấy ngàn năm tuổi thọ thì để làm gì?
Như thế chẳng bằng cùng với người mình yêu ở cùng một chỗ tự do tự tại ngắm biển rộng và trăm hoa đua nở...
HẾT