Ký Ức Lạc Ngân Hà

quyển 4 chương 1: lựa chọn vận mệnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tiểu Lục

Người phụ nữ này chẳng những quyết định số phận của đế quốc Ar, mà còn quyết định số phận của loài người và dị chủng.

Khi ánh nắng rạng đông chiếu sáng cung điện Trường An, một ngày mới bắt đầu, hoàng thất Anh Tiên mở cuộc họp công khai, tuyên bố với toàn dải ngân hà――

Anh Tiên Diệp Giới băng hà vì bệnh, người thừa kế ngôi vị thứ nhất Anh Tiên Lạc Lan sắp đăng quang.

Trước đây đã có tin đồn Diệp Giới bệ hạ đột nhiên ngất xỉu trước mặt mọi người, khiến quan viên hoàng thất hoang mang về sức khỏe của người, thật không ngờ Diệp Giới bệ hạ lại ra đi nhanh như vậy, trên dưới đế quốc Ar ai nấy đều lo lắng.

Hoàng thất Anh Tiên trải qua thăng trầm dường như đã sớm có chuẩn bị, nhờ sự trợ giúp của Lâm Kiên, mọi chuyện đều được thu xếp ổn thỏa.

Theo thông lệ của hoàng thất Anh Tiên, lễ tang của hoàng đế tiền nhiệm và lễ đăng quang của hoàng đế kế nhiệm đều được cử hành ở Quang Minh đường.

Lễ tang cần kín đáo trang nghiêm, chỉ cho phép người được mời tham gia; còn lễ đăng quang thì công khai mở rộng, truyền hình trực tiếp khắp vũ trụ, mọi người đều có thể tự do tham dự.

Khi Lạc Lan hỏi đến lễ tang, thì biết Diệp Giới đã an bài ổn thoả tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ, căn bản không cần nàng lo lắng.

Từ quy trình bố trí tang lễ, thậm chí đến cả khách mời, Diệp Giới cũng đều ban hành văn bản công hàm quy định rõ ràng cụ thể, do Thanh Sơ phụ trách thực hiện.

Lạc Lan không thể hiểu được tâm trạng của một người an bài chỉnh chu tang lễ của mình là thế nào, nhưng nàng biết Diệp Giới làm việc này không phải vì bản thân, mà là vì nàng, hắn không muốn có người thừa dịp tang lễ đứng ra phá đám, chỉ trích, khiến nàng khó xử.

Bây giờ cho dù có người muốn gây chuyện, Thanh Sơ cũng có thể lập tức đưa ra các văn kiện do chính Diệp Giới ký tên, chứng tỏ tất cả đều là quyết định của Diệp Giới bệ hạ, để bọn họ im miệng.

—————————————————

Quang Minh đường.

Từng dãy từng dãy ghế dựa, ngồi đầy người nghiêm chỉnh tham dự.

Nhóm quân nhân mặc quân trang, các nam giới mặc trang phục đen trang trọng, nữ giới vận váy đen phủ kín tay.

Lạc Lan là người thân duy nhất của Diệp Giới, theo truyền thống hoàng gia, đầu đội lộng đen, ngực cài hoa trắng.

Lâm Lâu tướng quân đại diện cho cấp dưới của hoàng đế đọc bản điếu văn một cách từ tốn.

“…Tôi biết, có rất nhiều người ở đây xem chuyện bệ hạ đã từng là tù binh của liên bang Odin làm vết nhơ cả đời của ngài, các phe phái đối lập của ngài cũng thường xuyên dùng chuyện này hạ thấp ngài, khiến cho những kẻ quý mến ngài không thể biện bạch. Là một người tận mắt chứng kiến quá trình ngài bị bắt, hôm nay trước mặt mọi người, tôi muốn kể lại chuyện đã xảy ra.”

Tất cả người tham gia lễ tang vốn nghĩ sẽ được nghe mấy bài hát công đức kể lể cũ rích, thật không ngờ còn được nghe chuyện bí mật năm đó, toàn bộ vểnh tai, tập trung tinh thần lắng nghe.

“Bởi vì hai chiếc mẫu hạm vũ trụ phát nổ, khiến cho hành tinh Công Chúa trời rung đất lở. Núi lửa bùng nổ, hồng thủy ngập tràn, giống như tận thế. Chiến hạm của chúng tôi phát nổ khiến toàn bộ bị phá hủy, không thể không chạy trốn khắp nơi. Tôi và một vài chiến hữu đang bị chôn vùi trong lớp đất đá, tưởng mình cầm chắc cái chết. Thật không ngờ sống chết ngay trước mắt, bệ hạ lại không màng nguy hiểm xông tới, cứu sống tất cả chúng tôi từ trong đống đất đá, đưa lên tàu cứu hộ. Cuối cùng, chúng tôi còn sống, bệ hạ thì chậm mất thời cơ rút lui, không may bị liên bang Odin bắt giữ.”

Lâm Lâu tướng quân nhớ tới chuyện cũ, hốc mắt đỏ lên, giọng nói rung rung: “Cuộc chiến đó, chúng tôi đã dốc hết sức lực, bởi vì không thể chiến thắng, nên chúng tôi cũng khó chuộc lại lỗi lầm, nhưng chúng tôi cảm thấy không thẹn với trời đất, không hổ với lương tâm! Sau chiến tranh, tất cả mọi người đều ca ngợi anh của tôi Lâm Tạ tướng quân, nhưng lại trút giận lên đầu bệ hạ, rõ ràng chuyện của bệ hạ và anh tôi là như nhau. Đã nhiều năm như vậy, bệ hạ vẫn im lặng, không vì mình mà biện minh lời nào, một người lưng mang nặng tiếng xấu, mang đến công lao và vinh dự cho chúng ta…”

Lâm Lâu tướng quân uất nghẹn, khó có thể tiếp tục. Một tướng quân có quân hàm hai ngôi sao đứng dậy, mắt đỏ, lớn tiếng nói: “Tôi chính là người đã được bệ hạ kéo lên từ trong đống đất đá.”

Hắn vừa dứt lời, vài quân nhân mặc quân phục cũng từ từ đứng lên, lớn tiếng nói: “Tôi cũng vậy!”

Lâm Lâu tướng quân cố gắng khống chế cảm xúc, mắt rưng rưng nói: “Đối với chúng tôi, Anh Tiên Diệp Giới, không chỉ là một quân vương cơ trí, mà còn là một đứa con hiếu thuận, một người anh đáng tin cậy, một người bạn đáng quý, thật tiếc ông trời đố kỵ người tài, bệ hạ chí khí chưa thành, đã tráng niên mất sớm.”

Lâm Lâu xoay người, mặt hướng linh cữu, đưa tay cúi chào.

Tất cả quân nhân không hẹn mà cùng, đồng loạt đứng lên, hướng linh cữu cúi chào theo nghi thức quân đội.

Các quan viên tham gia cũng đứng lên, đau buồn cúi chào. Lần lượt, người đứng lên ngày càng nhiều, đến cuối cùng tất cả mọi người trong Quang Minh đường đều đứng lên. Chủ trì lễ tang của hoàng thất phát hiện những nghi thức đau buồn tự phát này căn bản không có trong trình tự của lễ tang, hắn kinh ngạc một chút, sau đó bình tĩnh trở lại, đơn giản xem như bổ sung thêm một quy trình, cùng nhau đau buồn thương xót thêm một phút đồng hồ.

——————————————–

Sau phút mặc niệm, khúc nhạc bi ai lại vang lên. Từng nhóm người tiến lên dâng hoa, sau đó theo cửa bên trật tự rời khỏi.

Lạc Lan ngồi lẳng lặng, nhìn di ảnh của Diệp Giới.

Trên di ảnh, Diệp Giới mắt trong mày sắc, hăng hái trẻ khỏe, dường như có thể chạy đến đây bất cứ lúc nào, cười hì hì nắm lấy tay nàng.

Lạc Lan đau khổ cúi đầu, không phải trời đố kỵ người tài, tráng niên mất sớm, mà là lỗi của nàng.

“Điện hạ.” Giọng nói của Thanh Sơ đột nhiên vang lên.

Lạc Lan ngẩng đầu.

Thanh Sơ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Lạc Lan, hỏi: “Tôi có thể ngồi chứ?”

Lạc Lan gật đầu.

Thanh Sơ ngồi bên cạnh Lạc Lan, nhìn di ảnh của Diệp Giới, nụ cười ẩn hiện trên môi, cô bình tĩnh nói: “Bệ hạ đã tự tay sắp xếp cho tang lễ của mình.”

Lạc Lan hỏi: “Ca ca… tâm trạng thế nào?”

“Sau khi bệ hạ an bài hậu sự cho mình, điều ngài sợ không phải là cái chết, mà là sợ điện hạ không thể bình an trở về, kế thừa ngôi vị hoàng đế, tất cả những việc ngài ấy sắp xếp sẽ không có cơ hội thực hiện. Bây giờ, mọi lo lắng suy tính của ngài đều đã thực hiện xong từng chuyện một, ngài ra đi không tiếc nuối. Nếu bệ hạ đã không còn vướng bận, thì điện hạ cần gì phải để mãi trong lòng, khiến bệ hạ không yên?”

Lạc Lan nhìn di ảnh của Diệp Giới, im lặng một thoáng, hỏi: “Cô trở thành thân cận của ca ca tôi từ lúc nào?”

“Sau khi bệ hạ trở về không lâu, thì tìm tôi hỏi chuyện của điện hạ ở liên bang Odin, ngài biết tôi thất nghiệp, còn chưa tìm được việc làm, nên đã cho tôi vào cung điện Trường An làm việc.”

Diệp Giới giữ Thanh Sơ ở bên cạnh mình làm việc, ngoại trừ “thương người thương cả đường đi lối về”, hắn cũng bởi vì Thanh Sơ đã sinh sống ở liên bang Odin hơn mười năm, đối với những người trên đế quốc Ar mà nói, thì cô là người ít có thành kiến với dị chủng nhất, chắc chắn sẽ khoan dung dị chủng.

Khi Lạc Lan đấu tranh đơn độc để sống còn trên hành tinh không người kia, Diệp Giới cũng đã vì sống sót mà đấu tranh đến cùng.

Hắn thân là hoàng đế đế quốc Ar, nay lại mang gene dị chủng, cơ thể và linh hồn đều phải chấp nhận tra tấn dày vò.

Không biết Thanh Sơ làm sao biết được bí mật của Diệp Giới, có lẽ là Diệp Giới nói cho cô biết, cũng có lẽ cô ngẫu nhiên phát hiện ra, dù sao trong vài tập niên, Thanh Sơ cũng là người duy nhất chia sẻ bí mật với Diệp Giới, chấp nhận áp lực, bầu bạn cô đơn, kề cận bảo vệ.

Lạc Lan nghĩ, trong bóng tối, Diệp Giới đã không còn cô đơn một mình, Thanh Sơ vẫn luôn yên lặng đứng phía sau hắn, nên lên tiếng cảm kích Thanh Sơ: “Cám ơn cô!”

Thanh Sơ lắc đầu: “Là tôi muốn cám ơn bệ hạ và điện hạ.”

Cô chỉ là một phụ nữ tư chất bình thường, vốn sẽ sống cả đời tầm thường chán ngắt, nhưng nhân duyên hảo hợp, Lạc Lan thay cô mở cánh cửa sổ, Diệp Giới cho cô cả thế giới.

Sau khi Lâm Kiên dâng hết hoa, thì đi đến bên cạnh Lạc Lan, thấp giọng nói: “Điện hạ, mọi người đều về hết rồi.”

Lạc Lan buông mạn che màu đen xuống, đứng lên nói: “Về thôi!” Diệp Giới không cần nàng phải khổ sở trước một lễ tang đã sớm an bài, hắn cần nàng đi làm chuyện mà hắn đã không còn cơ hội để làm.

Lâm Kiên đưa Lạc Lan trở lại dinh thự của Diệp Giới lúc còn sống, từ nay về sau, nơi này chính là dinh thự của nàng.

Lâm Lâu tướng quân, Mẫn Công Minh tướng quân đang ở phòng họp đợi cùng vài tướng lĩnh cấp cao trong quân đội, nói chuyện to nhỏ gì đó.

Lạc Lan vừa đi vào, vài tướng quân đã lập tức đứng lên, đợi sau khi Lạc Lan ngồi xuống, mới đồng loạt ngồi xuống.

Lạc Lan thật sự cảm nhận được sức ảnh hưởng của Diệp Giới, tuy ca ca đi rồi, nhưng sự che chở bảo vệ nàng vẫn luôn tồn tại.

Mẫn Công Minh nói: “Ngày mai là lễ đăng quang, công việc bề bộn, chúng tôi không muốn làm mất nhiều thời gian của điện hạ, tôi chỉ nói ngắn gọn, không biết việc bầu chọn nguyên soái của đế quốc, ngài có ý kiến gì không?”

Lạc Lan nói: “Có lẽ ca ca của tôi đã cùng các vị trao đổi qua việc chọn người.”

“Đúng vậy, bệ hạ đã trao đổi với chúng tôi, hy vọng Lâm Kiên tướng quân đảm nhiệm, nhưng chúng tôi chưa biết ý muốn của điện hạ thế nào.”

“Đồng ý. Sau lễ đăng quang, ta sẽ ký tên ngay.”

Xác định sự việc không có chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Lâu nói: “Nếu tướng quân Lâm Kiên đảm nhiệm chức vụ nguyên soái, vậy đội trưởng đội hộ vệ hoàng thất, điện hạ có muốn chọn người nào không?”

Lạc Lan nói: “Vậy mời Lâm Kiên tướng quân đề cử đi!”

Lâm Lâu nhìn về phía Lâm Kiên, vốn nghĩ hắn sẽ dùng lời ôn hòa khéo từ chối, không ngờ một Lâm Kiên từ trước đến nay chững chạc chu đáo lại không chút lo nghĩ, thản nhiên nói: “Phó đội trưởng Đàm Tư Dao có thể phụ trách.”

Lạc Lan thoải mái chấp nhận đề nghị: “Vậy thì anh ta!”

Nhóm cáo già trong phòng trao đổi với nhau vài ánh mắt ẩn ý, cảm thấy hoàn toàn không phải chuyện của mình, đều lần lượt đứng dậy cáo từ.

——————————————-

Đợi mọi người đi rồi, Lâm Kiên nói: “Bệ hạ không thích có người theo sát, nên vẫn chưa bố trí cảnh vệ bên mình, nhưng điện hạ đây thể năng A, bản thân đã là cao thủ, nên có thể tự bảo vệ mình.”

Lạc Lan nói: “Ta cũng không thích có người theo sát.”

Lâm Kiên kiên nhẫn thuyết phục: “Thể năng của điện hạ rất tốt, nhưng tốt nhất vẫn nên có thêm vài người cảnh vệ bên mình, tôi đã cẩn thận chọn cho điện hạ, đảm bảo an toàn tin cậy.”

Lạc Lan biết Lâm Kiên chỉ làm theo nguyên tắc, nhưng nàng thật sự không muốn nhất cử nhất động của mình đều có người nhìn, nên suy nghĩ nói: “Lúc ra ngoài tùy các anh bố trí, nhưng ở trong dinh thự, tôi đã có cận vệ, không nên có thêm nữa.”

“Là ai?”

“Tiểu Giác.”

Lâm Kiên nhớ đến sự tình vô ý gặp phải tối hôm qua, Lạc Lan bắn ba phát súng, Tiểu Giác chỉ trúng một, đích thực thân thủ không tệ.

Lạc Lan nói: “Tiểu Giác thân thủ cao, nhưng chỉ số thông minh thấp, ta và nó sớm tối ở chung với nhau đã hơn mười năm, trải qua rất nhiều nguy hiểm, trên đời này không có bất kỳ ai quan trọng với hắn hơn ta.”

Lâm Kiên không biết tối hôm qua tại sao Lạc Lan lại nổ súng bắn Tiểu Giác, nhưng Tiểu Giác lại không có chút phản kháng, hơn nữa hắn còn để khẩu súng ở trên ngực mình, cam tâm tình nguyện đón nhận cái chết, đoán chừng một tên cảnh vệ trung thành kề cận cũng không làm được đến vậy.

“Thể năng của Tiểu Giác là…”

“Cấp A, nhưng bởi vì nó là dị chủng, có dị năng tốc độ, dị năng thính giác, dị năng sức mạnh, những người thể năng A, hay cấp A bình thường cũng đều đánh không lại nó.”

Lâm Kiên thấy Lạc Lan rất kiên quyết, không muốn làm trái ý nàng, “Được rồi! Vậy để Tiểu Giác tạm thời làm cận vệ bên cạnh điện hạ, nếu có gì không ổn, chúng ta sẽ thương lượng thay đổi.”

————————————————-

Sáng sớm.

Quang minh đường.

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống mái vòm trong suốt trên đỉnh, rọi vào đại sảnh trống rỗng hình chữ nhật bên dưới, một loạt những hàng ghế màu cà phê được bao phủ trong lớp hào quang ấm áp.

Hai bên vách tường được treo những bức chân dung tráng lệ của các hoàng đế qua tất cả triều đại.

Lạc Lan đứng giữa con đường thật dài ở trung tâm, im lặng nhìn chăm chú vào một chỗ trống trên vách tường.

Lâm Kiên im lặng đứng sau lưng nàng.

Một lát sau, bức chân dung của Diệp Giới dần dần hiện ra trên vách tường, Lạc Lan đi đến trước bức chân dung nhìn thật kỹ.

Hầu hết các bức chân dung của hoàng đế đều là ngày lễ đăng quang, bọn họ đầu đội vương miện, thân mặc trang phục lộng lẫy, nhưng Diệp Giới căn bản không có tổ chức lễ đăng quang, nên không có bức ảnh như vậy. Hắn chọn cho mình một bức ảnh mặc quân phục, cũng không phải là quân phục của đế quốc Ar, mà là quân phục của binh đoàn Long Huyết.

Ngày hắn trở thành binh đoàn trưởng, Lạc Lan đã chụp bức ảnh này cho hắn.

Lạc Lan không khỏi mỉm cười, nói với Lâm Kiên đang đứng phía sau lưng mình: “Nghĩ đến một ngày, nụ cười của ta cũng xuất hiện ở đây, cùng Diệp Giới đứng sóng vai, đột nhiên ta cảm thấy mình giữ vững được tinh thần, tâm trạng thật tốt. Nếu không, ngai vị ở Quang Minh đường kia sẽ bị liên bang Odin phá hủy, chúng ta sẽ không có cơ hội đứng bên cạnh nhau như vậy nữa.”

Lâm Kiên biết nàng không phải thật sự đang nói chuyện với hắn, nên chỉ giữ im lặng giống như lính bảo an địa phương lúc hắn còn trẻ.

Lạc Lan chăm chú nhìn bức chân dung của Diệp Giới trong chốc lát, xoay người nói với Lâm Kiên: “Đi thôi, lễ đăng quang sắp bắt đầu rồi.”

—————————————–

Một giờ sau.

Trong Quang Minh đường đã không còn chỗ trống, giữa không trung chằng chịt nhiều loại thiết bị thu phát trực tiếp.

Thời gian trên các tinh cầu khác nhau, nơi thì ban ngày, nơi thì ban đêm, nhưng toàn bộ dải ngân hà, cho dù là loài người, hay dị chủng, cũng đều đang theo dõi đại lễ đăng quang của nữ hoàng đế quốc Ar.

Bởi vì người phụ nữ này chẳng những quyết định số phận của đế quốc Ar, mà còn quyết định số phận của loài người và dị chủng.

Tất cả đều muốn biết, thái độ của nàng đối với dị chủng, giống như Diệp Giới là cương quyết chống trả, hay mềm dẻo tùy thời; đối với lên bang Odin là thù địch phản kháng, hay nghị hòa nhượng bộ.

Mạng vũ trụ truyền đi đủ loại tin tức thất thiệt.

Chương trình ‘Biên tập chuyện công chúa giả’ lại đưa tin khắp nơi.

Một số truyền thông tung ra đoạn clip Lạc Lan quắc mắt nhìn trừng trừng mọi người tại bữa tiệc tối của hoàng gia― nàng cúi người, một tay ôm lấy Diệp Giới đang bất tỉnh, ngăn cản người khác đến gần, một tay che đầu Diệp Giới, tránh cho các phóng viên chụp ảnh. Ánh mắt nàng sáng quắc, sát khí đằng đằng, hình tượng dịu dàng cẩn trọng mà Diệp Giới đã tỉ mỉ tạo ra cho nàng xem như hoàn toàn sụp đổ.

Truyền thông của Ar nhỏ hỏi truyền thông của Ar lớn: “Các anh thực sự đã xác định cô ta là người được chọn?” Bọn họ ra sức mỉa mai chế giễu dáng vẻ xấu xí của nàng, khẳng định nàng chính là công chúa giả.

Ngay cả đoạn clip Lạc Lan ở liên bang Odin lộ diện một lần duy nhất cũng được người có tâm đào lên, trở thành đoạn clip có lượt view cao nhất vũ trụ.

Khi đó, Lạc Lan vẫn là Lạc Tầm, tại nghi tức trao trả công chua Lạc Lan giả và Joseph tướng quân, nàng đã phát biểu rõ ràng luận điểm của mình cho hướng đi của dị chủng.

Năm đó, nàng đã khiến cho nhiều người chửi rủa công kích. Hiện tại, thân phận nàng đặc biệt, vẫn khiến cho người ta điên cuồng công kích chửi rủa.

Mặc dù Lạc Lan có giải thích “công chúa làm gián điệp, vì che giấu thân phận, đương nhiên phải giúp dị chủng lên tiếng”, nhưng vẫn có người chỉ trích đế quốc Ar nói dối, Anh Tiên Lạc Lan không phải là chiến sĩ nhân loại, mà là kẻ phản bội loài người.

Bời vì tranh cãi quá lớn, lễ đăng quang của Anh Tiên Lạc Lan không những là nghi thức long trọng nhất lịch sử hoàng thất Anh Tiên, mà còn là nghi thức được chú ý nhất lịch sử hoàng thất Anh Tiên.

——————————————————

Khi nghi lễ đăng quang bắt đầu, không khí trong Quang Minh đường càng trở nên trang trọng.

Hai đội hộ vệ hoàng thất vận lễ phục thẳng thớm, chân mang giày quân đội sáng bóng, đứng nghiêm trang ở hai bên đường dẫn vào lễ đường.

Ở cuối đường dẫn, một phụ nữ xuất hiện.

Nàng dáng người cao gầy, ánh mắt kiên định, mặc váy dài đen, bước đi từng bước đến ngôi vị hoàng đế.

Tất cả mọi người đứng dậy, chăm chú nhìn nàng không chuyển mắt, muốn thăm dò chút ít thông tin từ mặt nàng.

Nhưng nét mặt của nàng không buồn không vui, không sợ hãi cũng không mong muốn.

Nàng bình tĩnh bước đi theo hướng của vận mệnh ở phía trước.

Lạc Lan dừng lại trước ngai vàng, thong thả xoay người, mặt hướng quan khách, ngồi xuống.

Theo nghi thức cũ, một vị trưởng giả đức cao vọng trọng của hoàng thất cùng hai người hầu hoàng gia mang theo khay vàng, cầm chiếc vương miện lấp lánh đội lên đầu Lạc Lan.

Lâm Lâu tướng quân cầm quyền trượng màu vàng tượng trưng cho quyền lực của đế quốc Ar, nâng bằng hai tay, dâng lên Lạc Lan.

Đại pháp quan tóc bạc của đế quốc Ar cầm hoàng ấn tượng trưng cho quyền chấp pháp của đế quốc Ar, giao cho Lạc Lan.

Lạc Lan đầu đội vương miện, tay trái nắm quyền trượng, tay phải cầm hoàng ấn, thực sự trở thành hoàng đế của đế quốc Ar.

Pháo mừng nổ rền vang, mọi người đều hoan hô ủng hộ, từ đầu đến cuối, nét mặt của Lạc Lan vẫn không chút thay đổi.

Mọi người không đoán được, rốt cuộc nàng là trí tuệ cao siêu không sợ trọng trách, không màn tương lai; hay trí tuệ thấp kém, không hiểu thế nào là lo lắng sợ hãi.

Đợi tiếng vỗ tay chấm dứt, Lạc Lan dựa theo thông lệ, phát biểu vài lời công khai đầu tiên của nữ hoàng.

Lạc Lan liếc mắt nhìn mọi người và màn ảnh, lạnh nhạt nói: “Đầu đội vương miện, tay nắm quyền trượng, đứng ở đây, không phải là vận mệnh ta mong muốn!”

“Ta tin, chắc chắn ta sẽ đứng giữa các vị, khiến cho các vị nhìn ta như nhìn ca ca của ta, anh ấy đã đi rồi, chỉ có ta mới có thể hoàn thành nguyện vọng mà anh ấy không thể hoàn thành.”

“Ở đế quốc Ar này, cho dù là học sinh tiểu học cũng biết, hành tinh Relicta thuộc về đế quốc Ar, là một hành tinh trong bản đồ tinh quốc của đế quốc Ar, nhưng bảy trăm năm trước, dị chủng ngang nhiên phát động chiến tranh, cướp đi Relicta. Bảy trăm năm sau chính là hôm nay, ta tuyên bố, Relicta nhất định sẽ quay trở lại bản đồ tinh quốc của chúng ta.”

Nghe Lạc Lan cương quyết tỏ thái độ về viễn cảnh mà mọi người luôn mong muốn, khách dự trong Quang Minh đường khẩu khí liền chùng xuống, những người nghi ngờ nàng luôn hướng về dị chủng cũng nhẹ nhàng thở ra, tiếng hò reo cùng tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên không dứt.

Bởi vì Anh Tiên Diệp Giới sinh bệnh, đế quốc Ar ngủ vùi hơn bốn mươi năm nay đã lấy lại được khí thế dũng mãnh trước nhân loại.

Từ Quang Minh đường đến quảng trường bên ngoài hoàng cung, từ Hominis đến các tinh cầu có loài người cư ngụ, khắp mọi nơi mọi chốn đều vang dội tiếng hò reo vui sướng.

………

Vũ trụ bao la.

Một chiếc phi thuyền thám hiểm cá nhân im hơi lặng tiếng bay trong tinh vực không người.

Thuyền trưởng Ulysses là nhà thám hiểm “danh nổi như cồn” đã gần mười năm, ông ta tìm ra không ít loại khoáng sản độc lạ có giá trị cao, đội thám hiểm của ông ta cùng với chiếc phi thuyền mang tên Hạnh Vận được trang bị hoàn hảo càng vang danh ngân hà, bọn họ là ước mơ và truyền thuyết của bao nhiêu nhà thám hiểm vũ trụ đương thời.

Mười một lão đội viên hiện tại đều đảm nhiệm các chức vụ quan trọng trên phi thuyền, mỗi người đảm nhận một phía, ngoại trừ có hội họp, rất hiếm khi tụ tập đông đủ, bây giờ lại tề tựu tại đại sảnh để xem lễ đăng quang của hoàng đế đế quốc Ar.

Salazar xoa xoa đầu, cảm khái nói: “Người chúng ta bí mật giúp đỡ lần đó bây giờ đã trở thành nữ hoàng bệ hạ.”

“Tôi cảm thấy…” Vera chỉ vào Lạc Lan đang ở trên màn hình, “Cô ấy mới là thứ xuất sắc nhất mà chúng ta khám phá được.”

Mọi người đều cười to.

Xavier khui chai Champagne, rót cho mỗi người một ly.

Ulysses nâng cao ly rượu, nói: “Nâng ly vì nữ hoàng!”

“Nâng ly vì nữ hoàng!” Mọi người vui vẻ cùng hô vang.

——————————————————-

Khúc Vân tinh.

Amy biểu cảm quái lạ nhìn chằm chằm vào Lạc Lan trên màn hình tin tức.

Từ khi biết Tân Lạc là người kế thừa ngôi vị thứ nhất của hoàng đế đế quốc Ar, cô đã cảm thấy tất cả giống như một giấc mộng, sự việc vớ vẩn nhảm nhí đến không thể tưởng tượng được.

Cô thật sự không hiểu người phụ nữ này, hoàn toàn không hiểu!

Tuy đã sớm biết Tân Lạc là một kẻ biến thái, nhưng Anh Tiên Lạc Lan không chỉ biến thái, mà còn bị điên!

Cô ta ngang nhiên muốn thu hồi Relicta, đưa tinh vực của liên bang Odin vẽ lại vào bảng đồ tinh quốc của Ar, cô ta muốn liên bang Odin chết sao?

Cô ta giả mạo dị chủng, bên người mang theo một dị chủng, bạn bè quen biết đều là dị chủng, lại quyết chí tiêu diệt dị chủng?!

Chết tiệt, Anh Tiên Lạc Lan là người bị tâm thần phân liệt sao?

————————-

Phi thuyền Ace (Ngải Tư).

Thanh Việt và Hồng Cưu nhìn chăm chú vào Anh Tiên Lạc Lan như thân thiết như xa lạ kia, mặt mày biểu cảm không dám tin.

“Em không tin!” Thanh Việt mắt ngấn lệ, “Cô ấy đã kể cho em nghe câu chuyện năm mươi bước cười một trăm bước, nói rằng dị chủng và chúng em giống nhau, muốn em thử hòa nhập vào Relicta, thích Relicta, bây giờ cô ấy lại cho rằng Relicta không nên tồn tại!”

Hồng Cưu đặt tay lên vai Thanh Việt, dịu dàng an ủi: “Cô ấy không phải là Lạc Tầm chúng ta quen biết, cũng không phải công chúa Lạc Lan mà em quen biết, cô ấy là nữ hoàng đế quốc Ar.”

Thanh Việt nhào vào lòng hắn, khóc lóc thảm thiết.

Nếu đế quốc Ar muốn xóa sổ hoàn toàn liên bang Odin ra khỏi ngân hà, Hồng Cưu bọn họ cho dù không thừa nhận Chấp Chính Quan Sở Mặc, cũng không thể từ bỏ liên bang Odin, một khi khai chiến, bọn họ chắc chắn sẽ trở lại Odin, vì liên bang quyết chiến đến cùng.

Đến lúc đó, cô nên làm gì?

Một bên là quê hương ruột thịt, một bên là xứ sở thân yêu, hai bên quyết chiến sinh tử, cô nên lựa chọn thế nào?

————————————————

Hành tinh Relicta, cung điện Spera.

Bên trong dinh thự của Chấp Chính Quan, đèn đuốc sáng trưng.

Sở Mặc, Tả Khâu Bạch, Tông Ly, mỗi người ngồi trên một ghế sô pha, im lặng xem lễ đăng quang của nữ hoàng đế quốc Ar.

Sở Mặc cười nói: “Cuối cùng cũng chứng minh phán đoán của Tông Ly là đúng, Ân Nam Chiêu thông minh cả đời, rốt cuộc lại thất bại trong tay một con đàn bà.”

Tả Khâu Bạch thản nhiên nói: “Thật đáng tiếc hắn không học tập từ cậu.”

Sở Mặc làm như hoàn toàn không nghe được ý mỉa mai của Tả Khâu Bạch, tươi cười không đổi, nói: “Nữ hoàng bệ hạ nhiều năm không ở đế quốc Ar, hoàn toàn không có căn cơ, mặc dù có Diệp Giới che chở, nhưng chỉ che được nhất thời, không che được cả đời. Thật ra tôi rất tò mò, chuyện ngay cả Diệp Giới cũng không làm được, cô ta làm sao làm được.”

Tông Ly lạnh lùng nói: “Năm đó Anh Tiên Diệp Giới không làm được, bởi vì đối thủ của hắn là Ân Nam Chiêu.”

Sở Mặc ôn hòa hỏi: “Anh lại muốn một kẻ nhân bản đến giúp đế quốc Ar sao?”

Tông Ly lập tức im miệng.

Sở Mặc thản nhiên nói: “Đích thực tôi không có kinh nghiệm chiến trường, nhưng Anh Tiên Lạc Lan cũng không có. Nếu khai chiến, tôi sẽ làm tốt những chuyện mà Chấp Chính Quan nên làm.”

Tông Ly bất mãn nhìn chằm chằm Tả Khâu Bạch: “Ngài quan chỉ huy, nữ hoàng đế quốc Ar đã tuyên chiến, tại sao cậu không có chút phản ứng vậy?”

Tả Khâu Bạch biểu cảm lạnh nhạt, “Nếu mấy lời đó được xem là khiêu khích, chẳng lẽ anh bắt tôi khêu khích lại? Xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Nói xong Tả Khâu Bạch đứng lên rời khỏi.

“Này! Cậu đứng lại…!” Tông Ly tức giận kêu lên.

Sở Mặc bất đắc dĩ trấn an: “Việc này đích xác không đến phiên Tả Khâu Bạch xử lý, giao cho Tử San đi!”

Tả Khâu Bạch ra đến phòng ngoài, gặp phải Tử San.

Hắn hơi cúi người chào hỏi, Tử San lịch sự cười cười, hai người im lặng đi thoáng qua nhau.

—————————–

Sau khi lễ đăng quang kết thúc, Lạc Lan lấy danh nghĩa nữ hoàng, tại phòng hội nghị, ký tên vào văn kiện thứ nhất ― Ủy nhiệm Lâm Kiên làm nguyên soái của đế quốc Ar.

Tất cả mọi người đều hài lòng.

Theo kế hoạch của Diệp Giới, bước tiếp theo là thu phục Lam Khuẩn tinh, thống nhất Ar nhỏ.

Chỉ cần Lạc Lan làm từng bước hoàn thành chuyện này, chẳng những nàng sẽ từ từ hiểu rõ, nắm chắc bộ máy nhà nước phức tạp đồ sộ của đế quốc Ar, mà còn có thể thu được chiến tích sáng chói, bắt đầu tạo lập cho mình quyền chấp chính trụ cột.

Lâm Lâu tướng quân cùng Mẫn Công Minh tướng quân thảo luận làm sao thu phục Ar nhỏ, Lạc Lan chỉ im lặng lắng nghe.

Đến lúc cuộc họp kết thúc, trời cũng đã tối.

Lạc Lan theo thói quen muốn rời khỏi hoàng cung về nhà, nhưng lại phát hiện nàng nay đã là chủ nhân của hoàng cung, sau này đều phải ở đây.

Nàng hiểu tại sao khi vừa trở về, Diệp Giới đã lập tức cho gọi nàng vào cung. Bởi vì tương lai nàng phải ở đây cả đời, có khi chỉ là một khoản thời gian.

Lạc Lan đứng bên ngoài khu nhà ở, chậm chạp không nhúc nhích.

Lâm Kiên sau khi đưa Lâm Lâu và Mẫn Công Minh cùng vài vị tướng quân về, lúc quay lại thì nhìn thấy trước khu nhà của quan viên, trong màn đêm phủ kín, Lạc Lan một mình một người im lặng đứng nhìn, Ánh đèn lọt ra từ một cửa sổ, hắt nhẹ lên vai nàng.

Lâm Kiên đi đến trước mặt nàng, “Bệ hạ?”

Lạc Lan khôi phục lại tinh thần, “Sao cậu còn chưa đi?”

“Không phải bệ hạ cũng chưa đi sao? Thần đưa ngài về.”

“Cậu đã là nguyên soái.”

“Không phải là cảnh vệ của bệ hạ thì không được hộ tống bệ hạ sao?”

Lạc Lan liếc nhìn Lâm Kiên, không nói tiếng nào đi về phía trước.

Lâm Kiên im lặng theo sát bên cạnh nàng.

Đến trước khu dinh thự, Lạc Lan dừng bước, nhìn khối kiến trúc ba tầng cao ở trước mắt.

Tuy rằng hôm nay nàng phải ở lại đây nghỉ ngơi, nhưng bởi vì buổi sáng làm lễ tang, giữa trưa mở vài cuộc họp, sau đó lại vội vàng chuẩn bị lễ đăng quang, cuối cùng mệt rã rời mà ngủ, nơi này chỉ giống như nơi nàng làm việc, nàng còn chưa thật sự ý thức được đây chính là ngôi nhà nàng phải ở cả đời.

Lạc Lan bỗng nhiên xoay người, nói: “Thiệu Dật Tâm còn đang ở ngoài cung, ta đi đón hắn về.”

Tiểu Giác mấy hôm nay vẫn theo nàng ở trong cung, Tử Yến nàng lại quên mất, may mắn thương tích của hắn đã không còn trở ngại, chỉ là vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Sau một thoáng, Lâm Kiên mới kịp phản ứng, ra là tên nô lệ ở trong khoang chữa bệnh kia.

“Thần sẽ sai cảnh vệ mang khoang chữa bệnh đến đây.”

“Không cần, để ta tự đi.”

Lâm Kiên hiểu rõ, Lạc Lan chẳng qua chỉ tìm cớ trở về.

Hơn mười phút sau, xe bay dừng lại ở bãi đậu xe trên nóc nhà của Lạc Lan.

Lâm Kiên hiểu ý không đi theo, ân cần nói: “Thần đợi trong xe, bệ hạ có gì thì gọi thần, không cần gấp.”

Lạc Lan nhận ý tốt của hắn, “Cảm ơn cậu.”

Lạc Lan đi vào nhà, cởi bỏ giày, mệt mỏi ngồi xuống cầu thang.

Trên người nàng vẫn mặc chiếc váy dài màu đen lúc đăng quang, tháo bỏ vương miện, buông xuống quyền trượng và hoàng ấn, kỳ thật đó là một cái váy đẹp.

Trong phòng không có mở đèn, ánh trăng từ cửa sổ rọi vào phòng khách, dịu dàng bao phủ lớp hào quang trong suốt như nước trên những dụng cụ gia đình quen thuộc.

Căn nhà này đã từng là cuộc sống của bốn người, giờ đây chỉ còn lại một mình nàng.

Lạc Lan dựa lưng vào vách tường, nhỏ giọng ngâm nga khúc hát trong trí nhớ.

Ánh đèn lay động, hương hoa phảng phất.

Ba đang đánh đàn, mẹ đang ca hát, Diệp Giới đang dẫn nàng cùng khiêu vũ.

Tiếng cười không dứt bên tai.

……

Lạc Lan nâng váy, từ từ đi xuống lầu, thật giống như phía trước có một người đàn ông đang khom người mời nàng khiêu vũ.

Nàng đặt tay vào lòng bàn tay người đó, bước đi nhẹ nhàng, theo người đó bắt đầu khiêu vũ trong phòng khách.

Dưới ánh trăng, Lạc Lan chân trần, vừa dịu dàng ngâm nga, vừa nhẹ nhàng xoay múa.

Phòng khách trống rỗng, ngoại trừ nàng, chỉ có ánh trăng lượn lờ cùng nàng, bồi hồi quấn lấy bóng hình nàng.

Điệu nhảy đã xong, nàng đứng lại, cúi thấp người, khụy gối cảm ơn với khoảng không.

Diệp Giới, điệu nhảy này anh đã giúp em nhảy xong rồi.

Em không có lỗi với anh, anh cũng không có lỗi với em, bởi vì chúng ta là người nhà.

Lạc Lan đang muốn đứng thẳng còn chưa thẳng, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng đang muốn quay lại, một người đã áp tới lưng nàng, một tay bóp cổ nàng, một tay bịt miệng nàng lại.

Lạc Lan nắm lấy cổ tay hắn, làm một cú vác vai, muốn ném đối phương xuống đất.

Đối phương lộn một vòng, chỉ một chân hung hăng đá vào bụng Lạc Lan, khiến nàng cũng ngã ra đất.

Lạc Lan nhấc chân phải lên đá, Tử Yến đã lăn thêm một vòng ngay tại chỗ, toàn bộ thân mình đè lên người nàng.

Hắn một chân khóa chặt hai chân nàng, một tay bóp thật mạnh vào cổ tay nàng, là cổ tay đã bị Tiểu Giác cắn đứt, vết thương còn chưa lành, vẫn đang mang bao cổ tay để cố định.

Bị Tử Yến hung hăng tấn công, cổ tay bỗng nhiên đau nhức, Lạc Lan vừa mới nâng được thân lên đã ngã xuống, Tử Yến dùng một bàn tay khác nhân cơ hội khóa lại cổ họng nàng.

Hai người mặt đối mặt, hơi thở gần trong gang tấc có thể nghe thấy.

Lạc Lan giãy giụa suy nghĩ phải thoát khỏi thế khóa chặt, Tử Yến lại hung hăng đánh mạnh vào cổ tay bị thương của nàng, nàng đau đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân mất hết sức lực.

Lạc Lan thở dốc châm chọc: “Đừng quá dùng sức, cẩn thận để hai trái tim còn lại ngừng hoạt động.”

Hơi thở của Tử Yến cũng đặc biệt gấp, hắn nhướng mày kinh rẻ, cười nói: “Yên tâm, sức lực bóp chết cô có thừa.”

Lạc Lan ánh mắt chê cười: “Lúc bị một đám côn đồ đầu đường xó chợ hành hạ sao không oai phong như vậy? Phải rồi, giống như lúc tôi cứu anh đó!”

“Không phải cô đâm tôi một dao, tôi cần cô cứu sao?”

“Đáng tiếc tôi không đâm anh chết.”

Tử Yến bóp cổ Lạc Lan thật mạnh, Lạc Lan không nói được nữa.

Tử Yến buông ra một chút, “Đây là đâu?”

Lạc Lan không nói tiếng nào.

Tử Yến nắm lấy cổ tay đang bị thương của Lạc Lan hung hăng đập xuống đất, đốt xương chưa kịp lành nay lại gãy.

Lạc Lan mặt trắng bệch, cười lạnh, nói: “Hominis.”

Biểu cảm của Tử Yến lại không ngoài ý muốn cho lắm, “Thì ra thật sự đang ở đế quốc Ar.”

“Xem ra không phải anh vừa mới tỉnh lại.”

“Gã đàn ông đưa cô về tại sao lại gọi cô là bệ hạ?”

“Hóa ra trước khi tôi vào nhà, anh đã nghe lén.”

“Anh Tiên Diệp Giới có phải đã chết rồi không?”

Lạc Lan giơ tay, tát cho Tử Yến một cái.

Tử Yến bắt lấy cánh tay duy nhất còn khả năng động thủ của nàng, trong mắt đằng đằng sát khí, “Cô đã không nghiên cứu được loại thuốc chữa khỏi gene dị biến kia, hắn còn sống cũng vô ích.”

Lạc Lan giãy giụa muốn thoát khỏi kềm kẹp của hắn, nhưng vẫn không thành công.

Tử Yến bóp cổ nàng dùng sức ngày càng mạnh.

Lạc Lan hô hấp khó khăn, bởi vì thiếu dưỡng khí, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nhìn thấy Tử Yến mặt xanh môi tái, ánh mắt đau khổ, giống như hắn mới là người sắp chết vì không thở được.

Đột nhiên, tay của Tử Yến bắt đầu run rẩy, sức lực lúc có lúc không, hiển nhiên bệnh tim đột nhiên tái phát.

Lạc Lan mạnh nâng nửa thân người trên, dùng đầu hung hăng đập vào mặt Tử Yến, hắn bị đập đến máu mũi chảy ròng ròng.

Nàng nhân cơ hội cuộn người, đè Tử Yến ngược lại trên mặt đất.

Lạc Lan mỉa mai cười lớn, giọng nói khàn khàn khó nghe: “Xem ra trong lòng anh còn tiếc để tôi chết!”

Tử Yến mạnh chống lại, giơ nắm đấm vào huyệt thái dương của Lạc Lan.

Lạc Lan nghiên đầu tránh đi, đồng thời đấm vào mặt hắn một đấm.

“Loảng xoảng”, tiếng Tiểu Giác phá cửa sổ phóng vào.

Lâm Kiên cũng nghe có động tĩnh, từ ngoài hiên lầu hai chạy tới.

“Không cần hai người lo!”

Lạc Lan cưỡi lên người Tử Yến, nắm chặt nắm tay đánh tới.

Mỗi một đấm đều hung hăng đánh vào mặt Tử Yến.

Trong chốc lát, Tử Yến bị đánh đến hai mắt bầm tím, miệng sưng vều, mặt mày chỗ xanh chỗ tím, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng vốn có của hắn.

Tiểu Giác dường như đã sớm có thói quen nhìn thấy Lạc Lan tàn nhẫn, hắn khoanh tay đứng nhìn, cực kỳ bình tĩnh.

Lâm Kiên cũng trăm nghe không bằng một thấy, đứng xem chăm chú.

Tử Yến vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, chỉ có tay chân đang không ngừng run rẩy.

Lạc Lan đứng lên.

Bởi vì một bàn tay bị thương vừa động liền đau, nên nửa người nàng cứng ngắt, tư thế rất quái dị. Lâm Kiên ý thức được muốn đỡ nàng, lại bị nàng lạnh lùng đẩy ra.

Tiểu Giác đi lấy ống thuốc, đưa cho Lạc Lan.

Lạc Lan cầm lấy hai ống thuốc, dùng miệng cắn ra nút đậy kim tiêm, sau đó tiêm thuốc vào người Tử Yến.

Tay nàng đặt lên cổ Tử Yến.

Đợi đến lúc tim của Tử Yến đập trở lại bình thường, tay chân không còn run rẩy, nàng mới bắt đầu xử lý vết thương của mình.

Tiểu Giác ngồi xổm trước người nàng, giúp nàng cẩn thận nâng cổ tay bị gãy, dùng dụng cụ nối xương cố định lại.

Hai người từ đầu đến cuối không nói một câu, nhưng vừa nâng mắt, hay cúi đầu đều biết đối phương muốn gì, ăn ý đến nỗi giống như đã ở với nhau cả đời.

Lâm Kiên phát hiện mình hoàn toàn không giúp được gì, chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn.

Băng bó xong cổ tay, Tiểu Giác nhìn chằm chằm lên trán của Lạc Lan, “Máu.”

Lạc Lan không để ý lau trán, “Không phải của ta.”

Tiểu Giác nhìn Tử Yến, “Thiệu Dật Tâm?”

Lâm Kiên rốt cuộc cũng có thể xen vào, nói: “Nô lệ này có ý đồ tấn công chủ nhân, nên bị xử tử.”

“Hắn là người của ta, ta sẽ xử lý.”

Lạc Lan nhìn chằm chằm Tử Yến, Tử Yến lại quác mắt nhìn chằm chằm Tiểu Giác, giống như muốn nhìn xuyên qua lớp mặt nạ để thấy rõ gương mặt của hắn.

“Đưa Thiệu Dật Tâm theo, chúng ta về thôi.”

Lạc Lan xoay người đi ra khỏi phòng.

Tiểu Giác nâng Tử Yến lên, đi theo sau Lạc Lan, “Chúng ta không ở đây sao?”

“Sau này phải ở lại hoàng cung.”

“Đây không phải là nhà của Lạc Lạc sao?”

Lạc Lan quay đầu lại đưa mắt nhìn qua căn nhà quen thuộc, mặt không chút thay đổi, nói: “Nơi ta sống không thể trở về được nữa.”

Tiểu Giác vừa hiểu vừa không, cũng không hỏi lại.

Lâm Kiên mở cửa xe bay.

Lạc Lan ngồi vào ghế trước, Tiểu Giác ôm Tử Yến đặt ở phía sau, chính mình cũng ngồi vào ghế sau.

Lâm Kiên khởi động xe bay, đưa Lạc Lan trở về dinh thự của nữ hoàng.

Chưa đến mười phút sau, xe bay đáp xuống.

Sau khi Lạc Lan xuống xe, nàng nói với Lâm Kiên: “Hôm nay vất vả cho cậu.”

“Thần không sao, bệ hạ mới vất vả, nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lạc Lan đi lên trước, Tiểu Giác khiêng Tử Yến theo sau.

Lâm Kiên đứng ở bãi giữ xe, nhìn theo bọn họ, đột nhiên cao giọng nói: “Bệ hạ, ngài còn thiếu thần một điệu nhảy.”

Lạc Lan quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Kiên, chưa nói tiếng nào đã đi vào nhà.

————————–

Phòng khách.

Tiểu Giác đặt Tử Yến lên ghế, vừa muốn đứng dậy, đột nhiên Tử Yến đưa tay, muốn cởi bỏ mặt nạ của hắn.

Tiểu Giác nhanh nhẹn né tránh tay hắn, nhanh chóng lùi về phía sau, đứng bên cạnh Lạc Lan.

Tử Yến nhìn chằm chằm Tiểu Giác, ánh mắt đầy lo lắng chờ mong, “Hắn có phải là Thần…”

Lạc Lan ngắt lời hắn: “Tiểu Giác đã biến lại thành người, nhưng không phải là người mà anh mong muốn. Hắn là Tiểu Giác, nô lệ của tôi.”

Tử Yến cười lạnh.

Cho dù Tiểu Giác mất đi trí nhớ, chỉ số thông minh không cao, nhưng hắn vừa có cơ thể trác việt, cũng vừa là người đàn ông dũng mãnh nhất ngân hà, cho nên cũng không phải dễ dàng mặc cho kẻ khác hiếp đáp (..).

(..) Nguyên văn “nã niết đích nhuyễn thị tử”: bắt nạt quả hồng mềm, ám chỉ người dễ bị bắt nạt.

Lạc Lan kéo Tiểu Giác xoay người, kéo áo hắn xuống một chút, lộ ra dấu ấn nô lệ.

Tử Yến tức giận nhìn chằm chằm dấu ấn nô lệ màu đỏ, “Cô lại ba hoa lừa hắn?”

Lạc Lan khoác tay lên vai Tiểu Giác, thân thể nửa dựa vào hắn, khinh khỉnh sờ vào dấu nô lệ trên cổ Tiểu Giác, “Nói cho vị ‘thiếu một tim’ này biết, có phải mi tự nguyện làm nô lệ của ta không?”

Tiểu Giác quay đầu, còn chưa thật sự nhìn Tử Yến, “Tôi tự nguyện.”

“Cậu căn bản không biết cái gì là nô lệ!”

“Tôi biết, tôi là một loại tài sản cá nhân của Lạc Lạc.”

Tử Yến vô cùng đau đớn.

Lạc Lan không đứng đắn cười cười: “Sau khi tỉnh lại, anh vẫn chưa soi gương à?”

Tử Yến nhìn chằm chằm Lạc Lan, trong lòng có linh tính không hay.

Lạc Lan xoa xoa thiết bị cá nhân, một màn hình hiện ra trước mặt Tử Yến, bên trong chiếu ra đầu hắn. Hắn theo bản năng nhìn về phía cổ, bên dưới tai trái là một dấu ấn nô lệ màu đỏ.

Tử Yến tức giận đến ngực phát đau, rống lên phẫn nộ: “Anh Tiên Lạc Lan!”

“Tôi biết anh không muốn, nhưng anh không muốn tôi mới thích. Nếu mỗi tên nô lệ đều ngoan ngoãn nghe lời như Tiểu Giác, thì chẳng có ý nghĩa.”

“Cô đúng là biến thái!”

Lạc Lan không chút yếu thế: “Chúc mừng anh trở thành đồ chơi của biến thái.”

Tít tít.

Thiết bị cá nhân của Lạc Lan đột nhiên báo hiệu, màn hình biểu hiện là Lâm Kiên.

Lạc Lan nhận tin.

“Có chuyện gì?”

“Liên bang Odin đang mở cuộc họp tuyên bố tin tức.”

“Đã biết.”

Lạc Lan mở kênh tin tức, một phụ nữ mặc trang phục màu đen chỉnh chu, tóc bóng mượt búi cao sau đầu,phong cách tao nhã đang nói chuyện.

“…Liên bang Odin là tinh quốc được liên minh nhân loại khắp vũ trụ thừa nhận hợp pháp. Hiệp định ngừng chiến năm đó, chẳng những có Chấp Chính Quan đời đầu tiên ký tên, mà còn có hoàng đế đế quốc Ar ký tên. Nữ hoàng bệ hạ của Ar nay lại không màn đến hiệp định, hồ ngôn loạn ngữ cho rằng Relicta thuộc đế quốc Ar, chẳng những không xem liên bang Odin là một tinh quốc có độc lập chủ quyền, mà rõ ràng còn không tôn trọng hoàng thất Anh Tiên…”

Lạc Lan cảm thấy gương mặt của người phụ nữ này rất quen, mắt nhìn xuống phụ đề bên dưới màn hình, mới nhớ ra cô ta là ai.

Tử San, bộ trưởng bộ bảo mật thông tin của liên bang Odin.

Hơn ba mươi năm trước, cô ta đã kết hôn với Sở Mặc, trở thành vị hôn thê của Chấp Chính Quan.

Năm đó, Tử Yến bị buộc tội phản quốc, bị chết khi phi thuyền nổ tung, Tử San liền tiếp quản chức vụ của hắn. Sở Mặc muốn thuận tiện nắm trong tay, đơn giản biến Tử San thành người phụ nữ của mình.

Lạc Lan khen ngợi vỗ tay, mặt đầy ý cười nhìn Tử Yến.

“Cô gái anh vứt đi năm đó thật ra không đáng thương như dòng họ nhà anh, bây giờ đã là trợ thủ đắc lực của Sở Mặc.”

Tử Yến ánh mắt tối nghĩa, im lặng không nói gì.

Cô gái nhiệt tình vồn vã năm xưa đã biến thành một kẻ cẩn trọng giữ kẽ, lời nói sắc bén, một phụ nữ có thể một mình đảm đương mọi chuyện.

“Bệ hạ.” Thanh Sơ gõ cửa, đi tới, nhìn không chớp mắt, thật giống như hoàn toàn không có nhìn thấy Tử Yến và Tiểu Giác, “Lâm Lâu tướng quân cùng Mẫn Công Minh tướng quân muốn xin kết nối trò chuyện.”

“Nhận đi!”

Thanh Sơ chiếu màn hình đến trước mặt Lạc Lan.

Bên trong phòng họp, ngồi chừng mười mấy người, có Lâm Kiên với trang phục nguyên soái, Lâm Lâu tướng quân, Mẫn Công Minh tướng quân, còn có thủ tướng đương nhiệm Khố Lặc.

Lâm Lâu tướng quân mặt mày nghiêm túc, “Bệ hạ đã xem tin tức của đế quốc Ar chưa?”

“Đã xem.”

“Nhân cơ hội sự việc còn chưa chuyển biến, phải nhanh chóng xử lý. Nếu không công chúa Thiệu Gia bên kia sẽ lấy cớ viết đơn cáo buộc lên nội các, công kích bệ hạ, chúng thần đang họp thương thảo đối sách.”

Lạc Lan ngắt lời ông ta: “Liên minh nhân loại vũ trụ thừa nhận liên bang Odin là tinh quốc do người mang gene dị chủng thành lập, không phải là những dị chủng sẽ dị biến. Bọn dị chủng đó trước hết hãy chứng minh mình vẫn là người đi đã, rồi mới bàn đến chuyện hiệp định có hợp pháp hay không!”

Mọi người trong phòng họp đều choáng váng, ngơ ngác nhìn Lạc Lan sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng.

Tất cả bọn họ đều cho rằng, nữ hoàng vừa đăng quang tham công liều lĩnh, nói năng ba hoa, nhưng không ngờ nàng đã sớm dự đoán được kết quả, đang chờ liên bang Odin phản bác.

Người trong phòng họp rốt cuộc ý thức được, dã tâm của nữ hoàng bệ hạ lớn hơn hẳn Diệp Giới bệ hạ, Diệp Giới chỉ muốn tiêu diệt liên bang Odin, Lạc Lan bệ hạ lại muốn đập nát tính hợp pháp tồn tại của liên bang Odin, khiến cho bọn họ sống không yên trong toàn cõi ngân hà.

Lạc Lan thấy bọn họ không còn vấn đề gì, liền tắt màn hình.

Tử Yến lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Lan.

Lạc Lan vẻ mặt hờ hững: “Đế quốc Ar chắc hẳn có không ít người ấn tượng sâu sắc với gương mặt của anh, Tiểu Giác có mặt nạ, nếu không muốn chết thì sau này anh cũng đeo mặt nạ luôn đi.”

Nàng dẫn theo Tiểu Giác đi lên lầu, giọng nói của Tử Yến đột nhiên vang lên ở phía sau, “Anh Tiên Lạc Lan, nếu dị chủng không phải là người, Thiên Húc cô từng yêu kia được tính là gì?”

Lạc Lan dừng bước, lạnh lùng quay người, từ trên cao nhìn xuống Tử Yến.

“Không phải anh đã hiểu rõ sao? Tôi là Anh Tiên Lạc Lan anh muốn bóp chết, không phải Lạc Tầm đã cho anh ‘cái chậu nuôi trồng’ kia. Làm ơn sau này đừng đem loại phụ nữ ngu ngốc đó ném trước mặt tôi rồi hỏi tại sao, tôi làm sao biết được tại sao lũ bọ hung không nên chui vào đống phân?”

Tử Yến không nói được tiếng nào.

Lạc Lan đi được vài bước thì dừng lại, nàng quay người, nét mặt lộ ra vẻ cười cợt châm chọc, “À, phải rồi, cái chậu nuôi trồng đó tôi đã giúp anh mang về, đang đặt trong phòng anh.”

Ánh mắt Tử Yến tĩnh mịch.

Lạc Lan cười với hắn, “Ngủ ngon, nô lệ của tôi.”

Truyện Chữ Hay