Kết thúc ngày nghỉ quốc khánh Tô thị lại lần nữa về trạng thái bận rộn khẩn trương, Đường Sở Nhiêu lại giao cho Tô Kỳ một hợp đồng, hắn mấy ngày nay ngược lại so với Đường Sở Nhiêu còn bận hơn. Bận rộn chút ngược lại không có gì, ít nhất hắn mỗi ngày còn có thể nhìn thấy Đường Sở Nhiêu, chính là cư nhiên còn phải đi công tác, Tô Kỳ liền không vui.
"Thật phải đi công vụ sao? Không đi không được sao?" Tô Kỳ vẻ mặt đau khổ, đáng thương hề hề nhìn Đường Sở Nhiêu.
Đường Sở Nhiêu có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu thoáng nhìn hắn, "Anh nói xem?"
"... Ay ay ay, vậy là cả một tuần không được gặp em..." Tô Kỳ ủy khuất bám bám nhiễu qua bàn công tác, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cọ cọ làm nũng, "A Nhiêu, em sẽ nhớ anh chứ ~ "
Đường Sở Nhiêu cười giúp chú chó hình người trước mặt thuận lông, "Tô bảo bảo, anh gần đây làm nũng càng ngày càng giỏi ~ "
"Đường tổng tài, đây là hỏi một đằng đáp một nẻo!"
Đường Sở Nhiêu nhìn đại cẩu cẩu trước mắt muốn xù lông, lại giúp hắn vuốt vuốt, cười nói: "Được rồi ngoan ~ em sẽ nhớ anh ~ "
"Ya ~ vậy thì được ~" Tô Kỳ vui sướng nhảy bật dậy hôn Đường Sở Nhiêu một cái, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Đường Sở Nhiêu sửng sốt, lập tức nở nụ cười. Cái tên này, thật là, làm nũng đến là đáng yêu như vậy, nàng ngăn không nổi nữa rồi. Nàng cũng không muốn để Tô Kỳ đi công tác, dù sao hắn đi lần này, con gái lại do mình mình chăm nom rồi. Hơn nữa, tuy ngoài miệng không nói, nhưng Đường Sở Nhiêu không thể không thừa nhận, bản thân có chút luyến tiếc. Từ lúc bọn họ gặp gỡ cho đến nay, hai người chưa từng tách ra quá lâu như vậy. Nhưng hợp đồng lần này rất lớn, Tô Kỳ có thể học được không ít, còn có thể tăng trưởng thanh danh của hắn, nàng không thể tùy hứng.
Vào ban đêm, Tô Kỳ quay về nhà mình thu dọn đồ đạc đến h tối, hắn đối phòng ở này đều có chút xa lạ rồi, bình thường chỉ ngẫu nhiên qua đây lấy quần áo vân vân, đã lâu không có trụ lại. Lúc trở về lại Đường Sở Nhiêu bên kia, Đường Sở Nhiêu đã nằm thẳng trên giường. Thấy hắn lại đây, ôn nhu cười hỏi: "Thu thập xong? Không sót cái gì chứ?"
"Ừ, thu thập xong, đồ em dặn anh đều mang theo." Tô Kỳ rất nhanh bò lên giường, một phen ôm chặt Đường Sở Nhiêu, lẩm bẩm nói: "Làm sao bây giờ, còn chưa đi mà đã bắt đầu nhớ rồi."
Đường Sở Nhiêu cười chọt chọt vào mặt hắn, "Miệng lưỡi trơn tru."
"Nào có, đây đều là lời tâm huyết, không tin em sờ sờ, " Tô Kỳ nói xong, đem tay Đường Sở Nhiêu đặt lên ngực trái hắn, "Em xem, có phải nó đập rất chân thành hay không?"
Đường Sở Nhiêu nhìn Tô Kỳ vẻ mặt nghiêm túc, xì một tiếng nở nụ cười, "Ừ, thực chân thành, nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm này, em đưa anh ra sân bay."
Có điều rốt cuộc Tô Kỳ vẫn không nỡ để cho Đường Sở Nhiêu h đã phải dậy đi tiễn hắn. Đồng hồ báo thức vừa vang lên, hắn liền rất nhanh đem nó tắt đi, cúi đầu nhìn xem người trong lòng, Đường Sở Nhiêu cau mày rầm rì hai tiếng, phỏng chừng đang đấu tranh muốn mở mắt. Tô Kỳ nhìn buồn cười, tiến lại gần hôn nàng một hồi lâu, ôn nhu nói: "Ngủ tiếp đi, còn sớm, đợi lát nữa anh sẽ gọi."
Đường Sở Nhiêu nghe hắn nói như vậy, lại an tâm làm tổ trong chăn. Tô Kỳ nhẹ chân nhẹ tay rời giường rửa mặt, lôi kéo hành lý, tự mình gọi xe đi sân bay.
Gần lên máy bay, Tô Kỳ mới gọi điện thoại cho Đường Sở Nhiêu.
"Bảo bối, rời giường đi thôi, bằng không đi làm bị muộn đó ~ "
"Hm?" Đường Sở Nhiêu mơ mơ màng màng cầm điện thoại, nghe hắn nói liền mạnh mẽ mở mắt, bên người sớm đã không có ai, "Đi đâu rồi?"
"Anh đến sân bay, chuẩn bị lên máy bay rồi, nhìn em ngủ ngon nên không gọi." Tô Kỳ mặt mày cong cong, cười ấm áp, làm cho đồng nghiệp một bên đi theo không khỏi ghé mắt nhìn nhiều hơn.
"!!! Đáng ghét! Đã nói là phải gọi người ta!" Đường Sở Nhiêu bực bội, tuy nàng biết Tô Kỳ muốn để nàng ngủ thêm một lát, nhưng rõ ràng đã dặn, thật là đáng ghét.
"Đừng nóng giận mà bảo bối ~" Tô Kỳ cười trấn an, "Chờ anh trở lại, phải ăn cơm đúng giờ, anh sẽ cho Lưu a di giám sát em, nếu như nhớ anh thì.. ~ "
"... Sẽ không nhớ đâu." Đường Sở Nhiêu ngữ khí lạnh lùng, rời giường thay quần áo.
"Ha ha ha bảo bối em giận dỗi cũng thật đáng yêu ~ không sao anh sẽ nhớ em ~ không nói nữa phải lên máy bay rồi, khi nào đến sẽ báo tin."
Đường Sở Nhiêu vẫn như cũ mặt lạnh lùng, ờ một tiếng, cúp điện thoại.
Tô Kỳ cúp điện thoại, khóe miệng ý cười thật lâu không có tan đi, Đường tổng tài giận dỗi cũng siêu đáng yêu ~
Tô Kỳ ở ngoại địa vì hợp đồng bận túi bụi, mỗi ngày bữa tiệc này bữa tiệc kia, đối phương luôn không chịu nói thật, biến thành hắn mỗi ngày buổi tối đều sau h mới có thể quay về khách sạn. Bất quá Đường Sở Nhiêu bên này cũng không tốt được chỗ nào. Vừa qua vài ngày gió êm sóng lặng, đột nhiên trên mạng lại tuôn ra tin tức Tô thị phó tổng hút ma túy. Người vào lúc ban đêm bị bắt đi, ngày hôm sau vừa bắt đầu phiên giao dịch, Tô thị giá cổ phiếu liền sụt, Đường Sở Nhiêu ngăn đều ngăn không được.
"Sao lại thế này?!" Tô Hoành bật người liền gọi điện thoại lại đây, hướng Đường Sở Nhiêu quát: "Nhanh đem sự tình xử lý tốt cho tôi!"
"Ngài yên tâm, Tô tổng, chuyện này tôi sẽ xử lý." Đường Sở Nhiêu ngữ khí bình thản, trấn an Tô Hoành trong chốc lát, liền mang người đi cục cảnh sát. Phó tổng kia sinh hoạt cá nhân có chút hỗn loạn, bất quá năng lực công tác rất giỏi, Đường Sở Nhiêu cũng không để ý nhiều lắm, chỉ ngẫu nhiên nhắc nhở hắn một chút, ai nghĩ được lần nay cư nhiên ngay cả hút ma túy đều tuôn ra.
"Lý phó tổng, tôi đã nói với ông bao nhiêu lần? Không nghĩ tới ông sinh hoạt cá nhân loạn còn chưa tính, lại còn ngang nhiên... thứ đồ đó có thể đụng vào sao?! Ông đã hơn mà vẫn còn mê muội như vậy?!" Đường Sở Nhiêu hiếm khi phát hỏa như vậy.
Lý phó tổng giờ phút này mặt xám như tro tàn, hắn biết hắn lúc này cái gì đều xong rồi. Tô thị vị trí khẳng định đã không có, còn phải tiến lao tù nằm một năm nửa năm. Hắn oán hận nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đường tổng, tôi biết là lỗi của tôi, nhưng chuyện này nhất định là có người hại tôi!"
Đường Sở Nhiêu khẽ nhíu mày, "Ông kết thù với ai?"
"Tôi không biết... Tôi không biết..." Lý phó tổng lẩm bẩm nói.
Đường Sở Nhiêu thở dài, dặn người đem hắn bảo lãnh ra, chính mình quay về công ty. Còn có một đống chuyện lớn chờ nàng đâu.
Tô Kỳ nhìn đến tin tức trên mạng, vội cấp Đường Sở Nhiêu gọi điện thoại, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Em vẫn khỏe chứ?"
"Ừm, vẫn khỏe, còn một đống chuyện phải xử lý, nhưng sẽ không sao đâu, anh yên tâm." Đường Sở Nhiêu xoa xoa mi tâm, ngữ khí mang mỏi mệt.
"Anh chỉ lo em lại mệt, " Tô Kỳ cau mày, trong giọng nói đều là đau lòng, "Đừng quá mệt mỏi, biết không?"
"Ừm, em biết, anh cũng vậy."
Tô Kỳ vừa nghe đã biết Đường Sở Nhiêu đây là nói cho có lệ, hắn bất đắc dĩ thở dài. Chỉ có thể làm cho Lưu a di nhìn nhiều một chút. Cúp điện thoại, hắn lập tức gọi điện thoại cho Lưu a di dặn dò một phen. Lại đột nhiên linh cơ chợt động, cấp Trần Tỳ gọi điện thoại.
"Trần Tỳ, cổ phiếu Tô thị có phải rớt giá rất mạnh?"
"Rớt rất ác, nhưng mà có Sở Nhiêu tỷ, Tô ca anh đừng lo." Trần Tỳ ngữ khí thản nhiên, điểm ấy chuyện đối Tô thị ảnh hưởng mặc dù có điểm lớn, nhưng có Đường Sở Nhiêu ở, cũng sẽ không quá lớn.
"Trên tay cậu có bao nhiêu tiền anh có thể dùng đều đem đi mua cổ phiếu của Tô thị giúp anh." Tô Kỳ trước kia rất nhiều tài sản của mình đều giao cho tay kiếm tiền thiện nghệ Trần Tỳ này.
Trần Tỳ đáp trả một tiếng, cũng không hỏi nhiều, liền đi làm.
Ra chuyện này, Lý phó tổng vị trí khẳng định phải thay đổi người. Xế chiều hôm đó, Tô thị liền mời dự họp ban giám đốc, trừ bỏ Tô Kỳ, vài đại cổ đông khác đều đến đông đủ. Bất quá Tô Kỳ % cổ phần quyền bỏ phiếu tất cả mọi người cam chịu do Tô Hoành sử dụng, cũng không người chú ý.
"Vị trí phó tổng chủ quản thị trường bộ, các người có nhân tuyển thích hợp không?" Tô Hoành ngồi ở chính giữa, gõ cái bàn, hỏi.
"Hiện nhân tài ở quốc nội phát triển tất cả mọi người bảo bối vô cùng, muốn lấy người, sợ là thực khó khăn."
"Đường tổng không phải cùng Đỗ Khê Băng ở Cố thị quan hệ tốt lắm sao? Có thể đem nàng lấy lại đây sao?"
Đường Sở Nhiêu nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, khẽ cười nói: "Hai chúng ta quan hệ mặc dù tốt, nàng cùng Cố gia quan hệ cũng không kém, hơn nữa, Tô gia cùng Cố gia quan hệ cũng không kém, đi đào góc tường nhà người ta, Tô đổng mặt mũi phóng đi đâu?"
"Nói không thể nói như vậy, chuyện làm ăn là chuyện làm ăn..." Một đổng sự còn muốn tranh thủ một chút, liền bị Tô Hoành không kiên nhẫn đánh gãy: "Được rồi, Trung Quốc rộng lớn như vậy, ông còn sợ tìm không thấy người ưu tú? Cứ phải nhìn chằm chằm Đỗ Khê Băng người ta?" Tô Hoành trong lòng thầm mắng: ai không biết con ông nhớ thương người ta không phải ngày một ngày hai, làm sao, còn muốn gần quan được ban lộc a? Tô Hoành mới không vì chút tiểu tâm tư ấy của hắn mà không để ý mặt mũi mình đâu, Đỗ Khê Băng mặc dù tốt, nhưng cũng không phải chỉ có nàng.
"Tôi ngược lại có một nhân tuyển, một bằng hữu của tôi, tốt nghiệp học viện kinh tế Worton, quản lý ở Wall Street, hai ngày nay mới về nước, các vị cảm thấy thế nào?" Tô Uyên cười mở miệng, hắn cũng được Tô Hoành cho phép tham gia họp hội đồng quản trị lần này.
"Nga? Vậy còn là bạn học của Sở Nhiêu?" Tô Hoành đến đây hứng thú, ý bảo Tô Uyên tiếp tục nói tiếp.
Chính vào lúc này, lại đột nhiên có người tìm Đường Sở Nhiêu, nói có chuyện quan trọng. Đường Sở Nhiêu không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy đi ra xử lý.
Tô Uyên vẫn cười, Đường Sở Nhiêu vừa quay đầu lại, lại cảm giác nụ cười của hắn đầy thâm ý.
Chờ Đường Sở Nhiêu đi ra ngoài, Tô Uyên lúc này mới mở ra máy chiếu, "Đây là tài liệu của hắn, các vị mời xem."
Vài vị đổng sự cùng Tô Hoành nhìn tư liệu, vui vẻ ra mặt.
"Có nhân tài như vậy, chúng ta Tô thị nhất định sẽ càng ngày càng tốt, Tô tổng giám, cậu chính là công không thể thiếu a ~ "
"Đúng vậy đúng vậy, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử a."
.................
Một đám đổng sự phụ họa khen cho Tô Hoành cùng Tô Uyên tâm hoa nộ phóng, Tô Hoành vỗ bàn, "Người nọ liền quyết định rồi, Uyên Nhi, con cùng bộ nhân sự lên tiếng kêu gọi, cùng hắn đàm thỏa đãi ngộ, không cao hơn Sở Nhiêu là được, chuyện này con toàn quyền phụ trách."
Nói xong, Tô Hoành liền đứng dậy, dẫn chúng đổng sự ra cửa, Tô Uyên đi theo sau, cười nói: "Ngài yên tâm, con sẽ đem chuyện này làm thỏa đáng."
Đường Sở Nhiêu bên này còn chưa bận xong, liền nhận được thông tri nói họp hội đồng quản trị tan rồi, phó tổng chọn người cũng đã quyết định, chỉ là bọn hắn lại không nói cho bí thư tên người được chọn.
"Cư nhiên không nói cho cô biết tên?" Đường Sở Nhiêu nhíu mày, trong lòng cảm giác có chút không tốt, "Cô đi hỏi Tô Uyên xem."
Bí thư rất nhanh lại tiến vào, hồi phục là: "Tô tổng giám đi ra ngoài tìm người, điện thoại cũng đánh không thông."
"Được rồi tôi đã biết, cô đi xuống đi."
Đường Sở Nhiêu cảm thấy kỳ quái, bất quá còn một đống chuyện lớn chờ nàng, nàng cũng không công phu đoán mò. Thích ai thì đưa vào đi, dù sao cũng cản trở không nổi nàng.
Ngày hôm sau buổi chiều trước tan tầm, bên ngoài bí thư gọi điện thoại vào: "Đường tổng, tân phó tổng nói muốn gặp ngài."
"Cho hắn vào đi." Đường Sở Nhiêu thật muốn nhìn xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Cửa phòng gõ hai cái, liền mở. Ngoài cửa nam nhân một thân tây trang tinh xảo vừa người, tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, trên mặt còn súc chòm râu, làn da tiểu mạch có vẻ khỏe mạnh hữu lực. Hắn mỉm cười, đóng cửa lại, nói: "Nhiêu Nhi, đã lâu không gặp."
Đường Sở Nhiêu ngay lúc hắn bước vào một khắc kia liền siết chặt bút trong tay, quá mức dùng sức làm cho ngón tay nàng đều trở nên trắng. Ha, thảo nào muốn đẩy nàng ra ngoài, thảo nào muốn giấu nàng! Tô Uyên! Tốt lắm! Món nợ này nàng nhớ kỹ!
Nàng gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tào Phong, anh tới làm cái gì!"
Tào Phong tiến lên trước mặt nàng, nụ cười trên mặt vẫn như Đường Sở Nhiêu quen thuộc, thành thục mê người, đáng tiếc nàng giờ phút này thầm nghĩ ném hắn văng ra ngoài.
"Tô Uyên nói Tô thị thiếu người, nên anh liền qua đây."
Đường Sở Nhiêu hít sâu vài ngụm khí, làm cho mình bình phục xuống, nàng lạnh lùng nói: "Vậy thì mời Tào phó tổng hảo hảo công tác, nếu quả thật không có việc gì tôi tan tầm trước."
Đường Sở Nhiêu nói xong, mang theo túi xách liền nhanh chóng đi ra ngoài, tới cửa còn phân phó Trương tỷ: "Đuổi hắn ra ngoài cho tôi." Cùng hắn ở chung một không gian nhiều hơn một giây đều là tra tấn.
Tào Phong nhìn Đường Sở Nhiêu dáng người càng phát ra tao nhã, khóe miệng ý cười càng rõ rệt.
Nhiêu Nhi, em là của anh.