Sau khi ăn tối xong, Chu Tự Tề bị Từ Niệm Nam kéo lên lầu chơi điện tử.
Từ Niệm Bắc trò chuyện với Triệu Trăn trong phòng khách, nói về những chuyện đã xảy ra lúc cả hai đi nghỉ ở Thụy Sĩ.
Triệu Trăn vui vẻ nắm lấy tay con gái, vỗ về: “Ừm, đợi khi nào ba con có thời gian, mẹ cũng phải kêu ông ấy đưa mẹ đi.”
Từ Niệm Bắc đỏ mặt cười trừ, hình như bây giờ cô đã có chút… Thích Chu Tự Tề.
Nhưng cả hai đã ly hôn rồi, Chu Tự Tề lại không nhớ ra bọn họ đã ly hôn, vậy cô… Có thể vờ như tờ đơn ly hôn kia không tồn tại không?
Từ Niệm Bắc đang dựa vào người Triệu Trăn để suy nghĩ, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau ghế sofa: “Em buồn ngủ rồi sao, hay là chúng ta đi về?”
Triệu Trăn quay đầu lại: “Tự Tề, chi bằng đêm nay ngủ lại đây, ngày mai các con cũng không đi làm.”
Chu Tự tề mỉm cười lễ phép: “Mẹ, con còn chút việc cần xử lý, nếu mẹ nhớ Tiểu Bắc thì ngày mai con sẽ đưa cô ấy về ăn cơm.”
Từ Niệm Bắc đưa tay về phía Chu Tự Tề, làm nũng nói: “Kéo em dậy với.”
“Thôi được rồi, nếu các con nhất định phải đi về, vậy thì nhớ chú ý an toàn.”
Triệu Trăn bất đắc dĩ mỉm cười, nhìn con rể tay trong tay với Từ Niệm Bắc, nói đùa: “Thật đúng là, con giá lấy chồng như bát nước đổ đi.”
Từ Niệm Bắc lè lưỡi làm nũng.
Trở lại căn hộ ở trung tâm của Chu Tự Tề, Chu Tự Tề vừa trở về liền vào phòng sách xử lý một số công việc, Từ Niệm Bắc đi vào phòng ngủ tắm rửa.
Ngay khi cô chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Chu Tự Tề đã tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường ôm cô vào trong ngực, Từ Niệm Bắc chưa ngủ sâu nên bị hành động của anh làm cho tỉnh táo, cô cố gắng đẩy người đàn ông đang ôm chặt mình ra.
“Em muốn ngủ.”
“Hôm nay ở công viên trò chơi, người ta đều cho rằng Niệm Nam là con của anh.” Giọng nói của Chu Tự Tề khàn khàn, đôi môi cọ xát lên cổ cô.
Vợ của anh thật sự rất thơm.
Khi ngửi thấy liền cầm lòng không đặng mà hôn lên.
Từ Niệm Bắc đỏ mặt nhìn anh, phản bác lại lời anh nói: “Hừ, người ta còn muốn thêm WeChat, còn muốn làm bạn gái của anh nữa mà.”
“Anh đây không cần bạn gái, anh đã có vợ rồi.” Người đàn ông cười khẽ, nhẹ nhàng hôn lên vành tai trắng nõn của cô: “Vợ à, sinh con cho anh đi, được không?”
Trong lúc nói chuyện, Chu Tự Tề lật người đè Từ Niệm Bắc dưới thân mình.
Từ Niệm Bắc bị anh kích thích, cơ thể không tự chủ run lên, vào thời khắc mấu chốt, Từ Niệm Bắc bấu thật chặt bả vai của anh, run rẩy đến phát hoảng: “Thực sự xin lỗi, đừng như vậy…”
“Đừng…”
“Tiểu Bắc.” Trên trán người đàn ông nổi gân xanh, đôi mắt đỏ rực nhìn người con gái trong lòng.
“Thật sự xin lỗi, em… Em vẫn chưa sẵn sàng.” Từ Niệm Bắc run rẩy nhìn anh, cánh tay cứng đờ đẩy anh ra: “Em không thể…”
Từ Niệm Bắc cảm thấy cơ thể nhẹ đi, áp lực trên người cũng biến mất.
Cô nghiêng đầu, nhìn ánh đèn trong phòng tắm, còn cả tiếng nước ào ào từ vòi hoa sen.
Cô co người ôm chăn như một quả trứng, đôi mắt đờ đẫn đầy vẻ sợ hãi.
Chu Tự Tề tắm xong, trên người quang quẩn không khí lạnh, người đàn ông lặng lẽ tắt đèn, nằm xuống mép giường.
Còn chưa chạm vào người cô mà anh đã cảm nhận sự cứng đờ của cô.
“Đừng sợ, anh sẽ không chạm vào em, anh sẽ cho em thời gian.” Chu Tự Tề dịu dàng nói, bàn tay lạnh lẽo dưới chăn chậm rãi nắm tay Từ Niệm Bắc, sau đó kéo người ôm vào lòng.
“Chu Tự Tề, em thật sự rất sợ…”
“Không sao.” Thanh âm của người đàn ông ôn hòa, lại giống như thở dài.
Phòng ngủ yên tĩnh trở lại.
Một lúc lâu sau, Chu Tự Tề tưởng rằng Từ Niệm Bắc đã ngủ, nhưng lại nghe thấy cô thấp giọng nói chuyện.
“Lúc em còn du học ở nước ngoài, trong ký túc xá từng xảy ra náo loạn, lúc đó em trốn trong tủ, còn ba người bạn cùng phòng khác đều bị người ta…”