Chiều muộn, Tiết Đồng ngồi trên xe Lâm Tịnh, ngâm nga điệu hát dân ca.
Lâm Tịnh liếc Tiết Đồng một cái, "Ồ, tâm trạng không tệ nhỉ."
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tiết Đồng xòe bàn tay ra cho Lâm Tịnh nhìn vỏ kẹo cô cầm trong tay một chút, không cần nhiều lời, đối phương đã biết cô đang vui cái gì.
"Chậc chậc, em không định giữ cái vỏ kẹo thừa này về làm kỷ niệm đấy chứ." Lâm Tịnh ghét bỏ nói.
"Đúng vậy, em giữ lại hết mà." Tiết Đồng cười nói.
"Cũng già đầu rồi, còn như con nít giữ mấy cái đồ này nữa, trẻ trâu."
Tiết Đồng cũng không để ý tới mấy lời trào phúng của Lâm Tịnh, cô vặn loa ô tô lên cao hơn một chút, bài hát cũ của nhóm Paradise phát ra từ đó, Tiết Đồng có thể lập tức phát hiện ra giọng hát ngọt ngào của Tô Mạt từ bên trong.
Đùa qua đùa lại một hồi, lúc này Lâm Tịnh mới nói đến chính sự, "Lần ghi hình sắp tới cho chương trình không có vấn đề gì chứ."
Tiết Đồng nhìn màu sắc lòe loẹt bên ngoài cửa sổ, thuận miệng đáp, "Ừm, chuẩn bị xong hết rồi."
Lâm Tịnh có chút tiếc hận nói, "Nói thật thì, muốn nhìn biểu lộ tình cảm ngọt ngào của em sau khi chơi khăm thành công quá."
Tiết Đồng quay đầu lại, "Ngày mai chị không đi theo hả?"
Lâm Tịnh gật gật đầu, vẻ mặt đắc ý nói, "Chị có việc quan trọng hơn cần làm, em còn nhớ chuyện về bộ phim mà chị đề cập lần trước không?"
Tiết Đồng gật gật đầu.
Lâm Tịnh lại nói, "Đạo diễn của bộ phim này rất thưởng thức em, đây cũng xem như là đã ngầm ký kết rồi, ngày mai chị phải đi gặp bên sản xuất của bọn họ một chút, nếu như thuận lợi, thì có thể ký hợp đồng ngay sau khi chương trình giải trí này kết thúc."
Tiết Đồng cũng không lạc quan như Lâm Tịnh, nhưng cô thấy đối phương rất vui vẻ, không đành lòng phá vỡ bầu không khí trước mắt, cô giữ vững tinh thần vỗ vỗ vai Lâm Tịnh, "Vậy thì vất vả cho đại diện Lâm vĩ đại của chúng ta rồi."
Lâm Tịnh cười thừa nhận.
Ngày ghi hình thứ hai, Lâm Tịnh quả nhiên vắng mặt, Tiết Đồng không có trợ lý, bước vào thời kỳ mẫn cảm trước khi giải ước với Thần Tinh, cho nên một mình ngồi xe của đoàn ghi hình đến hiện trường.
Điền Điềm hôm nay vẫn đi cùng Tô Mạt như cũ, chỉ có điều lúc bắt đầu quay, cô nàng liền ngoan ngoãn đi đến bên cạnh nhân viên công tác, chỉ ở xa xa nhìn nghệ sĩ nhỏ nhà mình.Tất cả mọi người đều biết nội dung quay hai ngày hôm nay là chơi khăm, nhưng dù cho có chuẩn bị đầy đủ đến mấy, vẫn sẽ có mấy người bị bạn đồng hành lợi dụng như cũ.
Buổi sáng rời giường, kem đánh răng bạc hà màu xanh lục của Cao Dã bị Thành Hiên trộn mù tạt, mù tạt vị mạnh, Cao Dã kịp thời phát hiện, anh chàng dương dương đắc ý cầm lấy nước súc miệng, kết quả không biết đã bị người ta đổi thành nước muối từ bao giờ, mới sáng sớm ngày ra đã bị mặn hết chịu được rồi.
Cốc Gia Thành là một đứa bé thật thà, ngày thường không nói một câu, nhìn có vẻ rất hướng nội, Liêu Sâm cố ý tránh hai kẻ khùng điên Thành Hiên và Cao Dã, lựa chọn ở cùng phòng với Cốc Gia Thành, kết quả không ngờ sáng sớm vừa ra cửa, liền bị mọi người vây lấy, cười ngặt nghẽo không ngừng, Liêu Sâm chạy về phòng tắm xem xem, cũng không biết ai thừa dịp anh nghỉ ngơi vào ban đêm, vẽ lông mày anh thành hình chữ nhất, vốn là ảnh đế đẹp trai có cặp mày kiếm mắt sáng trứ danh, lúc này thì hay rồi, hai đầu lông mày bị nối liền thành một hàng.
Liêu Sâm quay người liền muốn tìm Cốc Gia Thành tính sổ, kết quả đối phương yên lặng, không nói một lời, bộ dáng nghiêm túc lắc đầu phủ nhận quả thật khiến cho Liêu Sâm có chút không dám chắc chắn, chờ đến lúc anh xem camera hồng ngoại ghi lại đêm qua, xác định đúng là thằng nhóc này làm, đối phương đã chạy ra ngoài thật xa, bắt cũng không bắt được.
Ngày đêm đầu tiên, Tô Mạt đều thuận lợi vượt qua.Đối tượng chơi khăm của nam khách mời phần lớn là nam khách mời, đối với nữ thần cao lãnh như cô Tiết, cùng em gái nhà bên như Tô Mạt, bọn họ quả thật có chút không nỡ xuống tay.
Có điều Tô Mạt cũng không dám thả lỏng, em đến cả ban đêm đi ngủ cũng phải bọc quần áo thật chặt, chính là sợ phát sinh tình huống đột ngột thì có thể ứng phó ngay lập tức.
Chỉ tiếc là, Tô Mạt đã chuẩn bị đầy đủ rồi, bên phía cô Tiết lại không có lấy một chút động tĩnh nào.
Không phải vừa nói phải nghĩ thật kĩ xem nên sửa gáy mình thế nào sao, không lẽ chỉ là để cho mình tự căng thẳng, hoảng hốt vô nghĩa một phen?
Duy trì trạng thái nơm nớp lo sợ thế này, Tô Mạt lại nghênh đón một đêm ngủ chung nữa.
Bọn họ đều ở bên ngoài ghi hình cả ngày, mọi người vừa mệt vừa buồn ngủ, kết quả không nghĩ tới, đến ban đêm còn bị kéo đến một nơi như nhà kho, bên trong tối om om, ngay cả đèn cũng không bật, tất cả mọi người đều có dự cảm không lành, mọi người dừng bước ở bên ngoài, ai cũng không đi vào bên trong.
Mở miệng trước chính là Cao Dã đi đầu.
"Đây là chỗ nào vậy."
Giọng voiceover trả lời, "Đây chính là nơi mà chúng ta phải ngủ lại đêm nay."
"Hả?" Mọi người nhất trí thốt lên từ đơn biểu thị sự nghi vấn này.
Nhân viên công tác dẫn đầu đi vào cửa bật đèn từ bên trong, sau khi ánh đèn sáng lên, mọi người có thể nhìn thấy hành lang cùng thang bộ bên ở bên trong.
Bình thường lại phổ thông, mọi người thoáng đem tim thả lại về trong ngực.Cô Tiết lên tiếng, "Đi thôi nào, mọi người cùng nhau vào xem đi."
Cao Dã nghe lời này liền dẫn đầu đi vào.
Qua vài khúc ngoặt, mọi người liền thấy được phòng ở bên trong, phòng dán bảng tên, Tô Mạt tinh mắt trực tiếp thấy tên mình.
"Em ở chỗ này." Tô Mạt nói, sau đó em liền chú ý thấy phòng của cô Tiết ngay bên cạnh mình, em khéo léo mở của cho Tiết Đồng, "Cô Tiết, chỗ này, hả?"
Nói lời hỏi thăm xong, Tô Mạt cầm tay nắm cửa, như có điều suy nghĩ lắc lắc hai cái, "Cửa này, tường này sao cứ mỏng mỏng thế nhỉ."
Tiết Đồng ngược lại nắm tay em, đẩy em về phía phòng của mình, "Vừa rồi còn la ó đòi nghỉ ngơi, bây giờ còn không mau đi ngủ đi."
Tô Mạt mang theo nghi hoặc bị đẩy vào phòng.
Điền Điềm muốn cùng đi theo, lại bị Tiết Đồng ngăn ở ngoài cửa.
"Điền Điềm, chỗ ở của nhân viên đều ở tầng hai, em theo lên xem một chút đi." Tiết Đồng nói.
"Hả? Dạ." Điền Điềm mơ mơ màng màng bị Tiết Đồng dụ ra ngoài mất, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiết Đồng mang theo thần tượng nhỏ nhà mình đi vào cánh cửa có viết tên Tô Mạt kia.
Căn phòng kia có chút kì quái, trên trần nhà lẫn vách tường đều không có đèn điện, chỉ có mỗi một chiếc đèn cây đứng sừng sững ở một góc trong phòng mà thôi.
Tô Mạt bỗng thấy hơi sợ hãi, em lôi kéo tay của Tiết Đồng đang muốn rời đi, "Cô Tiết, buổi đêm không có nội dung hù dọa gì đấy chứ, em cứ cảm thấy là lạ sao á."
Tiết Đồng lại vỗ vỗ cánh tay Tô Mạt, "Đừng lo lắng, nếu sợ thì, quần áo giày dép không cần cởi ra nữa, nằm đại đại trên giường một chút là được rồi, nếu gặp chuyện gì em có thể lập tức chạy sang phòng tôi, tôi giúp em."
Tô Mạt vội vã gật đầu liên tục, "Ừm, được, em nghe cô."
Thật ngoan.
Tiết Đồng bỗng thấy hơi không đành lòng chỉnh bé ngoan đáng yêu như vậy.
Trong phòng còn có nhà vệ sinh, Tô Mạt nhát gan, liền kéo tay Tiết Đồng vào chung.
"Em đây là..." Tiết Đồng hỏi.
Tô Mạt xóc xóc cái túi nhỏ của mình, "Cũng phải tẩy trang trước khi đi ngủ chứ."
Nói xong Tô Mạt đi mở vòi nước, kết quả bên trong không có nước.
Em tưởng là mình làm sai, mở đi mở lại nhiều lần, "Ui? Hỏng rồi hả?"
Tiết Đồng ở một bên ai ủi, "Nghe tôi, hay là đêm nay không tẩy trang đi."
Tô Mạt nghe xong, lập tức lắc đầu, "Như vậy sao được."
Tiết Đồng cười nói, "Tin tưởng tôi, không tẩy thì tốt hơn, thật đấy, nói không chừng đến đêm lại có đột kích ghi hình thì sao."
Tô Mạt nghĩ một chút, thấy cũng đúng.
Trấn an cảm xúc của bé ngoan xong, Tiết Đồng cũng liền nói lời tạm biệt mà rời đi, sau khi cô đóng cửa rời khỏi, Tô Mạt đánh giá căn phòng này, em không dám tắt đèn, liền đem chiếc đèn cây còn sáng duy nhất trong phòng mở từ đầu đến cuối.
Trong phòng có giường, có một bộ ghế sofa đơn giản, có bàn đọc sách còn có tủ đầu giường thấp thấp.
Nhìn kĩ, quả thật đúng là một căn phòng rất phổ thông, sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Tô Mạt nghĩ tới, quần áo giày dép đều không cởi ra, chỉ nằm đại ở trên giường, dùng chăn mền bọc kín mình, mơ mơ màng màng đã nhắm mắt lại rồi.
Tô Mạt buồn ngủ thật, dù em đã nhiều lần tự dặn mình, phải đề cao cảnh giác với cạm bẫy đêm nay, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà ngủ thiếp đi, lúc ngủ quên Tô Mạt còn nghĩ nghĩ, cứ xem như buổi đêm thật sự có đột kích ghi hình, cùng lắm chỉ là nhân viên công tác vào cửa giả quỷ dọa em một chút thôi, chẳng lẽ căn phòng này còn có thể đổ sập xuống chắc, dù sao Tô Mạt cũng không tin, trừ phi sét đánh động đất, nếu không cái gì cũng không đánh thức em được!
Ngay sau khi Tô Mạt ngủ say, có người nhẹ nhàng đẩy cửa của em ra.
"Tô Mạt?" Là giọng của Tiết Đồng, liền nghe cô hỏi, "Em ngủ thiếp đi rồi à?"
Không có người trả lời, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tô Mạt.
Tiết Đồng nhẹ nhàng đi tới trước giường Tô Mạt, xác định nhỏ này vẫn mặc quần áo nghiêm chỉnh, có thể đứng dậy bất cứ lúc nào, bấy giờ mới ra hiệu cho nhân viên ở bên cạnh, chậm rãi rời phòng.
Ngay khi đóng cửa, Tiết Đồng lại nhìn vào bên trong một chút, ánh đèn cây dìu dịu chiếu lên khuôn mặt Tô Mạt, em đem mình cuộn trong chăn, bộ dáng chỉ để lộ ra cái đầu nho nhỏ quả thật có chút đáng yêu.Tiết Đồng chợt muốn đem giấu cô nhóc này đi, dáng vẻ này chỉ nên có mình mình thấy thôi mới phải, nhưng mà giờ mới nghĩ ra chuyện này thì cũng đã muộn rồi, ngay lúc Tiết Đồng toàn thân trở ra, bốn vách tường mới vừa rồi còn dựng đứng đột nhiên giống như bìa carton bị kéo ra, trần nhà bị kéo về bên phải, theo bức tường cùng nhau đổ xuống đất.
Một tiếng uỳnh vang lên.
Tô Mạt trực tiếp bị gọi dậy từ trong lúc mê ngủ.
Vừa nãy em còn nghĩ, làm gì có chuyện phòng sập được... Này cũng không khéo rồi, phòng bây giờ sập thật, tình huống khiến cho người ta kinh ngạc này, cũng không khác gì sét đánh động đất hết.
Cả bốn vách tường đều đổ xuống, tất cả mọi thứ trong phòng vẫn y nguyên, giường, sofa, đèn cây... Bây giờ nghĩ lại khó trách trong phòng chỉ đặt mỗi đèn cây thôi.
Lúc này Tô Mạt cũng đã hiểu nguyên nhân vì sao bồn rửa tay lại không có nữa, bởi vì nó vốn chỉ là để trang trí thôi.
Tô Mạt quấn chăn mền, ngây ngốc ngồi trên giường đánh giá xung quanh, lúc này em mới thấy rõ, giờ phút này mình đang ở trên một đài cao, chính xác hơn là một sân khấu, trên hai tầng khán đài có nhân viên công tác của tổ chương trình cùng Thành Hiên và nhóm khách mời.
Tình huống này là sao vậy?
Trong nhất thời Tô Mạt có chút không hiểu được, nhưng em biết tất cả những chuyện này rõ ràng là có liên quan đến cô Tiết.
Tô Mạt tìm kiếm bóng dáng của Tiết Đồng ở bốn phía, người còn chưa tìm thấy, mà giọng nói của đối phương đã truyền đến trước rồi.
"Tô Mạt, bạn nhỏ thân ái của tôi ơi, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa nào?"
Tô Mạt thật sự muốn hét lên một câu chưa đâu.
Nhưng Tiết Đồng vừa nói xong, toàn bộ ánh đèn trong hội trường đã bật sáng lên.
Từ tối tăm cho đến sáng rõ như ban ngày, mắt Tô Mạt vẫn còn chưa chuẩn bị cho chuyện này, ngay lúc Tô Mạt che chắn mắt mình, một nhóm nhân viên công tác đã xông lên trên sân khấu, ba chân bốn cẳng đem nội thất bên trong "căn phòng" xuống dưới.
Chờ Tô Mạt vất vả từ từ lấy lại bình tĩnh, một chiếc microphone đã được nhét vào trong tay em.
Người em vẫn còn đang quấn ở trong chăn, che kín cả người.
"Alo alo." Tô Mạt nói hai câu, chợt phát hiện microphone còn được kết nối rồi.
Đúng lúc này, tiếng nhạc vang lên, màn sân khấu được kéo ra, phía bị che chắn lúc trước là một mảnh thính phòng, phía trên còn treo banner tiếp ứng cho Tô Mạt, bên tai toàn là tiếng hò reo của fan hâm mộ.
Lúc này, lại là một câu của cô Tiết.
"Tô Mạt, phải bắt đầu rồi." Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/la-be-cung-cua-nguoi/chuong-49