Mua xong cua, hai người lại mua một ít thịt cùng rau dưa.
Chính lúc muốn đẩy xe đi tính tiền, ngoài ý muốn lại gặp được người Hứa Thầm không muốn gặp nhất.
“Gọi điện thoại cho cậu cậu không tiếp, đi tìm cậu lại không có ở nhà, hoá ra là cùng đàn ông lêu lổng!” Lâm Tiêu châm chọc nhìn Hứa Thầm, bên người còn có một cô gái, đại khái chính là vị hôn thê Chung Cẩm Vân.
Hứa Thầm dưới đáy lòng líu lưỡi, người này thật không biết xấu hổ, chính mình không phải cũng cùng cô gái khác lêu lổng? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn sao?
Lâm Tiêu gặp Hứa Thầm không nói lời nào, càng thêm nghiêm trọng: “Lúc trước còn quấn quấn quít quít lấy tôi, đảo mắt liền cùng đàn ông khác chơi đùa, Tống Tư Kỳ cậu thật sự quá tiện!”
Đúng vậy đúng vậy, tiện thụ tra công mới xứng đôi a…
Xứng cái đầu nhà anh!! Nếu không phải vì về nhà, tiểu gia ông đây đã sớm đánh anh răng rơi đầy đất rồi!!!
Hứa Thầm không động thủ, một bên Cố Huyền đã sớm nhịn không được, hung hăng đấm vào mặt Lâm Tiêu một quyền: “Mày con mẹ nó câm miệng cho tao!!”
Hai người xoay vần đánh nhau, Cố Huyền rõ rệt chiếm thế thượng phong.
Chung Cẩm Vân ở một bên sợ tới mức thét chói tai, Hứa Thầm lại nhìn xem mùi ngon, còn kém không vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Ngăn cản là đương nhiên, nhưng lúc nào ngăn cản liền khó mà nói, ít nhất phải đợi đến khi tra công bị đánh không đứng dậy được mới thôi…
Mắt thấy đánh đến lúc không sai biệt lắm, Hứa Thầm giả vờ như vừa phục hồi tinh thần, xông lên đem hai người kéo ra.
Hắn thân thủ bảo vệ trước mặt Lâm Tiêu, ngửa đầu nhìn Cố Huyền, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng đánh hắn nữa mà…”
Sau đó dưới đáy lòng yên lặng vì diễn xuất của mình mà tán thưởng.
“Hắn ta đối với cậu như vậy, cậu còn che chở hắn?” Giọng nói của Cố Huyền áp chế không được sự phẫn nộ.
Không có biện pháp, như vậy mới phù hợp với thân phận tiện thụ mà… Hứa Thầm trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: “Thực xin lỗi, tôi… (kẹt) tôi yêu… (lại kẹt) anh ấy (con mẹ nó)! (Nghiến răng ken két) ”
Xem ra kỹ xảo biểu diễn còn phải nâng cao, tiết tháo là cái gì quên hết đi…
“Tống Tư Kỳ, đừng ở nơi đó si tâm vọng tưởng, Lâm Tiêu hiện tại là của chồng chưa cưới của tao, mày đừng lại mơ tưởng nữa.” Chung Cẩm Vân đỡ Lâm Tiêu mặt mày xanh tím, đầy mặt âm ngoan trừng hắn.
Này này này! Cô là phụ nữ phải chú ý hình tượng đó! Không nên hơi một tí liền đầy mặt âm ngoan đầy mặt âm ngoan, là đàn ông đều không thích phụ nữ như vậy đâu.
Lâm Tiêu mặt mũi tối tăm nhìn Cố Huyền, cười lạnh: “Cố Huyền, người tao vứt đi mày còn cần? Chỉ tiếc người ta lại không để mắt đến mày…”
Nha? Làm sao được, không thể nhịn được nữa, tôi muốn đánh người này…
Bị Lâm Tiêu kích như vậy, Cố Huyền sắc mặt càng âm trầm, nắm tay cũng bắt đầu rục rịch.
Hoàn hảo Chung Cẩm Vân này cũng không tồi, vội vàng lôi kéo Lâm Tiêu rời đi, còn không quên trừng mắt nhìn Hứa Thầm: “Tống Tư Kỳ, đừng tiếp tục dây dưa với anh ấy, bằng không tự gánh lấy hậu quả!”
Hứa Thầm cảm giác như vậy nhiều lần hắn nhất định sẽ có vấn đề, lại vì chính mình bất hạnh tao ngộ mà cầu nguyện.
Hắn quay đầu nhìn về phía Cố Huyền, Cố Huyền tựa hồ rất tức giận, bình tĩnh xoay người đẩy xe hàng đi, bỏ lại hắn một quãng xa.
Liền tại lúc Hứa Thầm do dự có nên trở về mua mì tôm hay không, Cố Huyền quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Phát ngốc cái gì, còn không mau đuổi kịp.”
“Nga.” Hứa Thầm lúc này mới thí điên thí điên đi theo, tuy rằng mới nhận thức Cố Huyền không bao lâu, thế nhưng Hứa Thầm theo bản năng cảm giác được Cố Huyền là người đáng giá kết giao,, người bạn này hắn định rồi.
Sau đó hai người mang theo đồ đi đến bãi đỗ xe, dọc theo đường đi Cố Huyền đều bình tĩnh, không nói lời nào, làm hại Hứa Thầm cũng không dám mở miệng.
Thẳng đến khi lên xe, Cố Huyền mới mở miệng hỏi: “Cậu ở chỗ nào?”
“Tiểu khu Triêu Dương phòng .” Hứa Thầm ngoan ngoãn báo địa chỉ.
Sau đó lại là trầm mặc, Hứa Thầm yên lặng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, may mà rất nhanh liền về đến nhà.
Đem này nọ bỏ vào trong tủ lạnh, Hứa Thầm mắt nhìn Cố Huyền đang ngồi ngẩn người trên ghế sopha ngoài phòng khách, vào phòng ngủ mang ra một hòm thuốc.
“Bôi thuốc đi.” Hứa Thầm ngồi xuống bên cạnh Cố Huyền, mở ra hòm thuốc, lấy thuốc đỏ cùng bông băng.
“Không cần.” Cố Huyền hờ hững nói, giống như người bị thương không phải mình.
Hứa Thầm thở dài, mở bình thuốc, dùng mảnh vải chấm chấm nước thuốc, lại xoa lên mặt Cố Huyền, may mà đối phương còn coi như phối hợp.
Nhìn Cố Huyền gần sát, Hứa Thầm phát hiện bộ dạng anh ta thật không phải đẹp bình thường, chợt nhìn lướt qua cũng chỉ giống như những người đàn ông khác, nhưng nhìn kỹ liền thấy, Cố Huyền là đẹp trai như thế nào.
Chỉ tiếc soái ca như vậy lại treo cổ trên cái cây tiểu thụ Tống Tử Kỳ…
Hứa Thầm thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, nghiêm túc bôi thuốc.
Toàn bộ quá trình Cố Huyền vẫn cụp mắt, lông mi dài cong che khuất ánh mắt, không thấy được cảm xúc của hắn thế nào.
Bôi thuốc xong, Hứa Thầm nhìn thời gian, đã hơn năm giờ, vì không để hai người buổi tối chịu đói, hắn quyết định hảo tâm nhắc nhở đối phương một chút: “Cái kia… Lúc nào làm cơm chiều?”
Cố Huyền cuối cùng ngẩng đầu nhìn hắn: “Tên tôi không phải ‘cái kia’.”
Ôi chao?
Xem ra hắn hẳn là không tức giận, bắt đầu nói móc mình rồi …
“Được rồi, vậy thì… Tiểu Huyền? Huyền nhi? Hay là… Tiểu Huyền Tử?” Hứa Thầm mặt nghiêm túc hỏi.
Cố Huyền:…
“Gọi tôi là A Huyền được rồi.” Cố Huyền đứng dậy đi vào phòng bếp, bắt đầu động thủ làm cơm chiều.
“Được rồi, A Huyền.” Hứa Thầm cùng hắn đi đến cửa phòng, nhìn hắn bắt đầu bận rộn.
Nhìn động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động của Cố Huyền, cảm giác rất chuyên nghiệp… Này hóa thật là đàn ông sao? Quả thực khiến trạch nam như mình xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Hứa Thầm yên lặng xoay người ra ngoài xem TV.
Rất nhanh, trong phòng bếp liền truyền ra hương thơm của đồ ăn nấu chín.
Hứa Thầm ngửi mùi thịt, lại đi đến cửa phòng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nồi sườn hầm: “Cần người ăn thử không?”
Cố Huyền bất đắc dĩ nhìn hắn một cái cười nói: “Được rồi, con chuột tham ăn.”
Hứa Thầm nghe xong, lập tức cầm chiếc đũa gắp miếng sườn hầm trong nồi ra.
“Cẩn thận nóng.” Cố Huyền cẩn thận nhắc nhở.
“Biết rồi biết rồi…” Hứa Thầm thổi thổi miếng sườn, khẩn cấp nhét vào trong miệng.
Ngon quá ngon quá…
Hứa Thầm ăn xong còn lưu luyến liếm liếm khóe miệng, nhìn về phía Cố Huyền: “Có thể ăn được rồi đó.”
“Đi lấy đĩa đi.” Cố Huyền đỏ mặt, tầm mắt mất tự nhiên chuyển qua một bên.
Hứa Thầm ăn thích đến tận xương, không để ý đến thái độ khác thường của Cố Huyền, liền ngoan ngoãn đi lấy đĩa.
Rốt cuộc ăn cơm, bữa tối rất phong phú, trừ sườn hầm, còn có canh trứng cà chua, khoai tây chua cay…
“Ăn ngon quá…” Hứa Thầm một bên nhét vào miệng đồ ăn một bên cảm thán: “A Huyền, về sau ai lấy được cậu hắn rất hạnh phúc đấy …”
Cố Huyền trầm mặc không nói, hồi lâu mới trả lời: “Phải không…”
Hứa Thầm thật muốn cắt đầu lưỡi mình, ai bảo mày miệng tiện ai bảo mày miệng tiện ai bảo mày miệng tiện…
Cúi đầu yên lặng ăn cơm, ăn đến một nửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, Hứa Thầm hét to từ trên ghế nhảy dựng lên.
“Làm sao?” Cố Huyền bị làm cho hoảng.
“Cua của tôi! Sao lại quên mất nó!” Nói xong Hứa Thầm liền lao vào phòng bếp, thấy được con cua trong nước đang cố gắng bò ra ngoài.
“Yên tâm, nó một chốc không chết được, mau trở lại ăn cơm.” Cố Huyền bất đắc dĩ nói.
“Nga.” Hứa Thầm xem cua không có việc gì liền trở về bàn tiếp tục ăn cơm.
Ăn một miếng cơm, hắn lại ngẩng đầu nhìn Cố Huyền: “Tôi muốn đặt tên cho nó, liền gọi Cua Cua, cậu thấy như thế nào?”
Cố Huyền mặt không chút thay đổi nhìn hắn: “Cậu không cảm thấy chính mình bị một con cua chiếm tiện nghi sao?”
Hứa Thầm: “… Hay là gọi Cua Tử?”
Cố Huyền: “Lúc trước có người từng nói cậu không có năng khiếu đặt tên không?”
Hứa Thầm: “…” T T
Cuối cùng, tên của con cua đen vẫn không có, Hứa Thầm chỉ có thể tạm thời gọi nó là “Cua Đen”.
Ăn cơm chiều xong, Cố Huyền còn tranh việc rửa bát, làm cho Hứa Thầm là chủ nhà còn thấy ngượng ngùng, để báo đáp hắn, Hứa Thầm quyết định… Mời hắn ăn trái cây.
Thế nhưng, sự thật chứng minh, đối với nhân sĩ không biết làm đồ ăn mà nói, dao chính là đại hung khí.
“Cậu là sao thế này? Gọt hoa quả cũng có thể cắt tới tay?” Cố Huyền giúp hắn cầm máu rồi dán lên băng dán vết thương.
“Không có việc gì, không phải chỉ cắt tay sao, tuyệt không đau.” Nói còn giật giật ngón tay bị thương, sau đó… Miệng vết thương lại nứt ra…
= = quả nhiên không tìm chết sẽ không chết sao…
“Đừng lộn xộn.” Cố Huyền lại giúp hắn xử lý tốt miệng vết thương, dặn dò nói.
Hứa Thầm gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem TV.
“Cho tôi số di động của cậu đi.” Một cái di động màu đen đột nhiên xuất hiện trước mắt Hứa Thầm.
Hứa Thầm tiếp di động, thuần thục nhập vào một dãy số, lại đưa cho Cố Huyền.
Cố Huyền tiếp lấy di động, ấn nút gọi, nhưng mà lại nghe được giọng nói như vậy: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.”
Hắn mặt âm trầm, thiếu chút nữa không kìm được bóp nát điện thoại, thần sắc phức tạp nhìn về phía Hứa Thầm: “Cậu cứ như vậy không muốn liên lạc với tôi à?!”
Hứa Thầm bị giọng nói âm dương quái khí của Cố Huyền làm cho mê man, vài giây sau đột nhiên ý thức được điều gì.
Ôi trời! Thế nhưng lại cho số điện thoại trước kia vào.
“Xin lỗi, nhấn nhầm.” Hứa Thầm nói rồi đưa tay ra, ý muốn nhập lại lần nữa.
Thế nhưng Cố Huyền lại không bằng lòng: “Nếu cậu không muốn thì thôi đi.”
Hắn thu hồi di động, lạnh lùng nói: “Tôi về đây.”
Nói xong liền sải bước mở cửa rời đi.
Hứa Thầm sững sờ nhìn hắn rời đi, đột nhiên cảm giác trong lòng có điểm ấm ức.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, không phải sao…
Hứa Thầm tắt TV, đi đến phòng ngủ, bật máy tính, đăng nhập tài khoản, bắt đầu viết văn.
Viết một hồi đến mười hai giờ đêm, đột nhiên cảm giác bụng hơi đói, hắn đi đến phòng bếp, lấy thịt sườn còn lại lúc chiều ra.
Ăn từng miếng từng miếng một, ăn xong lại cảm giác được hai má ẩm ướt.
Vì sao lại khóc?
Hứa Thầm đem cái đĩa ném qua một bên, ôm lấy đầu gối lui thành một đoàn, khóc rống chảy nước mắt.
Tuy nói nam nhi không thể rơi lệ, thế nhưng hắn thật sự rất… Rất xui xẻo có được không!
Vô duyên vô cớ đi tới nơi quỉ quái này, bị người ta bắt nạt còn không làm gì được, duy nhất một người mình cho rằng có thể làm bạn tốt hiện tại cũng thấy hắn đáng ghét, vì cái gì ông trời lại muốn đối xử với hắn như vậy…
“Nơi này không có lấy một người tốt, đều là khốn kiếp, đại khốn kiếp!!!”
—–
Ngoài lề:
Hứa Thầm: Tại sao tôi lại khóc?
Cố Huyền: Là hành tây, bên trong anh bỏ thêm hành tây.
Hứa Thầm: Hoá ra là hành tây… Anh lừa ai đấy? Rõ ràng lúc trước ăn đâu có khóc!