Hành tinh công chúa chưa được khai phá, nên vẫn giữ tình trạng nguyên thủy.
Diện tích rừng nguyên sinh rộng lớn, sinh vật đa dạng chủng loài, trữ lượng tài nguyên phong phú, rất thích hợp cho thám hiểm và săn bắn.
Có điều, hoàng đế Đế Quốc Ar Anh Tiên Mục Hằng lựa chọn tinh cầu này làm nơi đàm phán, không phải vì muốn săn bắn thật sự, mà bởi vì nội dung thảo luận giữa ông ta và Thần Sa vô cùng cơ mật, nếu bị lộ ra ngoài, hậu quả thật khó lường.
Hành tinh công chúa cực kỳ hoang sơ, không có dấu vết sinh tồn của con người, có nghĩa là nó không bị tín hiệu thông tin của con người bao phủ, tương tự như khu vực hạn chế tín hiệu trên tinh cầu bình thường, chỉ cần bố trí một chút, là có thể ngăn chặn tất cả tín hiệu, phòng ngừa nghe lén, cực kỳ thuận lợi cho đàm phán bí mật.
Để tránh những hiểu lầm không cần thiết, Anh Tiên Mục Hằng và Thần Sa đã liên hệ với nhau trước.
Khi chiến hạm tiến vào tầng bình lưu của hành tinh Công Chúa, sẽ lập tức không thể liên lạc được với bên ngoài, chỉ có thể liên lạc nội bộ, nhưng sau khi rời khỏi tầng bình lưu, tiến vào tầng điện ly, tín hiệu mới khôi phục trở lại.
————•————•————
Theo thời gian thỏa thuận giữa hai bên, hai chiến hạm của Liên Bang Odin và Đế Quốc Ar sẽ dừng lại trên không vực của hành tinh Công Chúa, neo đậu ở tầng bình lưu.
Hai chiếc phi thuyền từ chiến hạm bay ra, đáp xuống bề mặt của hành tinh Công Chúa.
Từ phi thuyền của Đế Quốc Ar, hơn mười chiếc xe thiết giáp rầm rộ tràn ra cùng với mấy trăm quân nhân trang bị đầy đủ, xếp thành hàng, nhanh chóng tản ra bốn phía.
Sau khi xác định bốn phía an toàn, tất cả đều được khống chế, hoàng đế Đế Quốc Ar mặc trang phục săn bắn, dẫn theo một nhóm tùy tùng, từ từ đi xuống phi thuyền.
So với khí thế rầm rộ của Đế Quốc Ar, Liên Bang Odin có chút lép vế.
Từ phi thuyền chỉ có mười mấy người thưa thớt đi ra, dẫn đầu là Thần Sa, phía sau có khoảng mười cảnh vệ.
Thần Sa mặc một bộ quần áo săn bắn khá cũ, biết rõ xung quanh có mấy trăm quân nhân trang bị vũ khí đầy đủ, hắn cũng không tỏ ra khác thường, bình tĩnh thong dong bắt tay chào hỏi hoàng đế.
Hoàng đế Đế Quốc Ar thầm khen trong lòng, khó trách tuổi còn trẻ đã danh chấn ngân hà, phần dũng cảm này người thường khó bì kịp.
Hai người sau khi nói chuyện xong, liền đeo kính lọc sáng, tay cầm súng săn lazer, đi vào khu rừng nguyên thủy rậm rạp.
Có lẽ do con người tiến hóa từ dã thú, trong gene luôn có bản tính thích giết chóc và chinh phục, cho dù khoa học kỹ thuật phát triển đến ngày nay, loài người đã có thể dễ dàng phá hủy một tinh cầu, nhưng bọn họ vẫn thích săn bắn, thậm chí còn cố ý không dùng đến loại vũ khí tiên tiến có sức sát thương lớn, mà chọn vũ khí nguyên thủy với lực sát thương hữu hạn, tự khiêu chiến thể năng của chính mình.
Có điều, cuộc đi săn hôm nay, phía trước có quân nhân mở đường, phía sau có binh lính bảo vệ, chẳng hề mang tính khiêu chiến. Nói trắng ra, chỉ là một cái cớ để gặp mặt, thuận tiện cho hai bên rút lui ở cự ly ngắn, tăng thêm hiểu biết, để cuộc nói chuyện không phải nhàm chán khó xử.
Hoàng đế Đế Quốc Ar ngược lại không sợ lộ chuyện xấu, ông kéo kéo trang phục đang mặc không mấy thoải mái, tự giễu: "Đi săn là hoạt động mà hoàng thất Anh Tiên nhất định phải tổ chức mỗi năm một lần. Từ nhỏ đến lớn, hàng năm ta đều đứng hạng nhất. Lúc nhỏ là hạng nhất từ dưới đếm lên, sau khi làm hoàng đế thì hạng nhất từ trên đếm xuống. Không phải ta tiến bộ, mà là bọn họ tìm đủ mọi cách cho ta được hạng nhất."
Thần Sa thản nhiên nói: "Sở trường của mỗi người đều khác nhau, mẹ của tôi cũng không thích săn bắn."
Mẹ của Thần Sa cũng không phải người thường, mà là một quan chấp chính được các đại tinh quốc trong vũ trụ kính ngưỡng, ngay cả anh hùng tài vỹ lược, không ai bì kịp của ông cũng phải kiêng kị.
Hoàng đế vui vẻ, cười ha ha.
————•————•————
Hai người vừa săn bắn, vừa nói chuyện.
Hoàng đế lãnh đạo nhiều năm, kiến thức rộng rãi, nói chuyện có lớp có lang, điều khiển được cục diện.
Thần Sa tuy rằng không nói gì nhiều, nhưng có hỏi sẽ đáp, thẳng thắng trực tiếp, cũng xem như phối hợp ăn ý.
Lâu lâu lại có vài con thú hung hãn nhảy ra, khiến bọn họ phải hợp tác cùng nhau truy bắt một chút.
Bởi vì hai bên cố gắng xử sự tốt, nên bầu không khí thân mật, hợp tác vui vẻ.
Hoạt động săn bắn hơn tám giờ kết thúc, kiểm tra chiến lợi phẩm, hoàng đế thu hoạch khá nhiều. Tuy so ra vẫn kém hơn Thần Sa, nhưng không bao nhiêu.
Hoàng đế cười toe toét, đám quan viên tùy tùng mặt mày lo lắng từ bấy đến giờ thở dài một tiếng, lập tức chạy lại chụp ảnh, ghi chép, chuẩn bị lưu trữ vào hồ sơ tư liệu trong chính phủ của hoàng thất.
————•————•————
Tuy hoàng đế Đế Quốc Ar không thích săn bắn, nhưng ông ta thật lòng tán thành câu nói của phụ hoàng đã nói với huynh đệ ông ta rằng: Săn bắn là được quyền sinh sát trong tay, có thắng có thua, có tham lam có tiết chế, là thứ có thể nhìn ra tính cách của một người rõ ràng nhất.
Trải qua cả ngày tiếp xúc, hoàng đế đại khái hiểu được tính cách của Thần Sa.
Hắn căn bản không phải là cỗ máy chiến tranh lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết, tuy tính tình có nghiêm túc lãnh đạm một chút, nhưng tỉnh táo nhạy bén, tiến thoái chừng mực, không cậy quyền hiếu thắng, cũng không yếu thế nhát gan.
Khó trách cô công chúa giả kia ở lại Liên Bang Odin không chịu trở về, một người đàn ông quyền vị tôn quý như vậy, ngoại trừ gene kém hơn một chút, ai mà không thích?
Hoàng đế Anh Tiên Mục Hằng có một người anh tài hoa xuất chúng, từ nhỏ đến lớn, ông vẫn luôn sống dưới cái bóng của anh mình, giống như một người ẩn dật. Bởi vì chênh lệch quá lớn, ngay cả ganh tỵ ông cũng không dám có, sau khi nhận được học vị ngành kinh tế, ông ngoan ngoãn tuân theo sắp xếp của phụ hoàng tham gia bộ tài chính, làm một nhân viên quèn, mỗi ngày xem số liệu tài vụ, hạch toán thu chi.
Tuy hai anh em quan hệ không mấy thân thiết, nhưng cũng không trở mặt. Ông chưa bao giờ mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế, thế nhưng người anh lại vô phúc mất mạng, con trai độc nhất còn chưa được một tuổi, cứ như vậy ông mơ mơ hồ hồ trở thành hoàng đế.
Ông không giống như anh mình từ nhỏ đã được đào tạo nghiêm khắc, không có hùng tài vĩ lược, cũng không có hoàng đồ chí lớn, ông cẩn thận chặt chẽ, ích kỷ nhát gan, giống như một thương nhân khôn khéo keo kiệt trông coi giúp ngôi vị hoàng đế, không có hùng tâm mở rộng quốc gia lãnh thổ, cũng không có ý nguyện nắm quyền thao túng ngân hà, chỉ mong muốn yên ổn.
Nhưng Diệp Giới đã phá nát yên ổn của ông. Những năm gần đây, bởi vì quan hệ quyết thống ông đã nhân nhượng, giữ cho Diệp Giới một mạng, hắn lại bức chết Thiệu Tịnh, giết chết Thiệu Hạm, chưa trừ khử được Diệp Giới, cuộc sống của ông khó bề yên ổn.
Hoàng đế không thích dị chủng, nhưng càng hận Diệp Giới, cân nhắc trước sau, ông cảm thấy có thể thử nói ra kế hoạch trong lòng. Thần Sa không phải là người để ý hư danh, cũng không phải là kẻ ham muốn chiến tranh, rất có thể sẽ đồng ý.
Hoàng đế nửa che nửa lộ, nửa giấu nửa khoe nói ra dụng ý thật sự chuyện hẹn gặp Thần Sa.
Nội tâm của ông căn bản không muốn châm ngòi chiến tranh, rõ ràng cái chết của công chúa Lạc Lan, công chúa Thiệu Hạm không liên quan gì đến Liên Bang Odin, hung thủ thật sự đứng phía sau là Anh Tiên Diệp Giới, nhưng ông đã bị Diệp Giới ép buộc phải xuất binh thảo phạt Liên Bang Odin.
Ông hy vọng Thần Sa có thể giả vờ bại trận, để ông có một trận thắng lớn thật đẹp mắt, như vậy ông mới có được ủng hộ của quân đội và nhân dân, có cơ hội định tội Diệp Giới, đem hắn xử tử.
Chỉ cần Diệp Giới chết đi, hoàng đế có thể nắm chắc quân đội trong tay, ngăn chặn thế lực chủ chiến, sau đó tuyên bố Đế Quốc Ar và Liên Bang Odin đàm phán hòa bình.
Chuyện đàm phán luôn luôn không dễ dàng, hơn nữa lại là đàm phán của hai đại tinh quốc, chắc chắn phải tốn rất nhiều thời gian cò kè mặc cả. Bàn tới bàn lui, thời gian kéo dài, dân chúng dần dần sẽ không còn nhiệt tình quan tâm, chiến tranh tự nhiên sẽ không cần đánh nữa.
Thần Sa không chút phản ứng nghe xong ý tưởng của hoàng đế Đế Quốc Ar, im lặng không trả lời.
Sự việc hoàn toàn giống như dự đoán của Chấp Chính Quan, hoàng đế Đế Quốc Ar muốn dùng ngừng chiến đổi lấy thắng lợi một lần, để bọn họ giúp ông ta xử lý Anh Tiên Diệp Giới, ngồi vững ngôi vị hoàng đế.
Chấp Chính Quan đã nói: "Hoàng đế Đế Quốc Ar biết rõ chúng ta không muốn chiến tranh, mới dám có ý tưởng này, nhưng ông ta không biết thái độ của cậu. Đến lúc đó cậu cứ tỏ vẻ khó xử, để cho ông ta có thêm chút lợi ích, coi như là bù lại tổn thất của khu I. Hoàng đế bệ hạ tuy không am hiểu lãnh binh tác chiến, nhưng kiếm tiền rất lành nghề, ngân khố của hoàng thất Anh Tiên rất dồi dào, cậu đừng nên khách sáo."
Hoàng đế Đế Quốc Ar thấy Thần Sa không nói tiếng nào, hoàn toàn hiểu được.
Chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, nói diễn là giả, nhưng quân đội hai nước thương vong là diễn thật.
Thần Sa là quan chỉ huy, bại trận chắc chắc gây tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của bản thân và Khu I, đối thủ rất có thể sẽ nhân cơ hội đối phó hắn. Có thể nói, đối với quyết định này của Thần Sa, hoàn toàn là hy sinh lợi ích cá nhân đổi lấy ngừng chiến của hai nước, không phải là một quyết định dễ dàng.
Hoàng đế súc tích nói: "Chuyện công chúa giả, anh là người bị hại lớn nhất, ta có thể lấy hành tinh Công Chúa bồi thường cho anh, trở thành tinh cầu cá nhân của công tước."
Thần Sa lập tức phản bác: "Tôi không phải là người bị hại." Tuy cuộc hôn nhân này từ đầu đã là một sai lầm, nhưng bởi vì có thể quen biết Lạc Tầm, không phải là bất hạnh, mà là may mắn.
Hoàng đế hoàn toàn hiểu lầm ý của Thần Sa, nghĩ rằng hắn không hài lòng điều kiện một tinh cầu, vội vàng cười nói: "Tất cả đều có thể thương lượng."
Thần Sa im lặng không nói gì.
Hoàng đế lẳng lặng chờ, để hắn có thêm thời gian suy nghĩ thật kỹ, đưa ra điều kiện.
Quan trợ lý của hoàng thất Anh Tiên ghi chép xong số lượng con mồi hoàng đế Đế Quốc Ar săn bắn được, sau đó nhìn về phía hoàng đế và quan chỉ huy của Liên Bang Odin đang ở sườn núi phía xa. Một người đưa mắt nhìn ra xa, một người rũ mắt trầm tư, xung quanh không có một ai, đương nhiên đang thảo luận chuyện cơ mật.
Hắn giật mình, nhìn không chuyển mắt.
Hoàng đế bệ hạ và ngài quan chỉ huy đang trao đổi về tương lai của hai đại tinh quốc, có lẽ đợi đến khi tương lai được quét sạch, có thể công khai tư liệu ra bên ngoài, một khi hoạt động săn bắn lần này được công khai, bọn họ sẽ trở thành chứng nhân lịch sử.
Đột nhiên, người trợ lý nhìn thấy gì đó khó thể tưởng tượng, hắn trừng mắt, hoảng sợ la to: "Bệ hạ!"
Hoàng đế nghe tiếng nhìn về phía hắn, vui vẻ phất tay với hắn và các tùy tùng khác, lộ ra nụ cười thân thiết chuyên nghiệp.
Nhưng mọi người không cười nhiệt tình đáp lại như thường ngày. Tất cả đều giống như biến thành tượng đá, trừng mắt đăm đăm nhìn ông. Vẻ mặt hoảng sợ, gần như sợ tới mức ngay cả phát ra tiếng cũng không thể được.
Hoàng đế cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Ông theo bản năng quay đầu lại, muốn hỏi Thần Sa tại sao, thì nhìn thấy một con quái vật hình thú mặt người —— thân thể đang dần dần thú hóa, đầu vẫn giống như con người.
Tứ chi của nó đều chồm ra đất, đầu đau đớn gục xuống, cổ vẫn hướng tới trước, trên da xuất hiện nhiều gân xanh, toàn thân trên dưới run rẩy kịch liệt.
Hoàng đế vội vàng lui về phía sau, nhưng bởi vì quá hoảng sợ, hai chân ông run rẩy không thể khống chế, thân thể mềm nhũn té nhào ra đất, không đứng dậy nổi.
Ông không còn giữ hình tượng, dùng cả tay chân, bò lê, nghiêng ngả lảo đảo, bỏ chạy khỏi sườn núi.
"Quan chỉ huy!"
Túc Nhị và Túc Thất vừa gọi to, vừa chạy về phía sườn núi, muốn làm Thần Sa tỉnh lại.
Quái vật đột nhiên ngẩng đầu, nhìn trời gầm rú, sau vài lần hô hấp, thân thể đã hoàn toàn biến thành dã thú.
Cơ thể thú dị biến thon dài, tứ chi mạnh mẽ, có chút giống hổ, có chút giống báo. Trên đỉnh đầu là một cái sừng màu trắng ngọc trong suốt nhẵn bóng. Toàn thân phủ lông trắng như tuyết, đến chân cũng trắng noãn, cả người không lẫn màu nào khác. Dưới ánh sáng mặt trời, như ánh trăng lan tỏa, màu trắng lấp lánh, tựa băng tuyết biến ảo, đẹp đẽ tinh khiết khiến người ta cảm giác đang nhìn thấy thần thú trong các câu chuyện thần thoại.
Một số quân nhân nghe được tiếng của Túc Nhị, Túc Thất, đang hoảng sợ rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, chạy lên sườn núi, muốn nhanh chóng bảo vệ hoàng đế.
Nhưng động tác của thú dị biến quá nhanh, trong lúc chạy, không để lại dấu vết, nhẹ như gió thoảng, một cái lắc mình đã nhảy đến trước người của hoàng đế Đế Quốc Ar.
Nó cúi đầu khinh thường nhìn thoáng qua, vồ bừa một cái, móng vuốt sắc bén lướt qua cổ hoàng đế, đầu của hoàng đế bị cắt nhanh gọn, xoay tròn bay lên không trung.
Dã thú búng người nhảy lên, cái sừng màu trắng giống như tia chớp xẹt ngang, một số người bị phanh bụng, nát vụn thành từng mảnh rơi xuống đất.
Thú dị biến đạp lên thi thể, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm đám người đang hốt hoảng chạy trốn giống như chúa tể lạnh lùng khát máu nhìn đám giun dế đang tìm cách chạy trốn.
Cả đám người chen lấn sợ hãi tháo chạy.
Trước một con thú dị biến đáng sợ như vậy, những chiến sĩ tài giỏi nhất cũng không dám tấn công.
Đám nhân viên vốn đang đùa giỡn kiểm tra, thống kê số lượng con mồi, thật không ngờ chỉ giây lát sau chính mình lại trở thành con mồi.
Bốn phía không ngừng vang lên từng tiếng gào thét thê lương, sơn cốc cây cỏ um tùm, hoa tươi rực rỡ, máu huyết văng khắp nơi, xương thịt bay tứ phía, biến thành lò sát sinh ở địa ngục.
Thú dị biến tùy tiện giết hại, chẳng những giết chết quân nhân của Đế Quốc Ar, còn giết cả những chiến sĩ Liên Bang Odin có ý đồ ngăn cản nó.
Túc Nhị và Túc Thất đều bị trọng thương, hai chân của Túc Lục thì bị sừng của thú dị biến chặt đứt, đe dọa tính mạng.
Túc Nhất đau đớn tuyệt vọng nói: "Đã qua mười lăm phút."
Túc Thất nước mắt tuôn rơi. Đầu tiên là Thần Viên, sau đó là Thần Sa, tại sao thảm kịch cứ lần này đến lần khác tái diễn?
————•————•————
Quân nhân Đế Quốc Ar tổ chức đứng lên nổ súng bắn chết thú dị biến, nhưng thú dị biến quá nhạy bén, tốc độ lại quá nhanh, có thể đoán được hướng đi của viên đạn trong lúc súng vừa nổ, nhanh chóng tránh thoát.
Quân đội mặt đất của Đế Quốc Ar đuổi tới, chống bệ đỡ súng máy cỡ lớn, nhắm bắn vào thú dị biến.
Trên bầu trời, một loạt phi cơ chiến đấu tụ tập lại, đuổi theo thú dị biến pháo kích từng đợt.
Thú dị biến lại mạnh mẽ khác thường.
Tuy nó bị thương, nhưng vẫn ngoan cường tả xung hữu đột, lâu lâu lại giết thêm vài người.
Nhưng với thiên la địa võng, mưa bom bão đạn, cái chết của thú dị biến chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Đột nhiên mất đi quan chỉ huy, không còn ai ra mệnh lệnh, mọi người không biết nên làm gì.
Bọn họ không thể cứu thú dị biến, bởi vì dựa theo quy định của quân đội liên bang, phải giết chết thú dị biến, ngăn cản nó gây tổn thương người khác mới là chuyện bọn họ nên làm. Nhưng dù sao đó cũng là quan chỉ huy của bọn họ, để bọn họ hợp tác với Đế Quốc Ar giết hại thú dị biến, bọn họ không làm được.
Trong lúc hoang mang không biết làm gì, giọng của Chấp Chính Quan vang vọng bên tai của tất cả các chiến sĩ Liên Bang Odin.
"Tôi là Chấp Chính Quan Ân Nam Chiêu, hiện tại tôi sẽ tiếp quản quyền chỉ huy của Thần Sa. Toàn thể quân nhân, ngăn chặn Đế Quốc Ar."
Binh lính giống như tìm được tâm phúc, mỗi người lập tức vào vị trí của mình.
Bộ đội trên không lái phi cơ chiến đấu nghênh chiến với phi cơ chiến đấu của Đế Quốc Ar, đội quân mặt đất lái xe thiết giáp nghênh chiến với xe thiết giáp của Đế Quốc Ar.
Cùng lúc đó, một bóng đen nhảy khỏi phi cơ chiến đấu, từ không trung lao xuống mặt đất, nhanh như chớp, cùng quyết chiến với thú dị biến.
Túc Nhị kích động la to: "Chấp Chính Quan!"
Thú dị biến cuồng bạo, muốn hung hăng xé nát Ân Nam Chiêu, nó búng người lao nhanh với tốc độ mắt thường không thể bắt kịp, chỉ nhìn thấy dư ảnh đang không ngừng chớp nháy.
Ân Nam Chiêu không hề tránh né, vẫn không chùn bước áp sát thú dị biến.
Hắn nắm bắt một cơ hội, xoay người nhảy lên lưng thú dị biến, dùng một ống chích ấn vào cổ thú dị biến.
Thú dị biến vẫn hung hãn, nó vừa vùng vẫy quẫy mạnh, muốn hất văng Ân Nam Chiêu, vừa tả xung hữu đột, muốn giết chết thêm nhiều người.
Ân Nam Chiêu nắm chặt cái sừng trên đỉnh đầu nó, khống chế nó không gây tổn thương đến người khác.
Trên sừng của thú dị biến dầy đặc gai xương bén nhọn, cứa vào tay hắn, máu tươi ào ạt trào ra, khiến cho lớp lông trắng của thú dị biến nhiễm đỏ, hắn vẫn không buông tay.
Túc Thất rơi nước mắt kêu khóc, "Ngài Chấp Chính Quan, đã qua mười lăm phút rồi, buông tay đi!"
Chấp Chính Quan giống như không nghe thấy gì, vẫn cùng thú dị biến phân cao thấp.
Khoảng hơn mười phút sau, thú dị biến vẫn điên cuồng giãy dụa, thậm chí còn tự gây tổn thương chính mình, húc người vào đá núi bén nhọn, muốn cùng chết với Ân Nam Chiêu.
Mọi người đều tuyệt vọng, ngay cả người bảo hộ Thần Sa từ nhỏ đến lớn là Túc Nhất cũng gọi: "Ngài Chấp Chính Quan, cậu ấy đã không còn muốn sống nữa, xin ngài cho cậu ấy được toại nguyện!"
Ân Nam Chiêu vẫm nắm chặt sừng của thú dị biến, ngăn chặn hành vi tự sát của nó.
Đột nhiên, thú dị biến gầm lên một tiếng, ngã mạnh xuống đất bất tỉnh.
Túc Nhị, Túc Thất khiếp sợ, không thể tin trợn mắt nhìn —— Thú dị biến đang còn sống, lại yên ổn mê man bất tỉnh.
Ân Nam Chiêu lạnh lùng ra lệnh: "Mang cậu ấy về phi thuyền, khóa chặt miệng và tứ chi, giam vào lồng sắt."
————•————•————
Cùng với tin tức hoàng đế Đế Quốc Ar chết thảm, tin tức quan chỉ huy của Liên Bang Odin dị biến cũng nhanh chóng truyền khắp ngân hà, chấn động vũ trụ.
Đối mặt với hình ảnh máu huyết kinh hoàng trên màn hình, toàn thể phòng nghiên cứu yên lặng không tiếng động, toàn thể tòa nhà viện nghiên cứu yên tĩnh im lìm, toàn bộ khu căn quân sự Relicta, thậm chí toàn bộ tinh cầu Relicta cũng đều như chết lặng.
Chỉ có người phát ngôn trên bản tin vẫn đang oang oang không dứt.
"Hoàng đế Đế Quốc Ar đầu lìa khỏi xác, quan chỉ huy của Liên Bang Odin biến thành một con dã thú. Từ hôm nay trở đi, chẳng những vận mệnh của toàn dải ngân hà phải viết lại, mà ngay cả lịch sử của nhân loại cũng phải viết lại! Trong danh từ "Loài người mang gene dị chủng", hai từ "loài người" có lẽ nên xóa bỏ, bọn họ là sinh vật mang gene dị chủng, không phải là con người mang gene dị chủng..."
Lạc Tầm giống như trải qua một đại nạn kiếp thập tử nhất sinh, toàn thân như nhũn ra, ngồi phịch xuống ghế.
Thần Sa đã dị biến, hơn nữa lại là dị biến hoàn toàn mất đi thần trí.
Tác dụng của thuốc an thần có hạn. Đến khi hết thời gian, hắn sẽ trở lại trạng thái điên cuồng tấn công, hủy diệt người khác, hủy diệt chính mình.
Chưa kể đến loại thuốc an thần này là loại thuốc vừa chiết xuất được, hoàn toàn không biết nó có gây tổn hại đến thần kinh nguyên thủy hay không, mà cho dù nó không có tác dụng phụ độc hại, dùng một thời gian dài cũng giống như dùng thuốc phiện, cơ thể sẽ ngày càng phụ thuộc vào thuốc an thần, liều dùng cần thiết sẽ ngày càng tăng, cuối cùng sẽ bị thuốc an thần giết chết.
Lạc Tầm đau khổ bưng kín mặt, nước mắt tuôn rơi.
Nàng vẫn luôn tin rằng dị biến có thể chữa khỏi, nhưng con đường này rốt cuộc còn xa lắm không? Thần Sa có thể kiên trì đến ngày đó được không?
------
Khu nhà giam trọng phạm của Đế Quốc Ar.
Bốn phía lưới sắt bao quanh, canh gác nghiêm ngặt.
Cánh cửa kim loại nặng nề mở ra, hai nhóm binh lính trang bị vũ khí đầy đủ xộc vào, đứng hai bên cửa.
Một vài quan quân mặc quân phục tiến đến, nhóm gác ngục vừa muốn quát hỏi, nhìn thấy ngôi sao trên quân hàm của bọn họ, hóa ra tất cả đều là tướng quân, cả đám sợ tới mức không dám hó hé.
Cùng với tiếng giày quân đội nện trên mặt đất, nhóm quan quân đi qua một dãy các nhà giam, đến phòng giam cuối hành lang, "Ở đây sao?"
"Đúng vậy!" Trưởng quản ngục bước lên phía trước, run lẩy bẩy ra lệnh cho máy tính, mở cánh cửa kim loại.
Nhà giam nhỏ hẹp, dài không đến hai thước, rộng không đến một thước, bao quanh là bức tường kim loại màu xám bạc, ánh đèn mờ ảo, không có cửa sổ, cực kỳ chật chội tù túng.
Nhìn sơ qua, vật dụng đời sống hằng ngày không có gì, ngay cả chăn đệm để ngủ cũng không có, chỉ có một cái bồn cầu dơ bẩn, bốc mùi hôi thối nồng nặc.
Một người đàn ông đầu trọc, mặc áo tù màu nâu ngồi xếp bằng trên sàn nhà, đang nhắm mắt mơ màng, nét mặt yên bình, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh.
Nhóm tướng quân bắt đầu đứng thẳng, soạt một tiếng khép hai chân lại, động tác đều nhịp đưa tay lên cúi chào, "Bệ hạ, chúng tôi đến đón ngài ra ngoài."
Diệp Giới mở choàng mắt, mặt không chút thay đổi đứng lên, từ từ đi ra khỏi nhà tù.
Trên tay và chân của hắn đều bị xiềng xích khóa chặt, mỗi bước đi đều phát ra tiếng leeng keeng chói tai.
Trưởng quản ngục bước lên trước, giúp hắn tháo bỏ xiềng xích trên chân tay.
Tướng quân Mẫn Công Minh với dáng vẻ cao gầy, nói: "Chúng tôi đã chuẩn bị quần áo, bệ hạ đi tắm trước đã."
"Không cần."
"Đây là lần đầu tiên bệ hạ công khai lộ diện, tất cả ở bên ngoài đều là dân chúng ủng hộ ngài..."
"Đừng lãng phí thời gian."
Diệp Giới sải bước ra khỏi ngục giam, mấy vị tướng quân chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.
————•————•————
Diệp Giới vừa ra khỏi ngục giam, tiếng hoan hô rung trời lở đất tựa như thủy triều, từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Nhóm cảnh vệ phải dùng biện pháp mạnh, chắn những tấm khiên thật cao ngăn chặn đám người bên ngoài, nhưng vẫn không ngăn được sự cuồng nhiệt của bọn họ. Tất cả hướng về phía Diệp Giới hô to: "Hoàng đế! Hoàng đế..."
Vẻ mặt của Diệp Giới không buồn không vui, giống như không nghe được tiếng mọi người hoan hô, hắn lên phi thuyền cũng không ngoái đầu nhìn lại.
Tướng quân Lâm Lâu tướng mạo anh tuấn, ra lệnh cho thuyền trưởng: "Bệ hạ đã lên phi thuyền, lập tức quay về hoàng cung."
Diệp Giới nói: "Ra tiền tuyến."
Nhóm tướng quân trợn tròn mắt, tướng quân Lâm Lâu nói: "Bệ hạ, lễ đăng cơ đã chuẩn bị xong."
"Lập tức ra tiền tuyến."
"Bệ hạ..." Tướng quân Lâm Lâu còn muốn tiếp tục khuyên bảo.
Diệp Giới lạnh lùng ngắt lời ông ta, "Lâm Lâu tướng quân, hôm nay ông muốn tôi phải lặp lại lời nói của mình hai lần sao?"
Lâm Lâu tướng quân không dám kéo dài, liền ra lệnh cho thuyền trưởng: "Cất cánh, đến chiến hạm của tôi."
Phi thuyền cất cánh, bay ra ngoài không gian.
Diệp Giới hỏi: "Thúc phụ của ta chết như thế nào?"
Tướng quân Mẫn Công Minh vội vàng mở màn hình, chiếu đoạn clip tin tức "Quan chỉ huy của Liên Bang Odin dị biến giết chết hoàng đế Đế Quốc Ar".
Diệp Giới xem xong, im lặng không nói gì.
Hắn biết thúc phụ của hắn sẽ chết, bởi vì kết cục này vốn do chính hắn bày ra, nhưng hắn hoàn toàn không dự tính được sẽ chết theo cách này.
Hóa ra, đây chính là bí mật mà dị chủng đã canh giữ nghiêm ngặt từ bấy đến nay.
Xem ra vị "đồng bọn" kia của hắn không chỉ muốn chấm dứt mối quan hệ hợp tác với hắn, mà còn muốn vạch rõ hoàn toàn quan hệ với loài người.
Diệp Giới hỏi: "Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến thế nào?"
Lâm Lâu tướng quân báo cáo: "Sau khi Hoàng đế tiền nhiệm bị giết, lòng quân tan rã, may mắn bệ hạ đã sớm có dự tính, cho Lâm Tạ tướng quân đi theo. Lúc xảy ra chuyện, tướng quân Lâm Tạ đã lập tức tiếp quản quyền chỉ huy quân đội, hạ lệnh cho hạm đội phong tỏa hành tinh Công Chúa. Vốn đã có thể để con thú dị biến kia vây giết nhóm tinh anh Khu I của Liên Bang Odin trên hành tinh Công Chúa, nhưng không ngờ, Chấp Chính Quan của Liên Bang Odin đột nhiên xuất hiện, chẳng những cứu được thú dị biến, mà còn dẫn mọi người thành công phá vòng vây. Hiện giờ, bọn họ đang trên đường trở về chiến hạm Bắc Thần. Tuy tướng quân Lâm Tạ đã phái đội quân truy kích, nhưng đoán chừng không ngăn chặn được."
Lại là Ân Nam Chiêu!
Diệp Giới thật sự thất vọng.
Theo kế hoạch của hắn, nhân lúc Liên Bang Odin đột nhiên mất đi quan chỉ huy, lòng quân rối loạn, sĩ khí tan rã, tướng quân Lâm Tạ và binh đoàn Long Huyết phối hợp lẫn nhau, tấn công toàn diện, đánh úp bất ngờ, khiến cho Liên Bang Odin tổn hại nặng nề. Thật không ngờ chẳng những không gây tổn hại gì cho Liên Bang Odin, mà ngay cả người trên hành tinh Công Chúa cũng bị Ân Nam Chiêu cứu đi.
Lâm Lâu nhìn thấy sắc mặt Diệp Giới nặng nề, bất an nói: "Đợi sau khi bệ hạ đến tiền tuyến, tướng quân Lâm Tạ sẽ tự chịu tội với bệ hạ."
Diệp Giới trấn an nói: "Tướng quân Lâm Tạ đã cố hết sức, dù sao đối phương cũng là Ân Nam Chiêu quỷ quyệt đã từng đánh bại phụ hoàng của ta."
Lâm Lâu tướng quân và Lâm Tạ tướng quân là anh em ruột, tình cảm rất tốt, nghe được lời nói của Diệp Giới, lòng nặng trĩu mới được thả lỏng, "Cảm ơn bệ hạ khoan hồng độ lượng."
Phi thuyền bay trong không gian không bao lâu, thì tiếp cận chiến hạm.
Chiến hạm lập tức xuất phát, bay ra tiền tuyến với tốc độ cao nhất.
Vài phút sau là thời gian dự định tổ chức lễ đăng cơ của tân hoàng đế, trong ngoài hoàng cung tụ tập rất nhiều quan viên, truyền thông và vô số dân chúng, tân hoàng đế Anh Tiên Diệp Giới đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Lâm Lâu tướng quân liên tiếp nhận được tin nhắn hỏi hành tung của bệ hạ, ông không thể bỏ mặc, chỉ có thể cẩn thận hỏi: "Bệ hạ, lễ đăng cơ tính sao đây?"
"Bây giờ cử hành, phát trực tiếp đến toàn ngân hà."
Mấy vị tướng quân nhìn nhau, không ai dám phản đối.
Diệp Giới đứng lên, ấn vào bảng điều khiển phía trước mặt, dùng quyền thân phận của hắn cho phép truyền phát hình ảnh công khai đến toàn thể ngân hà.
Không bao lâu sau, giống như toàn bộ truyền hình trên toàn ngân hà đều đang phát tuyên ngôn của tân hoàng đế Đế Quốc Ar, người dân của bất kỳ tinh cầu nào cũng có thể nhìn thấy ——
Một người đàn ông mặc áo tù màu nâu nhăn nhúm đứng trước màn hình, mặt mũi gầy gò, môi thâm nứt nẻ, trên lông mày có một vết sẹo thật sâu. Có lẽ vì hắn đầu trọc, nên trán nhô ra, sắc mặt trắng bệch, ngũ quan tuấn mỹ, dáng vẻ của một quý tộc được dưỡng dục từ nhỏ trộn lẫn lộn xộn, toát ra một loại khí chất tao nhã u ám.
Tất cả mọi người cảm thấy, rất khó liên tưởng người này có liên quan đến vị hoàng tử Diệp Giới phóng túng đào hoa trước kia, cũng không thấy hắn có quan hệ gì với vị hoàng đế của một đại tinh quốc.
"Ta là Anh Tiên Diệp Giới, hoàng đế Đế Quốc Ar, hiện tại ta đang trên đường ra tiền tuyến."
Diệp Giới phát âm chuẩn mực, ngữ điệu cuốn hút, hoàn toàn là một vị hoàng tử được giáo dục tốt, lễ nghi xã giao hoàn mỹ, nhưng nội dung lời nói lại cực kỳ hào hùng, mỗi một chữ tràn đầy khí thế.
"Dùng cách này để thông tin đến chư vị, không được tốt lắm, nhưng mấy trăm năm qua, tất cả những chuyện xảy ra giữa Đế Quốc Ar và Liên Bang Odin cũng chẳng tốt đẹp gì, những chuyện đang diễn ra trên tiền tuyến vào giờ phút này lại càng không tốt đẹp."
"Hành tinh Công Chúa, tinh cầu đã mang đến nổi nhục cho chúng ta, trên đó lại xảy ra chuyện nhục nhã khác —— dị chủng giết chết thúc phụ của ta, hoàng đế tiền nhiệm của Đế Quốc Ar. Ta không có thời gian, càng không có tâm trạng, ăn mặc áo mũ chỉnh tề đến diễn trong lễ mừng đăng cơ. Lễ đăng cơ của ta chỉ có thể dùng máu tươi của dị chủng để chúc mừng!"
"Ta hy vọng, từ nay về sau, tất cả các tinh quốc, không phân biệt lớn nhỏ, tất cả loài người, không phân biệt sang hèn, đều có thể loại trừ Liên Bang Odin."
"Từ hôm nay trở đi, loài người và dị chủng quyết chiến đến cùng, không có đàm phán, không có thỏa hiệp, chỉ có sống hoặc chết!"
Diệp Giới toàn thân khoác áo tù, đứng thẳng, đưa tay lên chào mọi người theo nghi thức quân đội, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định.
-------
Lạc Tầm ngơ ngác nhìn hình ảnh "Diệp Giới tuyên chiến" trên màn hình.
Chuyện Ân Nam Chiêu lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra.
Các dị chủng đang sinh sống trên các tinh quốc khác phải làm sao? Loài người không còn khoan dung bọn họ nữa; thân nhân, vợ con của bọn họ vẫn đang sống giữa loài người.
Cho dù bọn họ từ bỏ tất cả, chạy đến Liên Bang Odin, nhưng con đường mênh mông, chiến trường loạn lạc, bọn họ có thể sống để đến Relicta hay không?
Lạc Tầm không biết.
Thần Sa, Phong Lâm, Tử Yến, thậm chí là Tả Khâu Bạch, Tông Ly, Bách Lý Lam bọn họ, cũng đều giống như nàng.
Đồng nghiệp, học trò, bệnh nhân của nàng cũng đều giống như nàng.
Bọn họ vui vẻ thì cười to, khổ sở thì than khóc; bọn họ sẽ vì tổ quốc mà hy sinh, cũng sẽ vì tư tình mà thương tiếc.
Bọn họ giống như con người có dũng cảm lương thiện, cũng giống như con người có ích kỷ độc ác.
Bọn họ rõ ràng giống như nàng, nhưng lại hoàn toàn không cùng chủng tộc với nàng.
Thần Sa dị biến đã phá nát mối quan hệ giữa loài người và dị chủng, chắc chắn rằng, loài người và dị chủng không thể cùng tồn tại hòa bình.
Ánh mắt của Diệp Giới giống như thanh kiếm bén nhọn, cách vũ trụ xa xôi, đâm vào người khiến nàng đau đớn.
Dường như hắn muốn nói với nàng rằng ——
Đừng ảo tưởng, không còn đường nào khác để đi.
Loài người chết, hay dị chủng chết; tuân theo gene, hay thuận theo tình cảm, nàng phải lựa chọn.
Có lẽ Diệp Giới đã biết chắc chắn lựa chọn của nàng.
Cho dù nàng dũng cảm phản bội gene của chính mình, nhưng loài người và dị chủng đang ở thế hai bên không thể hoà nhập, xung đột đổ máu hết lần này đến lần khác, vô số người tử vong, thù hận che mắt, dị chủng có thể tha thứ cho nàng không?
Gene của nàng, là dị chủng trong "Dị chủng".
Gene của Ân Nam Chiêu, là loại phế phẩm giả mạo mà ngay cả dị chủng cũng không thể buông tha.
Nếu hai người từ bỏ tất cả, cao chạy xa bay, với khả năng của bọn họ, cho dù thế nào cũng sẽ sống yên ổn suốt quãng đời còn lại.
Nhưng Ân Nam Chiêu không thể từ bỏ dị chủng, nàng cũng không thể bỏ mặc Thần Sa đã dị biến, đứa con Phong Lâm giao phó, còn cả tên Tử Yến vẫn luôn xem nàng là bạn kia.
Không cần một đôi mắt dự báo tương lai, Lạc Tầm đã có thể nhìn thấy rõ ràng, trước mặt nàng và Ân Nam Chiêu là một rừng gai dày đặc, là con đường cắm đầy dao nhọn sắc bén.
————•————•————
Tít tít.
Thiết bị cá nhân đột nhiên vang lên, Lạc Tầm nhìn lên màn hình, lập tức chuyển nghe.
Ân Nam Chiêu hiện ra trước mặt nàng.
Thật ra chỉ mới hai ngày không gặp, nhưng có lẽ đã quá nhiều chuyện xảy ra, Lạc Tầm lại có cảm giác vui mừng quý trọng, tựa như cửu biệt trùng phùng, nàng nhìn Ân Nam Chiêu chăm chú tỉ mỉ, tràn đầy tình cảm.
Hắn không nghĩ nàng lo lắng, chú tâm cởi y phục tác chiến, tẩy mùi thuốc súng trên người, mặc vào quân trang thường ngày, bởi không được nghỉ ngơi trong thời gian dài, mặt mày hắn có chút uể oải, trên tay vẫn còn quấn băng gạc màu trắng.
Ân Nam Chiêu áy náy nói: "Anh muốn ở lại tiền tuyến chỉ huy chiến dịch, sắp tới có thể sẽ khó quay về Relicta."
Hắn biết Lạc Tầm cần hắn, nhưng Thần Sa đột nhiên dị biến, không phân biệt bạn hay thù giết hại hơn trăm người, không chỉ khiến cho loài người sợ hãi, mà còn khiến cho dị chủng hốt hoảng bất an.
Hiện giờ trong ngoài đều khốn đốn, hắn phải canh giữ tiền tuyến, ngăn trở thế tiến công ào ạt của Diệp Giới, nếu không Liên Bang Odin sẽ diệt vong bất cứ lúc nào.
Lạc Tầm mỉm cười lắc đầu, trấn an hắn: "Đừng lo cho em, ở nhà có Anderson và Địch Xuyên tiếp ứng, viện nghiên cứu có Anna hỗ trợ, các đồng nghiệp cũng rất thân thiết, anh đang ở tiền tuyến, phải chú ý cẩn thận."
Ánh mắt của Ân Nam Chiêu như nước, lẳng lặng nhìn Lạc Tầm.
Tiểu Tầm là một người thông minh (..), không thể không thấy rõ tình thế tương lai, cũng không thể không biết nên chọn giữa lợi và hại thế nào, nhưng nàng đã không chút do dự, lựa chọn đi cùng hắn.
(..) Nguyên văn "thất khiếu linh lung tâm" tim có lỗ, lấy từ điển tích trong Phong Thần, Tỷ Can vì quá thông minh nên được cho là có tim lỗ, sau ông bị Đắc Kỷ hại chết và moi tim.
Ân Nam Chiêu im lặng vươn tay.
Lạc Tầm nhìn ánh mắt hắn, lập tức cảm nhận được, những suy nghĩ trước đây của nàng, tuy Ân Nam Chiêu chưa hỏi lời nào, nhưng đã hoàn toàn thấu hiểu.
Lạc Tầm nhìn hắn, đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Rõ ràng chỉ là ảnh ảo, hai người lại chân thật cảm nhận được đối phương.
Ân Nam Chiêu dịu dàng nói: "Có phải có người đã nói với em? Người như anh đây, được em yêu thương, là cực kỳ may mắn."
Lạc Tầm chu môi, mắt cong như vầng trăng nói, "Thiên Húc đã nói, Ân Nam Chiêu chưa nói."
Ân Nam Chiêu cười nhíu mày, "Bởi vì Ân Nam Chiêu không đồng ý cách nhìn của Thiên Húc."
"Hả?" Lạc Tầm lập tức tròn mắt trừng trừng nhìn Ân Nam Chiêu.
Ân Nam Chiêu tiến lên phía trước, ôm lấy Lạc Tầm, trịnh trọng nói bên tai nàng: "Người như anh, được em yêu thương, là cực kỳ hạnh phúc. Cảm ơn em!"
Ân Nam Chiêu không tuân theo pháp luật, không tuân theo luân thường đạo lý, dám đối kháng với vận mệnh trước toàn thể vũ trụ, mà lại không dám nắm bắt phần may mắn này. Thật may mắn vì hắn đã có một người con gái dũng cảm hơn hắn, cho dù hắn tốt hay xấu, thiện hay ác, đẹp đẽ hay ghê tởm, nàng cũng không buông tay, biến may mắn thành hạnh phúc.
Lạc Tầm cay cay sống mũi, trong lòng vừa chua xót, vừa ngọt ngào, nàng rơm rớm nước mắt, mỉm cười ôm lấy Ân Nam Chiêu.
Nàng sinh ra trên đời này đã là một âm mưu được tính toán tỉ mỉ, toàn bộ sinh mệnh của nàng đều do đánh cắp mà có, giống như một thân cây không có gốc rễ, một dòng nước không có ngọn nguồn, có thể bị cạn nước, chết
khô bất cứ lúc nào, là Ân Nam Chiêu đã cho nàng bộ rễ để phát triển, nguồn gốc để sinh ra.
Sinh thời, may mắn được gặp nhau.
Cho dù phía trước là bụi gai, hay vực thẳm, là hang sâu, hay biển lửa, bọn họ vẫn sẽ nắm tay chung bước.
Nếu không thể bạc đầu giai lão, vậy thì đồng sinh cộng tử.