Ở nơi nào đó, nó từ từ tỉnh lại, mọi thứ trước mắt đều mờ ảo. Nó mắt nhắm mắt mở, đây là ở đâu? Một lúc sau nó mới tỉnh táo hoàn toàn, nhìn thấy mình đang bị nhốt trong chiếc lồng sát lớn và Hạ Vy đang bất tỉnh bên cạnh.
"Hạ Vy... Hạ Vy.... mày mau tỉnh lại đi... Hạ Vy..." - Nó cố gắng đỡ Hạ Vy ngồi dậy và gọi cô tỉnh lại.
Hạ Vy dần dần tỉnh lại, cô lo lắng hỏi:
"Tiểu Yến... mày không sao chứ?"
"Tao không sao hết." - Nó khẽ nói và ôm lấy Hạ Vy, cố tạo cho cô cảm giác an toàn.
Hạ Vy cũng nhận ra điều này qua hành động của nó, cô hỏi khẽ:
"Chúng ta đang ở đâu thế?"
"Chúng ta đang bị nhốt trong một lồng sát." - Nó buồn bã nói. Làm sao nó và Hạ Vy có thể thoát ra khỏi nơi này đây?
Hạ Vy khẽ nhíu mày, không lẽ đây là địa bàn của hội Evil sao? Nếu như vậy thật thì nguy hiểm quá rồi, cô phải làm gì mới có thể bảo vệ được nó đây?
Lúc này nó đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm lối thoát. Lối thoát không thấy nhưng lại thấy chiếc lồng sát bên cạnh đang nhốt một người con trai khoảng tầm hai mươi mấy tuổi, anh ta bị thương đầy mình. Mắt nhắm mắt mở, giống như sắp chết tới nơi vậy.
Kỳ lạ, sao nó cảm thấy người đó có chút gì quen quen vậy? Hình như nó đã gặp anh ta ở đâu rồi thì phải? Nó nói nhỏ với Hạ Vy:
"Ở bên cạnh có người bị nhốt giống chúng ta..."
"Vậy xung quanh có người đứng canh chừng không?" - Hạ Vy hỏi khẽ.
"Không có." - Nó vừa nhìn xung quanh vừa nói. Ở đây chỉ có hai chiếc lồng với bốn bức tường mà thôi, chẳng thấy ai đứng canh chừng cả.
"Vậy mày đến gần người đó hỏi tại sao bị nhốt ở đây đi." - Hạ Vy khẽ nói.
"Ừ được." - Nó gật đầu và đứng dậy đi đến phía trước.
"Cẩn thận đó." - Hạ Vy lên tiếng nhắc nhỡ một câu. Trong lòng cô đầy lo lắng, đôi mắt không nhìn thấy đúng là một cảm giác tồi tệ nhất trên đời này mà.
Càng nhìn nó càng thấy người con trai đó quen, thật ra đã gặp anh ta ở đâu chứ? Nó ngồi xổm xuống và từ từ lên tiếng hỏi:
"Anh gì ơi... anh có sao không? Tại sao anh bị nhốt ở đây vậy?"
Người con trai đó cố đưa mắt nhìn nó, rất lâu anh ta mới mở miệng:
"Em... là... Tiểu Yến..."
Vừa nghe xong nó và Hạ Vy liền ngạc nhiên, thật ra người con trai đó là ai? Tại sao anh ta lại biết nó chứ? Nó nhìn người con trai đó mà khó hiểu hỏi:
"Anh là ai? Tại sao lại biết em?"
Người con trai đó cố ngồi dậy dựa vào những thành sát và nhìn nó mà giới thiệu về bản thân:
"Anh... tên... Thanh Quốc... là anh trai... của Văn Thiện..."
"Anh trai của Văn Thiện?" - Hạ Vy và nó vô cùng ngạc nhiên, có lầm lẫn gì không vậy? Anh trai của Văn Thiện tại sao lại bị bọn hội Evil bắt nhốt ở đây?
Nó cố nhìn kỹ người con trai tên Thanh Quốc đó... Đúng rồi, ở nhà Văn Thiện, nó đã nhìn thấy hình chụp của Thanh Quốc. Hèn chi nãy giờ nó cứ cảm thấy anh ta quen quen.
"Tại sao anh lại ở đây?" - Nó vội hỏi.
"Là... bọn người... hội Evil... đã bắt anh... để uy hiếp Văn Thiện..." - Thanh Quốc nói giọng yếu ớt.
Nghe xong những lời đó thì nó và Hạ Vy đều thoáng giật mình, lẽ nào việc Văn Thiện làm người Sói của hội Evil là vì bị uy hiếp sao?
Thanh Quốc dường như đã biết mọi việc giữa Văn Thiện và nó nên cố kể rõ đầu đuôi câu chuyện:
"Văn Thiện nhập học được một tháng thì bọn Evil đã bắt anh... ép Văn Thiện làm nội gián trong hội của các em..."
Thanh Quốc ho vài tiếng rồi nói tiếp:
"Ý của bọn họ muốn lấy thông tin của thanh viên trong hội các em... Nhưng Văn Thiện chẳng nỡ ra tay... Cũng đã có rất nhiều lần bọn họ đánh đập anh ở trước mặt Văn Thiện, ép nó mau chóng lấy..."
Sau khi nghe xong tất cả mọi chuyện thì nước mắt của nó tuôn rơi như mưa, không cách nào cầm lại được. Hoá ra những việc mà Văn Thiện đã làm chỉ vì muốn cứu anh trai của mình thôi... Là nó vô duyên vô cớ kéo anh vào hội... làm gia đình của anh gặp nguy hiếm...
Hạ Vy khẽ thở dài, hoá ra Văn Thiện làm việc cho hội Evil là vì có nỗi khổ riêng. Vậy mà cô cứ nghĩ anh vì tiền không ngùng ngại làm tổn thương mọi người... Cô và mọi người đã trách lầm anh thật rồi...
Thanh Quốc nhìn nó và cố nói:
"Tiểu Yến... Văn Thiện... là thật lòng với em..."
Nó đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn Thanh Quốc và hỏi:
"Nhưng tại sao anh lại biết em?"
"Là Văn Thiện đưa hình em cho anh xem... Và nói em chính là người con gái mà nó yêu thương nhất..."
Nước mắt của nó càng lúc càng tuôn rơi nhiều hơn, trong lòng nhói đau như có ngàn mũi kim đâm vào...
"Lâu lâu Văn Thiện tìm cách đến đây thăm anh... kể cho anh nghe rất nhiều chuyện về em... Kể cả cái ngày bị em vạch trần, nó đã đến đây..." - Thanh Quốc hình như muốn cho nó biết tất cả sự thật nên cố kể lại.
"Đêm hôm đó sau khi biết Văn Thiện bị phát hiện và không lấy được gì thì bọn Evil đã lôi hai anh em của anh ra đánh đập..." - Thanh Quốc vừa nói vừa thở dốc, những vết thương trên người đau đớn.
"Tiểu Yến, em biết không? Từ nhỏ tới giờ anh chưa từng nhìn thấy Văn Thiện rơi nước mắt lần nào cả... Nhưng đêm đó anh đã nhìn thấy nó bật khóc một cách đau khổ... Nó vừa khóc vừa nói rằng nó cảm thấy rất có lỗi với em... Nói nhìn thấy em bị tổn thương, nó thật muốn chém mình ra ngàn mảnh..." - Thanh Quốc cố chịu đau để kể hết tất cả mọi chuyện.
Từng lời từng chữ của Thanh Quốc nói từ nãy giờ đều khiến trái tim Tiểu Yến nó rỉ máu, khuôn mặt xinh xắn ấy đã sớm đầy nước mắt. Hoá ra sau sự thật vẫn còn một sự thật khác, nó không hề hay biết...
Nó chỉ biết oán trách Văn Thiện, chẳng chịu nghe anh giải thích... dù chỉ một câu. Trần Tiểu Yến nó thật sự quá tàn nhẫn với anh rồi...
Thanh Quốc và Hạ Vy không biết làm gì ngoài im lặng, để nó ngồi ở đó khóc nức nỡ. Vì không ai hiểu được nổi đau trong lòng nó đâu.
...
Một lúc sau có ai đó mở cửa và đi vào, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Người bước vào chính là Yến Nhi, cô đang mặc một bộ đồ đen.
Vừa nhìn thấy Yến Nhi thì nó liền chạy đến chỗ Hạ Vy, đưa tay che chở cho cô. Nó nói nhỏ với Hạ Vy:
"Là Yến Nhi."
Nghe xong Hạ Vy liền cố đứng dậy, thật ra cô bạn Yến Nhi này đang định làm gì đây?
Nhìn thấy hành động của nó, Yến Nhi buồn bã vô cùng. Bộ trong lòng nó, cô là ác ma và sẽ làm hại Hạ Vy sao?
"Anh ăn đi." - Yến Nhi đặt xuống trước mặt Thanh Quốc một hộp cơm và chai nước. Rồi cô mở khoá lồng sát đang nhốt tụi nó và khẽ bước vào.
"Yến Nhi, mày định làm gì tụi tao?" - Hạ Vy bình tĩnh hỏi, không chút lo sợ.
Yến Nhi nhếch môi cười, quả đúng là Hạ Vy. Cô luôn giữ được bình tĩnh, không hề lo sợ. Yến Nhi đặt túi đồ trên tay xuống đất và nói khẽ:
"Từ qua tới giờ tụi mày đã không ăn uống gì rồi. Mau ăn đi."
"Mày nghĩ tụi tao còn dám ăn đồ của mày nữa sao?" - Hạ Vy hỏi khẽ. Dù không lớn tiếng nhưng trong lời của cô lại đầy tức giận, thật sự không ngờ Yến Nhi lại ra tay bắt nhốt tụi nó như vậy...
Yến Nhi không chỉ đứng trước sự tức giận của Hạ Vy, mà cô còn phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của nó dành cho mình nữa. Giờ phút này cô thật sự cảm thấy rất khó thở, giống như lồng ngực đang bị một tảng đá vô cùng lớn dè lên. Từng hơi thở đều khó khăn, đau đớn không thể chịu nổi.
"Anh Văn Thiện vì muốn cứu người thân của mình mới làm việc cho hội Evil... Vậy còn Lương Yến Nhi mày thì sao? Là vì lí do gì?" - Nó nghiêng đầu nhìn Yến Nhi mà hỏi, ánh mắt thất vọng chưa từng có. Dù có nằm mơ, nó cũng không ngờ được cô lại phản bội mình như vậy.
Yến Nhi ngẩng mặt lên cao, mệt mỏi nhắm mắt lại. Tại sao? Thật ra tại sao ông trời lại đưa đẩy cô vào tình huống đau lòng này chứ? Ánh mắt thất vọng của nó thật sự giống như mũi dao sát bén đâm thẳng vào lồng ngực cô... Đau... Cô đau đến mức muốn mở miệng giải thích vài câu cũng không nổi nữa...
Hạ Vy khẽ lắc đầu, đừng nói nó không thể chấp nhận sự thật này. Ngay cả người mạnh mẽ như cô cũng cảm thấy đau lòng khi trước sự thật này. Hạ Vy với nó từ trước tới giờ vẫn luôn xem Yến Nhi là bạn thân và đối tốt với cô... Nhưng bây giờ hai người chỉ nhận được cảm giác đau lòng này mà thôi, chẳng lẽ họ đáng bị đối xử như vậy sao?
"Sao mày lại im lặng mãi vậy? Mày mau trả lời tao đi Yến Nhi." - Nó nhìn Yến Nhi mà nước mắt cứ vô thức tuôn rơi. Chắc chắn là cô giống Văn Thiện, cũng có nỗi khổ bất đắt dĩ không thể nói ra...
Hạ Vy lúc này cũng không chịu nổi nữa, cô lớn tiếng nói:
"Lương Yến Nhi, mày nói gì đi chứ. Chỉ cần là mày nói, tụi tao đều sẽ tin mà."
Yến Nhi thoáng ngạc nhiên khi nghe những lời đó của Hạ Vy, dù cô có nói ra bất cứ lí do nào thì hai người họ cũng tin thật sao? Nhưng... mà cô căn bản không hề có lí do giống Văn Thiện, vì muốn cứu người thân của mình mới phản bội tụi nó... Cô biết phải nói gì đây?
"Yến Nhi không có bất kỳ nổi khổ nào cả, vì nó chính là đại tiểu thư của hội Evil này..." - Một giọng nói đáng sợ bỗng vang lên và những lời đó đã làm trái tim của ba người con gái tan nát từng mảnh...
Yến Nhi run sợ quay người lại nhìn và buột miệng gọi khẽ:
"Cha..."
Ở trước mắt tụi nó bây giờ là một người đàn ông cao to khoảng tầm năm mươi tuổi, vẻ mặt đầy sát khí. Đó chính là người đứng đầu ban hội Evil và... cũng là cha ruột của Yến Nhi - Lương Cao Cường.
Khi nghe Yến Nhi gọi người đàn ông kia là cha thì hy vọng cuối cùng của Hạ Vy với nó trong chốc lát đã tan vỡ... và cả hai đều hiểu ra lí do của cô.
"Ta đứng đầu ban hội, mà Yến Nhi là con gái của ta. Con gái làm việc cho cha mình có gì sai đâu." - Lương Cao Cường nhìn tụi nó mà nhếch miệng cười một cách tà ác.
"Đừng nói nữa..." - Yến Nhi vội ngăn lời của cha mình lại, vì cô biết rõ những lời đó như con dao đâm thẳng vào người của nó. Cô thật sự chưa bao giờ muốn làm tổn thương nó, người bạn mà cô quý mến nhất.
Nó nhìn Yến Nhi và bỗng nhiên khẽ bật cười, nụ cười rất tươi. Hạ Vy và Yến Nhi nghe thấy tiếng cười của nó thì như chết đứng, cả người không thể cử động...
"Hoá ra chúng ta quen biết và làm bạn với nhau suốt hai năm qua chỉ là một vỡ kịch mà thôi. Ha ha ha ha. Tao đúng là một đứa ngu ngốc nhất trên đời này." - Nó vừa cười vừa nói. Miệng cười nhưng nước mắt cứ tuôn rơi, dáng vẻ của nó bây giờ trông đau lòng hơn khi vạch trần Văn Thiện gấp trăm lần.
Nó vẫn còn nhớ tình cảnh khi gặp Yến Nhi, nhớ rất rõ... Hai năm trước, trong một lần nó đi dạo chơi thì đã nhìn thấy một đứa bé trai đang bị con chó lớn chặn đường... Và Yến Nhi là người qua đường tốt bụng, cô cố gắng tìm mọi cách đánh đuổi con chó đó đi. Nhưng không biết con chó đó bị làm sao mà đuổi mãi chẳng chịu đi.
Thấy trên tay mình đang cầm một cái bánh mì ngọt, không kịp nghĩ suy gì thì nó đã chạy đến. Nó ném cái bánh mì ra thật xa để vụ con chó đó đi, rồi nắm lấy tay đứa bé trai với Yến Nhi chạy nhanh đi.
Sau khi nói chuyện vài câu thì nó và Yến Nhi cảm thấy rất hợp nhau nên đã quyết định làm bạn, cùng chia sẻ những vui buồn. Sau khi làm bạn với nhau một thời gian thì nó cảm thấy Yến Nhi rất tốt, cô hay giúp đỡ người khác.
Nó đã thật lòng quý mến và tin tưởng Yến Nhi tuyệt đối, chưa từng nghi ngờ cô bất cứ chuyện gì. Nhưng tới giờ nó mới biết... hoá ra tất cả mọi thứ đều là giả dối...
"Không, không phải như mày nghĩ đâu Tiểu Yến." - Yến Nhi lắc đầu liên tục, nước mắt cũng vô thức tuôn rơi. Cô quen biết nó thật sự chỉ là tình cờ mà thôi, chứ không phải là vỡ kịch gì đó đâu.
"Con gái cưng, giờ nó đâu còn gì để lợi dụng nữa. Còn giả vờ nữa làm gì? Mau nói thật đi." - Lương Cao Cường khoác vai Yến Nhi và cười nói vui vẻ, ánh mắt tà ác lại nhìn chằm chằm nó với Hạ Vy.
Yến Nhi liếc mắt nhìn cánh tay đang khoác trên vai mình rồi ngẩng mặt lên nhìn Lương Cao Cường, ý ông ta là muốn khiến tình bạn của cô với tụi nó hoàn toàn tan vỡ thật sao? Người cha này của cô... thật ác độc...
Hạ Vy nghe tiếng khóc nức nỡ của nó thì cảm thấy đau lòng, cô nói giọng tức giận:
"Lương Yến Nhi, tụi tao thật sự đã nhìn lầm mày rồi. Mày đúng là một con người giả dối."
Yến Nhi bỗng ngã vào những thành sát ở phía sau, đôi chân của cô tưởng chừng không còn sức để đứng vũng được nữa. Là chính cô đã làm hai người bạn thân của mình đau lòng đến thế sao? Không, cô không muốn. Cô thật sự không muốn mọi chuyện thành như ra vậy đâu.
"Dám lớn tiếng với con gái cưng của ta hả? Tụi mày chán sống rồi." - Lương Cao Cường tức giận rút cây roi da từ sau thất lưng ra đánh nó và Hạ Vy liên tục, ông ta dường như lên cơn điên, không thể kiềm chế được.
Hạ Vy và nó ở dưới sàn nhà ôm lấy nhau chịu đốn, cả hai người đều là con gái yếu đuối nhưng dù một tiếng kêu la cũng chẳng hề có. Hạ Vy cố ôm lấy người bạn thân của mình, không để nó bị đánh trúng nhiều. Nếu như đôi mắt của Hạ Vy không bị mù thì Lương Cao Cường chắc chắn sẽ chẳng yên thân với cô đâu.
"Dừng tay." - Yến Nhi vội nắm lấy cây roi của Lương Cao Cường lại, không để ông ta đánh nó và Hạ Vy tiếp nữa.
"Con mau buông tay ra, để ta đánh chết hai con nhỏ này." - Lương Cao Cường giựt cây roi da lại.
"Nếu như ông dám làm hại Tiểu Yến và Hạ Vy thì đừng tôi trở mặt. Tôi nói được là làm được." - Yến Nhi vẫn giữ chặt cây roi và đến gần Lương Cao Cường mà nói nhỏ, ánh mắt của cô lúc này rất kiên định.
"Được, không đánh nữa. Tất cả ta đều nghe theo con, đại tiểu thư." - Lương Cao Cường thu roi lại và cười nói.
Yến Nhi đưa mắt nhìn nó và Hạ Vy đang nằm ở dưới đất, cả hai đều đã bị thương. Hai tay của Yến Nhi bất giác nắm chặt lại, đều là lỗi do cô...
"Thôi con gái, chúng ta đi ăn cơm đi. Ta có dặn nhà bếp làm những món mà con thích ăn nhất đấy." - Lương Cao Cường vừa kéo Yến Nhi đi vừa cười nói, ra vẻ là một người cha rất thương con gái của mình.
"Tiểu Yến, hai em có sao không?" - Thanh Quốc lo lắng hỏi.
Nó lúc này cố gắng đỡ Hạ Vy ngồi dậy và lo lắng hỏi:
"Vy, mày có sao không? Xin lỗi, tại tao ngu ngốc quá... đã tin lầm người."
"Tao không sao, mày đừng tự trách nữa." - Hạ Vy khẽ lắc đầu, kể cả cô cũng không nhận ra Yến Nhi là loại người giả dối như vậy thì sao có thể trách nó được chứ?
"Hạ Vy..." - Nhìn thấy người bạn thân của mình bị thương nhiều như vậy, trong lòng nó càng lúc càng nhói đau hơn.
Sau khi rời khỏi căn phòng đặc biệt thì Yến Nhi liền đẩy Lương Cao Cường ra xa và lạnh nhạt nói:
"Đừng diễn nữa, không ai coi đâu. Tôi muốn đến thăm mẹ, ông tự ăn cơm một mình đi."
"Ta đi cùng với con, gia đình mình cũng lâu rồi không ăn cơm cùng nhau." - Lương Cao Cường cười nói một cách vui vẻ.
Nghe đến hai chữ "gia đình" thì Yến Nhi cười lạnh, ánh mắt bỗng nhiên đầy oán hận. Cô lạnh lùng nhìn Lương Cao Cường và nói:
"Nếu gia đình này không có ông thì đã hạnh phúc hơn rất nhiều rồi."
Vừa dứt lời thì Yến Nhi liền quay người đi, không để Lương Cao Cường nói thêm gì. Thái đội vui vẻ của Lương Cao Cường nãy giờ bỗng biến mất mà thay vào đó là một ánh mắt cực kỳ tà ác, ông ta nhìn theo Yến Nhi và nói thầm:
"Yến Nhi, ta sẽ biến con thành một quỷ dữ để có thể thay thế chỗ ngồi của ta."
Hết chương