Edit: Emily Ton.
Giữa trưa, trong phòng nghiên cứu.
Trương Lập Thanh với vẻ mặt mỏi mệt sửa sang lại bản nháp đầy bàn.
Nam Cung Vân đi vào liền hỏi: "Lão nhân, hôm nay tiến độ thế nào?"
Trương Lập Thanh mỏi mệt dụi dụi mắt: "Khó khó khó, vẫn không thu hoạch được gì!"
"Nghiên cứu bùa chú thường đòi hỏi trí tuệ của đoàn đội, ngài nghiên cứu một mình tất nhiên có vẻ giống như trứng chọi đá." Nam Cung Vân vì sự tình của Mộng Oánh Oánh nên canh cánh trong lòng, lúc này đột nhiên có ý tưởng, móc ra một quyển trục: "Đúng rồi, hôm nay đệ tử nhận được một bản thảo góp ý, nói không chừng sẽ có chút trợ giúp."
Trương Lập Thanh hỏi: "Bản thảo của ai?"
Nam Cung Vân tạm thời không muốn tiết lộ: "Điều này cũng không quan trọng, trước hết hãy nhìn xem nội dung đi, nếu thật sự có ích, đệ tử sẽ nói cho ngài biết."
Nam Cung Vân không ôm hy vọng quá lớn.
Nha đầu kia thật sự có thể đưa ra được một kiến nghị máu me gì đây?
Tuy nhiên, nháy mắt khi quyển trục được mở ra, Nam Cung Vân ngay lập tức há hốc mồm, hơn mười chữ thập lớn màu đỏ tươi nhìn thấy ghê người, cực kỳ chói mắt đánh dấu ở phía trên bản đồ thiết kế, những bình luận đơn giản đều lấp đầy những chỗ trống còn lại, hầu như đều là nặng nề phê bình chỉ trích Trương Lập Thanh.
"Học thuật rác rưởi!"
"Mẫu vẽ sai lầm!"
"Đệ tử lầm người!"
Cái quái gì thế!
Nha đầu này khí phách như vậy! Sao ngày thường ta không nhìn thấy nó?!
Bất luận là ai, tâm huyết mình làm ra bị phán không rằng đúng tí nào, chỉ sợ cũng sẽ thiếu kiên nhẫn. Tuy nhiên, Trương Lập Thanh là một người có tu dưỡng và độ lượng, mạnh mẽ ngăn chặn tức giận của mình, nhẫn nại tỉ mỉ đọc kỹ càng nội dung ghi chú.
"Cái gì?"
"Không hề đơn giản!"
"Chỉ dùng vài chữ, vừa lúc có thể chọc trúng điểm yếu!"
Biểu tình của Trương Lập Thanh dần dần trở nên ngưng trọng, có tới cả trăm từ ghi chú, tất cả đều thẳng thắn chỉ ra tất cả những sai lầm trong bản đồ thiết kế, dường như ẩn chứa một lượng tin tức rất lớn. Trương Lập Thanh xem qua vài lần, mỗi một lần đều có cảm thụ khác nhau.
Lần thứ hai, đại não được mở rộng thông suốt, tất cả sự hỗn loạn cảm trở đã bị cuốn đi, Trương Lập Thanh gấp không thể chờ nổi muốn lật đổ lý luận trước kia, một lần nữa sửa lại bản thảo thiết kế lần nữa.
Lần thứ ba, mỗi một từ dường như ẩn chứa một trí tuệ tuyệt vời, khiến người không thể nắm bắt, khiến trong lòng Trương Lập Thanh nghi hoặc trùng trùng.
Lần tứ tư, Trương Lập Thanh lại cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, không biết nên xuống tay từ đâu.
Giống như đang đọc một cuốn sách kinh điển được truyền lại từ đời sau, bề ngoài là chuyện xưa ngắn gọn nông cạn, nhưng thực tế lại che dấu trí tuệ cực kỳ sâu sắc. Trương Lập Thanh cẩn thận đọc lại những ảo diệu trong đó, có một chút cảm giác trầm mê vào đó. Thật sự là quá kỳ diệu.
"Mặt sau quyển trục có một tấm bản đồ!"
"Phải không?"
Trương Lập Thanh lật quyển trục qua, hít hà một hơi, hai đồng tử nhanh chóng phóng đại, sắc mặt đỏ bừng, tiếp theo lại trở nên tái nhợt, ngay sau đó lại đỏ bừng, đôi môi run rẩy, đầu lưỡi giống như bị thắt lại, hoàn toàn nói không nên lời: "Cái này cái này cái này......"
Nam Cung Vân móc ra một viên thuốc đưa qua.
Trương Lập Thanh nuốt viên thuốc xong, sắc mặt hơi dịu đi vài phần, nhưng biểu tình vẫn rất kích động, hai tay che ngực mình lại, mồ hôi đầy đầu, run run rẩy rẩy thật lâu cũng không nói nên lời: "Mau mau mau...... giúp ta đặt bản đồ lên!"
Trương Lập Thanh có một số vấn đề về tim, nếu điều này tiếp tục xảy ra, trái tim hắn có thể sẽ nổ tung mà chết.
Nam Cung Vân đầy mặt nghi ngờ. Lão già này bình thường rất bình tĩnh ổn định, chưa bao giờ ồn ào vì những điều nhỏ nhặt, vì sao vừa nhìn thấy tấm bản đồ kia, sẽ có biểu hiện kích động như vậy?
"Bản đồ này tột cùng là gì?"
Trương Lập Thanh khó kiềm chế được sự phấn chấn trong lòng, hắn lại nuốt thêm một viên thuốc nữa, lúc này mới giống như đang giữ kho báu, chậm rãi mở quyển trục ra. Một đôi ánh mắt dại ra nhìn bản thảo thiết kế, nước mắt bắt đầu chảy ròng ròng, tự lẩm bẩm với mình: "Cuộc đời này có thể nhìn thấy bản đồ thiết kế bùa chú hoàn mỹ như thế, chết cũng không hối hận!"
"Uy, lão nhân ngài không phải quá tham vọng đấy chứ?! Dù nói như thế nào ngài cũng là nhân vật cấp đại sư!"
Trương Lập Thanh cười tự giễu: "Chỉ có chút danh tiếng ở Thiên Nam Thành nho nhỏ, nếu như muốn so sánh với người, sẽ giống như ngôi sao nhỏ so sánh với mặt trăng, một con quạ sao so sánh được với phượng hoàng! Ta có tư cách gì mà tự xưng là đại sư? Nói cho ta biết, đây là ai? Ta muốn đích thân đến bái phỏng vị đại sư chân chính này!"
Nam Cung Vân tỏ vẻ quái dị: "Tuổi của nàng chỉ sợ còn nhỏ hơn ngài rất nhiều!"
Trương Lập Thanh thổi râu trừng mắt nói: "Những người giỏi hơn vi sư, thiên tài thiên hạ đều có vô số, lão phu sao có thể không biết?"
Nam Cung Vân cười khổ nói: "Nhưng nàng chỉ là đệ tử ký danh của ngài!"
"Cái rắm! Lão phu nên là đệ tử ký danh thay cho hắn!"
"Đệ tử sẽ nói thẳng, nàng là đệ tử ký danh bốn năm của ngài, tên là Mộng Oánh Oánh. Tuy nhiên sáng sớm hôm nay, lão nhân ngài đã khai trừ nàng rồi."
Mộng Oánh Oánh?
Thật sự là đệ tử của ta?
Còn bị ta khai trừ rồi!
Sau khi Trương Lập Thanh ngơ ngác một lúc lâu: "Ngươi chắc chắn?"
Nam Cung Vân gật gật đầu nói: "Quyển trục này buổi sáng nay chính nàng tự mình giao cho đệ tử."
Đôi mắt Trương Lập Thanh lập tức trở nên trắng bệch, ôm trái tim mình và lập tức ngã xuống: "Dược! Dược! Mau đưa dược cho ta!"
.......Edit: Emily Ton.....
Thần trí Trương Lập Thanh có chút không được bình thường!
Lão nhân gia không thể chịu nổi kích thích quá lớn, vạn nhất nếu không cẩn thận có thể sẽ về Tây thiên!
Nam Cung Vân nhanh chóng cho lão sư uống thêm mấy viên thuốc, sau đó đỡ lão sư đi tới phòng nghỉ. Trương Lập Thanh nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, trong miệng còn run run rẩy rẩy nói những lời mê sảng.
Sau nửa canh giờ. (h)
Trương Lập Thanh đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Đây là đâu?"
Nam Cung Vân bị dọa sợ nhảy dựng lên, lão gia hỏa sẽ không phải vì chịu kích thích quá lớn nên điên mất rồi chứ? "Phòng nghỉ, ngài vừa mới té xỉu!"
Trương Lập Thanh lộ ra vẻ mặt vui mừng như điên: "Té xỉu? Nói như vậy những gì vừa mới phát sinh không phải là mơ? Mau, mau, lấy bản đồ lại đây cho ta!"
Nam Cung Vân lo lắng nói: "Với tình trạng hiện tại của ngài vẫn không nên nhìn."
Trương Lập Thanh thổi râu trừng mắt nói: "Ít nói nhảm đi, nhanh lấy lại đây!"
Nam Cung Vân đành phải lấy bản đồ tới, lão nhân hơn bảy mươi tuổi, thật cẩn thận cầm bản đồ ở trong lòng bàn tay, đầy mặt si mê, đầu tay nhỏ giống như người tình, nhẹ nhàng vuốt ve từng cái, khiến Nam Cung Vân nổi lên một thân da gà.
"Bản thân bản đồ thiết kế bùa chú này đã hoàn mỹ không tì vết, càng đáng quý hơn chính là hoàn toàn dựa theo ý tưởng thiết kế ban đầu của ta, đây không thể nghi ngờ đã tăng lên độ khó gấp mười lần!"
"Bốn vạn hai ngàn năm trước, nhân loại nắm giữ nguyên lực. Hai vạn sáu ngàn năm trước, nhân loại phát hiện ra trận pháp. Một vạn bốn ngàn hai trăm năm trước, chế tác bùa chú được đi vào lịch sử."
"Ngày nay, trên đại lục này, hình thành nên một số trường phái chuyên về phù trận, mỗi người mỗi vẻ, ảnh hưởng lẫn nhau. Tuy nhiên, phong cách thiết kế này lại không thuộc về bất kỳ loại nào, nhưng dường như ẩn chứa phong cách của một vài trường phái. Nó đã suy diễn và đạt đến đỉnh cao của mỗi phong cách. Thiết kế siêu việt thế này giống như đã tồn tại từ ngàn vạn năm!"
"Nghệ thuật, nghệ thuật hoàn mỹ! Lão phu đã nghiên cứu trận pháp và chế phù vài thập niên qua, rốt cuộc có may mắn nhìn thấy cao nhân chân chính rồi."
"Lão phu sẽ tự mình kiểm tra hiệu quả của nó!"
Trương Lập Thanh chế tác bùa chú.
Nháy mắt khi bùa chú được kích hoạt, một lực lượng vô hình và mạnh mẽ, ngay lập tức bao phủ da thịt toàn thân.
Tâm tình Trương Lập Thanh bắt đầu kích động. Lúc ban đầu đã suy nghĩ rất kỹ về việc chọn tên thiết kế bùa chú, gọi là "Áo Giáp Nham Thạch" ("岩石战衣"=Áo giáp bằng đá). Bởi vì một khi bùa chú bị nguyên lực kích hoạt, nham thạch sẽ bao lấy thân thể giống như áo giáp, do đó đạt được năng lực phòng ngự rất tốt. Từ sự kích hoạt ban đầu của bùa chú, khái niệm này rất gần với ý tưởng thiết kế ban đầu của hắn.
Chờ đã!
Không đúng!
Trương Lập Thanh bỗng nhiên toát ra một thân mồ hôi lạnh!
Sau khi nguyên lực kích hoạt bùa chú, trải qua trận pháp sẽ chuyển hoá thành năng lượng, trước tiên là bao phủ toàn thân, tiếp theo sẽ bắt đầu thẩm thấu vào thân thể!
Làm thế nào để thẩm thấu vào thân thể?
Chẳng lẽ bùa chú này tồn tại tính nguy hiểm?
Trương Lập Thanh suy nghĩ lần nữa, đối phương có thể vẽ ra bản đồ thiết kế hoàn mỹ như vậy, vì sao lại phạm sai lầm về tính an toàn ở mức cơ bản nhất? Trương Lập Thanh cắn răng tiếp tục, ở tầng ngoài cơ bắp đều chồng chất lên nhau, khiến cho cơ bắp và làn da nhanh chóng trở nên cứng đờ, cuối cùng màu sắc làn da nhanh chóng biến đen.
"Đây...... đây là!"
Trương Lập Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn vào gương, tầng da thịt bên ngoài cả người đều hoá đá, không những thế, độ cứng đủ để so sánh với đá tảng!
Loại chuyện thế này sao có thể làm được?
Độ cứng da thịt tầng bên ngoài gia tăng đáng kể, nhưng không hề ảnh hưởng tới tính mềm dẻo và tính di động?
Không thể tưởng tượng nhất chính là, lực lượng nguyên tố kết hợp với các tế bào trong cơ thể, do đó cho phép tạm thời sử dụng quyền hạn của nguyên tố. Trương Lập Thanh nhớ tới ân sư, cũng chính là phù thuật sư nổi danh Hạc Thiên Minh, đã từng đưa ra lý luận tương tự thế này, nhưng trên thực tế đã chịu sự phản bác và chế nhạo của rất nhiều người.
Không ngờ điều này lại được thực hiện ở trong một bùa chú cấp nho nhỏ!
Đây là thiết kế độc đáo lớn mật kiểu gì?
Món quà của trời cao!
Thấu hiểu về tạo hóa!
Nam Cung Vân không nhịn được kinh ngạc cảm thán: "Thật sự rất thần kỳ!"
Quá đả kích người!
Thật sự quá đả kích người!
Trương Lập Thanh dốc hết tâm huyết nghiên cứu ra "Áo Giáp Nham Thạch" hoàn toàn là rác nếu so sánh với cái này!
Sau một lúc lâu, làn da khôi phục lại màu sắc bình thường, không có tác dụng phụ nào, các phân đoạn có thể nói là rất hoàn mỹ!
"Đây thật sự là do Mộng Oánh Oánh giao lên?"
"Mộng Oánh Oánh ngày thường hay trì hoãn việc giao nộp bài tập về nhà, đều giao không đầy một nửa, thành tích đệ tử ký danh nằm trong số một vài người đếm ngược. Hôm nay cũng hơi kỳ lạ, Mộng Oánh Oánh là người đầu tiên giao nộp bài tập, hơn nữa toàn bộ đều đầy đủ hết, điểm này rất kỳ lạ."
Trương Lập Thanh trầm tư một lát nói: "Ngươi mang tất cả những bài tập về nhà của Mộng Oánh Oánh tới đây."
Nam Cung Vân mang vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chỉ sợ không được."
Trương Lập Thanh trừng mắt: "Vì sao?!"
"Bởi vì Nhị sư đệ đã sai người đốt hết."
"Đốt?" Râu ria đầy mặt của Trương Lập Thanh đều đang run rẩy: "Tất cả đều đốt?!"
Nam Cung Vân gật gật đầu.
Trương Lập Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, giống như đã bị điên, phá cửa phòng nghiên cứu ra, một chân đá văng cửa phòng tư liệu.
Một số đệ tử nhìn thấy lão sư đầy mặt hầm hầm tiến vào, tất cả đều bị dọa choáng váng. Ngày thường lão sư đều rất bình tĩnh, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Trương Lập Thanh đi tới với khuôn mặt âm trầm, dùng tay run rẩy, thò vào trong bếp lò, nhặt lên từng mảnh vụn đã bị cháy đen.
Lá bùa được dùng gỗ đặc biệt hoặc được chế tác từ da thú, nói chung đều có khả năng chống cháy và thấm nước, vì vậy vẫn lưu lại một vài mảnh nhỏ.
Đây hiển nhiên là một bùa chú cấp , nếu như nhớ không nhầm, đây là bài tập xác định lỗi trong bản vẽ cho đệ tử ký danh, yêu cầu đệ tử ký danh tìm ra những điểm sai lầm từ trên trận pháp. Tuy nhiên, toàn bộ phía trên lá bùa đều bị vẽ một loạt những dấu thập rất to.
Đây là có ý gì?
Toàn bộ đều đã sai?
Một trận đồ hoàn toàn mới lưu lại ở mặt sau, mặc dù đã bị đốt đến nỗi tàn phá loang lổ, nhưng Trương Lập Thanh vẫn có thể phân biệt được, không sai...... tuyệt đối là bút tích của cao nhân kia, tuyệt đối là bút tích của cao nhân kia!
"Xong rồi!"
"Xong rồi!"
"Ta rốt cuộc đã làm gì vậy?!"
Trương Lập Thanh nhìn chằm chằm vào đống tro tàn trên bếp lò đen nhánh, sắc mặt trở nên không ổn định, trong chốc lát đỏ lên, trong chốc lát lại trắng bệch, đột nhiên ngửa đầu một cái.
Phốc!
Một mồm to phun máu lên đến trần nhà!
Trương Lập Thanh quay cuồng một trận, té xỉu ngay tại chỗ xuống nền nhà!
"A!"
"Lão sư!"
Tất cả đệ tử đều sợ ngây người.
"Thùng cơm! Toàn bộ đều là thùng cơm! Các ngươi đã gặp đại họa!" Nam Cung Vân nhanh chóng chạy qua nâng Trương Lập Thanh dậy, quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn vài người một cái: "Nhân lúc lão nhân chưa tỉnh lại, mau trở về thu dọn đồ đạc và chạy trốn đi! Mặc kệ là đi nơi nào, Thiên Nam Thành không thể dung các ngươi được nữa!"
~~~ Hết chương ~~~