Liyan Blueforest là một công tước. Dù là một trong số những quí tộc của Vương Quốc Zelzam thì cậu vẫn là một Đại Quí Tộc nắm giữ một vùng lãnh thổ đặc biệt rộng lớn.
Thế nhưng vùng đất này không chỉ rộng lớn không thôi.
Vùng đất mà cậu đang trị vì dưới tư cách Lãnh Chúa là nơi bất ổn bậc nhất, có tiềm năng bậc nhất, âu cũng là nơi đứng gần bờ vực của sự diệt vong nhất.
Những người anh của cậu, những người đã chết hai năm trước lúc nào cũng nhăm nhe chiếm lấy cái ghế lãnh chúa vùng này. Thế nhưng một người kì thị chính bản thân do được sinh ra trong một gia đình quí tộc như Liyan lại là người cuối cùng còn sót lại. Số phận đúng là trớ trêu.
Bởi lẽ, đừng nói gì đến danh vị công tước hay lãnh chúa, Liyan trước đây còn không hề quí trọng chính sinh mạng của bản thân mình.
Tuy rằng không đến nỗi muốn chết đi, nhưng hằng đêm trước khi đi ngủ cậu luôn trằn trọc rằng [Giá mà cái thế giới này có kết thúc luôn thì hay biết mấy].
Bởi cậu không hề có suy nghĩ rằng ngày mai rồi sẽ khác với hôm nay.
Chẳng có gì khiến Liyan muốn chiếm hữu, và cũng chẳng có gì mà cậu không muốn mất đi.
Những người anh của cậu thì không như thế.
Địa vị, danh vọng, quyền lực, tài sản, lãnh địa.
Lí do khiến tất cả bọn họ tranh giành danh hiệu công tước là vì muốn có trong tay một trong những thứ trên. Thế nhưng lẽ dĩ nhiên, chỉ có một trong bốn người là được chọn. Kẻ mạnh nhất sẽ là kẻ chiến thắng sau cùng.
Chỉ có quí tộc mới được phép học ma thuật, trong số đó đáng chú ý nhất vẫn là gia tộc công tước Blueforest, nơi có truyền thống sản sinh ra những ma thuật sư ưu tú.
Chưa kể họ còn là những ma thuật sư có chiến lực cực kì cao.
Vì lẽ đó, một khi chủ nhân hiện tại của cả cơ ngơi này chuẩn bị từ giã cõi đời, các anh em trong nhà sẽ tranh đấu với nhau nhằm giành lấy quyền được thừa kế. Tuy rằng quyết định chính thức được thông qua bởi một trận quyết đấu, thế nhưng việc bị chuốc độc hay nguyền rủa trước trận đấu hoàn toàn có thể xảy ra.
Mạnh được yếu thua. Hành vi tàn sát chính anh em ruột thịt của mình để trở thành một ma pháp sư mạnh mẽ hơn sẽ nhận được khoan hồng. Đây chính là trận chiến tranh giành quyền kế vị của gia tộc công tước BlueForest, truyền thống được truyền lại từ xưa đến giờ.
Tuy Liyan là con thứ tư, nhưng những người anh lại chẳng đoái hoài gì đến cậu. Bản thân Liyan cũng chẳng tỏ ra hứng thú gì đến cái danh công tước, ngay từ đầu còn chẳng ai nghĩ rằng cậu có thể sử dụng ma thuật. Vì những lẽ đó mà cậu đã không tham gia vào trận chiến kế vị.
Không những không có hứng thú với hầu hết những thứ trên thế gian này, cậu còn không lí giải được sức mạnh của địa vị và quyền lực. Cậu cũng không hiểu tại sao có những người nhúng tay vào chàm để hãm hại người khác, thậm chí còn tàn sát lẫn nhau.
Kể từ khi bắt đầu có nhận thức, những người anh của cậu đã luôn hăm he xung quanh rồi. Chỉ cần có sơ hở là tính mạng sẽ bị đe dọa. Nhưng vì đều là những đứa con của gia tộc công tước Blueforest, những lần như thế họ đều được cha mẹ và các cận thần hết mực khen ngợi.
Một thế giới như thế, đối với Liyan chỉ độc một màu xám xịt.
Chẳng có một chút ánh sáng nào trong đó cả.
Sự thật là trong lịch sử dài đằng đẵng của Gia tộc công tước Blueforest, tài năng của Liyan vượt lên trên tất cả. Nếu thích thì chỉ cần ngồi một chỗ cậu cũng có thể giết sạch những người anh của mình, thế nhưng cậu chẳng thấy giá trị gì khi làm thế cả.
Vì thế Liyan đã giả làm một đứa trẻ vô năng. Cậu sống qua từng ngày một mà không hề có mục đích, cũng chẳng hề tỏ ra tò mò, hay có động lực làm bất kì điều gì.
Và rồi lời sấm ban xuống rằng thế giới này sắp đến hồi diệt vong.
Đó không phải là một tương lai xa vời.
Bởi lẽ các vị thần đã dự báo luôn thời gian bắt đầu xâm thực.
Lãnh thổ của gia tộc công tước Blueforest đã được chọn làm điểm bắt đầu cho quá trình sụp đổ của thế giới.
Liyan đã có thể chứng kiến thế giới kết thúc ở một vị trí đặc biệt, rồi cậu cũng sẽ chết theo nó.
Liyan luôn luôn trông chờ cái ngày đó đến với những ý nghĩ như thế khi cậu còn nhỏ.
Thế nhưng cậu lại tìm ra.
Một thứ mà cậu muốn chiếm hữu, âu cũng là thứ cậu không muốn mất đi.
Cậu đã bén duyên với một cô gái được bao phủ trong ánh sáng màu hoàng kim.
Thế nên Liyan mới nghiêm túc đấu tranh, cốt để được ở bên cạnh cô ấy.
Kết cục, không biết lí do vì sao đến giờ này thế giới vẫn còn tồn tại.
Dù nói thế, những nguy cơ sụp đổ không hẳn đã biến mất.
Bởi lẽ lí do thế giới này vẫn chưa bị phá hủy hai năm trước không phải là vì phe trần thế thắng lợi mà là do những vị thần đã đột ngột đổi ý. Họ đã vui vẻ tiện tay gửi xuống trần gian những món quà bất ngờ.
***
Liyan là một học sinh chăm chỉ thuộc năm nhất lớp A tại ngôi trường cao đẳng mang tên Harvali.
Lớp có tổng cộng 40 học sinh với nhân loại chưa đến một nửa. Số còn lại bao gồm elf, tiểu tiên, a tộc, lang nhân, người lùn và ma cà rồng. Tạo nên một tập thể với đa dạng các chủng tộc.
Vì sự khác biệt giữa tập quán và phong tục nên ban đầu có rất nhiều vấn đề xảy ra.
Đặc biệt là ma tộc, chủng tộc đa phần bị nhìn với ánh mắt thù ghét.
Bởi lẽ có những ghi chép nói rằng ma tộc từng gây chiến tranh với phần còn lại của thế giới.
Qua hàng trăm năm chiến tranh, cả quân địch lẫn quân đồng minh đều trở nên rệu rã. Mặc dù vẫn chưa xác định được phe chiến thắng sau cùng nhưng toàn bộ những nền văn minh đều bị tàn phá nặng nề bởi cuộc chiến.
Vào thời kì đó, một cuộc đảo chính đã xảy ra trong nội bộ phe ma tộc dẫn đến sự thay đổi của nhà cầm quyền, Ma Vương và những cận thần của mình đã bế quan tỏa cản lại hoàn toàn Lục Địa Hắc Ám- Lãnh thổ của Ma Tộc. Phải đến gần một ngàn năm sau ma tộc mới bắt đầu bước chân ra thế giới bên ngoài và giao lưu với những chủng tộc khác.
Thế nhưng hai năm trước, khi Thiên Giới bắt đầu có động thái muốn gây chiến, chính Ma Tộc lại là chủng tộc đứng lên đấu tranh nhiều nhất. Nếu lúc đó không có ma tộc thì các vị thần đã không đổi ý và thế giới thực sự sẽ rơi vào sự sụp đổ.
Thế nên Liyan mới chỉ đích danh và giao quyền điều hành cả lãnh thổ của mình cho Ma Vương Jesta.
Bản thân Jesta cũng không có ý muốn từ chối, bởi lẽ nếu một Ma Vương có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng người dân lãnh thổ công tước Blueforest- nơi đã trở thành điểm tựa công nghiệp cho toàn thể nhân loại, chắc chắn lòng tin đối với ma tộc của tất cả các chủng loài cũng theo đó mà tăng lên.
Tuy lí do chính khiến Liyan không muốn quản lí đơn phản là vì cậu thấy phiền phức, thế nhưng việc cậu chọn Ma Vương quản lí lãnh thổ thay mình là có lí do.
Hiện tại thì những suy tính của cậu đã trở thành hiện thực, bởi Ma Tộc đã có thể làm thân được với những chủng tộc khác.
Dĩ nhiên những cuộc xung đột không vì thế mà mất đi. Không chỉ riêng gì Ma Tộc, xét theo những gì mà các vị thần trên Thiên Giới đã làm ta có thể thấy như họ đang tổ chức lễ hội gì đó vậy.
Thần rồi một lúc nào đó cũng sẽ thấy chán nản. Đó là lí do họ quấy rầy thế giới này.
Đối với họ, việc kể trên chẳng khác nào thả mồi xuống ao rồi thảnh thơi ngồi chờ con cá bị câu lên.
Bọn họ đã thả mồi câu đó xuống thế giới này. Chỉ là, mồi câu đó đã bị tẩm độc.
“Hửm? Lại có cột sáng được dựng lên kìa. Chà chà, hôm nay mấy ông thần trên kia cũng rảnh rỗi quá nhỉ.”
Ngay lúc giờ nghỉ trưa chuẩn bị bắt đầu, Jesta nhìn ra cửa sổ mà nói.
Nghe thế, cả hai người Liyan và Ray cũng nhìn ra cửa và nhận ra rằng cô nói không sai.
Từ khu dân cư của thủ đô Galheno, một cột sáng màu xanh dương mọc thẳng lên trời.
Đó là lời báo từ các vị thần rằng [Từ bây giờ bọn ta sẽ tiễn chỗ này về với cát bụi, nên mấy người chịu khó đi nha...]. Đây đích thị là một Nghi Thức.
Gần như cùng lúc sau khi nhìn thấy cột sáng, chiếc điện thoại trong túi Liyan khẽ rung lên.
Có tin nhắn vừa được gửi đến từ “Viện Bảo Tàng”- một trong những chi nhánh của Cơ Quan Hiệp Hội Ma Pháp Iskris.
“Nghi Thức đã được xác nhận. Hãy đi thu thập Thánh Tích.”
Một bản đồ thông tin cũng được đính kèm theo mẫu in ngắn ngủi đó. Địa điểm nằm chính xác ngay vị trí mà Liyan đã xác nhận bằng mắt trước đó.
“Ray, có việc rồi. Đi thôi.”
“Vâng.”
Liyan và Ray cùng đứng dậy, cả hai đến thông báo với vị giáo viên toán học Người Lùn rằng họ có chuyện riêng bên phía Cơ Quan Iskris rồi rời khỏi trường.
“Chậc, chuẩn bị sắp đến giờ trưa rồi mà, chẳng đúng lúc gì cả. Thế này thì không được ăn bentou Ray làm mất.”
“Sau khi xong việc, mình có thể ăn ở công viên trước khi về trường mà. Mấy tiết buổi chiều có trễ tí cũng được, chứ để bụng đói thì khó chịu lắm.”
Khác với Liyan đang đi tay không, khi rời khỏi lớp Ray có mang theo cặp mình. Cô lấy hai phần bentou từ trong đó ra cho Liyan xem.
“Chẳng phải em là học sinh gương mẫu sao?”
“Ở ngoài trường thì hư hỏng xíu cũng có chết ai đâu? Đừng để bị bắt là được rồi.”
Vừa bước ra khỏi cổng, Ray lấy ngón trỏ đặt lên môi mình rồi nở một nụ cười tinh nghịch.
“Xíu thì được à. Thế thì nhanh chóng làm cho xong việc rồi kiếm cái công viên nào trống trống ngồi ngồi nghỉ tí nhỉ?”
Liyan và Ray cùng niệm phép cường hóa cơ thể lên bản thân mình.
Rồi cả hai cùng dậm chân xuống đất lấy đà để lao xuống con dốc.
Để có thể bay từ đồi này sang đồi khác trong một cú nhảy như Jesta quả thực rất khó, nhưng nếu so sánh thì tốc độ hiện tại của hai người vượt xa xe hơi hay tàu điện.
Cả hai nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác để không va phải những người đang đi trên đường.
Rồi họ bắt gặp một người khác cũng đang hướng về phía Nghi Thức đang diễn ra.
Tuy rằng trông mặt thì chẳng khác gì nhân loại, nhưng người đó có tai và móng của loài thú. Đó là một Lang Nhân đang di chuyển trên bốn chân của mình.
“... Các người cũng nhắm đến thánh tích à?”
Lang Nhân đó vừa chạy sát bên hai người vừa hỏi.
“Bọn ta là người của Cơ Quan Iskris, có nhiệm vụ thu thập những thánh tích và trả lại Viện Bảo Tàng. Nếu dám cản đường thì bên đây buộc phải dùng biện pháp mạnh để xử lí đấy.”
“Biện pháp mạnh quái gì? Cái đó ta nói mới đúng!”
Lang Nhân đột nhiên phóng lên rồi chĩa cặp vuốt của mình về phía Liyan mà lao xuống.
“Chậc, phiền phức quá.”
Liyan không muốn phải phát động ma pháp. Nếu bị vướng vào những trận chiến vô nghĩa, cậu thà về nhà bật tivi lên chơi game còn hơn. Cậu thích dùng ma pháp trong game, bởi lẽ dù có bắn ra bao nhiêu ma pháp đi chăng nữa thì người chơi cũng không cảm thấy mệt.
Thế nhưng cậu không thể không xử lí Lang Nhân đang lao tới kia bởi như thế thì còn phiền hơn. Chung qui thì Liyan không còn cách nào khác.
“Ây dà.”
“Cá-!?”
Liyan dễ dàng dùng tay bắt cặp vuốt đang lao tới. Chấn động khiến phần ngói mái dưới chân bị nát vụn nhưng cậu tuyệt nhiên không bị thương.
Đó là một đòn tấn công dồn hết trọng lượng cơ thể. Khó tin ai đó có thể dễ dàng phòng thủ được như thế khiến Lang Nhân trưng ra vẻ mặt bất ngờ.
“Nhà ngươi... Chỉ là một nhân loại kém cỏi... Rốt cục ngươi là thứ gì!”
“Xin lỗi nhá, vì là con người nên ta không có hứng xưng danh với mấy tên thượng đẳng đâu. Làm đi Ray!”
Liyan vừa ra lệnh xong, tức thì ma lực giải phóng ra từ người Ray, sau đó chúng tập trung lại ngay phía dưới tên Lang Nhân.
[Hầm Mộ Hàn Băng]
Từ trên lớp mái ngói, một cột băng khổng lồ được dựng nên rồi nhốt Lang Nhân lại bên trong. Hắn ta bị đóng băng trong khi khuôn mặt vẫn còn tỏ ra cáu giận nhưng tuyệt nhiên không động đậy.
“Chỉ mới bị băng nhốt mà đã không nhúc nhích được, thế mà dám to mồm đòi đi cướp thánh tích cơ đấy.”
“Khoan đã Liyan, tại anh bảo nên em hoảng quá làm theo, chứ nghĩ lại thì anh mới là người bị tấn công cơ mà? Đáng lẽ anh phải tự phản kháng lại mới đúng chứ?”
“Không thích, phiền lắm...”
“Nếu cứ mãi nói những câu như thế, mai này lớn lên anh sẽ không thể tự mình đứng vững được đâu đó.”
Ray vừa hướng đến chỗ đang diễn ra Nghi Thức, vừa thuyết giáo Liyan như một người mẹ.
Từ đầu Liyan đã không có bất kì kí ức nào về mẹ mình.
Mẹ của Liyan là thiếp thứ tư. Cả bốn anh em nhà Blueforest đều cùng cha khác mẹ.
Để có thể chọn ra một ma pháp sư mạnh mẽ để kế vị, cha cậu đã lấy những nữ ma pháp sư ưu tú làm vợ và bắt họ sinh con. Cách làm không khác gì phối giống ngựa đua. Rồi những đứa trẻ được sinh ra sẽ cạnh tranh, đối đầu nhau trong một cuộc chiến sinh tử.
Không chịu nổi cảnh huynh đệ tương tàn của nhà công tước Blueforest, mẹ của Liyan dần trở nên yếu đi, rồi bà qua đời khi Liyan chỉ mới lên năm. Mặc dù nguyên nhân được công bố là bà mất do bệnh, nhưng khả năng ai đó đã giết bà không phải là không có.
Đó là một trong những lí do khiến Liyan cảm thấy vạn sự trên thế giới này thật vô nghĩa, cho đến khi cậu gặp được Ray.
“Anh còn có em mà Ray. Không có em sao anh có thể đứng vững trên đôi chân mình được?”
“Dù anh có nói khẽ cười duyên với em như thế đi nữa cũng không được. Vợ chồng thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
“Thế nên anh mới đỡ đòn công kích của kẻ thù rồi nhờ em hạ đo ván bọn chúng đó. Như thế là giúp đỡ lẫn nhau rồi còn gì?”
“Ủa, ủa khoan? Anh nói... Đúng thật, phải làm sao bây giờ...”
Ray để miệng mình thành hình chữ
“へ”
mà nói.
Hiện tại cả hai đã gần đến nơi, lúc này không phải lúc để đùa nữa rồi. Từ bây giờ dù có muốn hay không thì cả hai cũng phải toàn tâm toàn ý giúp đỡ lẫn nhau.
Dù những chuyện kì lạ diễn ra hằng ngày tại lãnh thổ công tước Blueforest, nhưng dù gì đi nữa thì những sự kiện đó đều mang lại nguy hiểm cho thế giới này.
***
Một cột sáng mọc hướng thẳng lên trời. Khi đến gần chân cột sáng, cả hai thấy khoảng chừng 20 người đang ở đó.
Nghi Thức là một cột sáng có đường kính khoảng 3 mét, mọc lên từ giữa con đường làm bằng đá.
Nhìn qua thì ánh sáng đó tưởng chừng như vô hại, nhưng chỉ cần chạm vào thì sẽ bị hút về “Phía Bên Kia”. Đến thời điểm hiện tại số người vô tình chạm vào cột sáng này là nhiều không kể xiết, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một ai có thể trở về bình yên.
“Oi, mấy người. Kẻ Mang Thánh Tích chuẩn bị xuất hiện đó. Nếu không muốn bị vướng vào thì tốt nhất là nên tránh xa đi.”
Liyan đứng trên nóc một nhà của thường dân rồi cất tiếng cảnh báo những người đang đứng xung quanh.
“Phát ngôn linh tinh gì thế thằng nhóc? Mấy thằng muốn chạy thì đã chạy hết rồi còn gì? Những ai ở lại toàn thể loại trâu chó liều mạng hoặc nhắm đến thánh tích thôi. Có ngon thì đến bắt bọn tao lui đi này!”
Một ông chú ma tộc hét lên.
Lại phải dùng biện pháp mạnh à, Liyan than thở.
Mà ngay từ đầu thì cậu đã không nghĩ rằng lời lẽ thông thường sẽ khiến những người kia chịu nghe.
Không còn cách nào khác. Phải triệt hạ càng nhiều kẻ địch càng tốt trước khi “thứ đó” xuất hiện- Liyan đang nghĩ như thế thì ngay lặp tức, ánh sáng phát ra từ Nghi Thức trở nên mạnh hơn.
Có vẻ như thời gian đã đến rồi.
“Ray!”
“Em biết rồi! Phát Động= Thiết Bảng Lưu Li Sắc.”
Chiếc nhẫn bên tay phải của Ray phát sáng, từ đó biến thành hình dạng một cây gậy màu xanh. Trên mũi cây gậy có đính sáu hình tròn phát ra âm thanh trong trẻo. Những âm sắc đó đã được nhuộm qua ý chí của thế giới, có hiệu quả như những chú văn. Đây là một ma đạo cụ hỗ trợ phát động bằng ma pháp.
Với thực lực hiện tại thì không cần đến những công cụ hỗ trợ, cô vẫn có đủ sức chiến đấu. Thế nhưng trong thực chiến, chỉ cần tốc độ thi triển ma pháp nhanh hơn không phẩy một giây, hay độ chính xác tăng thêm dù chỉ một phần trăm đi nữa thì tỉ lệ chiến thắng cũng theo đó mà tăng theo.
Nhân tiện đây, Liyan cũng có đạo cụ hỗ trợ ma pháp... Nhưng thứ đó đã bị hỏng trong trận chiến lần trước. Tức là hiện tại cậu đang tay không tấc sắt, nhưng Liyan vẫn thấy không có vấn đề.
Cả hai gia tăng ma pháp cường hóa cơ thể, yểm một lớp phòng vệ lên bản thân.
Khoảng khắc sau đó.
Một làn sóng xung kích mạnh mẽ phát ra từ Nghi Thức. Những tấm kính xung quanh vỡ nát, những bức tường nhà gần đó xuất hiện những vết nứt chạy dọc chạy ngang.
Những kẻ phản ứng chậm với làn sóng xung kích chắc đã bị thổi bay đến xó nào rồi.
Dĩ nhiên, bất luận thế nào thì cả Liyan lẫn Ray đều không hề suy chuyển.
Từ bây giờ là sự kiện chính.
Con quái thú được gửi xuống từ thiên giới dần hiện nguyên hình.
“TEKOI~RE”
Một tiếng kêu không giống với bất kì sinh vật sống nào trên thế giới này, phải chăng đây chỉ là một tiếng thét lạ lùng mà thôi.
Cột sáng bắt đầu có những xung động lan rộng ra theo nhịp, thứ đó dần biến đổi hình dạng rồi trở thành một thứ gì đó có hình người.
Đó là một cự nhân màu trắng tinh với chiều cao chừng năm mét. Nó đưa mắt từ trên cao nhìn xuống đám Liyan đang ở dưới chân cột sáng.
Thứ đó có hai tay hai chân. Phần đầu cũng lộ rõ, thế nhưng thứ được gọi là mặt lại không có, một sinh vật không hề có dung nhan. Thay vào đó thì những bộ phận khác như bàn tay, phần ngực, hông, đùi mỗi nơi đều có mắt. Những con mắt đó không phải đơn giản chỉ là những họa tiết, bằng chứng là con ngươi của chúng đang bắt đầu ngọ nguậy quan sát xung quanh.
Kẻ Mang Thánh Tích, đó là tên của chủng quái vật này.
Không chỉ riêng gì cá thể vừa hiện hình, tất cả những con quái vật ở phía bên kia Nghi Thức đều được gọi với cái tên như thế.
Cứ mỗi lần xuất hiện, hình dạng của chúng sẽ thay đổi. Năng lực mỗi con cũng mỗi khác. Vì lẽ đó, tuy đến giờ hai người Liyan và Ray đã hạ không biết bao nhiêu Kẻ Mang Thánh Tích rồi, nhưng chưa chắc gì lần này cũng sẽ lại thành công.
“TEKOI~RE, TEKOI~RE”
Tuy không có miệng nhưng con quái thú liên tục phát ra những tiếng kêu dị hợm... Rồi nó vung cánh tay khổng lồ đó xuống, một loạt những ngôi nhà bị phá hủy trong chớp mắt. Một người tộc elf cũng là nạn nhân dưới đống đổ nát đó.
“Vừa bự vừa mạnh lại còn vừa nhanh nữa! Vòng ra phía sau nó đi!”
Liyan và Ray chạy băng qua cột sáng, vòng ra phía sau của con cự nhân. Thế nhưng chỉ là công cốc vì sau nó cũng có mắt.
“TEKOI~RE”
Một con mắt trên cánh tay bắt được vị trí của hai người họ rồi vung xuống, tức thì một loạt những ngôi nhà khác lại trở thành đống gạch vụn.
“Đừng có xem thường bọn tao!”
Người la lên như thế là ông chú ma tộc. Ông ta dùng cây rìu dắt sau lưng mình để chém phăng những mảnh vỡ đang bay đến.
Từng mảnh gạch vỡ bị cắt ngọt làm hai như bơ.
Quả là một cây rìu sắc bén. Bí mật... Không nằm ở phương pháp rèn nên lưỡi rìu, mà là những thuật thức được yểm lên trên đó. Cây rìu đó cũng là một loại ma đạo cụ khác, thứ đó có năng lực sử dụng ma lực của chủ sở hữu để tăng độ sắc bén.
“Hây ya!”
Một cự nhân đấu với một ma tộc nhỏ nhoi, ông ta lao lên vung rìu bằng hết cả sức bình sinh của mình vào một cánh tay.
Kết quả, thứ bị vỡ nát là cây rìu và cổ tay của chính ma tộc sở hữu nó. Cánh tay con quái không bị lưỡi rìu cắt vào một mili nào. Con cự nhân hoàn toàn không nhận bất kì thương tổn.
“Cái-!”
Trên mặt ma tộc lộ rõ vẻ bất ngờ lẫn hoang mang, nhưng biểu cảm của ông không giữ được lâu. Bởi lẽ ông đã nhanh chóng trở thành một miếng thịt băm dưới đất trước cú vung của con cự nhân.
Hai người đã lập tức tử trận. Một người là elf nên không nói, nhưng người kia là một mà tộc có khả năng chiến đấu cao. Thế mà lại không thể làm được bất cứ thứ gì. Đứng trước những Kẻ Mang Thánh Tích thì những chuyện như thế này không phải là lạ.
Con cự nhân quờ quạng tiếp tục tán phá như một cái máy.
Liyan và Ray rút lui một khoảng thật xa về sau.
Thế nhưng nó không phải một đối thủ có thể dễ dàng xử lí chỉ với việc tạo khoảng cách.
Phần đầu của con cự nhân tách ra làm hai theo chiều dọc, từ đó một quả cầu màu tím hình thành. Đó là một khối ma lực khổng lồ, ngập tràn ánh sáng.
“Tệ rồi!”
“Ể!?”
Liyan ôm Ray lại, không nói không rằng nhảy xuống khỏi mái nhà.
Độ trễ chỉ vài giây sau, một luồng ánh sáng phát ra từ con cự nhân thổi bay mất tầng hai ngôi nhà.
“Gì mạnh vậy...”
Thứ bị phá hủy không chỉ riêng gì tầng hai mà cả hai người Liyan vừa đứng hồi nãy, cả căn nhà sau đó rồi căn sau đó nữa cũng bị. Sự phá hủy bị kéo dài ra tít đằng xa kia, cứ như bị một cái thìa múc lên gọn gàng vậy.
Để ý kĩ ta sẽ thấy nhóm đông đúc những kẻ cũng muốn nhắm đến Thánh Tích, kẻ thì biến mất không toàn thây, kẻ thì bỏ chạy. Cũng có kẻ bị vướng vào những đợt tấn công mà mất mạng. Thế nhưng chẳng ai có nghĩa vụ, trách nhiệm và thời gian để kiểm tra những nạn nhân đó cả.
“Bị dính đòn đó thì lớp phòng ngự của ta cũng không đủ để chống chịu đâu. Tính sao bây giờ?”
“Ray cứ kiềm chân nó, anh sẽ đối diện thẳng mặt. Cứ như mọi khi mà làm.”
“Em rõ rồi!”
Ngay khi vừa xác nhận xong kế hoạch, cả hai mỗi người mỗi hướng hành động.
Liyan đứng ngay trước mặt con cự nhân. Do toàn thân nó chỗ nào cũng có mắt nên thật khó để xác định đâu mới là “ngay trước mặt”... Nhưng chỉ cần nó nhìn thấy Liyan là được. Bởi lẽ mục đích của cậu là thu hút sự chú ý của nó.
“Nhào vô kiếm ăn với bố mày này con trai!”
Liyan vừa vỗ tay vừa hét lên khiêu khích. Tuy đến giờ vẫn chưa ai biết rằng liệu những Kẻ Mang Thánh Tích có hiểu tiếng người hay không, nhưng có vẻ như chúng cũng phần nào nhận thấy được sự thù địch.
Bị khiêu khích, con cự nhân di chuyển đôi chân khổng lồ của mình rồi bắt đầu bước về phía Liyan.
Ngay lúc đó, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm mạnh.
Một cột băng từ dưới đất dựng lên nhốt cả cơ thể con cự nhân lại. Không chừa một kẻ hở nào, lần này một tia chớp từ trên trời giáng xuống và đánh vào cột băng.
Thuộc tính tương thích của Ray là [Băng] và [Lôi]. Đòn liên kích trên đã được sắp đặt từ trước bởi Ray, người đã nấp ở đâu đó và triển khai ma pháp công kích. Với đa phần những kẻ địch thông thường, bị dính đòn này xem như mất mạng.
Thế nhưng con cự nhân vẫn có thể di chuyển. Trên cột băng mà Ray đã tạo ra xuất hiện những vết nứt. Bởi con quái đang vùng vẫy và muốn thoát ra từ bên trong.
Một sức mạnh đáng sợ, nhưng cũng có thể nói là đúng như dự đoán về tồn tại có tên Kẻ Mang Thánh Tích.
Hỏa lực của Ray không đủ để hạ con quái hoàn toàn, thế nên Liyan mới đứng trước mặt nó như thế này.
[Vạn Vật Băng Hoại= Hư Vô Chi Kiếm]
Ma lực tập trung về phía tay phải của Liyan, một thanh kiếm đen tuyền xuất hiện sau đó. Cậu cầm thanh kiếm bằng cả hai tay rồi đối mặt với tư thế sẵn sàng, ngay lúc đó cánh tay của con cự đã thoát được ra khỏi khối băng, nó vung về phía Liyan như muốn nghiền nát cậu.
“Mày cũng mạnh đó, thế nhưng!”
Canh thời gian cánh tay con cự nhân gần chạm đến mình, Liyan vung kiếm lên.
Một cú vung thật nhẹ nhàng và trông không giải quyết được gì. Thế nhưng lưỡi kiếm lại lún sâu vào tay con quái vật rồi gọn gàng cắt nó ra làm đôi.
Lưỡi rìu có thể chém gạch như chém bơ lại không thể gây ra bất kì thương tích nào, ấy vậy mà Liyan có thể cắt cánh tay đó ra làm đôi trong khi chẳng dồn bao nhiêu lực vào kiếm.
Nếu ma tộc khi nãy còn sống chắc ông ta sẽ tỏ ra ngạc nhiên, song đối với Liyan thì nhiêu đây chẳng là gì.
Bởi lẽ thanh kiếm này có thể cắt xuyên qua bất cứ thứ gì.
Dĩ nhiên thế giới này rất rộng lớn, thế nên có lẽ vẫn còn những thứ thanh kiếm chưa từng được cắt thử đâu đó. Nhưng thực tế dù có đi nữa thì những thứ đó rồi sẽ bị chém xuyên qua.
Lí do đơn giản, nói cho chính xác thì cơ chế của thanh kiếm này không phải [Cắt Xuyên Vật Chất], mà là [Tiêu Hủy Vật Chất].
Khi thanh kiếm này được vung, những vật chất tồn tại trong thế giới này đều sẽ bị xóa sổ nếu chạm phải lưỡi kiếm.
Thứ vũ khí này được gọi là Hư Vô Chi Kiếm.
Ma thuật công kích duy nhất mà Liyan sử dụng. Âu cũng là ma thuật công kích bá đạo nhất.
“Giờ thì để tao cắt mày ra làm hai, bắt đầu từ trên xuống nhé.”
Liyan tăng tốc chạy, cậu muốn kết liễu con cự nhân này.
Ngay khi đó.
Cánh tay bị chặt đứt lúc nãy biến thành những phân tử sáng li ti nhưng không tan vào hư vô. Cùng lúc đó bản thể con quái đang nằm trong băng cũng phát sáng, chui qua những kẻ hở của cột băng rồi thoát ra ngoài.
Tất cả những hạt phân tử sáng bắt đầu nhưng tụ rồi tái tạo lại thành con cự nhân nguyên vẹn.
“Này này, có vụ tái sinh này nữa à? Mày có phải kì nhông đâu.”
Lẩm nhẩm như thế, một nỗi ngán ngẫm hình thành trong lòng Liyan.
Về đuôi kì nhông, chúng chỉ tái tạo lại một cái đuôi mới từ miệng vết thương. Cũng giống như con người dù có cắt tóc thì tóc mới cũng sẽ lại mọc lên.
Thế nhưng con cự nhân này mới nãy vừa biến mình thành ánh sáng rồi tái cấu trúc lại cơ thể. Dù cũng là tái sinh đi nữa, nhưng cảm giác cách tái sinh này hơi mang thiên hướng giống với các dữ liệu kĩ thuật số.
Tuy Hư Vô Chi Kiếm có thể chém đứt được mọi vật chất, thế nhưng ánh sáng thì...
“Ray, thêm lần nữa nào.”
Cột băng lại dựng lên, nhốt con cự nhân vào đó.
Thế nhưng chỉ cần trên cột băng xuất hiện vết nứt thì con cự nhân cũng sẽ thoát được ra.
Chớp thời cơ Liyan bay người lên, cậu nhắm đến đỉnh đầu con cự nhân.
“Thế này thì sao!”
Thanh kiếm đen tuyền vung chém liên tục, băm con quái thành từng lát từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân. Đây không hẳn là kiếm thuật mà giống với kĩ năng làm bếp hơn.
Bị cắt thế này thì dù có là kì nhông hay giun dẹp gì đi nữa thì cũng không thể tái tạo lại được.
Nhưng...
Những hạt phân tử sáng bắt đầu phân tán rồi vòng ra sau lưng Liyan.
Quay đầu nhìn lại, cậu thấy một con cự nhân toàn vẹn đang đứng đó.
Chưa kể quả cầu màu tím lại xuất hiện trên đầu nó.
“Úi!”
Chỉ cần ăn trọn luồng sáng đó thôi là Liyan bay màu, thế nên cậu tránh đi.
Thế nhưng có điều kì lạ ở đây, đó là con cự nhân đột nhiên chuyển hướng trước cả khi Liyan kịp làm gì.
Ngay lặp tức nhận ra ý định của nó, khiến cậu rùng mình.
Lúc này đây con cự nhân đang nhắm đến Ray. Sau lần thi triển Hầm Mộ Hàn Băng thứ hai, vị trí của cô đã bị lộ.
“Thằng chó, đừng hòng đụng một ngón tay vào vợ tao!”
Liyan bay lên không rồi đâm thanh kiếm vào ngay quả cầu màu tím.
Thế nhưng quả cầu bị hút ngược vào trong rồi biến mất.
Khoảnh khắc tiếp theo, một quả cầu màu tím khác xuất hiện ngay trên vai con cự nhân. Lần này nó nhắm đến Liyan.
“Chậc!”
Liyan thu mình lại đánh vòng trên không, cậu thoát khỏi luồng sáng vừa được bắn ra trong gang tấc.
Đường sáng hướng thẳng lên trời, mở ra một lỗ hổng trên những tán mây.
Trên đà rơi xuống, Liyan định rằng sẽ thử chém thử quả cầu đó lần nữa. Thế nhưng quả cầu một lần nữa lại bị hút ngược vào trong.
Tại sao nó lại giấu? Nếu nó cứ để nguyên như thế rồi bắn luồng sáng ra lần nữa thì chắc chắn đã có thể làm khó được Liyan rồi. Nó không muốn thứ đó bị phá hủy hay sao, mặc dù năng lực tái sinh kinh khủng như thế.
Có thể quả cầu màu tím đó không thể tái tạo lại được. Điều đó có đồng nghĩa rằng nếu phá vỡ quả cầu đó thì sẽ hạ được con cự nhân hay không? Không có gì để xác thực cả. Thế nhưng gửi đến một con quái bất khả chiến bại không phải cách làm của các vị thần. Chắc chắn nó phải có điểm yếu gì đó, rất đáng để thử.
“Liyan, tập trung vào hộ em cái!”
Ngay khi tiếng la của Ray vang vọng, vô số những tảng băng nhỏ xuất hiện rồi bắn về phía con cự nhân. Tuy không gây được bất kì thương tổn nào trên bề mặt nhưng chí ít, con cự nhân cũng bị đợt công kích đó đẩy lui lại.
“Anh có sao không Liyan. Em thấy cứ như này không ổn đâu đó!?”
“Không thành vấn đề. Cơ mà Ray, sao em ra đây?”
“Thì vị trí của em bị phát hiện mất tiêu rồi còn đâu. Với lại em không muốn để Liyan chiến đấu một mình trong khi mình chỉ đứng nấp phía sau.”
“Nhưng mấy đòn công kích của em có ăn nhằm gì đâu?”
“Anh cũng thế mà nói ai?”
Ray nói thẳng ra như thế.
Đúng là Hư Vô Chi Kiếm có thể cắt được con cự nhân, thế nhưng nó vẫn có thể tái sinh được nên cũng đồng nghĩa đòn tấn công chẳng ăn nhằm gì.
“Có nên phá bỏ giới hạn không?”
“Đừng có ngốc vậy, có hai Cực Thập Ma Pháp Sĩ ở đây mà phải phá bỏ giới hạn với cái thứ này thì người ta cười cho. Với lại tuy con quái này cũng khá mạnh, nhưng so với EXM thì vẫn còn thua xa.”
“Anh nói đúng. Thế thì mình hạ nó thôi. Trông như cái quả cầu màu tím đó là điểm yếu của nó.”
“Em cũng nhận ra à?”
“Bởi em đã nấp và quan sát từ phía sau mà. Từ giờ mình cứ thay phiên nhắm vào điểm yếu của nó thôi. Nếu lỡ nó còn trò gì khác gì mình cũng chơi nó tới bến luôn.”
“Một kế hoạch hết sức cồng kềnh đến từ vị trí của học sinh gương mẫu. Mà tốt thôi, làm nào Ray.”
“Em bắt đầu đây.”
Âm thanh trong trẻo vang lên từ cây Thiết Bảng Lưu Li Sắc của Ray. Từ vị trí chếch lên trên đầu cô một chút, ba ngọn thương băng được hình thành. Chúng được dẫn điện vào và bắt đầu phát ra âm thanh lạch tạch.
Nếu chỉ là băng bình thường chắc chắn chúng sẽ phát nổ khi phải tích một lượng điện năng lớn, nhưng những ngọn thương băng mà Ray tạo ra không hề xây xát dù chỉ một chút, chúng vẫn tỏa ra một bầu không khí lạnh lẽo. Và rồi...
[Đại Băng Thương = Siêu Pháo Điện Từ]
Với gia tốc phi thường, những ngọn thương bắn ra và cắm sâu vào cơ thể con quái.
“TEKOI~RE, TEKOI~RE”
Vô số những con mắt của cự nhân đồng loạt hướng về phía Ray. Nó đã xác định cô là một kẻ địch nguy hiểm.
Quả cầu màu tím lại xuất hiện. Ray ngay lặp tức bắn ra những mũi thương băng khác. Thế nhưng quả nhiên, quả cầu màu tím đó lại biến mất vào trong.
Ra là thế, có vẻ như Liyan đã nhận ra. Quả cầu màu tím đó xuất hiện là để bắn ra tia sáng, nếu bị nhắm vào thì nó sẽ trôi ngược vào trong. Ngược lại nếu không bị tấn công, nó sẽ cứ hiện ra như thế.
Nếu tấn công trong lúc con quái đang bắn ra tia sáng thì sao? Liệu nó sẽ nhưng đợt tấn công lại, hay là...
“Ray, ghé tai đây chút kẻo con cự nhân nghe thấy.”
“Gì cơ?”
Nghe kế hoạch của Liyan khiến Ray tròn mắt ngạc nhiên.
“Dù thế nào đi nữa thì kế hoạch đó chẳng phải quá nguy hiểm sao?”
“Thế em còn cách nào khác không? Anh đói lắm rồi. Giải quyết nhanh rồi về, nhà còn bao việc.”
“Hả... Anh đói á... Mà em cũng thế. Hiểu rồi, mình làm thôi anh.”
Trông Ray như đã bị thuyết phục.
Tuy kế hoạch này sẽ khiến tính mạng của Liyan gặp nguy hiểm, nhưng từ đầu thì đây đã là cuộc chiến với Kẻ Mang Thánh Tích rồi. Không lí nào một cuộc chiến thế này lại an toàn được. Chưa kể Liyan có thừa tự tin rằng dù có nguy hiểm thế nào thì cậu cũng vẫn sẽ xử lí an toàn. Ray cũng tin tưởng Liyan như thế.
Nếu thế thì cả hai chỉ còn việc hạ nó rồi cùng nhau đi ăn trưa thôi.
“Ta tới đây!”
Liyan la lên rồi lao về phía con cự nhân.
Hành động của con cự nhân cứ như được lập trình sẵn với hai đặc trưng. Ban đầu thì tàn phá xung quanh, nhưng con quái sẽ ưu tiên tấn công những kẻ lộ rõ địch ý.
Thế nên đầu tiên, Liyan sẽ thu hút sự chú ý của con cự nhân.
Do khoảng cách xa nên tay chân nó không thể với tới đây, vì lẽ đó mà quả cầu màu tím xuất hiện đặng tập trung ma lực mà bắn ra luồng sáng.
Liyan... Không làm bất cứ thứ gì để chống lại.
Tuy có thể ném đá vào quả cầu hoặc tránh đi, rất nhiều thứ mà cậu có thể làm lúc này. Thế nhưng Liyan chỉ đứng yên như thế.
Và rồi, ngay trước khi lượng ma lực tập hợp đủ đến cực hạn, Ray bắn ra hai cây thương khác. Thế nhưng thứ cô nhắm vào không phải quả cầu tím mà là đầu gối của con quái.
Nhận đòn công kích vào đầu gối khiến con quái chao đảo vì mất thăng bằng. Thế nên luồng sáng nhắm vào Liyan bị chệch đi một khoảng lớn, bắn về phía những dãy nhà xung quanh.
Tuy uy lực rất mạnh, nhưng nếu đòn tấn công không trúng thì dù uy lực có cao đến đâu đi nữa vẫn không hề đáng sợ. Liyan bình tĩnh tiếp tục tiếp cận, rồi cậu đâm thanh Hư Vô Chi Kiếm vào quả cầu tím.
“Rắc”, một âm thanh như thủy tinh vỡ vang lên.
Lấy quả cầu tím vừa bị vỡ ra làm mốc, toàn thân con cự nhân xuất hiện chi chít những vết nứt.
Rồi nó bị vỡ ra thành những mảnh nhỏ, những mảnh vỡ lại hóa thành các bụi sáng. Cứ thế chúng biến mất mà không trở về nguyên dạng như ban đầu.
Thảo phạt thành công Kẻ Mang Thánh Tích. Thế nhưng nhiệm vụ đến đây chưa phải là hết.
Nhiệm vụ mà Liyan và Ray nhận được là [Thu Hồi Thánh Tích].
Có nghĩa rằng công việc của họ là mang Thánh Tích rơi ra sau cuộc thảo phạt về Viện Bảo Tàng.
Tuy tất cả những Kẻ Mang Thánh Tích được gửi xuống đây có điểm chung là đều gieo rắc tại họa, nhưng những thứ chúng mang trong người phần lớn mới là mối nguy thực sự. Vũ khí có thể hủy diệt cả một thành phố, hay một ma đạo thư có thể biến con người thành một thứ gì đó không phải con người, hay một bức ảnh khiến người nhìn vào trở nên điên loạn,... Những thứ đó chính là Thánh Tích, nếu rơi vào tay những kẻ không hay không biết thì chưa biết chừng hỗn loạn gì sẽ xảy ra.
Thế nên tốt nhất nên để quốc gia hoặc Hiệp Hội Ma Pháp quản lí. Mafia hay những tổ chức bí mật được thành lập ở thế giới ngầm còn có thể chấp nhận được.
Điều đáng sợ nhất là những đứa trẻ ngây thơ, những thành phần bất hảo thiếu hiểu biết sâu rộng, hoặc những giáo phái mong muốn thế giới này diệt vong rớ tay vào. Dù kẻ đang giữ có vô tình hay cố ý, Thánh Tích cũng sẽ bộc phát những tính năng của nó bất kể lí do là gì. Tùy trường hợp mà thế giới này có thể đi đến hồi diệt vong chỉ vì một lần sơ sẩy. Dù chủ nhân chỉ là một đứa bé đi nữa.
Từ chỗ mà con cự nhân vừa mới đứng hồi nãy bắt đầu sáng lên. Rồi Thánh Tích dần hiện nguyên hình.
Chẳng biết lần này cả hai sẽ thu thập được thứ nguy hiểm gì đây.
Liyan và Ray cùng giữ nhịp thở của mình và dõi theo từ đằng xa, thế nhưng...
“M- một bé gái!?”
Cả hai cùng đồng thanh cất lên.
Không cảm kiếm, thương, cũng chẳng phải súng ống. Không phải ma đạo thư, càng không phải thứ gì đó có thể kết thúc hàng ngàn sinh mạng xung quanh chỉ với một cái chạm tay. Trông thứ này chẳng giống một quả bom phá hủy cả vùng không gian rộng lớn, hay một chiếc đồng hồ có thể ngưng đọng thời gian xung quanh.
Đó là một bé gái nhỏ với mái tóc màu bạc đang nằm ngủ ngon lành dưới đất mà không có lấy một mảnh vải che thân.
Nhận ra tình hình hiện tại không giống những gì cả hai tưởng tượng, Liyan và Ray chẳng biết phản ứng thế nào, họa chăng cả hai chỉ có thể tỏ ra bối rối mà thôi..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
LÊN NÀO!
Nói chứ bộ này sao lên top được, nghĩ mà buồn... Rồng con cute thế mà nhỉ?